Cuối cùng, vẫn là quản gia đưa cô tới chỗ ở của mẹ.
Hứa Tiễu Tiễu nhìn chăm chú căn phòng nhỏ trước mặt, có phần hồi hộp.
Cô đẩy cửa phòng ra, đi vào, liếc thấy một người phụ nữ rất đẹp ngồi ở trên giường.
dưới ánh đèn nhu hòa, trên mặt bà mang theo nụ cười điềm tĩnh, ôn nhu cúi đầu, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, đều tản ra bền vững cùng năm tháng.
giờ phút này bà đang ở hát ru, thanh âm trầm nhẹ, làm cho người ta cảm giác đặc biệt thoải mái.
Là bà.
Dù cho khi đó cách tám năm, Hứa Tiễu Tiễu vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là mẹ cô.
Cô không tự giác đi về phía trước một bước, hô một tiếng: "Mẹ."
Người phụ nữ sửng sốt, chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác.
Ánh mắt bà tại nhìn trên người Hứa Tiễu vài lần, sau đó làm ra một động tác chớ có lên tiếng: "Hư, không cần ầm ĩ, Tiễu Tiễu của tôi đang ngủ."
Hứa Tiễu Tiễu sửng sốt, lúc này mới phát hiện một bàn tay của người phụ nữ, thủy chung vuốt ve gối đầu trên giường, bà nhẹ nhàng mở miệng: "Tiễu Tiễu, đêm đã khuya, nhanh ngủ đi..."
Chân thành như thế, thật sự ôn nhu như thế, làm cho đôi mắt Hứa Tiễu Tiễu liền đỏ.
Giờ khắc này, cô mới cuối cùng hiểu rõ, bệnh nặng trong miệng quản gia và lão phu nhân, là chuyện gì xảy ra rồi.
- -
Hứa Tiễu Tiễu ngồi chồm hổm ở trong sân, chìm vào bóng đêm.
Trong lòng cô nặng trịch, như là đè ép một tảng đá lớn.
Những chi tiết cô sớm quên đi, dần dần hiện lên ở trong đầu.
Mẹ lấy từ trong l*иg ngực ra bánh đậu xanh đã sớm mốc meo bánh đậu xanh cho cô, nói là để phần cho cô...
Mẹ lấy ra một đôi giày chỉ có thể cho búp bê thủy tinh đeo cho cô, nói là quà sinh nhật cho cô...
Buồn cười là cô vài năm tuổi còn nhỏ, mà lại không nhận thấy được tình trạng của mẹ.
Thậm chí, trong tám năm mẹ biến mất, cô lại vẫn hoài nghi, mẹ có phải không cần mình nữa hay không.
Mà lúc này, cô rốt cục đã rõ.
Dù cho thần chí người phụ nữ này không minh mẫn, lại thủy chung đều đã đem hết toàn lực yêu cô.
Đôi mắt lập tức liền đỏ, cô hít một hơi thật sâu, cúi đầu, nhắm mắt lại, ép cảm xúc ê ẩm trong lòng xuống.
Lúc này mới đứng lên, nhìn về phía trong phòng.
Người phụ nữ rõ ràng mệt nhọc, lại vẫn cố vuốt cái gối kia, miệng nhẩm bài hát ru con, làm cho cả bóng đêm, đều nhu hòa.
Cô không tự giác cong môi.
Bỗng nhiên, cô cảm giác được không khí lạnh cả người đánh úp lại.
Còn chưa quay đầu, cánh tay đã bị mạnh mẽ túm chặt, lảo đảo đi ra ngoài.
Cô hoảng sợ, quay đầu, lúc này mới phát hiện người túm chính mình không phải ai khác, đúng là Hứa Mộc Thâm!!
Trước ở trong xe, về sau tuy nhìn thấy anh, đều vẫn duy trì một khoảng cách với anh, cho nên thẳng đến giờ này khắc này, Hứa Tiễu Tiễu mới phát hiện, Hứa Mộc Thâm rất cao.
Anh so với cô cao hơn ít nhất một cái đầu, thân hình kia trầm ổn giống như một ngọn núi lớn, mang theo bá đạo cường thế.
Sắc trời có phần tối, thấy không rõ lắm vẻ mặt của anh.
Nhưng vẫn có thể cảm giác được trên thân người đàn ông này phóng ra hơi thở không thiện cảm vô cùng cùng nguy hiểm.
Hứa Tiễu Tiễu hoảng sợ, cố gắng muốn vùng vẫy, lại phát hiện chính mình tại trước mặt người đàn ông này, căn bản là tay trói gà không chặt!
Cô đè thấp thanh âm hô: "Anh, anh cả, anh muốn làm gì?"
Không phải là vì việc ban ngày, tính sổ với cô sau chứ?
Ban đêm gió lớn, đúng là thời cơ tốt để gϊếŧ người mà!
Hứa Mộc Thâm không để ý tới cô, lập tức túm cô đi ra ngoài sân.
Cô sợ tới mức toàn bộ thân thể rơi xuống dưới, "Anh cả, có cái gì từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ!"
Hứa Mộc Thâm dừng bước lại, qauy đầu, ngữ khí trầm trầm, "Cô xác định phải ở chỗ này nói?"