Chu Chỉ không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút phản ứng không kịp.
Lộ Mạn Hề nhìn bộ dạng ngốc của Chu Chỉ, không khỏi hài lòng. "Chỉ là bạn trai chị nói không nhiều lời lắm, hy vọng em đến lúc đó không cần để ý."
Chu Chỉ lúc này mới phục hồi tinh thần, nghe được lời này của Lộ Mạn Hề, ở trong lòng cười lạnh, bạn trai? Nữ nhân này thật đúng là tự cho mình như thϊếp vàng, bất quá chỉ là tiện nhân bị bao dưỡng mà thôi.
Một bên nữ phụ Triệu lam nhìn gương mặt Chu Chỉ điềm mỹ tươi cười, lại nhìn lại bộ dáng bình tĩnh của Lộ Mạn Hề, đột nhiên rất muốn để Chu Chỉ đi nghỉ ngơi một chút?
Cô cũng biết được Lộ Mạn Hề một thời gian, người này mặt ngoài nhìn qua thì đơn giản nhưng nghĩ lại ở trong giới giải trí hỗn loạn có mấy người là đơn giản?
Chu Chỉ rốt cuộc vẫn là quá non, mong cô ta đừng bị bán mà còn giúp người đếm tiền.
Cũng không nghĩ, Lộ Mạn Hề nếu không có cái để tự tin thì sao cô ấy lại đáp ứng, chỉ sợ trong này còn có chuyện.
"Lam tỷ, chị có đi hay không a!" Chu Chỉ thân thiết kéo tay Triệu Lam, chờ mong nhìn cô.
Triệu Lam không dấu vết đẩy ra tay cô ta ra, "Tôi đây không đi xem náo nhiệt, kịch bản còn chưa đọc tốt đâu."
"Chẳng lẽ Lam tỷ không hiếu kỳ bạn trai Hề tỷ trông như thế nào sao?"
"Khẳng định là người rất tốt, bằng không Mạn Hề cũng sẽ không thích."
Thẳng thắn nói, thật sự không hiếu kỳ.
Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, vị bạn trai kia của Lộ Mạn Hề trông như thế nào, liên quan gì đến cô?
Đừng đến lúc đó xảy ra chuyện gì, tai bay vạ gió.
Lộ Mạn Hề nhìn về phía Triệu lam, đối với cô ấy có cái nhìn mới. Ở trong ấn tượng của cô, nhân khí của Triệu lam vẫn luôn là không cao không thấp, là diễn viên được đánh giá cao, mỗi năm đều sẽ xuất hiện.
Bất quá cái này cũng không là gì, phim truyền hình bây giờ, cho dù là tiểu diễn viên tuyến ba tuyến bốn, cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền. Bởi vì nhân khí như thế, cho nên sinh hoạt bình thường cũng tương đối thanh tĩnh một ít.
Cái vòng tròn này người thông minh quá nhiều, sống được minh bạch lại không có mấy người.
Buổi chiều Lộ Mạn Hề chấm dứt phần diễn, cô trở lại khách sạn, gọi cho Kỷ Thừa Hoài một cuộc điện thoại.
Lúc này Kỷ Thừa Hoài đang làm việc, thời điểm nhìn điện thoại báo đến là Lộ Mạn Hề, tức khắc liền buông việc trên tay xuống, nhấc máy.
Không đợi Kỷ Thừa Hoài mở miệng nói trước, Lộ Mạn Hề đã hỏi: "Hôm nay anh rất nhiều việc sao?"
Kỷ Thừa Hoài cho rằng cô đây là tra cương vị, trong lòng còn đắc ý:"Hôm nay không có việc gì, không có bữa tiệc cũng không có xã giao."
"Vậy anh cho xe qua chỗ em được không?" Lộ Mạn Hề nghĩ nghĩ, bổ sung một câu. "Bằng hữu cùng em đóng phim muốn gặp anh."
Lần này vẫn là lần đầu tiên Lộ Mạn Hề đưa ra yêu cầu như vậy.
Kỷ Thừa Hoài giật mình đồng thời cũng có một chút cảm xúc phức tạp.
Cái này không giống như việc cô sẽ làm.
"Em hy vọng anh qua sao?"
Lộ Mạn Hề đứng ở trước cửa sổ sát đất trong khách sạn, giống thật mà là giả cười cười. "Hy vọng a, bằng không sẽ có tiểu muội muội cho rằng công việc của em không sạch sẽ, lấy em làm tấm gương xấu thì sao?"
Cô phát hiện mình kỳ thật vẫn là thật ác độc.
Cư nhiên thổi gió bên gối.
Một phương diện khác, cô hy vọng Kỷ Thừa Hoài có thể tìm được chân ái của anh. Cô cũng sẽ được tự do, nhưng về phương diện khác, cô lại tuyệt đối không hy vọng cái chân ái kia là người như Chu Chỉ.
Thật mâu thuẫn đi?
Tuy rằng nói chuyện cô bị rơi xuống nước kia là do người ảnh hưởng, tuy nguyên, trách không được ai, nhưng muốn nói trong đó không có bút tích của Chu Chỉ thì cũng không có khả năng.
Cô thật sự ghê tởm loại nữ nhân này. Một bên ở sau lưng cô hắt nước bẩn, một bên khác lại ruột gan cồn cào hận không thể lập tức thay thế được vị trí của cô.
Chậc chậc chậc.
Nếu Chu Chỉ chỉ là đơn giản không vừa mắt cô, cùng Kỷ Thừa Hoài không có quan hệ, cái kia cô còn kính cô ta là nữ hán tử.
Kỷ Thừa Hoài tự nhiên hiểu cô có ý tứ gì, anh biết giống như vậy bị nói rất khó nghe, Lộ Mạn Hề tuyệt đối không chỉ một lần nghe được, lần này sở dĩ để ý như vậy, nhất định là có nguyên nhân.
Tiểu muội muội trong miệng cô lại là ai?
"Anh lập tức đi qua."
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, vừa lúc cửa phòng mở, Lộ Mạn Hề quay đầu nhìn, Quách Dĩnh mang theo cái bình giữ ấm tiến vào.
"Ngày hôm qua mẹ em gọi điện thoại cho chị." Quách Dĩnh đi đến bên người cô: "Em thật muốn cùng ba mẹ mình chặt đứt quan hệ sao? Rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì?"
Đối với đôi vợ chồng tìm tới Quách Dĩnh, Lộ Mạn Hề thật sự một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, cô cười tủm tỉm nhìn Quách Dĩnh. "Chị, đem em như máy ATM. Cha mẹ như vậy, chị cảm thấy em còn cần nhẫn nại đi xuống sao?"
"Chị nhìn cũng không quen, nhưng em cảm thấy chặt đứt quan hệ thật sự thích hợp sao? Này nếu là náo loạn ra ngoài, bị hại vẫn là em." Làm người đại diện nhiều năm như vậy, Quách Dĩnh nghe được nhiều chuyện, phản ứng đầu tiên chính là sẽ nghĩ hình tượng nghệ sĩ của Mạn Hề có cái ảnh hưởng gì.
Lộ Mạn Hề có loại cảm giác thật bất lực.
Từ trước đến nay cô đều không có nghĩ tới được làm ảnh hậu, không kể đến tiền Thừa Hoài cho, chỉ là tiền cô gởi ngân hàng cũng đủ cho cô tiêu xài cả đời. Cho nên đối với cô mà nói, có hay không có tài sản của Kỷ Thừa Hoài thật sự không sao cả.
Có người kiếm lời một trăm vạn, còn nghĩ lại muốn hai trăm vạn.
Lộ Mạn Hề lại không như vậy, cô đã sớm đạt tới mục tiêu của mình, kiếm tiền đối với cô mà nói đã không còn ý nghĩa gì.
Kỷ Thừa Hoài là muốn đem cô thành ảnh hậu, mà những người bên cô cũng có cái tham vọng này.
Cái này thật xấu hổ, đương sự chỉ nghĩ kiếm đủ tiền ăn no chờ chết, người khác đối với cô lại tràn ngập chờ mong, vẫn luôn không ngừng thúc giục cô.
Chỉ cần Kỷ Thừa Hoài đối với cô có điều chờ mong, cô liền không thể dừng lại.
Lúc này Kỷ Thừa Hoài lại không ở nơi này, Lộ Mạn Hề lười biếng nằm ở trên giường, một bộ không để ý lời nói: "Để cho bọn họ làm loạn đi, dù sao em cũng không muốn làm."
Quách Dĩnh nghe không được lời ủ rũ của cô, nói. "Đừng nói loại lời này, kế tiếp để chị tới xử lý."
Có một loại người thật đáng giận như vậy.
Lộ Mạn Hề có vô số người bên ngoài tha thiết ước mơ, cũng có vô số người đố kị vì tài nguyên. Nhưng đây đều là cái nói sau, nếu nói cô không có thiên phú, như thế nào lại giữ chắc nó, cái kia còn làm người đứng xem trong lòng dễ chịu chút.
Mấu chốt là, đừng nhìn cô hiện tại lười biếng giống như một chút đều không để bụng đến cái sự nghiệp này, nhưng khi đến trước màn ảnh, cô sẽ ngay lập tức đem trạng thái điều chỉnh đến mức tốt nhất.
Không phải thật thích công việc này, nhưng khi công việc bắt đầu, lại phi thường nghiêm túc để bụng.
Đây là một tâm lý rất mâu thuẫn, nhưng ở trên người Lộ Mạn Hề lại một chút đều hài hòa.
Lộ Mạn Hề vẫn là hiểu biết đôi vợ chồng kia, "Chị này, em cùng chị nói, tính mỗi tháng em chỉ cho bọn họ năm ngàn, bọn họ cũng không dám làm loạn lên."
Bắt nạt kẻ yếu, chính là đôi vợ chồng cường hạng kia.
Hận không thể ép khô con gái duy nhất, so với bất luận kẻ nào đều kỳ vọng con gái là người có giá trị, chỉ sợ cũng là bọn họ.
Quách Dĩnh thở dài một hơi, "Hy vọng bọn họ có thể thông minh một chút."
Trước tiên Lộ Mạn Hề đã cùng người trong đoàn phim nói chuyện, nói là mời ăn cơm, bạn trai cũng sẽ có mặt, có một bộ phận người thật sự đóng phim ban đêm không có thời gian, còn có một đại bộ phận khứu giác nhanh nhạy, biết bữa cơm này không tốt lành như vậy, cũng đều quyết đoán tìm cớ không đi, chỉ còn lại có mấy cái diễn viên trẻ tuổi, kỳ vọng được nổi bật trước kim chủ trong truyền thuyết.
Mới vừa ở một chỗ, Lộ Mạn Hề ngay lập tức cùng Chu Chỉ hình thành đối lập rõ ràng.
Lộ Mạn Hề ăn mặc đều thực bình thường, chiếc áo khoác dài trắng với đôi giày tuyết, mái tóc dài búi gọn, cô chỉ trang điểm nhẹ, có vẻ rất tùy ý.
Buổi tối bên ngoài nhiệt độ hiện tại đều dưới âm 10°C, Chu Chỉ ăn mặc váy xinh đẹp, tất chân mỏng mơ hồ còn có thể nhìn thấy thịt, bên ngoài bộ áo khoác, một đầu tóc dài thẳng biến thành tóc hơi uốn, cô ta trang điểm tinh xảo đến mức có thể bước trên thảm đỏ, tâm tư rõ như ban ngày.
Diễn viên trẻ tham diễn bộ 《 Phượng Tê Ngô 》này, cơ hồ đều là có tiềm lực hướng đến tuyến ba tuyến hai, tự nhiên không có khả năng là ngu xuẩn.
Trong giới đồn đại ai mà không biết, có thể nâng đỡ Lộ Mạn Hề năm sáu năm, không phải chân ái thì là cái gì?
Kim chủ thế lực không bình thường, muốn hướng đến trên người anh tre già măng mọc, Lộ Mạn Hề vẫn có thể luôn được sủng ái, địa vị củng cố, có thể thấy được tình cảm của hai người.
Chu Chỉ chỉ sợ là muốn ở chỗ này bị té nhào.
Nữ nhân này là điên rồi đi!!
Thời điểm mọi người còn đang nói nói cười cười, một chiếc Maybach chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Trong chốc lát, Kỷ Thừa Hoài bước xuống.
Mấy cái diễn viên hai mặt nhìn nhau, như thế nào với trong tưởng tượng không giống nhau? Nói Địa Trung Hải bụng bia đâu? Nói lão nam nhân trung niên đâu?
Mắt Chu Chỉ kém chút nữa là dính chặt ở trên người anh đi.
Kỷ Thừa Hoài bước nhanh đi vào trước mặt Lộ Mạn Hề, an không liếc mắt nhìn người khác một cái, trong mắt đều chỉ có cô, đem khăn quàng cổ gỡ xuống cẩn thận săn sóc quàng lên, thanh âm trầm thấp: "Em vừa mới bị cảm xong, mặc nhiều một chút."
Chu Chỉ vẫn là bộ dạng dịu dàng, nhưng lúc này trong ánh mắt tất cả đều là ghen ghét trần trụi.
"Tốt." Lộ Mạn Hề tự nhiên mà kéo cánh tay anh, "Các bằng hữu đều chờ lâu rồi, mau đi ăn cơm đi."
Kỷ Thừa Hoài hướng bọn họ lễ phép gật đầu, xem như chào hỏi.
Chu Chỉ cơ hồ tham lam mà nhìn Kỷ Thừa Hoài, hận không thể lập tức đi lên cùng anh nhận nhau.
Nhóm ăn dưa quần chúng cũng chưa nghĩ đến kim chủ Lộ Mạn Hề cư nhiên lại trẻ tuổi như vậy, soái khí như vậy, đã bị đánh sâu vào thế giới quan.
Đi vào nhà ăn, đoàn người trực tiếp đi vào lô ghế lớn nhất.
Lúc sau đồ ăn được mang lên, Chu Chỉ gắp một miếng cá đặt ở bát của Lộ Mạn Hề, "Hề tỷ, tỷ mau nếm thử cá chua Tây Hồ này, em cảm thấy đây vẫn là chính tông. Ông ngoại bà ngoại em đều là người Hàng Châu, khi còn nhỏ thường xuyên cùng anh trai nhà hàng xóm qua bên kia nghỉ hè, bọn em thích nhất chính là ăn món này."
Lời này của Chu Chỉ kỳ thật là nói với Kỷ Thừa Hoài.
Lộ Mạn Hề không thích ăn cá, nhưng lúc này cũng phải vui vẻ xem diễn.
Cô còn chưa có động đũa, Kỷ Thừa Hoài liền liếc mắt nhìn Chu Chỉ một cái, làm cho người kia ngừng thở, âm thầm kích động.
"Món này là ai gọi?"
Tim Chu Chỉ đập bịch bịch, hận không thể giây tiếp theo liền nhảy ra khỏi ngực. Cô ta hướng Kỷ Thừa Hoài thẹn thùng cười, "Em gọi."
Kỷ Thừa Hoài mặt không biểu cảm mà gọi người phục vụ tới, chỉ vào bàn cá chua Tây Hồ, âm thanh lạnh lùng nói: "Cái đồ này khi ăn thật phiền toái."