Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 22: Bắt đầu thêu thùa

Edit: Sahara

Tần Phương đỏ mặt, có chút ngượng ngùng: “Tam tẩu, muội có thể ở bên cạnh xem không? Tẩu yên tâm, muội sẽ không học trộm đâu!” Ở thời này, có một số tay nghề được xem là rất quý giá, vì dụ như là những tay nghề riêng thuộc về nhà mẹ đẻ, đây cũng được xem như là một phần của hồi môn của con dâu khi về nhà chồng, nhà chồng tuyệt đối không thể tơ tưởng đến.

Tuy nhiên, Lý Hầu La có bao giờ để ý đến những thứ này, kiếp trước, đại đa số kỹ thuật thêu thùa đều được công khai, chỉ có một số ít thế gia là giữ riêng vài bí pháp mà thôi, cho nên ai muốn học cũng được. Nhưng, điểm mấu chốt là, muốn học giỏi việc thêu thùa, không có mười năm, hai mươi năm công lực, thì căn bản không được xem là nhập môn. Người bình thường mấy ai có được nghị lực này? Càng miễn bàn tới việc khó khăn hơn là xem xét tính nghệ thuật của tác phẩm thêu. Điều này yêu cầu người thêu phải có đủ năng khiếu và nội lực.

“Không có gì! Muội muốn xem cứ xem, muốn học cũng không thành vấn đề!”

“Thật không?” Hai mắt Tần Phương phát sáng.

Lý Hầu La đến Tần gia lâu rồi, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ kích động đến như vậy của Tần Phương, liền mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên!”

Tần Phương ôm tâm tình nhỏ đầy kích động, an tĩnh ngồi xuống bên cạnh Lý Hầu La. Tuy rằng còn chưa nhìn thấy tiểu tẩu tử thêu thùa, nhưng dựa vào việc cắt vải thoăn thoắt vừa rồi thôi, thì Tần Phương cũng có lòng tin rất lớn rằng tay nghề của tiểu tẩu tử tuyệt đối không thấp.

Lý Hầu La muốn thêu khăn tay, còn là trong lúc mùa đông đã cận kề, cho nên đại đa số loại vải mà nàng chọn đều là loại mềm mại. Còn về loại vải gấm vóc thì hiện tại nàng mua không nổi.

Miếng vải nhỏ với màu sắc trang nhã được Lý Hầu La căng lên khung thêu, sau đó, nàng lấy tiếp số chỉ loại bình thường mà trước đó đã được nàng quấn thành cuộn. Mỗi một màu chỉ đều được Lý Hầu La tách nhỏ ra làm ba mươi hai sợ chỉ mỏng như sợi tóc.

(*Sa: chỉ thêu khác với chỉ may, chỉ may được sản xuất thành cuộn có lõi cứng. Chỉ thêu thì sản xuất thành tép, giống như là chỉ thêu của tranh thêu chữ thập ấy. Mỗi sợi chỉ đều được quấn lại từ nhiều sợi chỉ nhỏ, thợ thêu phải tách chỉ ra, sợi chỉ tách ra dày hay mỏng còn dựa vào tay nghề của thợ thêu. Thời xưa kỹ thuật thô hơn, nên chỉ thêu cũng không đa dạng về cả màu sắc và chất lượng như hiện giờ.)

Tuy rằng Tần Phương thích việc kim chỉ, nhưng lại chưa từng nhìn thấy phương pháp tách chỉ nào như thế này, chỉ mỏng như vậy, lát nữa làm sao mà thêu? Vì thế mà không dằn lòng được, than một tiếng.

Lý Hầu La không biết nghành nghề thêu thùa ở thời đại này phát triển thế nào, nhưng nhìn vẻ yêu thích trên mặt Tần Phương cũng không giống giả vờ, cho nên vừa cắt chỉ vừa giải thích cho Tần Phương: “Sợi chỉ mỏng trong tay tẩu là được tách ra từ một cọng chỉ lớn, tổng cộng tách được ba mươi hai sợi nhỏ, mỗi một sợi được gọi là một tia!” (*Sa: đừng hỏi Sa làm sao tách một cọng ra làm 32 sợi mỏng được nha. Sa ko biết đâu. Có thể chỉ thiêu này đặc biệt hơn loại chỉ thêu phổ thông mà chúng ta biết.)

“Còn có cách tách chỉ nào khác nữa không?” Tần Phương nhịn không được hỏi.

“Đương nhiên là còn! Tùy theo yêu cầu, cũng có thể tách chỉ thành tám và mười sáu sợi!”

“Tẩu tẩu, vậy chắc là tách chỉ càng mỏng thì càng khó có phải không?” Tần Phương hít sâu một hơi, chỉ mỏng như vậy, đừng nói là thêu, chỉ cần lúc tách hơi không chú ý một chút thì sẽ kéo đứt mất thôi.

“Ừm, đại khái là vậy! Nhưng một kiện đồ thêu không phải chỉ dùng đến chỉ sợi mỏng không thôi, mà cần phải phối hợp dày mỏng tương xứng, mới đạt được mức độ tự nhiên, đồ thêu ra mới có thể sống động như thật.” Lý Hầu La vừa nói chuyện, vừa cắt chỉ nhẹ nhàng uyển chuyển nhanh như bay. Mười ngón tay nhẹ điểm, đâu vào đấy, mà còn tràn đầy mỹ cảm không gì sánh bắng.

“Thì ra chỉ thêu còn có nhiều cách dùng như vậy!” Tần Phương ngắm bàn tay Lý Hầu La cắt chỉ, ngắm đến hai mắt mê ly: “Tam tẩu, tay của tẩu thật đẹp! Đẹp nhất là lúc cắt chỉ, giống như… Giống như là sinh mạng riêng vậy.”

Lý Hầu La bị cách so sánh của Tần Phương làm cho bật cười.

Mà nhìn một màn này đến nỗi thất thần không phải chỉ có mình Tần Phương, còn có cả Tần Chung đang đứng bên cạnh cửa sổ. Cái bàn nhỏ của Lý Hầu La trùng hợp được đặt đối diện với cửa sổ phòng Tần Chung, cảnh tượng bàn tay ngọc của Lý Hầu La múa may bị Tần Chung nhìn không sót một chút nào. Quyển sách trong tay Tần Chung còn đang dừng mãi ở một trang, rất lâu chưa lật qua trang khác, bởi vì ánh mắt mờ mịt của Tần Chung đang đặt trên người Lý Hầu La mất rồi.

Trực giác nhạy bén giúp Lý Hầu La cảm giác được có người đang nhìn mình, thậm chí ánh mắt ấy dường như còn rất nóng bỏng, nàng đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn về phương hướng mà nàng cảm nhận được ánh mắt kia, nhưng chỉ thấy có mỗi mình Tần Chung đang đứng bên cửa sổ chuyên tâm đọc sách.

Lý Hầu La lẩm bẩm: “Là mình cảm giác sai sao?” Tiếp đó, nàng nhún nhún vai, thầm trách bản thân nghi thần nghi quỷ. Xem ra dù mình đã thoát khỏi mạt thế đi đến nơi này, nhưng lòng cảnh giác được rèn luyện ở nơi đó thì không dễ dàng vứt bỏ được.

“Tam tẩu, tẩu làm sao vậy?” Tần Phương vội hỏi.

Lý Hầu La quay đầu nhìn lại thêm một lần, xác định là không có ai, lúc này mới lắc lắc đầu nói: “Không có gì!”

Cắt chỉ xỏ kim xong xuôi, Lý Hầu La bắt đầu lót nền (*lót nền: 1 bước đầu cơ bản của thêu thùa), giống như là đang dùng bút trực tiếp phát thảo hình dáng yêu cầu thêu lên vải, nhưng cái mà Lý Hầu La dùng lại là kim chỉ, không phải bút. Không mất bao nhiêu thời gian thì nàng đã phát thảo xong bản nền.

Tần Phương nhìn thấy mà kinh ngạc, xong rồi lại cảm thán. Lúc mà nàng thêu, chỉ ước lượng đại khái kích cỡ, lại còn thô như mèo cào, nào được nhẹ nhàng thoải mái như tam tẩu vậy.

Rất nhanh, Lý Hầu La đã bắt đầu chính thức thêu.

Nàng không có dùng đơn độc một cây kim, mà là mười cây kim cùng một lúc. Tiếp theo, Tần Phương chỉ có thể cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, Lý Hầu La đồng thời đâm mười cây kim lên xuống mặt vải, các sợi chỉ màu cũng tung bay cùng một lúc trên mặt vải. (*Sa: có thể trong truyện nói hơi quá, nhưng các thợ thêu chuyên nghiệp thêu một lúc nhiều kim là bình thường nhé!)

Tần Phương xem đến hoa cả mắt, tay Lý Hầu La thoăn thoắt thêu ra hình, Tần Phương căn bản là không thể nào nhìn rõ được, rốt cuộc thì nhiều kim nhiều chỉ như vậy, làm sao mà đâm xuống đâm lên mặt vải? Tần Phương chỉ nhìn thấy mặt vải xuất hiện hình dáng họa tiết thêu rất nhanh, dần dần được hoàn thiện.

Tần Phương nhìn ra được đây là một đóa hoa màu đỏ, dường như đang e thẹn mọc lên từ trên mặt vải màu xanh lá non, sau đó từ từ nở rộ thành một đóa hoa đỏ ướŧ áŧ kiều diễm.

Quá đẹp! Tần Phương che kín miệng, sợ âm thanh mình phát ra sẽ làm giáng đoạn đóa hoa đang nở.

Tuy nhiên, Lý Hầu La vẫn còn đang tiếp tục thêu, chẳng qua toàn bộ kim chỉ lúc này không đâm lên xuống trên đóa hoa kia, mà là ở dọc theo đóa hoa kéo dài xuống, tạo thành cành và lá.

Còn phải thêu tiếp à? Đã rất đẹp rồi mà! Chỉ liếc mắt một cái thôi mà Tần Phương đã yêu thích đóa hoa đỏ thắm vừa nở rộ này. Nàng nghĩ, nếu như mình mà nhìn thấy chiếc khăn tay này trên phố, thì chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế mà mua nó về cho bằng được. Nàng cảm thấy Lý Hầu La thêu đóa hoa này quá hoàn mỹ, thêm một đường kim nào lên trên cũng thành dư thừa.

Tần Phương sắp nhịn không được nữa, muốn kêu Lý Hầu La ngừng tay.

Thế nhưng Lý Hầu La vẫn còn đang chuyên tâm thêu tiếp.

Rất nhanh, ánh mắt Tần Phương lại thay đổi. Trong lòng nàng thầm thấy may mắn vì vừa rồi không có xen ngang công việc của Lý Hầu La. Khi Lý Hầu La vừa thu kim, Tần Phương liền không kiềm được mà nghiêng người vươn tay về phía trước.

Trên cánh hoa được Lý Hầu La thêu thêm một giọt nước. Tần Phương có cảm giác, giọt nước kia sắp rơi xuống khỏi cánh hoa. Mãi đến khi Lý Hầu La thấy khó hiểu gọi nàng một tiếng tiểu muội, thì Tần Phương mới hồi thần lại.

Nhận ra bản thân mình vậy mà lại vươn tay muốn hứng giọt nước kia, mặt của Tần Phương liền đỏ lên: “Tam tẩu, muội….” Tần Phương thấy quẩn bách đến muốn khóc.

Lý Hầu La cười cười: “Không sao! Không sao!” Thấy dáng vẻ Tần Phương như thế, Lý Hầu La liền hỏi: “Tiểu muội, muội cảm thấy có người mua khăn tay này không?”

“Có! Đương nhiên là có!” Tần Phương chưa bao giờ nói lớn tiếng như vậy, bởi vì quá kích động mà lòng ngực cũng phập phồng lên xuống: “Tam tẩu, muội…. Muội không biết nên nói thế nào! Tẩu thêu thật sự rất đẹp! Giống như, giống như lúc sáng sớm đóa hoa này vừa mới nở, trùng hợp muội lại ở ngay bên cạnh nhìn thấy nó, muội giống như, giống như là có thể ngửi được cả mùi thơm của nó vậy!”

Lý Hầu La cười cười vỗ vỗ lưng Tần Phương, dị năng của nàng ngoại trừ việc tăng lên trình độ thêu thùa, thì một trong những tác dụng khác chính là truyền sức sống cho đồ thêu. Ví như đóa hoa này, sở dĩ Tần Phương cảm thấy bản thân như đang nhìn thấy một đóa hoa thật sự, một phần là do kỹ thuật thêu vô cùng cao siêu của nàng, một phần khác chính là tác dụng của dị năng.

Tuy nhiên, dị năng của Lý Hầu La mới chỉ là cấp một, nhiều nhất cũng là thêu hoa trên gấm* đối với những món đồ thêu nho nhỏ. Muốn thêu được những kiện đồ thêu lớn thì phải đợi dị năng thăng cấp.

(*thêu hoa trên gấm: tô điểm thêm cho những thứ đã tốt hoặc đẹp sẵn rồi.)

“Thích không? Khăn tay này tặng cho muội!” Thêu một chiếc khăn như vậy, Lý Hầu La chỉ dùng nửa canh giờ (*1 tiếng đồng hồ), trông thấy Tần Phương thật sự thích, nên nàng tặng nó cho Tần Phương.

Tần Phương liền xua tay: “Không được! Tam tẩu, cái này là để bán kiếm tiền, thêu đẹp như vậy, sao muội có thể lấy được?”

“Cầm đi! Muội cũng không phải là không nhìn thấy ta thêu nhanh như thế nào?”

Tần Phương còn muốn từ chối, nhưng Lý Hầu La đã nhét khăn tay vào tay nàng: “Muội cầm lấy mang theo ra ngoài, đi dạo vài vòng trong thôn, để cho mấy tỷ muội của muội nhìn thấy, cũng xem như là tạo danh tiếng cho tẩu.”

Tần Phương thật sự rất thích chiếc khăn tay này, nghe Lý Hầu La nói thế, cuối cùng cũng không thể chống đỡ được ham muốn trong lòng mà nhận lấy khăn tay, sau đó lại ấp úng nói: “Nhưng mà… Nhưng mà muội cũng không có quen nhiều người trong thôn.”

Lý Hầu La hơi khựng lại, nàng biết tính cách của Tần Phương hướng nội. Ngày thường hoặc là chăm chỉ làm việc, hoặc là ở yên trong phòng. Cái này mà đặt ở thời hiện đại, thì chính là một trạch nữ chính tông.

“Không sao! Tẩu nghĩ ở trong thôn cũng không có mấy người muốn mua khăn tay. Mấy lời vừa rồi của tẩu, muội không cần quá để ý!”

“Dạ!” Tần Phương đỏ mặt, nhỏ giọng đáp một tiếng. Lại không nỡ nắm chặt khăn tay, sợ bản thân sẽ bóp nát mất cánh hoa.

Kế tiếp, Lý Hầu La lại căn cứ theo màu sắc vải nền mà thêu ra đủ các loài hoa đa hình đa sắc, có đỏ yêu diễm, có trắng say lòng người,….

Khi Lý Hầu La đem mười chiếc khăn tay thêu trong buổi sáng đặt lên bàn, Tần Phương bỗng có ảo giác bản thân vừa lạc vào biển hoa muôn màu muôn sắc, chóp mũi tựa hồ còn được bao bọc bởi hương hoa.

“Tam tẩu, tẩu lợi hại quá!” Tần Phương hoa mắt, mê say, nhìn Lý Hầu La bằng vẻ mặt mê muội.

Lý Hầu La xoa xoa bả vai, mỉm cười thu hồi kim chỉ.

Hôm nay đã dùng hết dị năng rồi, tiếp tục thêu nữa cũng không có tác dụng gì, Lý Hầu La dự định ngày mai sẽ thêu nốt phần còn lại.

Lúc Lý Hầu La mang dụng cụ thêu vào phòng, Tần Chung vẫn còn đang ngồi cạnh khung cửa nghiêm túc đọc sách. (*Sa: ca có đọc được chữ nào đâu! Xạo thấy sợ!)

Thấy Lý Hầu La vào, Tần Chung ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi: “Thêu xong rồi?”

“Hôm nay tạm thời thêu bao nhiêu đó thôi!” Lý Hầu La đặt rỗ kim chỉ lên bàn, lấy một chiếc khăn tay thêu hình hoa cúc trải ra trước mặt Tần Chung: “Thấy ta thêu thế nào?”

Lúc nãy Tần Chung ở bên cửa sổ cũng đã nhìn thấy, nhưng hiện tại nhìn gần thế này, thì mới hiểu được tại sao tiểu muội luôn kiệm lời nhà mình hôm nay lại kích động đến như vậy.

Đóa hoa cúc vàng nhạt trước mắt này quả thật mê người, mỗi một cánh hoa dường như đang đung đưa theo gió. Trong mắt Tần Chung chứa đầy sự kinh diễm nồng đậm. Hắn không hiểu việc thêu thùa, nhưng hắn cảm thấy đóa hoa cúc đơn giản trước mắt này không hề thua kém những bức danh họa nổi tiếng một chút nào.

“Rất đẹp!” Tần Chung mỉm cười, đưa khăn tay lại cho Lý Hầu La.

Lý Hầu La thất vọng: “Chỉ vậy thôi?” Phản ứng của tiểu muội nhà huynh mới là bình thường đó.

Tần Chung tăng thêm ý cười: “Rất đẹp! Ta cảm thấy chỉ cần là ai xem qua thì đều khó mà cảm thấy không thích! Cành là quấn quanh, hoa khoe sắc, say lòng người!”

Lý Hầu La cười đến khóe mắt cong vòng, trong lòng cũng vui vẻ không kém: “Khăn tay này huynh không dùng được, đợi ngày mai làm túi tiền, ta sẽ giữ lại cho huynh một cái.”

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, bàn tay đang cầm sách của Tần Chung bỗng nắm chặt, làm xuất hiện một nếp nhăn nhưng bị hắn xem nhẹ, khẽ cúi đầu mỉm cười.

Những người khác trong Tần gia nhìn thấy khăn tay của Tần Phương, nam nhân thì không nói, nhưng mấy vị phụ nhân thì yêu thích đến không nỡ buông tay. Ngay cả Tần mẫu cũng phải kinh ngạc cảm thán: “Trước đó Hầu La nói muốn bán đồ thêu, mẹ còn chưa có lòng tin mấy, bây giờ nhìn lại thì quả là mẹ đã xem thường Hầu La rồi. Nhìn đóa hoa này mà xem! Trời ạ! Nếu không phải đích thân sờ thử, mẹ còn tưởng là nó sẽ mọc lớn hơn nữa trên cái khăn này.”

_____

Tác giả có lời muốn nói: Tần Chung: Hầu La tặng ta tín vật đính ước….