Mân mê đùa nghịch chán chê, Thương đã thỏa mãn được nỗi tò mò đối với cái xác, cô lại vần nắp áo quan để mở ra một lỗ vừa vặn thân người chui.
Thương chui ra khỏi nắp quan tài, không quên đóng lại cái nắp áo quan một cách thật nhanh chóng.
Nhưng khi Thương vừa mới chui ra khỏi nắp quan tài xong, thì một sự kinh hoàng trỗi dậy. Cái xác trong cái áo quan, chợt mở trừng trừng đôi mắt khô khốc của nó. Miệng nó khẽ nhếch lên vẻ cười độc địa.
Thương ra được bên ngoài, phát hiện có một lá bùa đã bị gió thổi rớt xuống đất. Cô vội nhanh chóng dán lại lá bùa vào chỗ cũ, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn đến tích tắc ấy, có một vệt sáng nhỏ bay đến nhập vào ấn đường của Thương mà Thương chẳng hề biết gì cả.
Thương vẫn cứ vui vẻ như vậy, trông cái xác hết cả đêm cho hết lượt. Rồi sớm ra lại về nhà đổi ca cho người khác đến trông thay cho mình.
Thời gian cứ thế trôi đi, mọi chuyện vẫn tiếp diễn hết sức bình thường. Nhưng dường như lại có một thứ gì đó trong con người Thương trỗi dậy, khiến tính cách của cô cứ thay đổi từng chút từng chút một.
Tối ngày thứ ba mươi tư, Lưu tiên sinh đang làm phép, phun máu gà lên trời thì liền nhíu mày quát lớn:
- Hay lắm!
Mọi người đều quay lại nhìn ông ta với vẻ ngạc nhiên khó hiểu, chờ lý giải. Lưu tiên sinh liền giải thích ngay:
- Tôi đã có thể cảm thấy một luồng tử khí rất đậm ở đằng chân trời, con cương thi ấy sắp đến đây rồi!
Cường nghe thấy vậy liền bước lên hỏi:
- Vậy thì đã đến lúc chúng ta nên mời Đào tiên sinh đến rồi!
Đào tiên sinh trong miệng mà Cường nói, chính là sư phụ của Lưu tiên sinh. Người này có huyền thuật bắt ma bậc nhất trong những truyền nhân hiện thế của phái lỗ ban. Đào tiên sinh ít khi ra tay, nhưng những vụ mà ông ta ra tay thì đều là những vụ khó đến mức không thể giải nổi, gần như cầm chắc cái chết. Hoặc là một loại bùa chú độc địa lắm, đã thất truyền thì mới có thể mời được ông ta.
Nghe Cường nhắc đến Đào tiên sinh, Lưu tiên sinh liền gật đầu nói:
- Sư phụ tôi kể từ hôm qua đã đến Việt Nam, chắc là nội trong tối mai ông ta sẽ đến đây thôi. Chúng ta cứ chuẩn bị đi...
Sau đó Lưu tiên sinh thu kiếm lại, rồi rời khỏi tế đàn đi xuống, dặn dò Thương:
- Hôm nay đến lượt cô trông coi tế đàn, hãy nhớ phải coi sóc cho cẩn thẩn, chỉ cần sai một ly là đi một dặm!
Thương gật đầu nói:
- Tôi rõ rồi!
Lưu tiên sinh gật đầu nói:
- Được rồi, chỉ cần qua được kiếp nạn này mà không chết, cô có thể học nghệ của phái Lỗ Ban. Nên nhớ vinh hoa phú quý của phái Lỗ Ban nếu được học nghệ thì hưởng không hết, gia đình cô sẽ được sung túc, vì vậy chớ có làm điều gì dại dột...
Lưu tiên sinh nói xong, liền cùng những người còn lại rời khỏi vùng đất của liễu quỷ, ra khỏi vực Tà Xùa.
Thương cúi gằm mặt, không nói câu nào. Chờ cho đám người đi hẳn, Thương bỗng nở một nụ cười đầy lạnh lẽo.
Cô lại chui xuống tế đàn, mở nắp áo quan bằng sắt mà bên trong có chứa liễu quỷ ra. Thậm chí khi cô chui vào trong còn chẳng thèm đóng nắp lại.
Thương chui vào trong quan tài rồi, lại nằm cạnh cái xác. Chợt cô vạch một nhát dao cắt xoẹt qua lòng bàn tay. Một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ lòng bàn tay cô. Thương điều chỉnh cho máu của mình vừa vặn rơi vào đúng miệng của cái xác khô. Chăm chút nó từng chút từng chút một như đang cho một đứa trẻ ăn vậy.
Cái xác khô vẫn cứ bất động như một khúc cây, máu của Thương chảy vào miệng nó kỳ lạ thay lại không sót ra một giọt rơi ở bên ngoài.
Cho máu chảy vào miệng cái xác khô được một lúc, Thương lại chui ra khỏi áo quan, rồi đóng nắp áo quan lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Càng ngày nét mặt của Thương lại càng nở những nụ cười độc địa. Cô chợt bước lên tế đàn, nắm lấy thanh kiếm gỗ rồi vung một giọt máu của chính mình vào thanh kiếm. Tay cô chợt trỏ về hướng bắc. Miệng lầm rầm đọc:
- Cấp cấp như lệnh luật, di...
...
Sáng sớm hôm sau.
Đoàn người của Lưu tiên sinh đã có mặt sớm ở dưới đáy vực Tà Xùa, mang theo rất nhiều vàng mã xuống cùng. Lưu tiên sinh nói những thứ vàng mã này chính là một loại âm binh có thể lợi dụng được. Khi vào lúc cần kíp chiến đấu với cương thi, có vàng mã vây xung quanh thì có thể làm vướng chân vướng tay nó, khiến nó yếu đi nhiều so với khả năng thực.
Cả năm người hướng tới vùng đất của cây liễu đại thụ mọc mà bước tới. Tới nơi bọn họ thấy Thương đang ngủ gục một cách ngon lành tại tế đàn. Lưu tiên sinh thở dài định trách móc, nhưng ông ta lại đến gần và đắp cho cô một tấm chăn mỏng mà không nói gì. Lưu tiên sinh chui xuống dưới tế đàn, phát hiện ra bốn lá bùa vẫn còn nguyên nên không còn lo lắng gì nữa.
Ông ta quay đầu trở lại tế đàn, đặt những thứ vàng mã nào ngựa, nào quan binh, nào Quan vũ, Trương phi... Toàn là những nhân vật lẫy lừng thời tam quốc. Có người hỏi, ông có thể điều khiển được hồn các vị ấy thật sao?
Nhưng Lưu tiên sinh chỉ cười và nói rằng, âm binh vốn không có hình thù rõ ràng. Vàng mã chỉ là cái xác để chúng nhập vào. Quan trọng là các hình nhân phỏng theo các nhân vật khi còn sống, các nhân vật càng có sức ảnh hưởng thì càng dọa ma quỷ được tốt.
Lưu tiên sinh đặt vàng mã hình Quan công ở phía Đông Bắc để coi sóc hướng Đông Bắc. Đặt vàng mã Trương Phi ở phía tây bắc để coi sóc hướng Tây Bắc... Còn mình thì đặt một cái giá kiếm trỏ thẳng về hướng bắc để nghênh đón cương thi.
Theo đúng như những gì mà Lưu tiên sinh đã dự đoán, thì cương thi phải một ngày nữa mới đến. Nhưng trời vừa mới đổ đêm. Lưu tiên sinh đã lập tức giật mình kinh hãi thất sắc, vì từ lúc nào. Ở trên đỉnh một con vực cách đó chục cây số, ông đã có thể nom thấy một cái bóng dáng nhảy chồm chồm nhấp nhô ở trên đỉnh núi đang tiến về phía này.
Lưu tiên sinh sợ hãi kêu lên:
- Sao lại có thể như thế được?
Cương thi đến sớm hơn một ngày, không những vậy lại còn sắp đến rất gần đây nữa. Tử thi khí nồng nặc khắp trời, bầu trời đang đầy sao chợt bị che khuất bởi khói đen và mây đen u ám.
Lưu tiên sinh toát mồ hôi muốn vãi ra quần, Đào tiên sinh còn chưa tới, nếu một mình ông ta mà chống chọi với con cương thi này thì chỉ có thể cầm chắc cái chết mà thôi.
Lưu tiên sinh chợt nom lại thanh kiếm gỗ đào trong tay, rồi lại nói:
- Không đúng!
Ông ta cảm thấy hết sức kỳ quái, liền đem lưỡi liếʍ lên thử thanh kiếm gỗ đào rồi càng tái mặt nói:
- Có người đã thi hành pháp thuật, gọi cương thi đi cả trong ban ngày! Là ai?
Lưu tiên sinh hét lên hỏi như vậy, ông Khanh không hiểu liền hỏi:
- Không phải ông nói cương thi chỉ có thể đi vào ban đêm sao, cho dù là có người làm phép thì cũng làm sao khiến nó đi vào ban ngày được, đi vào ban ngày thì cương thi sẽ bị lửa mặt trời thiêu rụi!
Lưu tiên sinh lắc đầu thở dài nói:
- Ông thực sự không hiểu, kẻ này thật là một tên đại sĩ lỗ ban tông thuật cao tay lắm. Hắn biết được cả vị trí cương thi đang ở từ xa ngàn dặm. Biết cả địa hình mà nó đi qua nên đã khiển cho nó chui vào rừng tối để tránh nắng. Như vậy cương thi có thể đi được vào ban ngày...
Lưu tiên sinh đang nói như thanh minh, thì chợt xững người lại, ông ta quát lên:
- Thôi xong tôi rồi!
Rồi ông ta vội vã chui xuống dưới tế đàn, chới với chạy đến cái cỗ áo quan bằng sắt. Bốn lá bùa vẫn được dán kín như bưng, thế nhưng Lưu tiên sinh không an tâm, liền gồng sức mở nắp quan tài ra.
Khi nắp quan tài vừa được mở ra, Lưu tiên sinh liền không kìm được mà phát ra tiếng "Ôi!"
Mọi người liền chạy lại vây quanh cái quan tài sắt, thì đều lắc đầu lè lưỡi không tin nổi. Vì cái xác liễu quỷ mấy ngày trước còn khô héo quắt, ấy vậy mà bây giờ đã trở nên hồng nhuận căng mọng da thịt như người sống.