Chôn Xác Hồi Sinh Quỷ

Chương 11

Ông Khanh mừng rỡ nói:

- Sinh, mày không chết, tao mừng lắm!

Sinh nói:

- Chú Khanh, sao chú lại ở đây? Bọn cháu với chú Dương vẫn luôn tìm chú!

Ông Khanh thở dài:

- Mày đừng nói nữa, tụi nó chết hết cả rồi!

Rồi ông Khanh hỏi Sinh làm sao mà thoát được. Sinh thật thà trả lời, nói ra cũng có chút xấu hổ, anh ta nói:

- Tối ấy cháu nhìn thấy một người con gái, rất xinh đẹp, cô ta cứ dụ dỗ cháu, nên cháu đi theo, không ngờ...

Sinh nói đến đấy liền đỏ mặt không nói tiếp, còn mọi người thì cũng ngầm hiểu sự việc ra sao. Lưu tiên sinh khẳng định:

- Đó chính là liễu quỷ!

- Được rồi, nếu cậu ta không sao thì tốt, chúng ta lại tiếp tục đi thôi!

Cường lên tiếng thúc giục.

Lưu tiên sinh gật đầu, cả đoàn người lại tiếp tục theo phương hướng của gương bát quái đã chỉ. Và đến gần trưa, bọn họ cũng đã quả nhiên đến được nơi mà bọn họ cần đến.

Vùng đất âm u, quanh năm bị che phủ bởi mây mù. Dù cho có là ban ngày, nhưng quang cảnh ở chỗ này vẫn không thể tươi sáng lên được, vẫn là một vùng đất chết, và ở giữa vẫn chỉ có duy nhất một cái cây liễu. Điểm khác biệt duy nhất, là cái cây liễu này vào lúc ban ngày, lá vẫn có màu xanh.

Đi thêm một quãng nữa, đoàn người lập tức phát hiện ra một khung cảnh cực kỳ kinh dị. Từng cái đầu lâu xương sọ người hiện ra, treo lủng lẳng trên thân cây trông hết sức đáng sợ. Thương không chịu được cảnh này, liền quay đầu nôn thốc nôn tháo.

Lưu tiên sinh nói:

- Mọi người thử đếm xem, nó có bao nhiêu cái đầu lâu được treo ở trên?

Cường gật đầu, bắt đầu đi vòng quanh cái cây liễu to lớn đếm một cách tỉ mỉ. Một lát sau, anh ta quay lại rồi trình báo với Lưu tiên sinh:

- Có tổng thể chín mươi mốt cái đầu người!

Lưu tiên sinh gật đầu nói:

- Quả đúng như tôi dự đoán, mỗi lần mười ba người, bảy lần tổng thể sẽ có chín mươi mốt cái đầu. Chỉ cần thêm một lần ăn chín người nữa thôi, là nó sẽ có đủ một trăm sinh mạng để thực hiện phép hồi sinh quỷ. Chín người cuối cùng này, không còn quan trọng là đồng nam hay không, mà chỉ cần mạng người cho đủ số là được. Vì vậy rất có thể Liễu quỷ sẽ ra tay sát hại chúng ta.

Lưu tiên sinh nói xong, dừng lại một chút liền nhắc nhở thêm:

- Mọi người phải thật khẩn trương, bây giờ đã là buổi trưa rồi, chúng ta chỉ còn vài tiếng nữa là trời tối. Mọi người phải hỗ trợ tôi thật nhanh để tôi đào cái xác ấy lên. Bằng không khi trời tối xuống, tất cả chúng ta sẽ đều trở thành mồi cho liễu quỷ mất.

Lưu tiên sinh cùng với Cường và ông Khanh đi vòng qua cái cây mấy vòng, để xác định được phương án động thổ phù hợp. Theo như lời Lưu tiên sinh nói, cái xác của thiếu nữ liễu quỷ, được chôn ở vị trí chính giữa thân cây. Nhưng chắc chắn ở gần đó phải có một loại cơ quan nào đó. Để khi đại sư Lỗ Ban Táng Thi Sinh Quỷ sống lại, có thể mở ra một cơ quan, mở một lối đi thông lên lòng đất. Bằng không thì cho dù ông ta có hồi sinh lại được nhờ phép ấy thật, thì cũng bị chết nghẹt trong đất.

Đúng đến sẩm chiều tối, qua một loạt phương pháp. Lưu tiên sinh cũng thành công đưa được cái xác của người thiếu nữ chôn ở dưới gốc cây liễu đã mấy trăm năm. Cái xác được đặt trông một cỗ quan tài sắt kín khí chôn rất sâu, lại phủ đầy bằng dược liệu quý. Nên vì vậy nó mặc dù đã có niên đại mấy trăm năm, nhưng lại không thể bị phân hủy mà vẫn còn nguyên vẹn.

Khi cái xác vừa được đưa lên, Thương đã giật mình kinh hãi bởi vóc dáng và nhan sắc của liễu quỷ này giống hệt cô y như đúc.

Lưu tiên sinh nói:

- Không cần phải ngạc nhiên, bởi cô ta chính là kiếp trước của cô, một phần hồn phách của cô đã thoát ra được mà đi đầu thai.

Ông Khanh bước tới gần Lưu tiên sinh hỏi:

- Giờ đã đào được cái xác lên, vậy tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?

Lưu tiên sinh gật đầu nói:

- Phép này dễ giải lắm, vì liễu quỷ là thiếu nữ còn trinh tiết. Vậy nên chúng ta chỉ cần phá đi trinh tiết của nó là xong!

Nghe Lưu tiên sinh nói như vậy, tất cả đều nhíu mày vì cảm thấy kinh tởm với cách này. Liệu có ai lại có thể làm chuyện đó để phá trinh tiết của một xác chết được cơ chứ, nhất là xác chết đã được mấy trăm năm.

Lưu tiên sinh nhìn thấy nét mặt mọi người ủ rũ như đưa đám như vậy, thì liền cười nói:

- Mọi người không cần phải lo lắng như vậy, kỳ thật cách phá đi trinh tiết của một người con gái có rất nhiều cách, đâu phải chỉ có cách như mọi người nghĩ!

Lưu tiên sinh nói xong, liền trợn mắt, nghiến răng, trực tiếp đem ngón tay trỏ. Không ngờ lại chớp nhoáng mau lẹ chọc sâu vào trong cái âʍ ɦộ của xác chết.

Một mùi xú uế kinh khủng bốc ra, cái xác như bị ứ khí lâu ngày thoát hơi. Rồi như quả bóng căng tròn dần dần xẹp xuống, cuối cùng là một cô gái xinh đẹp căng mọng cả thân người. Giờ lại giống như một quả chanh khô héo, đang từ từ hóa thành thịt khô, bám chùm lấy xương.

Tất thảy mọi người đều trợn tròn mắt với cách làm của Lưu tiên sinh, ông ta lấy một cái khăn, lau lau cái ngón trỏ vừa với hành sự cho thật sạch sẽ rồi ném cái khăn đi.

Ông ta nói:

- Được rồi, việc quan trọng nhất là giải quyết cái xác đã xong. Giờ đã đến lúc gọi cương thi từ đất bắc quay trở về. Liễu quỷ tuy đã mất đi cái xác của nó, nhưng vẫn chưa chết hẳn, phải gọi cương thi về, rồi phù phép hút hồn nó vào cương thi, sau đó đốt chung thì mới ổn.

Ông Khanh nhắc khéo:

- Phải cả hồn của ông đại sư gì đó nữa chứ!

Lưu tiên sinh gật đầu mỉm cười nói:

- Phải! Chủ yếu là diệt phần hồn phách của ông ta kia!

Lưu tiên sinh giải thích thêm một lượt, rằng từ giờ ông ta sẽ thường xuyên lui tới đây để coi sóc cái tế đàn gọi cương thi, chắc sẽ phải mất một khoảng thời gian khá dài.

Từ đó, Lưu tiên sinh cùng với ông Khanh thường xuyên lui tới đáy vưc Tà Xùa này, để cho Lưu tiên sinh làm lễ.

Cái tế đàn cao đến hơn ba mét được Lưu tiên sinh dựng lên, có đủ thứ vàng mã ma chay, có cả gạo muối, rồi gà sống nữa.

Ông ta cứ lặp đi lặp lại nghi thức múa kiếm đến ba bốn lần, cứ mỗi lần là đều cầu vào trời đêm từ sẩm tối cho đến hừng đông ló dạng. Ban ngày ông ta ngủ, còn ban đêm thì tế lễ để gọi xác cương thi.

Giải thích cho việc tại sao lại có một con gà trong nghi lễ tế đàn của Lưu tiên sinh. Ông ta nói:

- Trời sinh nguồn gốc của cương thi vốn là hậu duệ của tướng thần, một loài yêu ma trong tứ đại thần thú thủa hồng hoang tên gọi là Hống. Hống vốn cực kỳ khát máu, cho nên khi chết hóa thân xác hóa thành bất từ lại còn cực kỳ cứng rắn nên gọi là cương thi, ví như mình đồng kim thiết cương cứng khát máu. Nên hậu đại cương thi sau này đều cho là hậu duệ của Tướng thần, tương tự cũng khát máu như y vậy, dùng máu của gà để dẫn dụ nó là phù hợp!

Lưu tiên sinh nói xong, liền đem con gà trống còn đang sống, luồn kiếm qua cổ nó. Cắt một nhát cắt ngọt khiến nó tóe máu. Cái đầu con gà đứt lìa phun ra máu dài thành tia rất mạnh.

Lưu tiên sinh hứng máu chảy ra từ cổ của con gà, cho dòng máu nóng đỏ ấy phun vào trong miệng mình. Khi lấp đầy được một ngụm, Lưu tiên sinh liền ngửa cổ lên trời phun lên một miếng máu thật dài, phun bắn qua cả thanh kiếm gỗ cho thật đẫm máu.

Lưu tiên sinh làm đi làm lại lần lượt cái động tác ấy đến ba lần. Rồi cuối cùng ông ta trỏ kiếm về hướng bắc, miệng lầm rầm chú ngữ:

- Cấp cấp như lệnh luật, di...

Thanh kiếm gỗ trên tay Lưu tiên sinh chợt như lóe sáng, nó kêu lên những tiếng âm thanh đầy thâm thúy. Ở chân trời xa xa, dường như có một luồng tử khí đang hưởng ứng với sự vẫy gọi của thanh kiếm.