Cây Nấm Nhỏ

Quyển 2 - Chương 43: “Nghe rõ xin hãy trả lời.”

“Đã khởi động nguồn điện khẩn cấp.”

“Đã khởi động kênh liên lạc nội bộ khẩn cấp.”

“Đã khởi động phòng ngự khẩn cấp.”

“Đã khởi động hệ thống thông gió.”

“Đã hạ cửa xoay chắn bức xạ xuống.”

“Các nhóm ngành vui lòng chờ lệnh tại chỗ.”

Loa phát thanh văng vẳng trong hành lang xen lẫn tiếng bước chân và thét gào lộn xộn, hiện giờ chẳng còn là giọng máy móc nữa, mà thay vào đó là giọng nữ thực thụ.

Tiếng uỳnh uỳnh nặng nề vọng ra khắp muôn hướng nương theo từng đợt thông báo. An Chiết lại nhìn về phía hành lang dài dằng dặc, bức tường thép lạnh băng đột ngột hạ xuống che chắn mọi cánh cửa sổ, trông nó rất dày. Cậu bỗng nhớ tới lời thi sĩ từng nói, một khi từ trường biến mất, tia và gió Mặt Trời đến từ vũ trụ[1] sẽ tập kích bề mặt Trái Đất ngay lập tức.

[1] Tia vũ trụ là hiện tượng tỏa ra theo hình vòi hoa sen của các hạt năng lượng cao, bao gồm cả tia X-Quang, liên tục ảnh hưởng đến Trái Đất và được sinh ra từ vụ nổ của các ngôi sao và lỗ đen vũ trụ.

Gió mặt trời là những luồng hạt mang điện tích thoát ra từ vùng thượng quyển của mặt trời. Lúc gió này thoát ra từ những ngôi sao khác mặt trời thì chúng được gọi là gió sao.

Thế là cậu hiểu ngay nguyên nhân ban nãy Lục Phong kéo mình ra khỏi cầu lợp mái – ấy là nhằm tránh xa phạm vi tia vũ trụ có thể rọi tới, mà chủ thành – với tư cách là công trình thuộc thời kì đỉnh cao khoa học kĩ thuật của loài người, độ dày lẫn chất liệu đặc biệt của tường có thể ngăn chặn sự tấn công từ tia vũ trụ.

Đèn ở cao ốc Trung tâm Mặt trận thống nhất chớp tắt cuồng loạn chốc lát, sau đó lại rọi sáng bình thường, chẳng qua lần này ánh sáng nom yếu hơn trước kia rất nhiều, nó nhập nhoạng một sắc trắng tù mù.

Phòng thí nghiệm ở gần nhất bỗng vọng ra giọng nghiên cứu viên quay số liên lạc, oang oang, nom có vẻ hắn ta đương cuống quýt, cả dãy hành lang đều nghe rành rọt.

– Phòng D1342 xin tăng mạnh lượng cung cấp điện! Không thể để các thiết bị ngừng hoạt động được!

Một phòng thí nghiệm khác cũng truyền tới âm thanh:

– Phòng D1343 xin cung cấp điện khẩn cấp, nếu không tiêu bản quý hiếm sẽ chết hết.

Ai là người sẽ lắng nghe yêu cầu của họ, và liệu nó có được chấp nhận hay không, An Chiết chẳng biết, cậu nhìn sang phòng D1344, bèn níu chặt tay áo Lục Phong theo bản năng.

Lục Phong cúi đầu nhìn cậu, đoạn bảo:

– Không sao đâu.

An Chiết khẽ gật đầu.

Loa phát thanh tiếp tục thông báo.

“Mời nhân viên phụ trách Trung tâm Thiết bị, Sở Phòng ngự Thành phố, Bộ Phản ứng khẩn cấp, Ban Hậu cần cung cấp tới phòng họp đầu tiên của tầng mười bảy Mặt trận thống nhất. Vui lòng đừng bấm thang máy mà hãy di chuyển bằng cầu thang khẩn cấp.”

“Xin Trạm Quan trắc Từ trường hãy liên lạc với Trung tâm Mặt trận thống nhất ngay lập tức.”

“Xin Trạm Quan trắc Từ trường hãy liên lạc với Trung tâm Mặt trận thống nhất ngay lập tức.”

Âm lượng của loa phóng thanh bị đẩy lên mức cao nhất, ngân dài thành từng đợt trong hành lang.

An Chiết ngước nhìn Lục Phong:

– Chúng ta quay về Hải đăng ư?

– Tôi phải đợi lệnh, – Lục Phong liếc sang cây cầu lợp mái nọ, dường như đang suy tư điều gì, mãi sau tầm mắt mới dời sang chỗ An Chiết:

– Đừng chạy lung tung, đi theo tôi.

An Chiết đáp:

– Ò.

Chợt nghe loa phát thanh tiếp tục thông báo: “Mời người phụ trách Ban Chỉ huy, Bộ Tham mưu liên hợp, Tòa Xử án, Trung tâm Tác chiến tới Trung tâm Thông tấn ở tầng mười bốn của Mặt trận thống nhất. Vui lòng đừng bấm thang máy mà hãy di chuyển bằng cầu thang khẩn cấp.”

An Chiết lẽo đẽo theo Lục Phong đi vào cổng chính Trung tâm Thông tấn, cậu nghe được giọng nói vọng ra từ bên trong.

“Căn cứ phương Bắc gọi căn cứ thành phố ngầm, nghe rõ xin hãy trả lời.”

“Căn cứ phương Bắc gọi căn cứ thành phố ngầm, nghe rõ xin hãy trả lời.”

“Căn cứ phương Bắc gọi căn cứ thành phố ngầm, nghe rõ xin hãy trả lời.”

Thông tín viên đeo tai nghe màu đen to tướng, hiện đang nói liên tục, trước mặt hắn ta đặt mười mấy cái màn hình to tướng, dăm ba đồ thị và thông số nhảy lên. Tuy nhiên, trong cái kênh liên lạc này chỉ có mỗi hắn ta đương nói chuyện, đầu dây bên kia chỉ truyền tới tiếng điện rè quạnh vắng.

Chính giữa đại sảnh là một gã đàn ông trung niên bận quân trang màu đen, ngũ quan ông ta lạnh lùng, nét mặt uy nghiêm, phù hiệu trên quân hàm biểu thị ông ta là một trung tướng trong quân đội.

Ông ta thấy Lục Phong bước vào, bèn gật đầu chào:

– Cậu đến rồi.

Có vài sĩ quan khác cũng tiến vào cùng lúc với Lục Phong, dẫu cấp bậc cùng chuyên môn sở thuộc khác nhau, thì biểu cảm của họ toàn lạnh lùng nghiêm túc như nhau.

Trong đại sảnh Trung tâm Thông tấn có ghế tựa, họ tách ra đoạn ngồi xuống, An Chiết lẳng lặng ngồi bên Lục Phong.

Gã trung tướng nọ nhận được cuộc gọi, sau ba mươi giây sau ngắn ngủi, ông ta cúp máy, nói cùng các sĩ quan ngồi trong đại sảnh rằng:

– Trạm Quan trắc Từ trường ở Hải đăng báo tin, tầm năm phút trước cường độ từ trường trên toàn cầu chợt giảm xuống mức 0, nhưng cực từ phía Đông do chúng ta bảo vệ vẫn chưa xuất hiện bất kì sự khác thường nào.

– Rõ ràng, là cực từ phía Tây ở bờ bên kia đã gặp sự cố nghiêm trọng.

An Chiết nghe trung tướng nói, cậu hiểu ý nghĩa của cực từ đối với loài người.

Từ trường bảo vệ cả hành tinh này, một khi mất đi nó, thì các tia vũ trụ và gió Mặt Trời sẽ ập thẳng xuống bề mặt Trái Đất, trong khoảng thời gian ngắn nó sẽ gây ra hạn hán trên diện rộng khắp toàn thế giới, con người phải tiếp xúc trực tiếp với phóng xạ, nhiễm vô vàn căn bệnh ác tính, sau đó sẽ bệnh chết hoặc đột biến. Và nếu không có từ trường bảo vệ suốt thời gian dài, tầng khí quyển bao quanh Trái Đất sẽ bị gió Mặt Trời thổi tan, lúc đấy, thế giới này chính thức trở thành một vùng chết chóc hoang tàn.

Mà hai cực từ do loài người tạo ra – cái thì nằm ở căn cứ phương Bắc, cái thì nằm ở căn cứ thành phố ngầm, cả hai cùng duy trì từ trường nhân tạo che phủ toàn cầu, chẳng thể chia lìa, hễ một trong số chúng gặp trục trặc thì một cái khác cũng sắp sửa mất tác dụng.

Giữa chúng cũng không thiết những trao đổi dư thừa, bởi chỉ cần cực quang vẫn xuất hiện trên bầu trời hằng đêm, thì nó đều đang mách bảo cho đối phương hiểu rằng chúng ta vẫn còn tồn tại, vẫn còn an toàn.

Hiện tại cực quang biến mất.

Bấy giờ, nhân viên vận hành thử thiết bị ở bên khác chợt bảo:

– Báo cáo, từ trường nhân tạo biến mất, tầng điện li[2] rối loạn, không liên lạc bằng sóng ngắn được.

[2] Tầng điện li là tầng khí quyển ở độ cao từ 80-800km có chứa nhiều hạt mang điện tích là các electron, ion dương và ion âm.

Trung tướng chau mày, trầm ngâm chừng ba giây, ông ta đáp:

– Khởi động truyền thông sóng cực dài[3] bằng bất cứ giá nào cho tôi.

[3] Trong vô tuyến, sóng dài là thuật ngữ chỉ những phần phổ vô tuyến có bước sóng tương đối dài. Thuật ngữ này mới xuất hiện vào đầu thế kỉ 20, khi phổ tần số được coi như gồm các bước sóng ngắn, trung bình và dài. Hầu hết các hệ thống và thiết bị vô tuyến hiện đại dùng các bước sóng sau này được gọi là siêu ngắn. Sóng dài có năng lượng nhỏ nên chẳng thể truyền đi xa. Ít bị nước hấp thụ nên hay được dùng trong thông tin liên lạc trên mặt đất và dưới nước.

– Rõ!

Vào những năm mà loài người mất hết vệ tinh và Trạm vũ trụ Quốc tế, truyền tin ở khoảng cách xa trở nên cực kì gay go, ta đành phải thông qua vô tuyến điện[4]… Sóng ngắn vô tuyến phát tín hiệu nhờ vào tầng điện li bên trong bầu khí quyển truyền thông tin, nhưng suy cho cùng thì từ trường nhân tạo vẫn yếu hơn từ trường Trái Đất gốc, vốn dĩ tín hiệu đã thiếu sự ổn định rồi, hiện tại từ trường hoàn toàn biến mất, tầng điện li thành một mớ hỗn độn, truyền thông tin càng khó khăn hơn.

[4] Vô tuyến điện là công nghệ sử dụng sóng vô tuyến để mang thông tin (chẳng hạn như âm thanh) bằng các đặc tính điều biến có hệ thống của các sóng năng lượng điện từ truyền qua không gian (chẳng hạn như biên độ, tần số, pha hoặc độ rộng xung). Khi sóng vô tuyến điện va vào một dây dẫn điện, các trường dao động tạo ra dòng điện xoay chiều trong dây dẫn. Thông tin trong các sóng có thể được trích xuất và chuyển đổi trở lại dạng ban đầu của nó.

…Tuy nhiên, truyền tin bằng sóng cực dài thì lại khác, nó sát với mặt đất, lấy mặt đất và nước biển làm chất môi giới, ổn định đáng tin cậy, song chi phí để chạy nó cực kì tốn kém, hơn nữa chỉ có thể truyền tin bằng mã điện báo cũ nhất.

Song song với điều này, truyền thông sóng cực dài là một chiều. Nó mang ý nghĩa trừ phi lúc đấy đối phương cũng vừa hay bật truyền thông sóng cực dài, nếu không thì chẳng thể trao đổi nổi.

Thông tin gửi xuống từng đợt rồi lại từng đợt, rốt cuộc, Trung tâm Thông tấn cũng nhận được phản hồi, thiết bị truyền thông sóng cực dài đã khởi động. Thông tín viên cầm thiết bị lên, mã điện báo có khoảng cách và độ dài khác nhau bật ra tiếng “Bíp” đơn điệu, chúng được đưa vào hệ thống lần lượt, kế đó đăng tải lên kênh liên lạc.

“Căn cứ phương Bắc gọi căn cứ thành phố ngầm, nghe rõ xin hãy trả lời.”

Nốt lặng dài đằng đẵng

– Căn cứ thành phố ngầm là căn cứ được xây dựng hoàn thiện nhất trong số bốn căn cứ của loài người, thật khó để mường tượng rằng nó sẽ gặp tai nạn – Một vị sĩ quan bảo – Mong rằng chỉ là sự cố thiết bị thôi.

Hắn ta vừa dứt câu, dòng điện nhiễu inh tai đột nhiên vang rền trong máy thu vô tuyến!

Tiếng rè rè, xẹt xẹt, lộn xộn như thể đến từ vũ trụ mênh mông, rồi lại giống hơi thở của con quái thú to kềnh sắp chết.

Tất cả mọi người trong phòng nín thở, mãi tới khi hai mươi mấy giây trôi qua…

“Bíp.”

“Bíp bíp”

“Bíp, bíp -”

Âm thanh điện báo vang lên, cơ thể thông tín viên run lập cập, cơ hồ là nhào vào bàn làm việc ghi chép một cách cấp tốc.

Năm phút sau, trung tướng hỏi:

– Họ nói gì thế?

Sắc mặt thông tín viên trắng bợt, bờ môi khẽ run, hắn ta nhìn tờ giấy ghi lại tín hiệu nọ, đoạn đáp:

– Họ nói rằng… căn cứ thành phố ngầm… bị tổ hợp dị chủng trà trộn vào, tổn thất nặng nề. Hiện đang… chống chọi, đang cố sửa gấp cực từ.

– Đạn dược dự trữ chỉ còn sót lại một phần năm… bom khinh khí dự trữ đã hết sạch, thiếu binh lính, yêu cầu… – Hắn ta cắn răng bảo – Yêu cầu trợ giúp ạ.

Tất thảy trầm ngâm.