Cây Nấm Nhỏ

Quyển 1 - Chương 20: “Mười ngày ấy đúng là máu chảy thành sông, cả căn cứ chết hơn phân nửa.”

Một giây sau khi nhân viên trực tổng đài vừa nói đoạn, sắc mặt Lục Phong tức thì thay đổi. Anh xoay người rời đi, nghiên cứu viên ở Hải đăng vội bắt kịp, ô-tô của Tòa Xử án đang đỗ ngoài cổng Sở Thành phòng, một quan thẩm phán trẻ tuổi chạy tới:

– Thượng tá!

Lục Phong:

– Các cậu hãy ở lại hỗ trợ Sở Thành phòng.

– Thưa thượng tá, có cần triệu tập Tòa Xử án không ạ?

Lục Phong nhìn lướt qua dòng người ít ỏi trên đường:

– Đóng cổng thành, tập hợp khu 5.

– Vâng, – Quan thẩm phán ấy đáp – Thượng tá nhớ cẩn thận nhé.

Lục Phong chẳng trả lời, anh đóng sầm cửa xe, khởi động động cơ rồi đánh vô-lăng thật mạnh, chiếc ô-tô màu đen xoay đầu đầy nhanh nhẹn, nó chạy về phía Trung tâm Âm học ở khu 1 như mũi tên rời cung, bám theo sát nút đằng sau là xe của Howard và xe bọc thép hạng nặng thuộc Sở Thành phòng.

Nghiên cứu viên ngồi ghế sau, đang cầm máy liên lạc bàn chuyện cùng ai đó, hắn đang bị chất vấn.

– Đang đến Trung tâm Âm học đây, – Nghiên cứu viên nói – chúng ta phải chuẩn bị tâm lí cho tình huống xấu nhất.

– Trước mắt tôi nghi rằng, băng tần đặc biệt của vũ khí âm học – loại dùng để xua đuổi động vật chân đốt và loài chim, đã thu hút sinh vật dưới lòng đất khi phát huy tác dụng. Tuy nhiên không loại trừ khả năng đây là một cuộc tấn công được lên kế hoạch sẵn.

– Vâng, tôi đang cố liên lạc với khu vực giữ vũ khí âm học còn lại đây ạ.

Song song với lúc bấy giờ, giữa nội thành, tháp báo động bất thình lình rúc lên, tiếng huýt dài váng hết cả tai gióng giả từng tràng đều chằn chặn, dòng người thưa thớt nơi đường phố buổi sớm nghe xong thì tái mặt, họ nhìn nhau, đoạn đâm bổ chạy vào toà nhà gần nhất – bởi tiếng còi huýt dài có nghĩa là “Lánh nạn khẩn cấp”.

Đồng thời, giọng loa nữ ôn hòa vọng ra từ loa phát thanh trên đường:

“Báo động, có khả năng sắp xuất hiện quái vật côn trùng, chim bay, sâu giòi, vân vân… trong thành phố do vũ khí âm học đã gặp sự cố. Mong các cư dân hãy đóng chặt cửa sổ và ngừng ra ngoài trước khi sự cố được khắc phục, nếu phát hiện tình huống đáng ngờ xin hãy dùng cuộc gọi khẩn cấp và liên lạc với Sở Thành phòng. Quân đội ở căn cứ sẽ dốc hết sức bảo vệ sự an toàn của bạn.”

“Báo động, có khả năng sắp xuất hiện quái vật côn trùng, chim bay, sâu giòi, vân vân… trong thành phố do vũ khí âm học đã gặp sự cố.”

Tiếng đóng sầm cửa sổ sập đến liên tục từ những cư xá ở mọi hướng, nhân viên thuộc Sở Thành phòng cùng những tên tội phạm được sơ tán gấp đến khu cư trú gần nhất. Dòng xe bọc thép bất tận tuôn ra từ các trạm dừng khác nhau thuộc Sở Thành phòng ở căn cứ, chúng rẽ sang muôn nẻo khác nhau.

An Chiết, ông chủ Shaw và Thi sĩ ở chung buồng, hiện nay Sở Thành phòng còn chưa lo nổi thân mình, mà ba người họ một kẻ thì phạm tội kích động, một kẻ thì phạm tội đánh cắp thông tin của thẩm phán giả phi pháp, một kẻ thì bị thẩm phán giả gán cho cả tá tội danh lạ…. Nói tóm lại là chẳng có tính sát thương gì, cũng chẳng có lính tráng nào canh chừng họ mà chỉ khóa kĩ cửa buồng thôi.

– Trung tâm Âm học trông nom tất cả vũ khí âm học ở ngoại thành, – Thi sĩ trông ra ngoài cửa sổ – môi trường sống ở vùng ngoài ấy à, dẫu chỉ là một con bọ nhỏ – nó cũng có thể lây nhiễm gen cho con người, căn cứ xua đuổi chúng bằng sóng siêu âm của băng tần đặc biệt mới giữ được sự an toàn tuyệt đối cho cư dân, căn cứ quyết không để lọt dù chỉ là một con ruồi. Nếu như Trung tâm Âm học xảy ra chuyện thật, vậy thì cả thành phố sẽ bị phơi nhiễm gen. Với côn trùng đang trong mùa sinh sản mà nói, máu thịt loài người chính là cái nôi tốt nhất dành cho trứng trùng.

An Chiết ôm đầu gối ngồi trên ván giường trụi lủi, cậu hỏi:

– Kế đó thì sao ạ?

Thi sĩ vươn tay nhéo gáy cậu:

– Giả sử đêm qua có con sâu nhỏ đẻ trứng dưới da cậu, gen của sâu tức thì kết hợp với gen người. Cậu sẽ biến thành một cái xác chứa hơn trăm triệu bọc trứng sâu trong vòng ba ngày. Từng con sâu nhỏ sẽ bò lúc nhúc ra khỏi hốc mắt và đường hô hấp của cậu, bay đến trên người những kẻ khác, chẳng mấy chốc…

Ông chủ Shaw xẵng giọng:

– Chú mày đừng có dọa con nít.

Thi sĩ từ tốn rụt tay:

– Tôi nói thật mà.

Trước mắt An Chiết bỗng tái hiện lại cái cảnh Lục Phong vạch bụng dị chủng ngay trên quảng trường Trạm Cung cấp, ấu trùng nửa trong suốt tràn ứ khoang bụng và đường hô hấp của gã.

Cậu hỏi:

– Vậy tính sao giờ?

Thi sĩ lắc đầu.

– Điều chúng ta có thể làm là cầu nguyện cho Trung tâm Âm học tai qua nạn khỏi, hoặc là sự cố chỉ vừa xảy ra thôi, vũ khí âm học vẫn sửa gấp được, bằng không…- Chàng khẽ thở dài ngao ngán – bằng không, hoặc là nhiễm gen bùng nổ khắp căn cứ, hoặc là… ngày Phán Xét sẽ tái diễn.

An Chiết chau mày nhìn con đường vắng ngắt ngoài ô cửa. Đoạn nghe ông chủ Shaw hỏi:

– Cậu biết ngày Phán Xét à?

– Từng nghe sơ về nó – Thi sĩ đáp.

Ông chủ Shaw hít sâu:

– Tôi cứ tưởng chỉ cần ngoan ngoãn ở trong căn cứ, thì sẽ được sống đến lúc chết già chứ.

– Căn cứ đã an toàn lâu lắm rồi, – Thi sĩ vẫn trông ra cõi xa – tôi chợt quên rằng an toàn chỉ là tạm thời, nguy hiểm mới là mãi mãi. Sự sống cũng chẳng phải là điều chúng ta nên có, mà nó chính là sự ban ơn.

An Chiết chả hiểu mấy, cũng không biết đặt câu hỏi thế nào. Cậu chỉ hỏi một vấn đề:

– Ngày Phán Xét là gì ạ?

Ông chủ Shaw lại thoắt liếc sang cậu:

– Tôi quên khuấy chưa hỏi cậu, quần áo cậu bị sao đấy?

An Chiết:

– …

Cậu vẫn đang khoác áo của Lục Phong, hơn nữa trong túi áo hãy còn sổ tay công việc và bút bi của anh.

Ông chủ Shaw nheo mắt.

– Cậu ở đâu lúc tôi và Thi sĩ núp trong lều vải đêm qua hả? – Ông hỏi – Có phải cậu ngủ với cái tên đó không?

– Không đâu, – An Chiết cảm giác ông chủ Shaw đang chất vấn mình, cậu lí nhí – anh ấy thức thâu đêm mà.

Ông chủ Shaw cười khà khà:

– Sao cậu biết tên đó thức trắng? Rõ ràng cậu đã ngủ với tên đó! Thẩm phán giả thế nào hửm? Kể nghe chút coi.

An Chiết ngầm hiểu bản thân mình chẳng cãi lại ai nổi, nên cậu bèn vờ câm điếc:

– Ngày Phán Xét là gì ấy nhỉ?

– Cậu có biết lí do đưa ra “Dự luật Thẩm phán giả” không? – Thi sĩ hỏi cậu.

An Chiết trả lời:

– Em không biết.

Thi sĩ ngó sang ông chủ Shaw:

– Bậc cha chú ắt sẽ biết.

Ông chủ Shaw nhướng mày, đoạn đáp:

– Tôi biết.

Thi sĩ hỏi:

– Ông mấy tuổi rồi?

Ông chủ Shaw lại chẳng trả lời, ông chỉ bảo:

– Thời tôi còn trẻ mọi người đều ủng hộ dự luật này.

Thi sĩ ngồi sóng vai với An Chiết trên góc ván giường, quần áo tù nhân xám tro chàng bận đã rách tả tơi dăm chỗ, mái tóc đen tuyền hơi dài buộc lại giản đơn đằng sau, vẻ mặt rất bình tĩnh, tông giọng mỗi khi trò chuyện thường vương một sự trầm bổng đầy u buồn, có lẽ đây chính là âm điệu mà cái nghề của thi sĩ thường dùng:

– “Dự luật Thẩm phán giả” sắp kéo dài bảy mươi năm rồi. Tôi nghĩ căn cứ phương Bắc biết ơn nó tột cùng, tôi cũng không hiểu nhiều về sự kiện năm đó, người già ở căn cứ ít quá mà.

Dường như ông chủ Shaw đã hết hứng thú với cái việc An Chiết ngủ ở đâu, ông vừa vuốt linh kiện con rối móc ra từ túi áo, vừa bảo:

– Tôi cũng từng nghe người ta kể từ tấm bé.

Thi sĩ nói:

– Mời ông kể.

– Mọi người vô cùng sợ hãi sau khi căn cứ Đông Nam sụp đổ. Vào dạo ấy, mức độ đột biến của dị chủng vẫn chưa kinh hoàng như hiện tại, người từ vùng ngoài về chỉ cần làm một đợt kiểm tra tổng quát – nếu chưa có vết thương và bất cứ điểm khác thường nào là thông qua rồi. Lính tráng đứng ở mọi ngóc ngách trong căn cứ, hễ phát hiện trường hợp đột biến thì sẽ gϊếŧ chết ngay – Ông chủ Shaw kể – Vũ khí âm học cũng chưa được phát minh, côn trùng bay tán loạn khắp căn cứ, lũ đột biến khổng lồ nổi trội đều bị toán lính gϊếŧ chết, song lại để lọt lưới những côn trùng nhỏ, căn cứ rạng ánh đèn hòng bắt sâu muôn chốn, trẻ vị thành niên không được phép ra khỏi căn cứ, vậy là ai nấy đều tập trung bắt côn trùng, vồ gϊếŧ côn trùng khắp nơi.

Thi sĩ bảo:

– Thời đại loạn lạc.

– Từa tựa vậy, – Ông chủ Shaw nói – thuở bé tôi còn từng làm đội trưởng đội bắt côn trùng cơ đấy. Hơn mười năm sau mới có vũ khí âm học, một con sâu cũng chả chui vào căn cứ nổi.

Thi sĩ nói:

– Khi đó đã công bố Dự luật Thẩm phán giả rồi mà.

– Ừm, – Ông chủ Shaw bảo – tuy nhiên lí do công bố dự luật không phải là vì lũ quái vật, mà là vì một đoạn phim ghi hình. Ngày nọ, có một nhân viên giám sát đi kiểm tra các đoạn phim cũ ở tháp nước theo thường lệ, anh ta trông thấy một sự kiện lạ xảy ra trong góc chếch, vị trí nọ quá khuất nên quay không rõ lắm, chính vì vậy dạo đó chưa ai phát hiện ra cả. Song, ngay giây phút xem xong đoạn phim, nhân viên giám sát lập tức phát điên, cả hai chẳng mường tượng nổi cảnh tượng ấy đâu.

Cách ông chủ Shaw dẫn dắt câu chuyện gợi cho An Chiết sự hứng thú, cậu nhận thấy thi sĩ cũng đang lắng nghe nghiêm túc.

Ông chủ Shaw chợt kể tiếp:

– Anh ta thấy một kẻ đi tới bờ ao làm sạch tuần hoàn với tư thế rất lạ lùng. Kế đến, đối phương ngồi thụp xuống như chả có xương cốt vậy. Tôi từng nghe người giữ đoạn phim nói rằng, tên kia giống một con đĩa người. Giây phút ngồi xuống, gã nhúng chân vào ao.

Thi sĩ nói:

– Gã là dị chủng, muốn dùng vật bài tiết vấy bẩn nguồn nước ư?

Ông chủ Shaw phì cười:

– Giời ạ, thế cũng chưa tới mức bị dọa ra nông nỗi này.

Thi sĩ nhướng mày.

– Kế đến đôi chân gã biến thành thứ gì đấy có sắc xám hơi trong, nổ tung, rồi ngấm đầy ao, khó mà tả nổi – Ông chủ Shaw lắc đầu, nói thêm – Mãi sau cả cơ thể cũng chảy xuống hồ, mực nước lập tức dâng lên mười mấy inch, tôi nghe người ta kể nó nom giống thịt băm trắng nõn, và ao nước đó là một phần thuộc hệ thống tuần hoàn nước ở căn cứ.

– Cuối cùng nó dạt theo dòng nước di chuyển trong các ống dẫn, đấy là thức uống của căn cứ – Ông chủ Shaw bảo – Mà tin xấu hơn, đây đã là đoạn phim từ hơn hai mươi tiếng trước.

Thi sĩ thoáng chau mày, nom chàng hơi lợm họng, hầu kết lăn dăm bận mới cất tiếng:

– Cả thành phố bị phơi nhiễm.

– Đúng vậy, – Ông chủ Shaw đáp – Hải đăng đưa ra kết quả điều nghiên, đây là một loại dị chủng thân mềm sống dưới nước, có lẽ truyền gen vào dòng nước là lối sinh sản mới. Tóm lại, mọi cư dân đều có khả năng bị nhiễm gen, chẳng ai an toàn cả. Vì vậy dự luật đó lập tức được công bố gấp.

Thi sĩ bảo:

– Theo luồng ý kiến khác, thì thẩm phán giả và Tòa Xử án đời đầu không hề thuộc về quân đội mà thuộc đơn vị cấp dưới ở Hải đăng.

– Ừ đúng mà, bởi sau khi dị chủng sống dưới nước trà trộn, những nhà khoa học làm việc ở Hải đăng, họ có nghiên cứu về hình thái dị chủng người nên hiểu khá rõ về lĩnh vực này, họ thành lập Tòa Xử án và tổ chức đợt kiểm tra tất cả người dân ở căn cứ trong vòng mười ngày. Chẳng ai có miệng vết thương, song ai cũng có khả năng bị nhiễm gen, bấy giờ ta chưa có phương pháp kiểm tra tiên tiến nào mà toàn quan sát bằng mắt thường và phán đoán từ trực giác thôi. Dù cậu chỉ uống một hớp nước chứ chưa hề làm gì, Tòa Xử án muốn cậu chết, cậu vẫn phải chết – Ông chủ Shaw hít sâu một hơi, bảo – Mười ngày ấy đúng là máu chảy thành sông, cả căn cứ chết hơn phân nửa.

– Khá trùng khớp với thông tin tôi thu thập trước kia, – Thi sĩ nói – mười ngày ấy chính là ngày Phán Xét trong truyền thuyết.

– Chỉ có cái lũ chơi cán bút, thích khua môi múa mép như chú mày mới gọi mười ngày ấy là “Ngày Phán Xét” thôi, nói gì mà Chúa với chả Trời… – Ông chủ Shaw vừa quở vừa chau mày.

Thi sĩ mỉm cười:

– Vào ngày tận thế, toàn bộ người trần sẽ phải nhận sự xét xử trước mặt Chúa, hoặc lên Thiên đường, hoặc xuống Địa ngục, đây chính là ngày Phán Xét.

– Ai biết trước được? – Ông chủ Shaw phủi bụi nơi ống tay áo – Lúc căn cứ Virginia hay tin thì bèn chửi ầm cái quyết sách này của căn cứ chúng ta, họ cử cả đoàn nghiên cứu viên sang đây đưa một cỗ máy giám định dị chủng nhờ vào khoa học, còn dùng máy bay không người lái rải truyền đơn phản đối muôn nẻo, lên án căn cứ phương Bắc man rợ, vi phạm quyền con người. Kết quả thế nào?

Thi sĩ chùng giọng đáp:

– Ba năm sau, sinh vật biển đột biến hình người đột nhập, căn cứ Virginia nhiễm gen toàn bộ, tuyên bố sụp đổ.

– Nhờ có lũ Virginia đần độn làm nền mà “Dự luật Thẩm phán giả” được chính thức kéo dài. Bất kì quan thẩm phán nào cũng có quyền nổ súng gϊếŧ người, nếu thẩm phán không đoán ra nổi thì sẽ trao toàn quyền quyết định cho thẩm phán giả, dẫu ngộ sát cũng chẳng cần chịu bất cứ trách nhiệm nào. Thẩm phán giả chính là Chúa – Ông chủ Shaw nhếch mồm cười to – Đáng tiếc Chúa dễ hóa điên phết, gϊếŧ đồng bào quá tay là hết phanh lại luôn à nha. Các nhà khoa học phụ trách việc phán xét của Hải đăng cứ đổi hết nhóm này sang nhóm khác, vẻn vẹn mười năm có tận ba kẻ phát điên, hai kẻ tự sát, chẳng ai đồng ý gánh vác trách nhiệm này nên quân đội bèn thế chân thôi.

– Người trong quân đội đóng quân ở ngoài quanh năm, gặp quái vật nhiều, khả năng phân biệt dị chủng khá cao và tố chất tâm lí cũng tốt, tốc độ thay đổi thẩm phán giả cuối cùng giảm từ ba năm điên một người xuống năm năm điên một người. Lục Phong nhậm chức thẩm phán giả khi chưa đầy hai mươi tuổi đấy, tôi thấy cậu ta miệng còn hôi sữa nên bèn cược với kẻ khác rằng cùng lắm chỉ gồng nổi ba năm thôi – Ông chủ Shaw nhún vai – Sau cùng thua cả đống tiền, năm nay chính là năm thứ bảy của cậu ta. Hubbard bảo số người cậu ta gϊếŧ nhiều gấp mấy lần thẩm phán giả đời trước, hơn nữa ba năm nay năm nào cũng tăng lên gấp bội, ai cũng hiểu cậu ta đang cách ngày phát điên không xa.

– So sánh áp lực tâm lí giữa thẩm phán giả và người bị thẩm phán, thực sự rất khó để nói bên nào mới lớn hơn – Thi sĩ tựa hờ trên tường – Nhưng nếu Thượng tá Lục vẫn còn tâm trạng ngủ chung với anh bạn nhỏ đây, thì xem ra ngày ngài ấy mất khống chế hãy còn xa lắm.

– Không, không đúng – Vừa nói dứt chàng lại chau mày chữa lời – Với hạng người máu lạnh vô tình như Thượng tá Lục, thì đấy mới chính là một trong số những dấu hiệu lên cơn điên.

Chàng xáp lại gần An Chiết, ánh mắt vậy mà thoáng gợi vẻ hóng hớt hệt ông chủ Shaw:

– Trạng thái của ngài ấy thế nào nhỉ? Có làm cậu đau không? –

An Chiết quấn áo nép vào trong góc, chả muốn tám chuyện cùng họ lắm.

Ruỳnh.

Một tiếng va đập.

Bầu không khí trong phòng thoắt giật bắn, cả ba đều nhìn về phía khởi nguồn thanh âm.

Một con bọ cánh cứng sặc sỡ đang nện mạnh lên khung cửa sổ.