*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật lâu sau đấy cô gái kề bên vách tường mới ngừng khóc nức nở. Hai mắt cô đỏ bừng, mái tóc thì rối bời, cô tựa vào tường nhìn màn trời phương xa, lặng thinh giống hệt giọt sương đọng trên phiến lá, khẽ chạm chút đỉnh sẽ vỡ tan ngay.
An Chiết cẩn thận hỏi: “Chị không đi à?”
Cô lắc đầu, âm thanh khàn khàn: “Kẻ bị bắn chết kia, có quan hệ gì với cậu?”
An Chiết mất một lúc mới tìm được từ ngữ thích hợp trong kí ức: “Bạn… Bạn em, anh ấy đã cứu em.”
“Chồng của tôi cũng từng cứu tôi.” Cô đáp xong câu đó, đầu bỗng gục xuống, bả vai và tấm lưng run lập cập, thi thoảng bật ra vài tiếng thút thít nho nhỏ, rốt cuộc chẳng nói thêm lời nào.
An Chiết siết chặt tấm thẻ ID thuộc về Vans, trái tim của cậu —— trái tim thuộc về loài người nọ thoáng xuất hiện cảm giác trĩu nặng, mà khi cậu vẫn còn là một cây nấm thuần túy, cậu chưa bao giờ có cảm giác này cả.
Chờ cảm giác này nguôi ngoai chút đỉnh, rốt cuộc cậu mới tìm được sức lực chạy tới chỗ dòng người đằng xa, nhấc chân bước đến lối đi bên ngoài.
Phía cuối lối đi nơi cổng thành là hàng loạt miệng cống tự động, An Chiết chọn miệng cống đầu tiên bên trái. Lúc cậu đi qua đấy, một giọng máy nữ dịu dàng cất cao:
– Xin xuất trình thẻ ID và nhìn vào camera.
An Chiết đặt tấm thẻ ID của An Trạch lên bệ giữ thăng bằng bên phải miệng cống, tiếp theo đưa mắt nhìn sang camera màu đen đằng trước.
– ID3261170514, họ tên: An Trạch, quê quán: Khu 6 ngoại thành, thời gian rời thành: 27 ngày.
Camera vọng âm thanh nho nhỏ, tia sáng trắng xóa biến thành xanh biếc.
– Thông qua nhận dạng khuôn mặt, hoan nghênh về nhà.
Một tiếng “ting” vang lên, miệng cống dâng cao, An Chiết được thả đi.
Ánh nắng chói chang buổi sớm mai khiến cậu díp mắt, chừng ba mươi giây sau mới mở ra nổi, chờ thế giới nhạt nhòa khôi phục rõ ràng, một thành phố khổng lồ xám xịt hiện ra ngay trước mặt cậu.
Bên cạnh cậu là mảnh đất trống rộng lớn, trên mặt đất quẹt ba chữ “Vùng đệm” bằng nước sơn xanh lá lòe loẹt, cậu bèn nhìn về phía trước, vô vàn tạo hoá của nhân loại đội đất mọc lên, các công trình xi măng đồ sộ xây chằng chịt ngút trời, chúng nom còn cao hơn cả loài thực vật cao nhất mà An Chiết từng gặp, phảng phất sắp sửa chao đảo bất cứ lúc nào. Chúng đứng sừng sững ở đó, tầng tầng lớp lớp, chật như nêm cối, chắn hết tầm mắt của cậu. Cậu nhìn lên bầu trời, non nửa mặt trời màu vỏ quýt bị toà nhà cao nhất nọ che khuất, phần lộ ra giống hệt giọt máu pha loãng, chẳng mấy chốc sẽ dọc theo vách tường nhỏ xuống.
An Chiết ngoảnh đầu, đám đông tiến vào từ cổng thành chung với cậu bị miệng cống tự động phân tán, sau khi rời cổng lại tự giác tụ tập cùng một chỗ, đi cùng một hướng, An Chiết tiến tới theo dòng người, chừng vài trăm bước thì rẽ sang khúc ngoặt nọ, trên bảng hướng dẫn in bốn chữ “Đường sắt giao thông”, một đoàn tàu ngừng trên đường sắt, thân xe viết: Lối vào – khu 1 – trạm cung cấp số 3 – khu 5 – khu 8 – Sở Thành vụ – lối ra.
Cậu dạt theo dòng người bước lên tàu, tìm chỗ trống ngồi xuống trong toa tàu khá vắng vẻ, ghế trước là hai gã đàn ông cường tráng, đang nhỏ giọng chuyện trò.
“Trở về từ thung lũng số 3 ư? Lần này các anh liều mạng gớm nhỉ.”
“Toang sáu người rồi.”
“Cũng ổn, thế hồi vốn chứ?”
“Quân đội vẫn còn hạch định, tôi cảm thấy mình sẽ tởn hoang mạc tới tận kiếp sau.”
“Ha hả.”
“Chúng tôi ghé một trường học ở thành phố hoang số 411, toàn là thực vật biến dị, chả ai dám mò đến.” Người ấy cười cợt, “Sau khi chúng tôi tiến vào thì cạy được ba ổ cứng ở phòng tài liệu thư viện, bảo vật vô giá đấy, chúng tôi bèn xem thử món đồ đặt bên trong giá trị nhường nào.”
An Chiết im lặng lắng nghe, cậu nghe chỗ hiểu chỗ không, song cậu biết gã đàn ông ngồi đằng trước cực kì hớn hở, vì vậy cậu cũng hớn hở theo.
Cậu biết người đang mừng rỡ sẽ chẳng ngại giúp đỡ kẻ khác, thế là cậu cất tiếng gọi: “Anh ơi.”
Người ấy còn chẳng màng ngoảnh đầu, hỏi: “Gì đấy?”
“Làm sao để tới khu 6 ạ?”
“Chuyển sang đoàn tàu số 2 ở trạm cung cấp.”
“Cảm ơn anh.”
Năm phút sau đoàn tàu khởi hành, có loa thông báo tên các trạm dừng, An Chiết lạ lẫm hết thảy mọi thứ, sau khi gian nan hỏi đường xong, cuối cùng cậu cũng lên được đoàn tàu số 2, kế đó xuống đúng trạm, đi tới khu 6.
Số ID của An Trạch là 3261170514, dãy số này không chỉ chứng minh thân phận loài người mà còn đại diện cho địa chỉ của y – tòa nhà số 117 khu 6 ngoại thành, số phòng 0514.
Tuy nhiên vừa rời khỏi nhà ga chưa bao lâu, đương lúc cậu dự định tìm người hỏi đường thì bỗng bị một thiếu niên kéo lại: “Chào anh bạn nhá, hoan nghênh xuống tàu, liệu cậu có thể dành thời gian tìm hiểu về chúng tôi đôi chút hay không?”
An Chiết còn chưa kịp trả lời đã bị nhét ngay một tờ giấy màu trắng vào bàn tay, mặt trên viết mấy dòng chữ to tướng đỏ lòm:
Phản đối chính sách tàn bạo của Thẩm phán giả.
Cậu chả rõ lí do, nhưng cậu cũng chẳng tò mò, chỉ nói: “Cho tớ hỏi đường đến toà nhà số 117 với ạ.”
Thiếu niên đáp: “Cậu không ngại đi cùng tôi một chuyến chứ?”
“… Không ngại.”
“Vậy thì đôi ta chính là chiến hữu.” Thiếu niên giương cao tờ giấy trắng trong tay mình lên, và nó cũng viết mấy dòng chữ lớn màu đỏ:
Xoá bỏ « Dự luật Thẩm phán giả ».
Bọn họ chả phải là kẻ duy nhất cầm giấy, rất nhanh, An Chiết chợt bị cuốn vào giữa đám đông, bọn họ ước chừng khoảng bốn mươi mấy thành viên, khuôn mặt hết sức trẻ trung, hoặc mỗi người giơ một tờ giấy tương tự hoặc hai người cầm chung một dải băng rôn thật dài, nội dung trên giấy và băng rôn khá giống nhau.
Chúng tôi sẵn sàng trả chi phí kiểm tra gen.
Hội đồng Thẩm phán – tội phạm nhân loại.
Giải tán Tòa Xử án, giải oan người vô tội.
Đồng thời, dòng người đang chầm chậm di chuyển về phía trước, bởi vậy An Chiết đành phải di chuyển theo.
Con đường của thành phố rất hẹp, ánh nắng rọi xuống các công trình, các công trình hắt bóng râm liên miên chập trùng xuống mặt đất. Ngoại trừ họ ra, trên con đường cũng có không ít người trưởng thành luồn cúi rảo bước, đôi khi bọn họ sẽ ngẩng đầu nhìn sang bên này, nhưng lại dời ánh mắt cực nhanh.
An Chiết: “Chúng ta đang làm gì thế?”
“Biểu tình dằn mặt.” Thiếu niên nói, “Chúng ta sẽ biểu tình cho đến ngày Tòa Xử án giải tán mới thôi.”
An Chiết: “…Ồ.”
Đi bộ tầm hơn nửa tiếng, cậu lại hỏi thiếu niên bên cạnh: “Toà nhà số 117 ở đâu?”
“Đằng trước, sắp tới rồi.”
Tiếp tục đi thêm nửa tiếng, An Chiết gặng hỏi lần nữa: “Toà nhà số 117 ở đâu?”
“Xin lỗi!” Thiếu niên gãi đầu đáp, “Tôi quên lửng cậu mất, tụi mình lướt qua rồi, nó ở đằng sau ấy.”
Dứt lời, cậu ta xoay lưng chỉ vào một vị trí: “Chính là hướng đó, không xa, bên cạnh có viết số nhà, cậu nhìn là thấy ngay.”
An Chiết: “Cảm ơn.”
“Chuyện nhỏ.”
An Chiết đưa tờ giấy cho thiếu niên: “Trả cậu nè.”
“Thôi khỏi!” Thiếu niên nhét giấy trở về ngực cậu, đáp: “Tuần sau nhớ quay lại nhá! Chúng tôi tụ tập ở toà nhà số 1 ấy!”
Vì vậy An Chiết đành phải đặt tờ giấy
“Phản đối chính sách tàn bạo của Thẩm phán giả”
đẫm máu lên bản báo cáo gen mà chính Thẩm phán giả đã đưa cho cậu, ôm trong l*иg ngực, rời khỏi nhóm người trẻ tuổi kì quái này, chạy tới vị trí vừa được chỉ.
—— Vừa đi, vừa cảm giác cảnh tượng xung quanh dần dần trở nên quen thuộc, những kí ức vốn dĩ thuộc về An Trạch chợt thức tỉnh, cậu rẽ sang vài khúc cua theo trực giác, thuận lợi bước vào toà nhà số 117 trước mắt. Đấy là một tòa nhà hình chữ nhật cao 10 tầng rộng lớn. Cậu đi đến chỗ cầu thang gác số 0, sau khi leo hết từng bậc thang dốc đứng hun hút và đặt chân tới tầng năm, rẽ sang một hành lang tăm tối thì tìm được căn phòng số 14.
Trên cửa phòng dán giấy niêm phong màu trắng, An Chiết khẽ xé toạc nó, để lộ khu vực cảm ứng phía dưới. Áp thẻ ID lên, khóa cửa bật ra, cậu tiến vào phòng.
Đây là một căn phòng cực kì nhỏ, còn nhỏ hơn cả sơn động cậu từng ở, nhưng lại rộng thoáng rất nhiều so với bên trong xe bọc thép. Có cái bàn gỗ nọ tựa nơi vách tường, trên mặt bàn chồng chất mười mấy cuốn sách cũ, giấy tờ cùng vở ghi chép thì gấp lại đặt sang bên cạnh. Đối diện cái bàn là một chiếc giường đơn, đầu giường có ngăn tủ, đặt cốc nước nhỏ, cái gương, lẫn đôi chút đồ vật lung tung, phía cuối chân giường để cái tủ quần áo cao chừng một người.
Cửa sổ ở một góc khác gần giường, màn rèm xám xịt hé hờ, tia nắng len lỏi rọi xuống tấm chăn, nó thoang thoảng mùi hương khô ráo, khiến cậu nhớ về mùi hương trên người An Trạch.
Cậu đi đến cạnh giường, cầm cái gương lớn chừng lòng bàn tay lên, trong gương chiếu rõ khuôn mặt cậu.
Bề ngoài cậu nom chả khác gì An Trạch, tóc đen mềm mại, màu mắt cũng tương tự, giống nhau rất nhiều chỗ, nhưng lại có vài chi tiết khác biệt. Hơn nữa, cậu chẳng hề có vẻ mặt bình tĩnh dịu dàng của An Trạch.
Khi ấy, An Trạch nói với cậu rằng: “Tôi thấy mình cứ như có thêm một đứa em trai vậy, tôi đặt tên cho em nhé, nấm nhỏ.”
“Em có ấn tượng sâu về việc gì không nấm nhỏ?”
Trong trí nhớ có hạn của cậu chỉ khắc sâu duy nhất hai việc, một là lạc mất bào tử, hai là sự kiện phát sinh lúc cậu còn bé xíu —— đại khái là lúc cậu chỉ lớn bằng ngón út của con người thôi.
Vào một mùa mưa vạt nấm sinh sôi nọ, cậu bị hạt mưa bắn tóe nện lên cuống nấm nho nhỏ, và rồi chắn gãy nó mất.
Kế đó, giống hệt bất kì những sinh vật bị thương khác, cố gắng muốn vực dậy, muốn sống sót.
Bẵng đi hồi lâu, cậu dần dần xuất hiện ít nhận thức mơ hồ, cậu biết rằng cậu lành rồi.
Từ đó về sau cậu nom hơi khác so với đồng loại, cậu có thể kiểm soát sợi nấm của mình, có thể di chuyển giữa rừng cây và vùng hoang mạc, cũng có thể nghe thấy âm thanh lẫn động tĩnh bên ngoài, cậu là một cây nấm tự do.
“Nhóc đáng thương.” Khi ấy, An Trạch khẽ xoa đầu cậu: “Lúc gãy chắc đau lắm nhỉ?”
“Em quên rồi.”
An Trạch bảo, thế gọi em là An Chiết đi.
Cậu đáp, vâng ạ.
Nghĩ đến cảnh đó, An Chiết thoáng mỉm cười với cái gương.
Thời khắc người trong gương mỉm cười, dường như cậu thấy được bóng dáng An Trạch.
“Cảm ơn anh.” Cậu nói với cái gương.
Sau khi buông gương xuống, An Chiết bèn ngồi trước bàn sách.
Tiếp theo nên làm gì đây?
Suy ngẫm phút chốc, An Chiết chìa tay trái ra, quan sát kĩ đầu ngón tay mình dưới ánh nắng.
Sợi nấm trắng ngần lặng lẽ tràn ra khỏi đầu ngón tay, kế đó ngưng tụ thành thực thể, cậu cầm dao găm lên, cắt xuống một khúc thật mỏng.
Sau đấy cậu nâng nó lên bằng tay phải, đặt bên mép, nhẹ nhàng đẩy vào, cuối cùng cắn bằng răng —— Cậu quyết định nguyên cứu chút đỉnh về chuyện mình có độc.
Hương vị rất mềm, ngọt, ngon ơi là ngon —— đây là ấn tượng đầu tiên.
Một giây sau, thế giới trước mắt cậu chao đảo toàn bộ.
Hết chương 06Tranh minh họaArtist: ershiyimaowu @lofter
– An Trạch bên trái, An Chiết bên phải –