Bùa Yêu

Chương 6: Bùa người (3)

Rầm!

Hôm nay hắn cũng về nhà. Hồng Ngọc bị đánh thức bởi tiếng đóng cửa dằn dỗi của Văn Phi, cô mở choàng mắt thảng thốt nhìn, định thần giây lát, cô mới từ từ thở ra, cơ thể bấy giờ liền thả lỏng. Đã là mười ngày kể từ khi Hồng Ngọc áp dụng bùa người của Cô Đồng Linh, quá trình thực sự khiến cô khó tin, đúng hơn là sợ hãi. Không giống như tưởng tượng, cứ mỗi đêm cô nhắm mắt lại, cảm giác cơ thể liền nhẹ bẫng, tiếp theo cô đột nhiên bị kéo tới một nơi xa lạ, những nơi cô chưa bao giờ đến, kì quái hơn cả là trong mơ cô luôn thấy Văn Phi và người phụ nữ kia. Những lúc như thế cô đều muốn tỉnh dậy, nhưng càng cố chạy trốn khỏi cơn ác mộng, hoặc nguyền rủa, thậm chí là muốn gϊếŧ hai người đó, thì mọi chuyện vẫn diễn ra như cũ, có chăng chỉ thay đổi từ nơi này sang nơi khác.

Đêm nào cũng vật lộn với giấc mơ của bản thân, tới sáng thì người cũng mỏi rã rời, cô luôn thức dậy trong trạng thái căng cứng toàn thân, tới hít thở cũng không dễ dàng, lúc nào cũng như đang gồng mình chống lại cơn ác mộng vậy. Vừa rồi khi giật mình tỉnh dậy, cô còn tưởng như hồn lìa khỏi xác, từ đầu đến chân lạnh ngắt, mồ hôi tay ướt đầm, tim đập dồn dập, sợ tới không dám ngủ tiếp. Càng nghĩ càng bất an, người phụ nữ kia thì cô không biết, nhưng Văn Phi thì rõ ràng vẫn bình thường, không thể kéo dài tình trạng này được, Hồng Ngọc quyết định sẽ tới tìm Cô Đồng Linh để hỏi cho ra nhẽ.

Trời vừa sáng cô liền rời khỏi nhà, đường vắng nên xe chạy vù vù, vội vã như vậy vì Hồng Ngọc lo Cô Đồng Linh sẽ ra khỏi nhà từ sớm. Rất nhanh đã đến nơi, cô mạnh dạn bước vào tòa nhà tập thể, băng qua dãy hành lang tối tăm, tới trước cửa căn hộ cuối cùng, toan gõ cửa. Bỗng nhiên từ phía sau có hơi lạnh thổi vào gáy khiến cô rùng mình, Hồng Ngọc bất giác quay lại, đập vào mắt cô là một người ló ra sau cánh cửa phòng bên cạnh, không biết đã ở đó bao lâu, thấy cô nhìn thì rụt vào sau cánh cửa. Hồng Ngọc hơi run tay, gõ liền một lúc ba cái lên cửa, trong lòng cuống quýt, chân đã dợm bỏ chạy.

Ấy vậy mà cửa không có động tĩnh gì. Cô đứng chờ giây lát, lại gõ thêm mấy tiếng, người đứng sau cửa vẫn giữ nguyên tư thế, cô nhìn cái đôi mắt hau háu đang dán vào mình, cả người liền không được tự nhiên, trống ngực dội lên thình thình. Không đợi được, Hồng Ngọc liền gọi:

- Cô Đồng Linh, bà có nhà không?

Bên trong vẫn im phăng phắc. Nhưng phía sau cô liền có tiếng người đáp, giọng lanh lảnh như chim hót:

- Trong đó làm gì có ai mà gọi.

Hồng Ngọc chột dạ, cô nhìn người vừa nói, khuôn mặt khuất sáng không trông rõ diện mạo, chỉ duy có hai con mắt bỗng sáng quắc lên. Linh cảm bất an khiến cô phải lùi lại, tay đập vào cánh cửa ruỳnh ruỳnh, mắt không dám rời người kia một khắc. Người kia gần như không nhúc nhích, chỉ duy nhất khuôn mặt là ló ra khỏi cửa, tiếp tục nói:

- Chỉ có mỗi con mèo đen sống trong đó thôiiiii – âm tiết cuối cùng liền bị ngân ra, chất giọng lành lạnh, đồng thời hai con mắt sáng quắc đang từ nằm ngang liền xoay chín mươi độ ra nằm dọc, rồi lại tiếp tục xoay chín mươi độ nữa quay về nằm ngang, tới khi thành một vòng tròn mới thôi.

Nhìn mà cô rợn tóc gáy, đầu người có thể làm được vậy sao? Chưa kể nãy giờ Hồng Ngọc đã đập cửa ầm ầm, mà trước sau vẫn không có động tĩnh gì, trừ khi bên trong thực sự không có người. Nghĩ tới đó cô lập tức ôm đầu bỏ chạy, nơi chết tiệt này không phải dành cho người, toàn những thứ ma quái. Sợ người kia đuổi theo, chạy vài bước cô lại ngoái lại nhìn, trong dãy hành lang tối tăm vẫn có một cặp mắt đang dõi theo, đột nhiên xung quanh lóe lên rất nhiều đốm sáng khác, vị trí bất đồng, rải khắp từ trên trần tới sàn nhà. Hồng Ngọc chạy thục mạng, ra tới ngoài rồi mà chân vẫn còn run, cô đứng thở mấy hơi, bất giác nhìn lại cả tòa nhà tập thể, trong đầu liên tưởng ra một cái chuồng chim, nhưng kích cỡ này thì giống chuồng người hơn.

Tối hôm đó, Hồng Ngọc vì sợ hãi mà không dám động vào cái chậu kia nữa. Cô để nguyên nó trong gầm giường, nhớ lại những giấc mơ kỳ lạ gần đây, cùng với những lời người ở khu tập thể kia nói, cô liền nảy sinh nghi ngờ với thân thế của Cô Đồng Linh. Bà ta đã nói sau 30 ngày dùng bùa thì quay lại gặp, vậy có nghĩa trong quá trình sử dụng cô sẽ không cách nào gặp được bà ta, kể cả có tìm tới tận nhà cũng vô ích. Thực ra cô chưa từng dùng bùa nên không biết nó lại có hiệu lực như vậy, bà ta còn dặn đi dặn lại, là phải cân nhắc trước khi sử dụng, quan trọng nhất là tâm không được dao động.

Nhưng hiện tại cô đang bị bao nhiêu suy nghĩ hoang mang bủa vây, nào là Cô Đồng Linh đã đi đâu, tại sao người kia lại nói trong căn hộ chỉ có mỗi con mèo, kể cả đó là người hay ma cũng chưa rõ,... so sánh thiệt hơn thì vẫn nên dừng lại. Vừa hạ quyết tâm, đột nhiên cô cảm giác trong người khác lạ, liếc mắt liền thấy từ dưới gầm giường bỗng tràn ra thứ chất lỏng màu đỏ đặc sánh như máu, là chậu thủng ư?

Hồng Ngọc trong lòng giật thót, vội cúi xuống lấy cái chậu ra, cô nhìn khắp cũng không thấy lỗ hẻ nào, mà thứ dung dịch tràn ra nhà cũng đã biến mất. Tim cô thắt lại, thôi xong, cô đã trúng chiêu, thứ chất lỏng này không chỉ có một sức hút khủng khϊếp, từ khi nào nó đọc được cả suy nghĩ của cô! Vừa rồi đưa ra quyết định, giống như máu trong người cô sôi lên, chính nó đã gây ra ảo giác, là cơ thể đang bán đứng cô, hoặc nó đã trở thành một phần của con người cô, nhưng là phần cô không thể khống chế được. Vì chỉ cần vừa nhìn thấy, cô liền nảy sinh ham muốn được chạm vào thứ chất lỏng tựa máu đó, để nó tràn qua kẽ tay, ngập ngụa khắp bàn tay, một cảm giác thực sự gây nghiện. Bấy giờ cô mới nhận ra, như thế nào là không thể quay đầu, một khi đã nhúng tay vào thì không thể rút ra được nữa!