Nơi Cô Đồng Linh dẫn Hồng Ngọc tới nằm núp sau những dãy nhà cao tầng đồ sộ, sâu trong một con ngõ trên đường Thụy Khuê, đó là một khu tập thể được xây từ những năm 80, với lối kiến trúc cũ kỹ, và không gian sinh hoạt chật hẹp, nhìn từ ngoài vào tổng thể giống một cái chuồng chim cỡ đại. Hai người đưa nhau lên tầng ba, qua hết dãy hành lang dài hun hút, Cô Đồng Linh dừng chân trước cửa căn hộ cuối cùng, bắt đầu lấy chìa khóa tra vào ổ loạch xoạch.
Dọc đường có xảy ra một chuyện ngoài dự liệu, khiến cho Hồng Ngọc dù trong lòng hoang mang nhưng một câu cũng không dám hỏi, cô là sợ mình lỡ lời sẽ làm người kia phật ý, giáng cho một đạo bùa thì cô cũng tiêu đời. Chẳng là vừa rồi Cô Đồng Linh có bị quệt xe ngã ra đường, tại lúc đó đường xá đông đúc quá, bà ta đi trước một con xe bốn chỗ, đến đoạn tắc không đi được mà người trong xe vẫn cố len lên, kết quả là tông vào xe của Cô Đồng Linh, khiến bà ta xước tay chảy máu. Hồng Ngọc lúc đó đang đi bên cạnh, thấy có va chạm thì lập tức tấp vào lề rồi chạy lại dựng xe cho bà ta lên, quay trước quay sau đã nghe thấy tiếng hai bên xô xát, người đàn ông lái xe xửng cồ lên:
- Tự nhiên dừng giữa đường ăn l*n à?
- Nói năng cho hẳn hoi – Cô Đồng Linh vừa ôm vết thương vừa cự lại – Đường đông mà đi như ăn cướp vậy, bị mù hả?
- Đm, xước xe tao rồi – Người đàn ông không nghe bà ta nói, sờ sờ mui xe một chút, sau đó chỉ vào chỗ bị tróc sơn, gân cổ lên nạt nộ – Thế giờ mày muốn thế nào?
- Thế nào nhìn thì biết, tay tao bị xe mày tông rách, đã không được một câu xin lỗi còn chửi tao, mày chán sống rồi phải không? - Cô Đồng Linh đổi giọng, Hồng Ngọc đã tính vào can, nhưng lại bị thái độ hổ báo của bà ta dọa cho sợ.
Tình hình lúc đó rất náo nhiệt, một đoạn đường bị hai người làm cho tắc nghẽn, vài người dân hiếu kỳ cũng đứng lại xem, người ta nhìn về phía gã đàn ông lái xe con, sau lời thách thức của Cô Đồng Linh mặt gã đỏ gay như gà trọi, đoán là sẽ có ẩu đả nổ ra. Quả nhiên, gã đàn ông lao tới đạp đổ xe của Cô Đồng Linh, trong đám đông có người xuýt xoa, chứng kiến cảnh tượng đó mặt bà ta tối sầm lại, tay ngay lập tức rút từ trong túi ra một tờ giấy màu vàng, nhìn thoáng qua thì có vẽ loằng ngoằng hình thù gì đó. Bà ta đập bàn tay đầy máu cùng lá bùa xuống mui xe của gã đàn ông, lúc nhấc bàn tay ra, ai nấy đều thấy trên mặt giấy đã in một bàn tay máu, gã đàn ông nhìn hành động kỳ quái vừa rồi, lại chửi đổng:
- Con mụ điên này, mày làm gì xe của tao đấy?
- Nội trong ba ngày tới, chỗ này – Bà ta chỉ vào vị trí tờ giấy vàng dán lên – Sẽ bị đâm nát, tao báo trước cho mày biết, coi như cho mày một con đường sống.
Hồng Ngọc lúc đó rất bối rối, cô vừa dựng xe cho bà ta lên, nghe thấy mấy lời kia cũng hơi chột dạ, bà ta có phải nổ quá rồi không, gì mà như mấy câu nguyền rủa vậy? Nói ra được mấy lời như vậy trước đám đông, Cô Đồng Linh này không thấy ngượng mồm sao, nhìn mặt gã đàn ông kia rõ ràng là đang nghĩ bà ta điên rồi. Dứt lời có vẻ Cô Đồng Linh đã định rời đi, nhưng nghĩ ra điều gì lại quay lại nói tiếp:
- Nếu mày gỡ nó ra – Đúng là gã đàn ông vừa lầm bầm chửi vừa định gỡ tờ giấy vàng đó xuống thật, nhưng nghe bà ta nói gã liền dừng tay – Mày dùng tay nào tao phế mày tay đó, mày không tin thì cứ thử gỡ nó đi, rồi mai quay lại đây tìm tao.
Lần này nói xong thì bà ta đi hẳn, để mặc gã đàn ông đứng nhìn tờ giấy vàng, thái độ nghiêm trọng của bà ta khiến gã phải do dự, nhưng không thể vì một vài lời hăm dọa hoang đường mà gã sợ không dám giật nó xuống. Bà ta vừa đi thì gã đàn ông nhổ đánh toẹt một bãi nước miếng xuống đường, sợ cái đ*o gì mà sợ, gã giật mảnh giấy ra vo tròn trong tay rồi ném đi, coi như vừa rồi gặp phải một mụ điên nói nhảm.
Hồng Ngọc so với gã đàn ông kia còn hoang mang hơn nữa, cảm giác con người này có gì đó rất đáng ngờ, cô cứ lẳng lặng đi theo bà ta, đường cũng không tính là xa, lại đông người qua lại, vì thế mà cô có phần lơ là cảnh giác. Nhưng tới khi đi vào dãy hành lang khuất sáng, mắt thấy rõ ràng cửa phòng hai bên đều khép chặt, nhưng hễ hai người bước qua liền nghe thấy tiếng kẽo kẹt rất khẽ. Hồng Ngọc ngoái lại nhìn, không biết từ lúc nào bên khe cửa đã ló ra nửa khuôn mặt người, con mắt còn đang hau háu nhìn theo cô. Gió từ đâu bỗng lùa vào gáy, giống như có ai đó thổi vào cổ cô, cảm giác lành lạnh rờn rợn khiến cô rùng mình, Hồng Ngọc bất giác sờ lên cổ, vừa đi vừa lấm lét nhìn quanh, sau không nhịn được liền hỏi:
- Đây là đâu vậy?
- Đây là nhà tôi - Cô Đồng Linh quay sang nhìn cô đáp, vẻ mặt đã ôn hòa như trước, cùng lúc cửa phòng mở ra, bên trong vậy mà rất sáng sủa.
Lời đồn về bà cúng này không sai, trong nhà bà ta treo rất nhiều l*иg chim, ánh sáng từ hai chiếc cửa sổ chắn song mở lớn chiếu vào, làm cho cả căn phòng bừng bừng sức sống, không gian rất sinh động. Có điều, không có con chim nào trong l*иg cả. Hồng Ngọc nhìn quanh quất, kia đều là l*иg rỗng, thảo nào mà từ lúc bước vào cô không nghe thấy tiếng chim hót. Đang lấy làm lạ, bỗng từ một góc tối trước mặt cô ánh lên hai đốm sáng xanh lét như ma trơi, vừa chớp mắt hai đốm sáng đã bay sang góc bàn, nhanh đến độ cô chỉ kịp rú lên một tiếng, thì nó đã ập đến trước mặt.
Ngàoooo
Hóa ra là một con mèo lông ngắn đen tuyền, nó ngửi ngửi cô, lông bỗng dựng đứng, mặt lộ ra vẻ hung ác, nó gào mồm lên đe dọa. Nhưng ngay lập tức con mèo bị Cô Đồng Linh túm lấy, bà ta vỗ về nó, lại nhìn cô cười nói:
- Nó đã ăn hết những con chim tôi nuôi – Tay bà ta chỉ mấy cái l*иg chim rỗng, tiếp – Dù tôi đã treo lên rất cao, nhưng nó vẫn tìm cách vồ chim để ăn, con mèo này sắp biến thành ma rồi.
Lời này bà ta nói ra khiến cô không khỏi rùng mình, bộ dạng khi nãy của con mèo kia còn đáng sợ hơn cả ma nữa, thậm chí nó còn muốn ăn cả cô luôn không biết chừng. Mà bà ta thích chim như vậy, tại sao lại để con mèo kia ăn hết chúng, Hồng Ngọc cảm thấy bà cúng này hành vi không rõ ràng, giống một kẻ lừa đảo hơn là một người làm về tâm linh, việc bà ta đưa cô về đây cũng rất đáng ngờ, có khi nào sẽ bắt cóc cô bán cho lò mổ lấy nội tạng không?
Cô Đồng Linh liếc qua liền biết Hồng Ngọc đang nghi ngờ mình, bà ta đặt con mèo sang một bên, rót một cốc nước đưa cho cô, thản nhiên nói:
- Chẳng phải cô đang tìm cách trả thù cho bố ư, sao, giờ nghĩ lại rồi à, không cần tôi giúp nữa chứ?
- ... Cái đó... tất nhiên là tôi cần – Hồng Ngọc bị nhìn trúng liền lúng túng đáp – bà muốn tôi làm gì?
- Trước hết cứ kể đầu đuôi chuyện của cô cho tôi nghe, cách thì thực ra tôi có nhiều lắm - Bà ta vừa nói vừa ra hiệu cho cô ngồi ở phía đối diện.
Hồng Ngọc kể ngắn gọn lại một lượt, từ chuyện cưới chạy tang, sau đó bố cô tỉnh lại thần kỳ như thế nào, rồi chuỗi ngày sống như cực hình tại nhà Văn Phi ra sao, cuối cùng là bố cô bị hắn làm cho tức chết. Lời còn chưa dứt, cô đã nước mắt ngắn nước mắt dài, giọng cũng nghẹn ngào không nói liền mạch được. Cô Đồng Linh cũng xem như là hiểu hết rồi, không cần cô kể tiếp nữa, bà ta hỏi:
- Vậy chính xác là cô muốn trả thù những ai?
- Tất cả bọn chúng! – cô nói mà như hét lên.
Cô Đồng Linh chưa từng thấy ai quyết liệt như vậy trước đây, bà ta đã gặp nhiều trường hợp trả thù tình rất tàn khốc, nhưng không đến mức triệt để như vậy. Qua giọng điệu có thể thấy cô đã bất lực thế nào mới phải cầu cứu người ngoài thế này, thậm chí là đặt niềm tin vào một người không quen không biết, bị dồn đến nước đó thì phải nói là rất đáng thương. Với ý chí như hiện tại, cô sẽ đi được đến đâu của công cuộc trả thù? Cô Đồng Linh thầm nghĩ, hiếm khi có được một người bán mạng vì thù như vậy, xem ra không giúp thì sẽ rất có lỗi với lương tâm.
- Được, vậy tôi có một combo có thể giúp cô xử lý vẹn toàn tất cả những vấn đề trên. Có điều cô phải chuẩn bị tâm lý, quá trình sẽ kéo dài một thời gian đấy.
- Combo là gì?
- Tôi là người làm về tâm linh, như cô biết thì tôi sẽ không dùng những cách bạo lực thông thường để áp dụng vào việc này, công cụ mà tôi sử dụng là bùa chú.
- Vậy ý bà là một combo bùa chú? Như thế nào?
- Đáng ra tôi sẽ chỉ giúp cô đoạt lại những gì cô đáng được nhận thôi, nhưng thử nghĩ mà xem, những thứ đó cô có cần không? Một người chồng như vậy, một gia đình như vậy, cô cần không?
- Không!
- Chính thế, cô là muốn chúng phải trả giá cho những chuyện mà chúng đã gây ra, nhưng cái gì cũng phải có trình tự, chúng đã giày vò cô suốt một thời gian dài, nếu chỉ một dao mà gϊếŧ đi thì sẽ không thỏa đáng với cô. Nghe này cô gái, nếu cô đã khao khát trả thù như vậy, thì phải làm cho thật triệt để, phải từng bước khiến cho những kẻ đó chịu đau khổ gấp trăm lần, thậm chí là khiến chúng không dám trở lại làm người, nếu có kiếp sau. Cô đã có ý tưởng nào cho chuyện này chưa?
Hồng Ngọc không đáp, cô cơ bản là không theo kịp lời bà cúng kia nói, ý tưởng cho việc trả thù ư? Nghĩ rồi cô bèn lắc đầu, mọi thứ hiện vẫn rất mơ hồ.
- Vấn đề bây giờ là cô nên bắt đầu từ đâu? – bà cúng bắt đầu hướng cô đi vào chi tiết - Nền tảng là một bước quan trọng vì từ đây cô sẽ phát triển được những bước tiếp theo, nếu là tôi thì tôi sẽ bắt đầu từ việc bản thân bị mất niềm tin.
- Mất niềm tin? Có phải là lần đầu tiên tôi phát hiện ra hắn nɠɵạı ŧìиɧ với người phụ nữ kia trước lễ cưới?
- Nói đúng ra, thì đó là việc nɠɵạı ŧìиɧ của chồng cô, vì nó mà cô chán ghét hắn, cũng vì nó mà hắn muốn đuổi cô đi, đây chính là nguồn gốc của mọi vấn đề phát sinh sau này, phải cắt đứt được nó trước tiên.
Vừa nói Cô Đồng Linh vừa đứng dậy, bà ta đi quanh nhà một lát, sau đó trở lại bàn để xuống trước mặt cô một cái túi vải nhỏ, màu xám không có họa tiết. Để cô cầm lên xong bà ta mới hỏi:
- Cô đoán xem trong đó chứa cái gì.
- Một miếng sành hình chữ nhật và một hạt bàng khô? – cô nắn nắn
- Thứ cô sờ thấy là mảnh sành, đó là tro cốt người chết trộn với đất bùn hầm mộ, đem nung lên, cái đó gọi là Phách. Còn hạt bàng khô kia, thực ra là một đoạn lòng của người, cái đó gọi là Tâm. Phách và Tâm nghĩa là thể xác bên ngoài và nội tâm bên trong, đây là một loại bùa của người Malay, tên là Bùa Người.
Nghe mà Hồng Ngọc sửng sốt cả lên, cô lập tức đặt cái túi xuống bàn, không đợi cô kịp phản ứng, Cô Đồng Linh đã nói tiếp:
- Đừng sợ, thứ này không nguy hiểm – bà ta trấn an cô - Bùa Người sẽ gián tiếp thực hiện mong muốn của cô. Người Malay còn coi đây là bùa may mắn, tôi chỉ cải biến một chút, khiến nó trở lên hữu ích với cô hơn thôi.
- Bùa này dùng thế nào?
- Cô lấy hai món đồ thiết thân của hai người đó, gì cũng được, để vào trong một cái chậu, đổ ngập nước và thả bùa này vào. Trước khi đi ngủ cô hãy ngâm tay trong chậu nước đó, xong lại đặt chậu nước vào gầm giường, để một con dao dưới gối, như vậy là yên tâm ngủ rồi. Bùa Người có hiệu lực trong vòng 30 ngày, cô sẽ phải tốn sức một chút, nhớ tuyệt đối không được để ai nhúng tay vào chậu nước đó, chỉ cần làm theo chỉ dẫn của tôi thì chắc chắn sẽ thành công. Hết 30 ngày thì quay lại đây, tôi sẽ chỉ cho cô tiếp theo phải làm gì.
- Sẽ không ảnh hưởng đến tôi chứ? – cô do dự hỏi.
- Tuyệt đối không, cô cứ coi đó như bùa may mắn là được – bà cúng đảm bảo.
- Tôi vẫn thấy việc này không cần thiết, bọn họ dan díu với nhau không liên quan đến tôi, việc gì tôi phải hao phí tâm tư vì họ, tôi cũng đâu có ghen tuông gì chuyện đó – nghĩ không thông, cô liền nói.
- Có thể bước này đối với cô không quan trọng, nhưng cô nên nhớ đây là cách của tôi, mọi đường đi nước bước trong này tôi đều đã tính toán kỹ càng, việc trả thù có thành công hay không chỉ còn phụ thuộc vào bản lĩnh của cô tới đâu thôi. Tôi không chỉ nghĩ cho cô, mà còn hi vọng cô thành công, vì vậy sẽ không làm gì hại đến cô cả, nếu cô vẫn không tin tưởng vào những lời này của tôi, vậy coi như tôi chưa nói gì, cô cũng chưa từng thấy vật này – Cô Đồng Linh vươn tay thu lại túi bùa.
- Tôi tin! – Hồng Ngọc lập tức giữ lấy cái túi, ánh mắt bỗng kiên định hẳn lên.
- Phải như vậy – Cô Đồng Linh dịu giọng nói – cô cũng không cần quá căng thẳng, chơi bùa quan trọng nhất chính là cái tâm, tâm cô đã vững thì trời có sập cũng không lay chuyển được, tự khắc việc sẽ như ý mình thôi.
Bùa chú vốn dĩ chưa từng liên quan đến cuộc sống của cô trước đây, cô cũng không mong muốn sẽ có ngày này, vẫn là do số phận đưa đẩy, nếu thực sự đã an bài rồi vậy cô cũng chỉ còn cách thuận theo mà sống. Nghĩ vậy cũng không đúng, dựa vào đâu mà một cái túi như thế này có thể thay đổi được hai con người, chỉ trong một thời gian ngắn khiến họ từ bỏ nhau, cô vẫn mơ hồ không tin, nếu thực sự bùa chú có năng lực vô biên như vậy, thì những kẻ nắm giữ được chúng sẽ chẳng khác gì nắm giữ vận mệnh của người khác.
- Bùa này có giá bao nhiêu? – hẳn là nó sẽ không rẻ, Hồng Ngọc tự nhủ.
- Khi nào cô thành công tôi sẽ tính tiền một thể, cô còn nhiều việc phải làm hơn là nghĩ về giá của nó đấy – bà ta xua tay đáp – hãy cân nhắc kỹ những gì tôi nói, một khi đã bước chân vào thì không thể rút ra nữa đâu. Bùa chỉ là công cụ thôi, quan trọng là ở lòng người có kiên định hay không.
Cô cầm túi bùa trở về, trong lòng tính toán, nghe nói bùa chú không phải thứ gì tốt đẹp, lần này vập vào nó, là lành hay dữ thì chưa rõ, cô lại là người ngoại đạo, một chút kiến thức tâm linh cũng không có, nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn thấy không ổn. Thời gian áp dụng túi bùa này cũng khá dài, tới 30 ngày, ai biết được quá trình có xảy ra chuyện gì bất trắc hay không, vả lại Cô Đồng Linh kia hành tung đáng ngờ, có thể còn ý đồ khác đằng sau nữa, thôi thì lợi bất cập hại, trên đời cô ghét nhất làm việc không rõ ràng, vẫn là không theo thì hơn.
Nghĩ nửa ngày, hôm sau đi làm về, Hồng Ngọc liền chạy xe qua Thụy Khuê để trả lại túi bùa cho bà cúng. Đi đến đoạn đường xảy ra va chạm chiều qua, cô thấy có đám đông đang vây quanh một người, nhìn kỹ thì hóa ra là gã đàn ông hôm qua tông vào xe của Cô Đồng Linh. Gã lăn lộn dưới đất, có vẻ rất đau đớn, hình như một bên tay bị thương, đi cùng gã có hai người đàn ông nữa, họ đang hỏi những người xung quanh xem có biết người hôm qua va chạm với gã ở đâu không. Nghe nói gã đã gỡ lá bùa đó ra, sau khi về nhà thì bên tay kia liền mỏi rã rời, qua một đêm tay gã hóa thành tím ngắt, cả cánh tay cứng đờ không thể cử động được, đi khám thì bác sĩ không tìm ra bệnh, gã nghĩ chỉ có thể là do những lời người đàn bà đã va chạm với gã lúc chiều qua gây ra.
Bà ta hẹn gã ở đây, chắc chắn biết gã sẽ xảy ra chuyện nhưng lại không thấy đến, Hồng Ngọc nhìn người đang lăn lộn dưới đất, cánh tay người đó đã tím đen, không biết có phải đã bị phế rồi không. Cô rời khỏi đám đông, trong lòng xoay chuyển, quả thực bà ta có khả năng đó, chỉ với một tờ giấy mà có thể hại người khác ra nông nỗi này, túi bùa bà ta đưa cho cô hẳn là phải linh nghiệm không kém. Chỉ cần nghĩ tới việc lũ người khốn nạn kia bị hại thê thảm, ruột gan cô liền hưng phấn lạ thường, cô siết chặt lấy cái túi, hạ quyết tâm theo cách này tới cùng.
Tối hôm đó, Hồng Ngọc quay về căn hộ chung cư, Văn Phi có bóng gió về chuyện ly hôn, nhưng cô gạt đi, bảo hắn giờ nhà cô đang có đại tang, đợi qua 100 ngày của bố sẽ tính tiếp. Hắn không muốn đôi co với cô nên bỏ ra khỏi nhà, chắc chắn là đi đến chỗ người phụ nữ kia, đợi một lát không thấy hắn quay lại, cô liền mở cửa vào phòng hắn. Muốn lấy đồ thiết thân của hắn không khó, cô tùy tiện chọn một cái áo bất kỳ là được, tiếp theo là đồ thiết thân của người phụ nữ kia, cô ta không để lại vật gì trong phòng hắn, kiểu này phải nghĩ cách khác.
Hôm sau Hồng Ngọc xin nghỉ làm, cô tới xưởng của nhà hắn đợi, gần trưa thì hắn bắt đầu rời đi, cô lập tức bám theo, tới một cửa hàng chăm sóc sắc đẹp, cô nhìn thấy người phụ nữ từ bên trong chạy ra, hai người họ đưa nhau đi ăn trưa. Gần 1h chiều hắn lại đưa cô ta về spa kia, trông quần áo đồng phục cô ta mặc Hồng Ngọc đoán đây là nơi người phụ nữ đó làm việc. Trong lòng đã có toan tính, cô đi đến một nơi, gặp một người, nói vài câu, trao cho người đó một ít tiền, hẹn tối làm xong việc sẽ trả nốt chỗ tiền còn lại. Sắp xếp đâu vào đấy, cô đến quán cà phê đối diện spa ngồi đợi, thẳng đến hơn sáu giờ chiều, trời đã nhá nhem tối, cô mới thấy người phụ nữ kia rời khỏi nơi làm việc.
Cô ta đi trên một chiếc vespa màu đỏ, Hồng Ngọc cầm điện thoại lên gọi, đầu dây bên kia nhận điện, người đó đã ở ngã tư phía trước đợi, cô lập tức lên xe đi vòng sang đường khác. Người phụ nữ vừa đi qua ngã tư, bỗng từ phía sau có một chiếc xe máy phóng tới, trên xe có hai người bịt khẩu trang, người ngồi sau giật lấy cái túi xách mà cô ta đang đeo, còn dùng kéo cắt quai của túi. Người phụ nữ kia bị hành động đó làm cho giật mình, cô ta loạng choạng tay lái rồi ngã ra đường, vừa kịp hô cướp thì hai kẻ đó đã lao vυ't đi, biển số xe cũng đã che kín, đến khúc ngoành tiếp theo thì chúng rẽ ngang rồi đi mất hút.
Xe máy của hai tên cướp vòng vào một con ngõ, bên trong là Hồng Ngọc đã đợi sẵn, cô đưa nốt chỗ tiền lúc trước thỏa thuận cho chúng, hai kẻ đó nhanh chóng rời đi. Lúc mở túi xách thấy những đồ có giá trị bên trong đều đã bị lấy mất, cô cũng không bất ngờ, cơ bản là những cái đó cô không cần, thứ cô cần là cái túi xách mà người phụ nữ kia luôn đem theo bên mình, có vật này rồi kế hoạch của cô mới chính thức bắt đầu.
Tối hôm đó, chồng cô có lẽ đang ở bên an ủi người phụ nữ kia, cô ngồi trong phòng mình, ném hai món đồ vào trong chậu, đổ nước ngập hai thứ đó, sau mới lấy túi bùa ra, trong đầu nhớ lại cảnh gã đàn ông với cánh tay bị tím đen đau đớn, cô nghiến răng thầm rủa một tiếng, cuối cùng thả túi bùa vào trong nước. Ngoài tưởng tượng của cô, vài giây sau từ cái túi thôi ra một màu đỏ thẫm, rất nhanh cả chậu nước đều bị nhuộm đỏ, nước còn sánh lại nhìn như một chậu đầy máu. Đỏ đến chói mắt, cô nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ phải cho tay vào đó mà tự nhiên cô ớn lạnh, nhưng kỳ quái là càng nhìn cô lại càng muốn khuấy thử nó, giống như bị màu đỏ ấy hút hồn, không cách nào cưỡng lại được.
Vừa cho tay vào nước, cảm giác lạnh lẽo lan từ đầu ngón tay tới mu bàn tay, sau một lát vẫn không thấy có gì khác biệt, cô liền yên tâm. Ngâm thêm vài phút, cô bắt đầu ngáp ngủ, bình thường giờ này cô chưa buồn ngủ, có lẽ do mấy ngày nay mệt mỏi nên muốn ngủ sớm hơn, cô liền rút tay ra khỏi chậu, vẩy cho ráo nước rồi lau qua khăn một chút. Đến lúc đó mới để ý là nước này có một mùi rất lạ, cô chưa từng ngửi qua, không thơm nhưng rất dễ chịu. Cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh, chuẩn bị nốt những bước còn lại xong, vừa đặt mình xuống giường, cô liền chìm ngay vào giấc ngủ.