Nhìn em một lát rồi ngủ tiếp.
Nụ cười với anh ta không chân thành sao? Dương Hồng Quyên nghĩ: Tất nhiên là cô không cười chân thành với anh ta rồi. Nhưng con người này quá ghê tởm, thấy cô sắp được khôi phục cấp bậc thì lại khiếu nại cô! Bây giờ phải tiếp tục làm ở khoang phổ thông. Cô bị anh ta làm cho tức chết rồi!
“Tôi muốn giế.t chết cái tên nhà giàu mới nổi kia!” Dương Hồng Quyên nghiến răng nói.
La Xán Xán và Chu Thiến Di nhìn nhau, hơi giật mình vì lời khiếu nại đó nhưng tiếp viên hàng không bị khiếu nại vì những lý do vô cớ cũng không phải là điều hiếm thấy, chỉ tiếc là mong muốn khôi phục cấp bậc của Dương Hồng Quyên không thành rồi. La Xán Xán suy nghĩ một lát, nói với Dương Hồng Quyên: “Nếu anh ta có thể hủy khiếu nại thì tốt.”
“Anh ta đã khiếu nại thì làm sao có thể hủy được?” Dương Hồng Quyên lập tức nói. Cô bắt đầu nguyền rủa Viên Phi, hi vọng công ty của anh ta phá sản chỉ trong một đêm.
La Xán Xán thở dài, cô không nghĩ ra được biện pháp nào khác.
Suốt chặng đường đi về khách sạn, Dương Hồng Quyên không ngừng nguyền rủa anh ta.
Vì tâm trạng của Dương Hồng Quyên không tốt, La Xán Xán không thể gọi cho Nguyên Nghị khi vừa đến sân bay Kennedy của New York. Vừa đóng cửa phòng khách sạn, cô liền gọi cho Nguyên Nghị, rất nhanh anh đã nhấc máy.
“Anh bắt máy nhanh thật đấy.” La Xán Xán vừa cởi giày cao gót vừa cười nói. Cởi giày xong, cô tựa người vào cửa.
Cô nghe Nguyên Nghị nói: “Bởi vì anh đang chờ em.”
Cô cười đến nỗi không thể ngậm miệng lại, khẽ “Ổ” một tiếng.
Nguyên Nghị hỏi: “Lần này bay có ổn không? Có ai làm khó gì em không?”
La Xán Xán trả lời: “Rất ổn anh ạ, không ai làm khó em hết.”
“Như vậy thì tốt.”
“Anh đang làm gì vậy?” La Xán Xán nghe được tiếng nước nên không nghĩ gì nhiều, buột miệng thốt lên. Vừa nói xong, cô nghĩ có khi nào anh vừa tắm vừa nghe điện thoại của cô không.
“Rót nước.”
La Xán Xán xấu hổ vì suy nghĩ của bản thân. Cô lập tức hỏi sang chuyện khác: “Anh uống nước xong rồi đi ngủ tiếp sao?”
“Ừ. Bên này là một giờ mười phút sáng rồi.”
“Đến giờ đi ngủ rồi, anh ngủ đi.”
“Ngủ ngon, Xán Xán.”
La Xán Xán biết trong nước đã muộn rồi, muốn nói thêm vài câu cũng không tiện, miễn cưỡng nói: “Ngủ ngon.”
Sau khi tắt máy, cô để điện thoại lên giường, bắt đầu thay đồ. Vừa tháo nơ ra thì điện thoại trên giường lại vang lên. Cô nhìn lướt qua, là Nguyên Nghị gọi video đến. Cô vừa nghi ngờ vừa vui mừng, nhanh chóng tháo nơ ra sau đó nhấn đồng ý, gương mặt anh tuấn của Nguyên Nghị liền xuất hiện.
“Nhìn em một lát rồi ngủ tiếp.” Anh cười nói.
La Xán Xán mím môi cười, “Muộn rồi, anh ngủ đi, chờ anh ngủ dậy rồi chúng ta gọi sau.”
“Được, trước tiên em đừng cử động.”
“Hả?” La Xán Xán không hiểu.
Nguyên Nghị nói: “Đương nhiên là anh phải nhìn em thật kỹ rồi.”
La Xán Xán đứng bất động. Ánh mắt Nguyên Nghị nhìn chăm chú vào cô, tuy họ cách nhau qua màn hình nhưng cô cứ có cảm giác như anh đang đứng trước mặt mình, ánh mắt như muốn thiêu đốt cô vậy, khiến cô hơi cúi xuống.
“Xán Xán.” Nguyên Nghị gọi.
“Hả?”
“Ngẩng đầu lên, nhìn anh.”
La Xán Xán ngước lên, thấy khóe miệng mang ý cười của anh. Cô cũng mỉm cười.
“Anh… đi ngủ đi.” Hai người nhìn nhau một lúc, chợt La Xán Xán nói.
“Ngủ ngon, Xán Xán.” Nguyên Nghị gật đầu, một lần nữa nói câu ngủ ngon.
“Ngủ ngon.”
“Gọi tên anh đi.”
“Nguyên Nghị.”
La Xán Xán nhúc nhích, khiến cho Nguyên Nghị ở đầu bên kia ngẩn ngơ một lúc mới tắt gọi video.
La Xán Xán tiếp tục thay đồ, cúi đầu mới phát hiện nút áo chỗ ngực gài không chặt nên đang mở toang ra. Cô nhớ đến gương mặt lúc nãy của Nguyên Nghị liền đỏ mặt.
Dương Hồng Quyên thay đồng phục rồi đi tắm, như thể muốn rửa sạch mọi xui xẻo vậy. Sau khi gội đầu thì cô mới phát hiện máy sấy tóc đã bị hỏng. Thế là, cô đến phòng La Xán Xán mượn máy sấy. Sau khi sấy tóc xong, cô quay trở lại phòng, bất ngờ nhìn thấy một bóng hình.
Viên Phi ở đầu kia hành lang đang gọi điện thoại, tay còn lại đang dùng thẻ phòng mở cửa.
Không ngờ tên nhà giàu mới nổi lại ở cùng khách sạn với họ.
Dương Hồng Quyên tức giận đi đến. Viên Phi vừa đóng cửa thì cô đã đưa tay ra để giữ tay nắm cửa lại, “Anh Viên, anh mở cửa cho tôi!”
Viên Phi thả lỏng tay, Dương Hồng Quyên bước vào phòng Viên Phi. Anh nhìn cô, hừ một tiếng rồi cười nhạo: “Ăn mặc như thế này đến tìm tôi là muốn làm gì đấy? Tôi không hứng thú với loại phụ nữ như cô. À không, phải nói là tôi không có hứng thú với se,x.”
Dương Hồng Quyên vừa tắm xong nên mặc đồ ngủ lộ rõ dáng người gợi cảm. Cô khịt mũi: “Tôi cũng không có hứng thú với cái loại quê mùa như anh! Tôi hỏi anh, trên máy bay tôi không hề kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, đối xử với anh rất khách sáo, tại sao anh lại khiếu nại tôi?”
Viên Phi cười: “Không phải tôi đã nói rõ lý do khiếu nại rồi à?”
“Anh đang cố ý bắt lỗi!”
“Tôi nói gì sai sao? Nụ cười của cô luôn giả tạo nên đừng nghĩ tôi không biết cô đang nghĩ gì. Tại sao cô lại không cười với tôi một cách chân thành?”
“Muốn tôi cười với anh một cách chân thành ấy hả? Anh đang nằm mơ đấy à!”
“Vậy xin lỗi, tôi có lý do để khiếu nại, tôi chỉ đang thực hiện quyền của mình.”
Dương Hồng Quyên nhìn dáng vẻ đắc ý của anh ta thì rất muốn tát cho anh ta một cái. Cô nhớ La Xán Xán nói: “Nếu như anh ta có thể rút đơn khiếu nại thì tốt”. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, anh mà hủy nó mới là lạ đấy.
“Chết tiệt! Người đàn ông hôi hám! Đừng đắc ý, tôi trù cho công ty anh phá sản ngay lập tức, sớm ngày trở lại bộ dạng nghèo khổ trước đây!”
Dương Hồng Quyên chửi xong liền quay người lại mở cửa, vậy mà lại đập vào cửa khá mạnh. Cô đau đến độ phải ngồi xuống, hai tay ôm trán.
Viên Phi hừ một tiếng: “Nguyện vọng của cô sẽ không bao giờ thành hiện thực.”
Nói xong, anh ta không nghe thấy Dương Hồng Quyên cãi lại, im lặng một lúc. Dương Hồng Quyên đưa lưng về phía anh ta, ngồi xổm xuống. Đôi mắt anh ta rơi trên tấm lưng và chiếc cổ thon thả của cô. Phải mất một lúc sau anh mới lấy lại tinh thần, Dương Hồng Quyên vẫn ngồi xổm dưới đất. Anh ta nhàn nhạt nói: “Có đau lắm không? Hay chỉ là giả vờ đau trước mặt tôi?”
Dương Hồng Quyên không nói gì. Viên Phi nói tiếp: “Đứng dậy, trở về phòng của cô đi. Đừng để người khác nhìn thấy. Tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì đến cô.”
Dương Hồng Quyên không di chuyển. Anh kéo cô dậy, kéo người qua, vô tình nhìn thấy vầng trán cô sưng to như quả trứng. Là một tiếp viên hàng không thì điều này rất xấu hổ.
Một lúc sau, Viên Phi cười nói: “Xấu thật.”
Dương Hồng Quyên trừng mắt với anh ta: “Đàn ông thối!” Nói xong, cô đẩy anh ta ra, mở cửa lại.
Cửa vừa mở, Dương Hồng Quyên liền lao ra.
“Đợi đã!” Viên Phi gọi với theo cô.
Dương Hồng Quyên dừng lại, nhưng không quay đầu.
“Tôi có thể rút lại khiếu nại.” Viên Phi nói.
Dương Hồng Quyên quay lại, nhìn anh ta thật kỹ.
Chỉ nghe Viên Phi thờ ơ nói: “Nếu như cô hứa với tôi một điều.”
Dương Hồng Quyên che trán, lập tức hỏi: “Chuyện gì?”