Vi Quan Hào Môn

Chương 4

Edit +Beta: Anky

Mặc dù vẻ mặt Tần Trí Viễn vẫn cao lãnh như cũ, nhưng Nhiễm Việt đã cùng anh “qua lại trong âm thầm” gần hai năm, tất nhiên nhìn thấu biến hóa rất nhỏ dưới vẻ mặt bình thản của anh, đôi tai đỏ kia đã tiết lộ tâm tình anh hiện tại.

Tin nhắn đáp lại của Nhiễm Việt quá thẳng, trực tiếp chặn đứng ngọn lửa trong lòng Tần Trí Viễn, anh không nhắn hồi âm, mà chỉ chuyên tâm họp.

Bộ phận quan hệ xã hội báo cáo xong, Tần Trí Viễn đưa ra vài chỉ thị, phải trấn an tốt người nhà, phải an ủi tốt nghệ sĩ, phải đối phó với truyền thông cho tốt, quyết không thể bởi vì sự cố bất ngờ lần này mà ảnh hưởng đến hoạt động của công ty giải trí.

Cuối cùng Tần Trí Viễn tổng kết nói: “Hai năm nay thành quả đầu tư của công ty giải trí này rất tốt, các cổ đông đều vô cùng hài lòng, hy vọng mọi người không ngừng cố gắng.”

Hội nghị đến đây, coi như là kết thúc, người của bộ phận quan hệ xã hội âm thầm thở một hơi, đều cảm thấy phó chủ tịch không hề đáng sợ như lời đồn bên ngoài.

Tần Trí Viễn mang trợ lý dẫn đầu rời khỏi phòng họp, Nhiễm Việt và những người khác thu dọn xong tài liệu, cũng nối đuôi nhau rời đi, nhưng lúc đang đợi thang máy, trợ lý vừa rời đi không lâu của Tần Trí Viễn đã quay lại, chạy chậm đến bên cạnh Nhiễm Việt, nói: “Trợ lý Nhiễm xin dừng bước, phó chủ tịch mời cô đến văn phòng của anh ấy một chuyến.”

Bởi vì trợ lý đến đột ngột, nháy mắt trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, Nhiễm Việt không biến sắc nhìn những người khác một cái, quay đầu lại hỏi trợ lý, “Chủ tịch có nói là chuyện gì không?”

Trợ lý lắc đầu bày tỏ không rõ lắm, nhưng lại bổ sung một câu, “Chủ tịch chỉ gọi một mình cô đi.”

Nhiễm Việt cũng không rối rắm, quay đầu lại bảo mọi người về công ty trước, cô tự mình đi theo trợ lý vào thang máy chuyên dụng.

Tầng cao nhất của cao ốc tổng bộ Tần Thị chia làm ba khu vực, một là văn phòng của chủ tịch, một là văn phòng của phó chủ tịch, còn một phòng khác là phòng thư ký, bình thường trừ hẹn trước với khách, những người khác thường sẽ không tùy tiện đi vào trong này, cho nên cả tầng lầu có vẻ yên tĩnh hơn.

Nhiễm Việt được trợ lý dẫn đường đi đến văn phòng phó chủ tịch, cả đoạn đường mắt nhìn thẳng, tầng cao nhất này cô từng đến mấy lần, nhưng bởi vì quan hệ căng thẳng giữa Tần phu nhân và Tần Trí Viễn, cho nên Nhiễm Việt thân là tâm phúc của Tần phu nhân, mỗi lần tới đều sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý, đặc biệt là Tần phu nhân, mỗi lần Tần Trí Viễn gặp Nhiễm Việt xong, bà ta cũng sẽ gọi Nhiễm Việt đi thẩm vấn một hồi, rất sợ cánh tay đắc lực này sẽ bị Tần Trí Viễn thu mua.

Trợ lý dẫn cô đến trước cửa phòng làm việc, sau đó nhẹ nhàng gõ hai cái, chờ bên trong vang lên tiếng Tần Trí Viễn đáp lại, trợ lý mới xoay người rời đi.

Nhiễm Việt hít sâu một cái, đẩy cửa vào.

Không gian trong phòng làm việc rất rộng rãi, chia thành khu làm việc, khu vực tiếp khách, còn có phòng ngủ nhỏ, phòng ngủ là dạng kết cấu vừa có phòng khách và phòng ngủ, đôi lúc công việc bận rộn, Tần Trí Viễn có thể trực tiếp ở lại đây.

Nhiễm Việt từng đến mấy lần, nhưng trừ lần đầu tiên hiếu kỳ tham quan một chút, mấy lần sau đến đều có việc để nói, cũng không ở lại lâu, lần này bị kêu lên, cô đoán có thể là bởi vì chuyện của Tần Trí Dật.

Lúc này Tần Trí Viễn đang ngồi pha trà trên sofa ở khu vực tiếp khách, biết cô đi tới, cũng không ngẩng đầu nhìn, mà nghiêm túc làm từng quá trình công việc, cho đến lúc trà pha xong được rót vào trong tách, anh mới ngẩng đầu đối diện với Nhiễm Việt, nói: “Ngồi đi.”

Nhiễm Việt nhìn anh một cái, mím môi ngồi vào trên ghế sofa đơn.

“Trà mới vừa đưa tới, em nếm thử đi, nếu thích, bảo Tiểu Điền đưa qua cho em một ít.” Anh cầm tách trà khéo léo tinh xảo đặt lên bàn trước mặt cô, ý bảo cô uống một hớp.

Nhiễm Việt tiện tay bưng lên, uống trọn một ngụm lớn, nước trà có hơi nóng, cô không nhịn được nhíu mày, hương trà thơm hay không cô không cảm nhận ra được, chỉ cảm thấy sau đó trong miệng có hương cam, ngọt thanh.

Nhìn cô uống vội vàng, Tần Trí Viễn nhịn không được nói một câu, “Trà không phải để thưởng thức như vậy.”

Nhiễm Việt liếʍ liếʍ chỗ môi bị phỏng, nói: “Anh gọi tôi tới là để thưởng thức trà?”

Tần Trí Viễn bất đắc dĩ nhìn cô một cái, mới nói đến việc chính, “Trì Tình tự sát kia, sau khi tỉnh lại em phải tập trung vào trọng điểm này, không thể để cho Đỗ Liên Trân tùy tiện tống khứ người đi, nếu thật không được nữa, thì đưa cô ấy đến chỗ tôi.”

Nhiễm Việt cảnh giác nhìn anh, hỏi: “Anh muốn lôi kéo cô ấy?”

Tần Trí Viễn nhếch miệng, lộ ra ý cười nhẹ nhàng, nói: “Một người chết cũng không sợ, nếu cho cô ấy một cơ hội, nhất định có thể làm nên chuyện.”

Quả nhiên là tâm tư tính toán tường tận, Nhiễm Việt nói: “Nếu cô ấy không muốn thì sao?”

Tần Trí Viễn như có điều ám chỉ nhìn cô một cái, bảo: “Em không phải là ví dụ điển hình nhất sao?”

Nghe lời anh nói, sắc mặt Nhiễm Việt trong nháy mắt lạnh xuống, trong lòng không khỏi suy đoán ý tứ trong lời nói này của anh, chợt nhớ tới quan hệ ngầm giữa hai người, một ngọn lửa không tên mơ hồ dấy lên trong cô.

“Nếu đại thiếu đã cho rằng được, tôi sẽ đi sắp xếp, đợi cô ấy tỉnh lại, sẽ đưa tới chỗ này của anh.”

Tần Trí Viễn hài lòng gật đầu, tâm tình tốt lại rót chén trà cho cô.

Nhiễm Việt thấy anh không nói gì nữa, hẳn là đã dặn dò xong, liền muốn đứng dậy rời đi, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn nhịn không được mở miệng nói, “Nếu đại thiếu đã nhìn trúng Trì Tình, quan hệ của chúng ta, có phải có thể kết thúc không?”

Tần Trí Viễn đang ưu nhã thưởng thức trà, sau khi nghe được lời cô nói, không kịp đề phòng bị một hớp nước trà làm sặc, sau đó chính là một trận ho liên tục kinh thiên động địa.

Tần Trí Viễn: “Khụ khụ khụ khụ khụ…”

Nhiễm Việt: “…”

Tần Trí Viễn thật vất vả mới ngừng khụ, vỗ thuận khí, khóe mắt hơi ướt, kỳ quái nhìn cô một cái, “Tôi có nói kết thúc sao?”

Nhiễm Việt chợt cảm thấy có thể mình đã hiểu sai ý, nhưng vẫn hỏi: “Không phải là anh… Nhìn trúng Trì Tình?”

Tần Trí Viễn ngạc nhiên, sau đó nheo lại hai mắt, một vẻ mặt “Em điên à”, nói: “Trợ lý Nhiễm nghĩ như vậy, là ghen sao?”

Lần này đến lượt Nhiễm Việt rối rắm, “Đại thiếu nghĩ quá nhiều!”

Tần Trí Viễn giống như đột nhiên được lấy lòng, khóe miệng cong thành đường cong lớn, mỉm cười nói: “Trợ lý Nhiễm cũng chớ suy nghĩ quá nhiều.”

Nhiễm Việt: “…”

Nhìn sắc mặt cô không được tốt, Tần Trí Viễn hắng giọng, nói sang chuyện khác: “Có muốn ăn món gì không? Buổi tối tôi làm.”

Nhiễm Việt đứng phắt dậy, nói: “Buổi tối không rảnh, anh đột nhiên kêu tôi đến phòng làm việc, Đỗ Liên Trân nhất định sẽ gọi tôi đến hỏi chuyện, nói không chừng buổi tối còn phải ở lại bên đó ăn!”

Vừa nghĩ tới có thể phải ăn cơm cùng Đỗ Liên Trân, Nhiễm Việt đã bắt đầu cảm thấy buồn nôn.

Tần Trí Viễn tất nhiên biết rõ tâm bệnh của cô, nhất thời cũng không nói gì.

Lại nghe cô nói: “Không có việc gì nữa, tôi đi trước đây.”

Tần Trí Viễn không thể nghĩ ra được cái cớ nào để giữ người lại, chỉ có thể khẽ gật đầu, lại dặn dò: “Có việc gì thì gọi điện thoại, lúc nào cũng có thể.”

Nhiễm Việt cúi đầu trả lời một câu “Biết rồi “, đầu cũng không quay lại rời khỏi phòng làm việc.

Cửa phòng làm việc bị Nhiễm Việt thuận tay đóng kín, để lại một phòng yên tĩnh, Tần Trí Viễn đã không còn tâm tình uống trà, không có việc gì ngồi trên sofa ngẩn người một hồi, sau đó lại mở ngăn kéo dưới bàn trà ra, bên trong chứa đầy một ngăn thực đơn.

Anh lấy một cuốn (365 Món ăn gia đình) mở ra xem trước, bên trong có rất nhiều ghi chú do anh đánh dấu, suy nghĩ một chút, lại đổi sang cuốn (100 Món ăn bổ dưỡng), lật đến trang chăm sóc dạ dày, bắt đầu đọc tỉ mỉ.

Nhiễm Việt vội vã trở lại công ty giải trí, phát văn bản thông báo ra ngoài, giới giải trí truyền thông nhất định sẽ có phản ứng, nữ minh tinh tự sát, tuyệt đối là một đề tài mạnh miệng, huống chi người này lại là người mới mà Giải trí Tần Thị tận lực nâng đỡ, cả một buổi chiều, đã có rất nhiều báo đài đưa tin, mỗi một diễn đàn cũng bắt đầu thảo luận ồn ào theo, nhưng bởi vì Tần Thị phát văn bản thông báo đúng lúc, thái độ chính trực, cũng không có gì có thể khiến người ta chỉ trích.

Nhiễm Việt tự mình chăm chú xem tin tức truyền thông một hồi, cảm thấy phản ứng đều trong phạm vi bình thường, không xuất hiện lời nói kinh người nào, cũng thoáng thở nhẹ một hơi.

Mặc dù trong lòng tức giận Tần Trí Dật mang đến cho cô phiền toái lớn như vậy, nhưng khi giải quyết chuyện này, cô cũng không dám lơ là nửa điểm, Đỗ Liên Trân yêu thương Tần Trí Dật như vậy, nếu cô xử lý chuyện này không tốt, ấn tượng tốt mà cô tạo dựng nên trước mặt Đỗ Liên Trân hai năm nay, có thể sẽ bị hủy trong một ngày, cô tuyệt đối không để chuyện này xảy ra.

Bộ phận quan hệ xã hội gọi điện thoại tới, nói khách sạn có nhân viên quay được video Trì Tình và Tần Trí Dật đến mướn phòng, nhưng vẫn chưa đăng lên mạng, hai bên đã bàn giá cả xong, lấy một mức giá hợp lý mua video lại.

Nhiễm Việt thuận miệng khen trưởng phòng của bộ phận quan hệ xã hội vài câu, bảo bọn họ tiếp tục chú ý, chính mình lại nghĩ tới video phía khách sạn kia có nguy cơ bị lộ ra hay không.

Sau đó cô gọi điện thoại cho Đỗ Liên Trân, “Phu nhân, khách sạn kia là của Đỗ gia, quản lý có video quay lại, chắc là bọn họ sẽ không phát ra ngoài, nhưng vì lý do an toàn, bà vẫn nên tự mình lên tiếng chào hỏi với bên đó đi ạ.”

Đỗ Liên Trân ở bên kia đáp: “Có thể, tôi sẽ tự mình đi nói một tiếng, Tiểu Việt, nghe nói Tần Trí Viễn gọi cô vào văn phòng?”

Nhiễm Việt lặng lẽ trợn trắng mắt, nói: “Đúng vậy, Đại thiếu muốn biết tình hình cụ thể.”

“Cô nói thế nào với nó?”

“Dựa theo những gì đã thảo luận trước đó với bà, mặc dù Đại thiếu có hoài nghi, nhưng cũng không hỏi tới.”

Đỗ Liên Trân nghe xong rất là hài lòng, nói lời thân thiết: “Vậy là tốt rồi, buổi tối tới dùng cơm không? Tôi bảo dì Từ làm món cô thích.”

Vừa nghe bà ta nói như thế, Nhiễm Việt lập tức bắt đầu buồn nôn, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi mẹ tôi gọi điện thoại, nói trong nhà có tiệc sinh nhật, tôi cần phải đến một chuyến.”

Hiếm khi lời mời bị cự tuyệt, Đỗ Liên Trân có chút không vui, nhàn nhạt nói: “Vậy thì lần sau đi.”

Nhiễm Việt vội vàng đáp: “Vâng phu nhân.”

Cúp điện thoại, Nhiễm Việt như trút được gánh nặng, ngồi dựa vào trên ghế một hồi, nhìn thoáng qua đồng hồ, giờ tan sở còn khoảng một tiếng nữa, cô đứng lên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan ca sớm.

Nếu đã nói dối, vậy cứ dứt khoát về nhà một chuyến, ngày thường dồn hết đầu óc chơi trò tâm nhãn với một đống người, nếu như không xả stress thích hợp, tuyệt đối có thể làm người ta phát điên.

Ở Giải trí Tần Thị, trừ Tần Trí Dật, chức vụ cao nhất thuộc về cô, bình thường ra ra vào vào, căn bản không ai dám hỏi đến chuyện đi về của cô, Nhiễm Việt chỉ lên tiếng chào hỏi với trợ lý, rồi đi thẳng xuống bãi đậu xe lấy xe.

Sau khi xe rời khỏi ga ra tầng ngầm, chạy dọc theo cầu vượt trên đường lớn, rồi đi thẳng đến khu đô thị mới.

Nếu nói niềm vui lớn nhất sau khi trở thành Nhiễm Việt là gì, đó chính là cuối cùng cô cũng có một gia đình, một ngôi nhà ấm áp mà tràn đầy yêu thương.