Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
Vệ Nam Bạch chợt thấy được cảm giác nếm trải ngũ vị trần gian, cảm nhận thấy ánh mắt của mọi nhười, trong lòng vô cùng khổ sở. Nhưng không sao nói ra được.
Tiếu Kỳ thấy người ngồi cạnh cùng cứ đầu mày cuối mắt với Tiếu Mặc, cũng không biết vì sao trong lòng lại buồn bực, khí tức cứ đánh đến cái chỗ ngồi đó! Không chờ cung nữ đổ đầy rượu đã trực tiếp cầm lấy bình rượu kia uống.
Mới vừa rồi xảy ra chuyện khó xử đó, sau lại được khúc kiếm vũ của Vệ Nam Bạch xua tan tất cả, vũ nữ trong cung nhanh chóng quay lại, trong đại điện liền quay lại cảnh ăn uống linh đình, nhiều người còn chúc rượu Hoàng đế, sau đó chúc rượu Tiếu Mặc cùng Đại tướng quân Lãnh Thiên Sơn, tiếng nhạc tưng bừng không ngừng, thân ảnh lăng la của các vũ nữ, liền nhanh chóng trở thành cảnh thịnh thế của nhân gian.
Vệ Nam Bạch còn chưa đem tâm tình, cảm xúc trở lại bình thường thì thấy vai bỗng nặng dần, không khỏi cả kinh mà quay đầu nhìn người bên cạnh. Chỉ thấy thân hình của Tiếu Kỳ như kẻ không xương sống ngồi dựa vào người y, tựa hồ là tửu lượng không đủ, lại cảm giác Vệ Nam Bạch đang nhìn hắn, còn cố ý mấp máy miệng mấy lần.
"Điện hạ...." Vệ Nam Bạch bất đắc dĩ nhìn hắn, ở phía trên toà đại điện này, mặc dù hai người đã có hôn ước nhưng dù thế nào cũng chưa thành hôn, làm như thế nào còn ra thể thống gì nữa "Ngài mau đứng lên đi, ở đây nhiều người như vậy, làm thế không hay..."
Nghe vậy, Tiếu Kỳ khổ sở nhíu mày, thân thể uốn éo mấy lần, ngay sau đó liền nắm lấy eo của Vệ Nam Bạch, đem mặt chôn trong ngực hắn "A... Văn Cẩn, ta uống nhiều rượu quá rồi nên thấy thật khó chịu, ngươi cho ta dựa một lúc thôi."
Người ngồi cạnh đó là Thất hoàng tử Tiếu Hạnh, từ trước đến giờ là người thích nhàn hạ, không ham chính sự, nếu không có đại sự gì thì sẽ không tiến cung, bình thường là người khó gặp, trong tất cả chín vị hoàng tử trong cung thì chỉ có Tiếu Kỳ là có chút giao tình. Mặc dù không được cho là thân quen lắm nhưng ở kiếp trước khi Tiêu Thục phi chết, Đại hoàng tử sau khi tử trận, chỉ có hắn để tâm đến Tiếu Kỳ, tình cảm giữa hai người không đến mức quá tệ.
Tiếu Hạnh vừa rồi nghe thấy Tiếu Kỳ nói vậy không khỏi lên giọng "Xì xì" một tiếng rồi nở nụ cười, nhìn hai người họ mà không chút lưu tình đâm thủng lời Tiếu Kỳ "Cửu đệ, ngươi thôi đi, Trường An từ trong ra ngoài có hai không biết ngươi được xưng là tiên tửu. Chà chà, vì mỹ nhân trong ngực thì cái gì cũng nói được, ai, Thất hoàng huynh thực sự là phục a!"
Chưa bao giờ bị người khác trêu chọc, gương mặt tuấn tú của Vệ Nam Bạch hoá đỏ, may mà có khăn che mặt lại mới không để bản thân bị thất thố.
Tiếu Kỳ thấy thế liền thoát khỏi l*иg ngực của Vệ Nam Bạch, tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Tiếu Hạnh một cái "Thất hoàng huynh, thần đệ nghe nói, hai con mắt hoàng tẩu rất linh động, thâm thúy giống như ánh sao vậy, tay như cây cỏ mềm mại, da như mỡ đông, cổ như cổ ngỗng, răng như ngà voi, trán cao mày ngài. Đáng tiếc a, Thất ca sau khi cử hành lễ đại hôn xong liền kim ốc tàng kiều (*), hai chúng ta không sao bái kiến hai vị hoàng tẩu cho được. Còn nữa, thần đệ còn chưa cùng người này thành hôn, sao so được cái phúc ấy của Thất hoàng huynh!"
"Hắc hắc, mới có một thời gian không gặp, miệng Cửu đệ ngày càng lợi hại, chờ hai người các ngươi thành hôn, sau đó sẽ cho các ngươi gặp hoàng tẩu tụ tập tán gẫu một chút, đỡ việc làm khó Thất hoàng huynh của ngươi."
Tiếu Kỳ lúc này mới hài lòng tiếp tục ôm Vệ Nam Bạch "Văn Cẩn, mùi hương trên người ngươi thật dễ chịu a!"
Miệng lưỡi thật quá trơn tru!
Vệ Nam Bạch nghe vậy sững sờ, quả nhiên, Tiếu Kỳ vừa dứt lời thì thấy Tiếu Hạnh nở nụ cười. Vệ Nam Bạch mặt đỏ tới mang tai trừng mắt Tiếu Kỳ, hắn lại bắt đầu nói năng lộn xộn, nói không có duyên cớ, ở yến hội lúc này thật mất mặt làm sao! Lúc này, vừa từ những cảm xúc vừa quên đi, Vệ Nam Bạch mặt không biểu cảm nắm lấy cổ áo của Tiếu Kỳ đem hắn ngồi lại vị trí của mình.
Cũng không biết từ đâu lại nổi lên du͙© vọиɠ chiến hữu ấy, Tiếu Kỳ phút chốc cũng không lo nghĩ nhiều như vậy, sau đó lại giống như tên không xương tiếp tục dính lại như cũ. Cái gì gọi là lễ pháp tổ tông, cái gì mà Trai Nguyệt Lâu, cái gì mà nam phẫn nữ, tất cả đều mặc kệ! Vệ Nam Bạch vừa rồi còn vũ như trêu hoa ghẹo nguyệt, hắn đều biết tâm ai cũng mang ý xấu, ý đồ của toàn bộ người trong điện này, Vệ công chúa Vệ Nam Bạch bất kể có là ai thì cũng là người của hắn!
Người của Tiếu Kỳ hắn, không phận sự thì chớ động vào! 【Tính chiếm hữu cao à nha】
Bất đắc dĩ thở dài, nhìn người bên cạnh bỗng thật giống kẻ vô lại, Vệ Nam Bạch thực sự phục Tiếu Kỳ rồi, ở kiếp trước cũng đã biết hắn có da mặt còn có thể so với tường đồng vách sắt, đao thương bất nhập. Y chậm rãi rũ mắt xuống, cố tình hạ thanh âm xuống nghe thật mềm mỏng, cứ nhu nhu nhược nhược mà hoán hắn một tiếng, lại giống như bên yếu thế "A Kỳ!"
Tiếu Kỳ nhất thời choáng váng.
Chuyện này.... Chuyện này... Hắn thật không dám tin nhìn chằm chằm khuôn mặt người kia, cái giọng điệu của Vệ Nam Bạch.... Vệ Nam Bạch lúc này có nên được coi là đang làm nũng hắn không?
Giống như toàn bộ tất cả mọi người đều trở thành ảo ảnh, Tiếu Kỳ mang bộ trương mặt quay lại vị trí của mình, ra hiệu cho cung nữ bên cạnh rót rượu giúp mình, uống vài chén liên tiếp, nhưng cũng không thấy phục hồi tinh thần lại. Hắn muốn nói lại thôi, nhìn ánh mắt long lanh của Vệ Nam Bạch thật khiến hắn sững sờ một câu cũng không nên lời.
Vệ Nam Bạch thấy thế, tay áo đưa lên che đi ý cười rõ ràng lộ ra ở đáy mắt.
Tiếu Hạnh vẫn luôn để ý bọn họ, lúc này không khỏi cất giọng cười lên, hai người Cửu đệ bọn họ thật đúng là thú vị.
Vầng trăng treo trên đầu cành cây, đại yến cũng cũng đã sắp đến thời điểm kết thúc, tổng quản Cáp Xích luôn bên cạnh Hoàng đế bỗng nhiên vội vã chạy đến. Lão đến cạnh Hoàng đế thì thầm vài câu, Hoàng đế ngay sau đó liền đổi sắc mặt phất tay cho Cáp Xích lui xuống trước. Trên mặt của Hoàng đế lúc này cũng nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra, các phiên vương cùng Hoàng tử và các đại thần vẫn nâng ly nói chuyện vui vẻ như trước. Có thể Hoàng đế vẫn thu liễm lại tất cả giữa hai chân lông mày. Vệ Nam Bạch từ khi thấy Cáp Cích sau khi đi vào liền nổi lên một dự cảm không lành.
Quả nhiên sau khi yến hội kết thúc, mọi người ra về, Hoàng đế liền ở tại điện Dưỡng Tâm để triệu kiến tất cả các đại thần cùng các Hoàng tử, thậm chí lần này, ngay cả Tiếu Kỳ bị người khác nhất quán không để ý cũng bị cưỡng chế đi theo! Tiếu Kỳ hơi có chút kinh ngạc dặn dò mọi người trước trở lại Lệ Chính điện, còn mình thì sẽ đến điện Dưỡng Tâm.
Mà Vệ Nam Bạch vừa mới vào cửa đã thấy Đỗ Vân Trúc tiến lên đón mình. Đỗ Vân Trúc thấy sắc mặt của Vệ Nam Bạch càng trầm xuống thì nhất thời khoé miệng lại càng ngưng tụ ý cười, nàng ta cẩn thận mở miệng hỏi "Công chúa, ngài...."
"Hôm nay không cần người hầu hạ, ngươi sớm trở về nghỉ ngơi đi." Vệ Nam Bạch nguyên nhân cũng vì tâm không yên, giờ khắc này lại không có tâm tình ứng phó Đỗ Vân Trúc, nhàn nhạt liếc nàng một cái sau đó trực tiếp tiến vào Thiên điện.
Đỗ Vân Trúc nghe vậy sững sờ tại chỗ, ngẩng đầu tự nhiên đã thấy bóng lưng y đã đi xa. Nàng nhìn ánh đèn chập chờ bên trong, ngay từ đầu nàng đã ao ước Vệ Nam Bạch có thể được mời tham dự ở các bữa tiệc khánh công, đối với cung nữ trong cung mà nói, thật có biết bao nhiêu vinh dự! Nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt của y lại có chút lo lắng, chẳng lẽ ở yến hội xảy ra chuyện gì sao?
Nàng vừa nghĩ vừa quay đầu bước đi hướng phòng mình. Tâm tư của Vệ Nam Bạch từ trước đến giờ đều rất nặng, mà Cửu điện hạ tuy bình thường có hành vi phóng đãng, trên thực tế lại vô cùng cẩn thận. Có lẽ Cửu điện hạ và Vệ Nam Bạch ở yến hội kia đã vì chuyện gì đó mà xảy ra mâu thuẫn?
Nếu là như vậy....
Môi anh đào khẽ nhếch lên, Đỗ Vân Trúc cười khẽ một tiếng, nếu như thế thì thật tốt!
Vệ Nam Bạch ngồi ở trước ánh nến, cảm thấy luôn có việc gì đó thực quan trọng đã bị mình quên mất.
Ở kiếp trước, Thượng Nguyên năm thứ mười bảy, Trấn quốc Đại tướng quân Lãnh Thiên Sơn thắng lớn hồi triều, lúc ấy cũng được bệ hạ cho mở yến tiệc với các quần thần....
Thượng Nguyên năm thứ mười bảy, ngày 15 tháng 4.
Ngày 15 tháng 4.... Tiếu Kỳ bị ám sát không tới một tháng, rốt cuộc trong khoảng thời gian ấy đã xảy ra chuyện gì?
Vệ Nam Bạch cố gắng nhớ lại, lúc đó y chỉ quan tâm đến chuyện Tiếu Kỳ đang trọng thương chưa lành, không hề bồi Tiếu Mặc trong đêm yến hội đó mà đi Lệ Chính Điện. Trong ấn tượng của y, Tiếu Mặc ngay trong đêm ấy cũng bị Hoàng đế truyền đến điện Dưỡng Tâm.
Cho nên, rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến Hoàng đế trong nháy mắt biến sắc, mà ngược lại vẫn luôn bất động thanh sắc ẩn nhẫn đến hết buổi yến tiệc?
Có gì đó trong đầu chợt loé lên, Vệ Nam Bạch lộ ra sắc mặt tái nhợt như người chết, trong lúc ấy vô tình lại vô tình đánh rơi chén trà trong tay. Tiếng vang này đột ngột xuất hiện khiến tất cả ai ai trong điện đều lấy làm kinh hãi!
Tần Mặc ở bên ngoài vội vã chạy vào "Chủ nhân?"
Vệ Nam Bạch bình ổn lại tâm "Không có chuyện gì đâu, không cẩn thận nên làm đổ chén trà. Lát nữa đi dọn dẹp cũng được.."
"Vâng."
Không gian bên trong đó lúc ấy thật nặng nề thật yên tĩnh.
Đôi môi Vệ Nam Bạch trong nháy mắt lại mạnh đến mức trắng bệch.
Thượng Nguyên năm thứ mười bảy, ngày 17 tháng 4 theo Lịch Nông, Đại Hoàng tử Tiếu Lâm mất tích ở trận Bắc Nhung.
Thượng Nguyên năm thứ mười bảy, ngày 25 tháng 4 theo Lịch Nông, người ở trận tuyến báo, Tiếu Lâm tuy bị bắt nhưng không chịu nổi loại sỉ nhục này đã lấy cái chết báo quốc.
Mà Tiếu Kỳ lúc ấy trọng thương, sau khi biết tin, vì bị đả kích quá lớn mà hôn mê đến bảy ngày, còn suýt chút nữa không cứu được.... mặc dù lúc ấy đem người từ tay Diêm vương gia đoạt trở về nhưng cũng từ đó để lại mầm bệnh, mãi mãi chỉ có thể ở trên giường bệnh.
Tiếu Kỳ.... mặc dù ở kiếp này không giống kiếp trước nhưng lần này.... Vệ Nam Bạch chậm rãi cúi đầu, nhìn nhìn mười ngón tay, y thực có thể cứu vãn sao?
Hoàn Chương 24.
(*): "Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.