Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình

Chương 16: "Lão bản, chúc mừng!"

"9 giờ ký hợp đồng, Diệp tổng giám không nhẫn tâm đánh thức ngài nên tự mình đi rồi."

"Lão bản, tối qua ngài uống say, Diệp tổng giám đỡ ngài về còn giúp ngài tắm rửa."

"Ngài ngủ trong phòng của Diệp tổng giám, nói vậy tối qua hai người ngủ chung một giường?"

"Lão bản, chúc mừng!"

Những lời đó đều là nguyên văn của Tiêu Tử Ngọc, Lâm Túc ở trong phòng tắm đánh răng, nhìn chính mình trong gương, nghĩ lại những chuyện xảy ra đêm qua sau khi say rượu, nghĩ tới nghĩ lui ký ức đều mơ hồ không rõ.

Rửa mặt xong, thay đồ xong, Lâm Túc đi ra phòng ngủ liếc nhìn thời gian, đã 8 giờ rưỡi, không kịp cùng Diệp Đồng ký hợp đồng rồi.

"Lão bản, đây là trà giải rượu Diệp tổng giám cố ý căn dặn chuẩn bị cho ngài, thừa dịp còn nóng uống đi." Tiêu Tử ngọc vẻ mặt vui vẻ đưa tới.

Lâm Túc nhướng mày:

"Cố ý căn dặn?"

"Thật sự, không có lừa ngài."Tiêu Tử Ngọc gặm táo, nhìn Lâm Túc bưng trà giải rượu ngồi ở sofa đối diện, nháy mắt hỏi: "Lão bản, ngài còn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra giữa hai người không?"

"Không." Lâm Túc hầu như không cần suy nghĩ cũng biết không có bất kỳ chuyện gì, bây giờ Diệp Đồng luôn phòng bị với cô, vẫn luôn cự tuyệt cô tới gần, làm sao có thể bởi vì cô say rượu mà nhẹ dạ.

Tiêu Tử Ngọc lắc đầu than thở:

"Thật đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy."

Cơ hội cũng không phải là quá tốt, Lâm Túc cầm ly nhấp vài hớp trà giải rượu:

"Tử Ngọc, tình hình công ty bên kia thế nào?"

"Thật sự đúng là có một chuyện, vừa rồi Trần Thư Như gọi điện cho tôi..." Tiêu Tử Ngọc vội nuốt miếng táo, "Lão bản, mấy ngày nay ngài không nhận điện thoại của Trần Thư Như?"

"Cô ta có chuyện gì?"

Tiêu Tử Ngọc nhún vai:

"Còn có thể có chuyện gì, cũng như thường lệ hỏi lịch trình của ngài, hỏi ngài chừng nào thì trở về, chừng nào xử lý xong công việc, cô ấy đương nhiên dùng lý lẽ hùng, thật sự đem chính mình làm bà chủ Lâm gia."

Ấn đường của Lâm Túc nhíu lại:

"Bảo cô ta đừng nhúng tay vào hạng mục A, đặc biệt là phương diện thiết kế này."

"Tôi có theo ý ngài nói với cô ấy nhưng cô ấy có nghe tôi hay không tôi cũng không biết, có điều lời của tôi nhất định cũng vô dụng thôi, còn cần ngài phải tự mình nói với cô ấy, nếu không lăn qua lăn lại ngài cũng phiền."

"Vậy trở về rồi hãy nói." Lâm Túc dựa lên sofa, hai chân thon dài bắt chéo, tiện tay nhặt cuốn tạp chí kinh tế.

Tiêu Tử Ngọc có lòng nhắc nhở:

"Lão bản, điều này có liên quan đến hạnh phúc cả đời của ngài, ngài hiển nhiên không hề nóng vội chút nào?"

"Có vội thì cũng không được."

Lâm Túc lật xem tạp chí, đầu ngón tay giữ tờ giấy trở nên nhăn lại. Tiêu Tử Ngọc không nói gì, quả nhiên hoàng thượng không vội thái giám đã vội, lời này quá thật, bá đạo tổng tài uống say quả là đáng yêu hơn.

Bộ dạng này của tổng tài là có phiền muộn, xem ra tối qua Diệp Đồng chăm sóc tổng tài càng không dễ dàng.

Tiêu Tử Ngọc suy nghĩ một chút cảm thấy có nghĩa vụ nhắc nhở lão bản, cho nên cô nghiêm túc nói:

"Lão bản, Trần Thư Như tranh giành hơn thua háo thắng, trong mắt không được phép có hạt cát (thứ không vừa mắt), tính cách lại mạnh mẽ, Diệp Đồng cũng là trợ lý của ngài một khoảng thời gian, Trần Thư Như thì chỗ nào cũng nhắm vào làm khó dễ, bây giờ Diệp Đồng vừa trở về, Trần Thư Như nhất định tranh giành người yêu, tôi sợ Diệp Đồng không phải đối thủ của cô ấy."

Nói xong, Tiêu Tử Ngọc bổ sung thêm một câu:

"Dù sao kinh nghiệm làm việc của Diệp Đồng không có dày dặn lọc lõi phong phú như Trần Thư Như, trong việc binh không ngại gian trá."

Quan trọng nhất là không thể để cho người yêu chịu tí xíu ấm ức nào, nếu còn không đoạt về, Tiêu Tử Ngọc nhìn Lâm Túc cau mày không nói lời nào, đầu cũng bự hơn, tận tình khuyên bảo:

"Lão bản, tôi đã nói với ngài chính sự, đừng nhìn nữa mau quyết định đi."

Thảo nào không theo đuổi lại được, mỗi lần thấy Lâm Túc tính toán trước giống như bày mưu tính kế rồi lại ngồi chờ chết, Tiêu Tử Ngọc hận không thể mỗi ngày đều rót mấy chai rượu mạnh cho Lâm Túc, để cho Lâm Túc mỗi ngày đều say khướt, để không còn gánh nặng từng giây từng phút mà đem người ta cướp về.

Lâm Túc nhẹ giọng nói:

"Em ấy ở ngoài làm việc nhiều năm, cái hố nào chưa từng nhảy qua, không đến mức không đối phó được, huống chi đây là công việc."

Tiểu Tử Ngọc:

"Công việc là ..."

Bây giờ công việc mọi người đều nhỏ mọn, không chừng vì công danh lợi lộc mà đẩy người ta một cái, dù là đả kích ngầm hay công khai đều không đỡ nổi.

Lâm Túc từng trải qua sóng gió, đôi mắt nhạy cảm sắc bén, dường như nhìn thấu những tính toán trong lòng người ta, nhưng cô cũng không thể quay quanh sinh hoạt và công việc của Diệp Đồng, Diệp Đồng đã không phải cô trợ lý bé nhỏ năm ấy núp sau lưng cô.

Tiêu Tử Ngọc tiếp tục gặm táo:

"Lão bản, ngài sẽ không quên chứ,  bởi vì ngài chính là nguyên do để Trần Thư Như cố ý làm khó làm dễ Diệp Đồng, cô gái nhỏ lần trước trốn trong WC khóc quá trời."

Lâm Túc đương nhiên không có quên, lần kia thừa dịp cô đi công tác không có ở công ty nên Diệp Đồng bị Trần Thư Như khoan dùi vào chỗ trống, sau này Diệp Đồng cũng không có nói cho cô biết vẫn là Tiêu Tử Ngọc từ chỗ người khác nghe được.

"Lão bản, đừng trách tôi không nhắc nhở ngài, Trần Thư Như không có hiền lành vậy đâu. Ngược lại tôi cảm thấy bản thảo thiết kế trang phục bỗng dưng bị Trần Thư Như gạt bỏ nếu không phải cố ý thì đó cũng là không có chuyện thì kiếm chuyện."

Tiêu Tử Ngọc trực tiếp đắp quan định luận* chính là ở không đi gây chuyện. Lâm Túc nhếch miệng, buông cuốn tạp chí trầm ngâm:

*Đậy nắp quan tài mới luận định được. Giải thích: Muốn đánh giá một người tốt xấu, công tội thế nào thì phải chờ tới khi người đó chết đã (lúc đó mới có cả quá trình đầy đủ và tổng quan để đánh giá).

"Đi gọi tiểu tổ tông trở về đi, lâu vậy chắc cũng chơi đã rồi."

"Tiểu tổ tông à?!" Tiêu Tử Ngọc nghẹn họng nhìn trân trối: "Ngài... ngài xác định?"

Lâm Túc cười khẽ nói:

"Không thể để cho con bé ung dung tự tại như thế được."

"Lão bản, ngài anh minh." Tiêu Tử Ngọc giơ ngón tay cái lên, Lâm gia tiểu tổ tông oán trời hận đất, có Lâm Túc che chở ai cũng không dám trêu chọc, tiểu tổ tông đã biết Diệp Đồng là nữ nhân của Lâm Túc mà vẫn không được Lâm Túc che chở, Lâm gia bọn họ đều bao che khuyết điểm.

Lâm Túc:

"Quyết định vậy đi, gọi con bé kết thúc hành trình nhanh chóng trở về công ty."

"Ok, ngay lập tức làm." tiểu tổ tông của Lâm Túc mặt dày lưu manh cực kỳ, bị Lâm Túc cưng chìu nên coi trời bằng vung, mới vừa vào công ty mấy tháng đã gặp được người không phục thì dạy dỗ không dám phản kháng.

Lâm Túc đứng lên liếc nhìn thời gian:

"Chuẩn bị một chút đến tập đoàn HJ."

"Bây giờ còn muốn đi sao?" Tiêu Tử Ngọc cũng nhìn thời gian, "Sắp hơn 9 giờ rồi, chúng ta chạy tới bên kia cũng đã ký xong."

Lâm Túc gật đầu:

"3 giờ chiều đến xưởng giám sát tình hình sản xuất."

"Còn sớm." Tiêu Tử Ngọc mắt chợt phát sáng, nhìn về phía Lâm Túc: "Lão bản, bây giờ chúng ta đi tập đoàn HJ đón Diệp tổng giám à?"

"Bớt nói nhảm đi." Lâm Túc không thừa nhận cũng không có phủ nhận, xoay người đi vào phòng ngủ.

Đáp án rõ ràng rồi.

...

9 giờ rưỡi, phòng họp cao ốc HJ, 2 phần hợp đồng chính thức được ký kết xong, Diệp Đồng đứng lên bắt tay Chung Linh Vận- đại biểu của HJ, khẽ cười nói:

"Chung tổng, hi vọng sau này hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ." Chung Linh Vận tươi cười:

"Diệp tổng giám có thời gian chúng ta cùng ăn một bữa cơm nha, đúng lúc thảo luận các khoản vật liệu mà cô cần luôn."

Diệp Đồng chần chờ hỏi:

"Bây giờ sao?"

Chung Linh Vận nhìn ra Diệp Đồng khó xử, là người khéo hiểu lòng người, cô cười cười nói:

"Nếu như Diệp tổng giám không có thời giam chúng ta hẹn lần sau cũng được."

"Tôi có thời gian." Diệp Đồng lịch sự khẽ cười, "Bất quá tôi tôi không được đi quá 10 giờ, hay là chúng ta uống chút gì đi."

"Cũng được." Chung Linh Vận nở nụ cười: "Cao ốc bên cạnh có tiệm cafe."

Đạt được sự nhất trí, Chung Linh Vận dẫn Diệp Đồng vào thang máy, Diệp Đồng vốn định thừa dịp có chút thời gian đi thăm La Hoan một chuyến, cảm ơn La Hoan đã chăm sóc dìu dắt cô, hơn nữa phải thăm La Hoan một chuyến không phải La yêu nghiệt đó quạt gió bên tai đại lão bản, nói cái gì mà cô cùng tổng tài LT là người quen cũ, quan hệ tốt, cô cũng sẽ không bị đại lão bản gọi đi phụ trách hạng mục này.

Chung Linh Vận nhấn số tầng, đứng ở bên cạnh Diệp Đồng hỏi:

"Diệp tổng giám là người ở đâu?"

Diệp Đồng:

"Thành phố B."

"Trùng hợp vậy à, nhà của tôi cũng ở thành phố B, cô học đại học ở B đại sao?"

Diệp Đồng sửng sốt, gật đầu nở nụ cười:

"Thật trùng hợp nha, chúng ta là đồng hương, là đồng học." Đồng hương nhìn thấy đồng hương càng vui vẻ hơn, Chung Linh Vận quay đầu nhìn Diệp Đồng nhiều lần hơn.

Diệp Đồng cũng bất ngờ, không ngờ cô và Chung Linh Vận có phần duyên phận như vậy, sau đó lại trò chuyện thêm chút nữa mới biết, hai người chỉ hơn kém nhau một khóa, xem như Chung Linh Vận vẫn là học tỷ của cô.

Có tầng quan hệ này, vô hình trung kéo gần khoảng cách giữa hai người, trò chuyện cũng không cần ra vẻ khách sáo. Ra khỏi cao ốc, Diệp Đồng cùng Chung Linh Vận cười cười nói nói vào tiệm cafe.

Một chiếc xe đen có rèm che đậu bên đường, Tiêu Tử Ngọc thấy được hai người họ:

"Lão bản, Diệp tổng giám và Chung phó tổng kia vào tiệm cafe rồi."

"Chúng ta cũng vào?"

"Không vội." Lâm Túc quay đầu nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài cửa sổ: "Để cho họ vào trước."

"Chúng ta ở đây chờ?"

Lâm Túc:

"Ừm."

Tiểu Tử Ngọc:

"Đúng rồi, lão bản, nửa tháng nữa là tiệc cuối năm của công ty, có muốn mời Diệp tổng giám cùng tham dự không?"

"Việc này cô quyết định đi."

Lại đẩy vấn đề qua cho mình, Tiêu Tử Ngọc thầm hỏi:

"Ngài không sợ bị người ta từ chối à?"

Ánh mắt Lâm Túc chăm chú dời qua, Tiêu Tử Ngọc lắc đầu, tự động ngậm miệng lại. Xem ra đâm trúng nỗi lòng bá đạo tổng tài, Lâm Túc nếu như mở miệng mời Diệp Đồng tham gia buổi tiệc tối cuối năm, Diệp Đồng thật sự có thể sẽ từ chối.

Tiệm cafe, Diệp Đồng cùng Chung Linh Vận bất tri bất giác trò chuyện hơn 2 tiếng đồng hồ, phần lớn là về chất liệu và các mặt hữu ích, Diệp Đồng đối với chất liệu hiểu biết không nhiều, trước khi tới đây có làm đủ khóa học, tra nhiều tư liệu mới lý giải một ít.

Diệp Đồng chỉ phụ trách giai đoạn đầu của hạng mục này, giai đoạn sau bên thị trường tiêu thụ bộ phận của cô không phụ trách, nên chỉ cần sản xuất ra trang phục dựa theo thiết kế, sau đó công việc đưa vào thị trường cô không cần đi sâu nghiên cứu.

Quyết định buổi chiều khảo sát hiện trường, Diệp Đồng ra khỏi tiệm, Chung Linh Vân cười hỏi:

"Sắp 12 giờ, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?"

Diệp Đồng nghe xong vừa định từ chối khéo, Chung Linh Vận chợt nói:

"Lâm tổng?"

Diệp Đồng đầu óc mơ hồ, quay đầu lại nhìn phía trước, chỉ thấy Lâm Túc đang chậm rãi bước về phía bên này, cô vốn không kịp suy nghĩ nữa, Lâm Túc đi tới trước mặt cô, giúp cô ngăn lại ánh mặt trời rực rỡ:

"Diệp tổng giám, em hết bận chưa?"

Diệp Đồng ngây ngốc:

"Rồi."

"Vậy đi thôi, chúng ta đi ăn." Lâm Túc nắm chặt cổ tay Diệp Đồng, khẽ cười gật đầu ra hiệu với Chung Linh Vận.

Bị người khác cướp trên tay, người tới dù sao cũng là khách hàng lớn của HJ không thể đắc tội, Chung Linh Vận nhìn thân ảnh hai người khuất xa, nhún vai lắc đầu.

"Sao cô tới đây?" Diệp Đồng giãy khỏi tay Lâm Túc: "Không được..."

Vừa rồi cô định nói không được nắm tay, bỗng dưng kịp phản ứng giọng điệu này không đúng lắm nên nhanh chóng đổi giọng:

"Hợp đồng đã ký xong rồi, xế chiều đến xưởng khảo sát hiện trường, buổi tối chúng ta có thể trở về thành phố S rồi."

Lâm Túc bất ngờ dừng bước, xoay người nhìn về phía Diệp Đồng:

"Đêm nay không trở về, chúng ta ở lại thêm một đêm, chiều mai trở về."

Còn muốn ở lại thêm một đêm? Diệp Đồng nhìn Lâm Túc lãnh đạm, nghiêm túc, tuy rằng Lâm Túc đã trở lại hình tượng cao lãnh nhưng cô nhìn mặt người kia, trong đầu hiện lên hình ảnh cáo già ấu trĩ tức giận của đêm qua đối với cô làm nũng cố tỏ ra dễ thương không có chút liêm sĩ...

----------------------------------------

Ps. Trễ rồi, ngủ ngon!^^