Sự xuất hiện của y tá khiến không khí ngại ngùng tan biến.
Diêu Linh ngoan ngoãn ăn sáng, sau đó không kiềm được lén nhìn Phó Hằng thì nhận ra Phó Hằng trông không khác mọi ngày, anh cũng đang ăn sáng điềm nhiên như không.
Diêu Linh:
“……”
Chẳng lẽ cô đã đoán sai. Phó Hằng có hai nhân cách, một cái là đại thụ như bây giờ, cái còn lại bị mắc chứng hưng cảm?
Suy cho cùng Diêu Linh cũng không phải bác sĩ thực thụ nên chỉ biết suy đoán lung tung, hơn nữa từ đêm qua đến nay xảy ra nhiều chuyện quá khiến lòng cô thật hoang mang.
Diêu Linh cân nhắc một chút để nghĩ đối sách.
Ngược lại, Phó Hằng cũng âm thầm quan sát biểu hiện của Diêu Linh, kết quả là anh thấy cô không khác gì ngày thường, vẫn dẫn anh đi phơi nắng quang hợp như trước.
Phó Hằng ngồi xuống ghế.
Trợ lý thấy hôm nay ngài Đại Thụ và quý cô Hoa Ăn Thịt Người đúng là có vấn đề.
Trước kia khi hai người này ngồi trên ghế phơi nắng, quý cô Hoa Ăn Thịt Người cứ cách năm phút lại nhìn ngài Đại Thụ một lần.
Ngài Đại Thụ chắc chắn sẽ nhìn lại, không bao giờ né tránh.
Nhưng bây giờ thì ông chủ cứ chăm chăm nhìn cọng cỏ đuôi chó còn quý cô Hoa Ăn Thịt Người lại nhìn mấy bệnh nhân khác.
Đây không phải vấn đề thì là gì?
Trợ lý cân nhắc một chút, anh là chiến sĩ nằm vùng nhận hai khoản lương.
Một khoản đủ để mua BMW, khoản còn lại đủ để đổ xăng. Ông chủ trả lương cho anh đâu phải để anh ngồi đây quang hợp, trợ lý bỗng thấy nhiệt huyết làm việc của mình tăng vọt trong chớp mắt.
Vì thế, trợ lý nhìn quanh quất như thể xác định xem có ai nghe lén không, sau đó vụиɠ ŧяộʍ nói với bọn họ,
“Hai người biết tin gì chưa? Mấy con người độc ác kia muốn mở tiệc liên hoan buổi tối, còn có biểu diễn văn nghệ.”
Diêu Linh:
“…….”
Linh cảm của một diễn viên lại ùa đến, quân ta đã đánh vào doanh trại quân địch?
Với mấy vở kịch như thế này, cô diễn rất chuyên nghiệp.
“Lúc đó chúng ta có cần biểu diễn tiết mục gì không? Anh có nghe phong thanh gì không?”
Diêu Linh trộm hỏi,
“Con người chưa bao giờ ngừng ý định thôn tính Yêu giới, hành động này tám chín phần là muốn dùng văn hóa tấn công Yêu giới chúng ta”
Phó Hằng:
“…..”
Linh Linh thành tích học tập không tốt lắm mà sao giờ ăn nói sâu sắc dữ vậy không biết!
Phó Hằng đứng dậy, sau đó chuyển ghế tới ngồi cạnh Diêu Linh.
Như muốn dán lên người Diêu Linh.
Trợ lý bị mấy câu nói khí phách của Diêu Linh làm cho ngu mặt, nhưng dù sao anh cũng không phải người chưa trải đời bao giờ, nhanh trí nói,
“Cô đoán đúng rồi, tôi đã cố gắng đấu tranh với họ nhưng loài người vẫn muốn bọn cô biểu diễn một tiết mục.”
Sự thật là cha của ông chủ cảm thấy cứ ngồi một chỗ ở đây chán ngắc ngoải nên muốn bày ra mấy hoạt động giải trí để cho bệnh nhân tâm thần được vui vẻ một chút.
Dù sao phần lớn bệnh nhân ở đây đâu phải lúc nào cũng phát bệnh, họ cũng có lúc bình thường.
Diêu Linh nhớ viện trưởng đã nhắc đến chuyện này, chính là lần viện trưởng tìm Phó Hằng nói chuyện.
Diêu Linh cười lạnh,
“Nếu bọn chúng bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa, tôi muốn họ biết thế nào là tham thì thâm.”
Trợ lý âm thầm, âm thầm lùi về sau nửa bước, trước khi đối phương khỏi bệnh mình nhất định không được để lộ thân phận con người.
Quý cô Hoa Ăn Thịt Người thời khắc này quả đúng là Nữ hoàng Hoa Ăn Thịt Người.
Mỗi lần ông chủ lên cơn đều cho rằng cô ở trong nước phải chịu biết bao khổ sở……
Trợ lý nhớ tới chuyện này, nghĩ đến nguyên nhân khiến quý cô Hoa Ăn Thịt Người phải vào đây thì lòng thấy thật khó chịu.
Tuy hai người tiếp xúc không nhiều nhưng mấy ngày nay đủ để anh biết quý cô Hoa Ăn Thịt Người rất tốt bụng, tên bạn trai khốn nạn làm hại cô ấy bị bệnh chắc chắn không phải người tốt.
Chẳng qua bây giờ ông chủ đang lo lắng cho quý cô Hoa Ăn Thịt Người nên không nhớ tới tên đó, nếu không thì hắn ta toi mạng từ lâu rồi.
Được y tá gợi ý chủ đề tốt như vậy, Diêu Linh nhìn Phó Hằng hỏi,
“Đại Thụ, chúng ta nên diễn tiết mục gì bây giờ?”
Phó Hằng:
“……”
Biểu diễn Nhị nhân chuyển? Nhưng anh chỉ biết tên, không biết tiết mục diễn như thế nào.
“Hay diễn cảnh quang hợp đi?”
Phó Hằng nói, cái này có vẻ đơn giản.
Đến lúc đó hai người họ chỉ cần mang hai cái ghế lên sân khấu rồi ngồi yên đó một lúc là được.
Nếu có ai nghi ngờ hỏi gì đó thì anh có thể giải thích quá trình quang hợp cho họ nghe, bắt đầu giảng giải làm sao để phản xạ ánh sáng.
Diêu Linh hơi sửng sốt, cảm thấy đề nghị này của Phó Hằng rất đáng yêu, sao anh có thể ra vẻ nghiêm trang mà nói câu đó chứ? Ánh mắt anh nhìn cô khiến cô cảm thấy ý kiến này siêu xuất sắc.
Ý Diêu Linh hỏi là tiểu phẩm, ca hát hay khiêu vũ, nhưng mấy cái đó đúng là không địch nổi ý kiến anh đưa ra
“Được, đến khi ấy chúng ta sẽ biểu diễn tiết mục quang hợp. Bọn họ muốn xâm lược chúng ta bằng văn hóa, chúng ta sẽ phản công, khiến con người học cách quang hợp như chúng ta!”
Diêu Linh vung tay lên nói.
Phó Hằng gật đầu,
“Đúng thế.”
Vì thế, khi viện trưởng đến thông báo cho mọi người về việc tham gia biểu diễn trong tiệc tối, Diêu Linh và Phó Hằng liền giơ tay muốn đăng ký.
Viện trưởng hớn hở hỏi,
“Hai người muốn đăng ký tiết mục gì?”
“Quang hợp.”
Diêu Linh nói,
“Chúng tôi sẽ không để bọn ông dùng văn hóa ăn mòn tâm hồn thuần khiết của chúng tôi.”
Vậy nên viện trưởng xấu xa dơ bẩn:
“…….”
Viện trưởng đang không biết nên nói gì, may là có một y tá khác nói,
“Lúc đó là buổi tối, buổi tối không có Mặt Trời thì làm sao quang hợp được?”
Rốt cuộc thì sau một thời gian, chẳng những hoa ăn thịt người không bị văn hóa con người tẩy não mà bọn họ lại bị bông hoa kia tẩy não không nhẹ.
“Vậy đổi cái khác.”
Phó Hằng đứng cạnh nói.
“Đúng vậy, đổi cái khác đi.”
Viện trưởng nói, khi đó vị kia nhà họ Phó sẽ tới xem, nếu hoạt động này triển khai tốt chắc chắn sẽ kiếm được một khoản đầu tư.
“Đổi thành tiết mục hô hấp, nếu buổi tối không quang hợp được thì đành hô hấp vậy, dù sao cũng không khác nhau mấy.”
Phó Hằng nói tiếp.
Diêu Linh cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc đưa ra ý kiến của Phó Hằng đáng yêu muốn chết!
Cô quên luôn chuyện xảy ra đêm qua.
Diêu Linh không kiềm được nắm lấy tay Phó Hằng.
Phó Hằng nhìn cô.
Diêu Linh không thấy ngại ngùng gì, hùng hồn nói,
“Lá của tôi muốn biết lá của anh hô hấp như thế nào…..”
Là lá của cô muốn chạm vào lá của anh chứ cô có muốn thế đâu!