Một bệnh nhân mới sắp đến.
Diêu Linh biết tin này khi viện trưởng đang xem xét tình trạng khôi phục của cô.
Viện trưởng là người phụ trách trung tâm chăm sóc bệnh nhân tâm thần thay gia đình họ, chuyên nhận những ca bệnh đã trải qua rất nhiều trị liệu nhưng vẫn không thể khỏi hẳn. Vậy nên, đúng ra đây cũng không phải là bệnh viện tâm thần, mà là một trung tâm quản lý bệnh nhân tâm thần, nhưng để tiện xưng hô nên vẫn gọi người phụ trách là viện trưởng.
Lúc đó, trên hành lang có một anh trai cường tráng vốn đang nhảy nhót, hình như cùng với một cô bé, chạy tới:
“Lại có một người tới! Lại có một người tới!”
Mỗi lần anh ta làm thế có nghĩa là lại có thêm một bệnh nhân tới.
Thấy Diêu Linh đã hồi thần, viện trưởng ôn tồn hỏi han:
“Đừng căng thẳng, hôm nay có thấy dễ chịu hơn không?”
Diêu Linh hấp háy mắt, ra vẻ ngoan ngoãn,
“Không hề, hôm nay mấy người quên tưới nước cho tôi…”
Viện trưởng vừa ghi chép lại vừa nói tiếp:
“Sao đêm qua lại muốn đánh người?”
Diêu Linh nghệt mặt ra, như thể chẳng hiểu gì nhìn ông ta.
Viện trưởng lại hỏi thêm vài chuyện nữa rồi để y tá đưa Diêu Linh ra ngoài.
Sau khi Diêu Linh ra ngoài liền nhanh nhẹn thoát khỏi y tá, ngồi xổm cạnh bồn hoa, phơi nắng. Phơi nắng chỉ là phụ, cái chính là, bên kia có một bệnh nhân nữ không muốn về phòng bệnh, bị hai bảo vệ áp giải quay về, động tác vô cùng thô lỗ.
Điều kiện của trung tâm quản lý bệnh nhân tâm thần này rất tốt, cũng yên tĩnh, nhưng phần lớn bệnh nhân tâm thần ở đây đều đã trải qua rất nhiều trị liệu mà vẫn không chữa khỏi được, khiến người nhà mất hết nhẫn nại, cuối cùng đưa đến đây. Nơi này cũng không có phương pháp trị liệu độc đáo gì, cũng không hề thấy ghi chép gì về trường hợp được xuất viện, nhưng vẫn có không ít bệnh nhân mới được đưa đến như trước.
Lúc mới đầu y tá còn tốt, về sau, y tá cũng dần mất kiên nhẫn.
Y tá đứng gần Diêu Linh thấy cô không chịu đi, cứ nhìn chằm chằm bên kia thì hơi mất kiên nhẫn, kéo cô đi:
“Cô nên về uống thuốc đi.”
Diêu Linh ôm cái cây bên cạnh, bắt đầu gào khóc,
“Tôi phải quang hợp, không quang hợp tôi sẽ chết.”
Y tá đã quen kiểu nói năng này, thô bạo tách từng ngón tay Diêu Linh khỏi cái cây, muốn kéo cô ra.
Lúc này, sức mạnh của bệnh nhân nữ bên kia không biết từ đâu nổi dậy, vọt qua đây, ôm chặt lấy Diêu Linh, khóc nức nở:
“Bé đừng khóc, bé đừng khóc, mẹ tìm thấy con rồi! Mẹ cuối cùng cũng tìm thấy con rồi! Mẹ không nên đi mua bong bóng, bé không cần bong bóng được không? Chúng ta mua thứ khác.”
Diêu Linh thút tha thút thít ôm lấy người phụ nữ trung niên:
“Mẹ…… Bọn họ không cho con quang hợp……”
Y tá tức giận muốn chết, viện trưởng nói, tới được đây đều là kẻ có tiền, muốn bọn cô nhất định phải đưa họ về phòng bệnh, quản lý cẩn thận, nhưng thế nào mà mọi chuyện lại rối tung lên như vậy chứ.
Bọn họ ở đây ồn ào như vậy khiến mấy bệnh nhân khác cũng không ngoan ngoãn, học theo Diêu Linh, ôm lấy cây cột bên cạnh, vừa khóc vừa la lối.
Diêu Linh hy vọng người nhà bệnh nhân mới đến thấy cảnh này sẽ bỏ suy nghĩ đưa bệnh nhân tới nơi này, thay vào đó đưa đến bệnh viện tâm thần, tiếp tục tiếp nhận điều trị.
Lúc Phó Hằng đi vào, chính là nhìn thấy cảnh tượng hỏng bét này.
Cô gái có làn da trắng hơn tuyết liều chết ôm cái cây, khóc lóc gào thét đòi quang hợp, người phụ nữ trung niên ôm lấy cô khóc lớn,
bé đừng khóc, mẹ sẽ mua bóng bóng cho con,
cạnh đó còn có một anh trai điên khùng hô lớn:
“Lại có người tới! Lại có người tới!”
Người chịu trách nhiệm nhận bệnh xấu hổ nói với người đàn ông trung niên đứng sau lưng Phó Hằng:
“Bình thường họ không thế đâu, rất nghe lời.”
Thật ra thì ông nghĩ bụng đối phương chắc chắn sẽ không bỏ người bệnh ở đây, không ngờ rằng, người giám hộ cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn người đàn ông tuấn tú phía trước một cái rồi đi làm thủ tục.
Diêu Linh thản nhiên liếc nhìn bệnh nhân mới một cái, liền thấy như sét đánh ngang tai.
Nhìn nhầm rồi, chắc chắn nhìn nhầm rồi.
Nhưng lúc này, bóng dáng người đàn ông cao lớn kia đã biến mất phía cuối hành lang khiến cô có muốn cũng không thể xác định phán đoán của mình là đúng hay sai.
Diêu Linh vì chuyện này mà hoảng hốt, rất nhanh bị mang về phòng mình, y tá lấy thuốc cho cô uống.
Diêu Linh nằm trên mặt đất, không động đậy gì,
“Không quang hợp, tôi sẽ chết…..”
Y tá thầm bực bội, nhéo cánh tay cô một cái, giận dữ nói:
“Cô mà không uống thuốc tôi sẽ cắt hoa của cô đi.”
Diêu Linh ôm đầu, run rẩy:
“Không được cắt hoa của tôi….”
Tuy y tá đang hù dọa cô nhưng cũng sợ cô sẽ lên cơn, đã từng có một y tá nam, không biết tại sao đắc tội Diêu Linh bị cô đánh cho thê thảm. Lúc ấy viện trưởng nói rằng, Diêu Linh cho rằng mình là một bông hoa ăn thịt người, nên muốn ăn thịt người kia.
Được cái ngày thường vẫn vô hại.
Vì bảo vệ hoa của mình, Diêu Linh ấm ức uống thuốc, nuốt xuống. Sau đó há miệng:
“Xong rồi! Xong rồi!”
Y tá thở phào nhẹ nhõm rồi rời đi.
Cô ta vừa đi khỏi, Diêu Linh liền đưa lưng về phía cửa, ngồi xổm trong góc, lén lè viên thuốc giấu dưới lưỡi ra.
Diêu Linh tựa đầu trên tường, vẫn chưa thoát khỏi sự hoảng hốt ban nãy.
Người kia…… không phải đang ở Mỹ sao? Sao có thể xuất hiện ở chỗ này?
Hay chỉ là người giống người?
Đúng, dạo trước từng nghe nói, anh sớm đã thành tai to mặt lớn bên Mỹ, làm sao có thể xuất hiện trong trung tâm quản lý bệnh nhân tâm thần này.
Thêm nữa là, cho dù anh có bị bệnh thật thì chắc chắn sẽ đến bệnh viện tốt nhất chứ hơi đâu đi đến cái nơi chỉ dành cho những bệnh nhân tâm thần bị gia đình chối bỏ như vậy.
Diêu Linh im lặng một lúc, tâm trí tràn đầy hình bóng người nọ.
Người ta cứ nói chẳng thể dùng kỷ niệm đẹp để sưởi ấm cõi lòng, nhưng Diêu Linh lại nghĩ đến những ký ức đó cả tiếng đồng hồ.
Đột nhiên, cửa phòng bệnh của cô bị mở ra.
Cô vẫn đang quay lưng ra cửa, mặt hướng vào trong tường.
Sau đó nghe thấy viện trưởng nói,
“Người bệnh phòng này có tính công kích, không thích hợp ở chung.”
Rồi lại nghe thấy giọng nói gấp gáp của một người đàn ông trung niên,
“Có tính công kích mấy đi nữa thì cũng chẳng bằng con tôi, cứ để nó ở đây đi.”
Phòng bệnh của Diêu Linh có hai giường, nhưng sau khi cô tấn công vị y tá nam kia thì bạn cùng phòng cũ của cô liền chuyển đi.
Tiếp đó nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của một người đàn ông trẻ tuổi,
“Con sẽ không ở đây, con muốn có phòng riêng.”
“Ở đây được rồi.”
Người đàn ông trung niên nói xong liền kéo viện trưởng ra ngoài, đóng cửa lại.
Diêu Linh quay lưng ra cửa, đương nhiên cũng quay lưng về phía bọn họ.
Cô hơi không dám quay đầu lại, tuy giọng nói này không hoàn toàn giống với giọng nói của thiếu niên năm xưa, nhưng mà……. Thâm tâm cô bất giác run rẩy, trực giác nói cho cô biết, chính là anh.
Cô bỗng nhớ lại cái câu mà bạn cùng phòng Đại học thích chửi nhất,
“Mẹ nó, mỗi lần không gội đầu không trang điểm ăn mặc như chim cánh cụt thì ra đường thể nào cũng tông vào bạn trai cũ! Một trong ba bi kịch lớn nhất của đời người không gì khác chính là nó.”
Lúc trước cô từng suy nghĩ, hai bi kịch khác là gì, nhưng giờ đây cô chẳng hơi đâu mà quan tâm, chỉ cảm thấy, bi kịch đứng đầu trong ba cái chắc chắn là gặp lại mối tình đầu trong bệnh viện tâm thần, lại còn trở thành bạn cùng phòng của nhau……