Nàng Là Ai?

Chương 15-1: Thay đổi

"Vương gia xin người tha mạng, chuyện này là nỗi nhục của Triệu gia, Triệu gia đã nuôi ra một đứa không có thể thống gì như vậy thật sự đáng bị tội! Nhưng ban đầu Vương phi có nói chuyện này là chuyện của Triệu gia có nghĩa Vương phi không quá chấp nhất nên xin Vương gia cũng giơ cao đánh khẽ!" –Triệu Hàm Nghiêm nhanh chóng nói.

Uông Hữu Đình nghe nói mắt có mở lên nhìn y rồi nhanh chóng tập trung vào tách trà trên tay mình.

"Ý vương phi như thế nào?" – Nghe Uông Hữu Đình hỏi, Triệu Hàm Ninh thoáng giật mình, nàng nãy giờ lạc vào nghi hoặc của bản thân khi thấy y đột nhiên ra mặt giúp nàng như vậy.

"À dạ dù sao cũng là tỉ muội, nên chuyện này hãy để Triệu gia xử theo gia pháp của Triệu gia đi!" – Triệu Hàm Ninh cười dịu dàng nhấc tách trà để che giấu sự lúng túng của mình.

"Nếu Vương phi đã nói như vậy, chuyện này cứ làm theo ý nàng! Nhưng ta không muốn nghe thêm bất kỳ một chuyện nào như vậy nữa, đến lúc đó đừng trách ta! Ta nhắc lại lần nữa Vương phi chính là chủ mẫu trong Nam Dương vương phủ, bây giờ và sau này cũng vậy!" – Uông Hữu Đình nghe vậy cụp mắt xuống nói chậm rãi, câu cuối y lại xoay nhìn Triệu Hàm Ninh như đang muốn nói riêng cho nàng nghe, nàng có chút lúng túng không lẽ y biết được ý muốn rời đi của nàng hay sao.

"Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương phi!" – Mọi người Triệu phủ đồng thanh nói, trong lòng ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Theo gia pháp dù sao cũng nhẹ nhàng hơn quốc pháp rất là nhiều.

"Triệu Hàm Ngọc, ngươi lớn như vậy lại ngu ngốc muốn diệt trưởng nữ, mưu đồ không chính đáng phạm và gia pháp. Mang ra bên ngoài đánh 5 trượng cho ta rồi cấm túc trong phòng 3 tháng xám hối chép cho 100 bản nữ giới, ngũ thường cho ta!" – Triệu tể tướng nhanh chóng nói, ông sợ nếu Triệu Hàm Ninh đối ý mang ra Phủ Ứng Thiên thì chắc chắn mạng sẽ khó giữ.

"Phụ thân huhuhu không phụ thân! Mẫu thân cứu con mẫu thân!" – Triệu Hàm Ngọc nghe nói thế mắt mở to sợ hãi khóc thảm thương.

"Còn không mau dập đầu tạ tội!" – Triệu tể tướng thấy vậy lại hét lên.

"Ngọc nhi ngoan!!" – Kế mẫu nhanh chóng vuốt những sợi tóc rối lòa xõa trên gương mặt của nàng ta, ra hiệu nàng ta nhanh chóng hành lễ.

"Xin đội ơn Vương gia và Vương phi đã tha mạng cho tiểu nữ!" - Triệu Hàm Ngọc dùng nước mắt rửa mặt, dập đầu tạ ơn.

"Mang ra ngoài tiến hành gia pháp!" – Triệu tể tướng nói.

Triệu Hàm Ngọc nhanh chóng được đưa ra bên ngoài, tiếng đánh cùng tiếng kêu la thảm thiết của nàng khiến trong lòng Triệu tể tướng cùng kế mẫu đau như cắt nhưng dưới sự giám sát của Triệu Hàm Ninh cùng Uông Hữu Đình hai người không có cách nào giúp Triệu Hàm Ngọc trốn hình phạt được.

"Xong rồi ta muốn nghỉ ngơi tất cả các ngươi lui đi!" – Uông Hữu Đình đứng lên xoay người vào trong, mọi người nhanh đứng lên hành lễ và đi bên ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Uông Hữu Đình cùng Triệu Hàm Ninh.

"Đa tạ Vương gia đã giúp đỡ!" – Triệu Hàm Ninh chậm rãi thưa, nàng có chút dò xét vì không hiểu sao Uông Hữu Đình lại giúp mình như vậy.

"Đó cũng chính là điều ta muốn nói với nàng. Đã gã vào Nam Dương Vương phủ thì đừng nghĩ đến việc rời đi!" – Uông Hữu Đình ngồi xuống ghế sau bàn giấy thấp giọng nói.

"Vương gia người nghĩ nhiều rồi!" – Triệu Hàm Ninh đang đứng đưa lưng về y nên y không nhìn thấy được gương mặt có phần hoang mang của nàng, qua những gì y nói có thể nào y đã biết ý định muốn rời đi của nàng hay sao.

Uông Hữu Đình nhìn xoáy vào phía sau Triệu Hàm Ninh, từ sau chuyện nàng đề cập đến hưu thư thì y đã có cảm giác nàng muốn rời đi, đến hôm nay chuyện y sẽ chẳng muốn nhúng tay vào nhưng nghe đến hưu thư y lại nghĩ đến việc lần trước. Quá rõ ràng nàng muốn nhấn cho y biết một ngày sắp đến nàng sẽ tìm cách rời đi.

....

Sáng hôm sau Triệu Hàm Ninh dậy thì nghe a Hồng báo Vương gia cùng với Triệu Hàm Nghiêm đã vào triều từ sớm, trong Triệu phủ sau chuyện ngày hôm qua thì cũng không ai dám đến làm phiền nàng, nghe nói Triệu Hàm Ngọc chịu đến cây thứ 3 đã lăn đùng ra xỉu. Rỗi rảnh Triệu Hàm Ninh vận nam trang cùng a Hồng đi ra bên ngoài lo chuyện về lò than của nàng.

Sau gần 1 tuần ở lại Triệu phủ, không ai dám đến gần nàng để gây chuyện cho nên nàng cảm thấy vô cùng thoải mái nhưng đi mãi cũng không được nên đành phải tranh thủ quay trở lại Nam Dương Vương phủ.

"Tham kiến Vương phi!" – Trầm trắc phi cùng tam và tứ di nương đứng ở cổng chào đón nàng về, không thấy bóng dáng Uông Hữu Đình đâu.

"Các muội vẫn khỏe chứ!" – Triệu Hàm Ninh vui vẻ cười tươi nhìn mọi người.

"Nhờ phúc Vương phi nên tất cả mọi người đều khỏe mạnh" – Trầm trắc phi cười tươi nói. – "Vương phi về nhà mẹ đẻ tinh thần tốt sắc mặt cũng trở nên tươi hơn nhiều!"

"Đúng vậy!" – Triệu Hàm Ninh gật gù cười. Trong lòng nàng thầm nghĩ chỉ cần mọi người không gây phiền phức cho nàng là nàng liền cảm thấy vô cùng khỏe mạnh.

"Vương gia vẫn chưa về! Vương phi đừng buồn!" – Tam di nương cười cười nói, giờ này triều chắc cũng chưa tan nên y không có mặt tại nhà là đúng rồi. Tam di nương nói vậy để nhấn mạnh cho Triệu Hàm Ninh biết Vương gia dù biết hôm nay nàng về phủ cũng không quan tâm lắm.

"Không sao không sao!" – Triệu Hàm Ninh nhướng mày rồi cười xòa khoác tay, đối với nàng có hay không có y đều không quan trọng. Không có mợ chợ vẫn đông mà, đôi khi có mặt y nàng còn phải suy tính kỹ càng hơn không chừng.

"Vương gia chắc vẫn còn trên chầu!" – Trầm trắc phi cười mỉm nói.

"Ừ chúng ta nên vào trong thôi!" – Triệu Hàm Ninh gật đầu, nàng không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa nên nhanh chóng đổi chủ đề.

- Tiếng vó ngựa xé không khí truyền đến thu hút cái nhìn của tất cả mọi người, dáng người cao cao ngồi đỉnh đạc trên lưng ngựa ô đen tuyền, phong thái hiên ngang không phải ai cũng có thể có được, có thể nói là một bức tranh vô cùng đẹp. Triệu Hàm Ninh nhìn người chép miệng tiếc, nếu sống ở thời hiện đại có thể y đã trở thành nam thần trong lòng của không ít thiếu nữ rồi.

"Vương gia! Vương gia về rồi... Hôm nay người về phủ sớm hơn mọi ngày!" – Trầm trắc phi nhanh chóng tiến ra cửa cười tươi đón chào người nam nhân bận áo bào màu tía nhảy xuống lưng ngựa.

"Ừ!" – Y không nói nhiều chỉ ừ một tiếng nhìn lướt qua thảy mọi người. Trầm trắc phi tuy cười tươi nhưng bàn tay nắm chặt khăn tay như thể hận không thể xé nát nó, có thể nhận ra Vương gia phi ngựa nhanh hơn thường ngày về phủ, phải chăng phi nhanh như vậy là vì Triệu Hàm Ninh về phủ. Chỉ nghĩ như vậy mà Trầm trắc phi giận đến máu nóng hết cả mặt.

"Tham kiến Vương gia thϊếp đã về!" – Triệu Hàm Ninh nhanh chóng tiến lên hành lễ.

"Ừ, về là tốt rồi!" – Y cũng không nói nhiều chỉ nhìn nàng một cái rồi bước vào bên trong. Con ngựa được lính giữ cổng dẫn vào chuồng phía sau hậu viện. Nhưng thấy thái độ y cũng không có đặc biệt khác trước đây nên Trầm trắc phi tự nhủ với mình có thể chỉ là tình cờ không phải như nàng đang suy nghĩ.

"Vương gia thϊếp có dặn đầu bếp chuẩn bị ít thức ăn người thích! Nghỉ ngơi một chút có thể dùng bữa!" – Trầm trắc phi thấp giọng nói, giọng nói nàng ta lúc nào cũng nhỏ nhẹ êm dịu như một dòng nước, khiến người nghe lúc nào cũng thích thú.

"Ừ được!" – Uông Hữu Đình không mấy quan tâm đáp. Tam di nương và Tứ di nương muốn nói gì đó với Vương gia nhưng rồi cũng chỉ có thể lặng lẽ đi theo phía sau.

Đoàn người lục đυ.c bước vào theo sau y, lần đầu Triệu Hàm Ninh nhìn thấy y bận áo bào màu tía có cảm giác bớt u ám hơn những bộ trang phục màu tối hằng ngày, dù trong đầu có những suy nghĩ bân quơ cộng với có chút mệt khi phải ngồi xe ngựa nên theo thói quen nàng cứ rẽ hướng Kim An viện mà đi.

"Vương phi người đi đâu vậy?" – Uông Hữu Đình dừng lại nhìn Triệu Hàm Ninh đang đi ngược lại hướng y cùng đoàn người thì khẽ lên tiếng.

"À" – Triệu Hàm Ninh nhìn quanh mới vỡ lẽ liền cười – "Thϊếp có chút mệt mỏi nên xin phép vương gia trở về viện của mình!"

"Ừ bảo nhà bếp nấu một ít cháo!" – Nghe nàng nói y không nói gì chỉ thấp giọng căn dặn Trầm trắc phi rồi xoay người đi về phía Thiền Tâm viên.

"Đa tạ vương gia!" – Triệu Hàm Ninh nhún người hành lễ rồi cũng xoay người quay về viện của mình.

Người cảm thấy không tin nhất vào biểu hiện của hai người ngoài Tam và Tứ di nương thì chính là Trầm trắc phi, nàng không biết trong ba ngày tại Triệu phủ đã xảy ra chuyện gì nhưng rõ ràng mối quan hệ giữa Vương gia và Vương phi không còn giống như lúc trước nữa, rõ ràng có chuyện gì xảy ra mà nàng không biết được. Biểu hiện của Uông Hữu Đình cực kỳ kỳ lạ, y chủ động bảo nàng chuẩn bị thức ăn cho Vương phi. Trầm trắc phi tuy đi bên cạnh Uông hữu Đình nhưng tâm lại luôn không ngừng suy nghĩ.

"Ta có chuyện cần phải làm, Trầm trắc phi cho người mang thức ăn đến thư phòng cho ta!" – Đi được nửa đoạn Uông Hữu Đình chợt đổi ý quay vội về thư phòng.