Nàng Là Ai?

Chương 13-1: Triệu Hàm Nam 1

"Vương gia người nói gì vậy! thϊếp là Triệu Hàm Ninh chứ có thể là ai khác được!" – Triệu Hàm Ninh bị hù có chút hoảng sợ, không nghĩ một ngươi như Uông Hữu Đình rất ít tiếp xúc Triệu Hàm Ninh trước kia lại nhạy cảm phát hiện ra nàng không phải nguyên thể ban đầu.

"Vương gia, Vương phi kim an! Thức ăn được mang đến rồi ạ!" – A Hồng bên ngoài cung kính nói.

"Được mang vào đây!" – Triệu Hàm Ninh vẫn cười nhìn Uông Hữu Đình miệng nói.

Sau tiếng cho phép của nàng, các bà tử bưng thức ăn vào nhanh chóng đặt lên bàn giữa phòng rồi lần lượt lui ra bên ngoài chỉ để lại 2 a hoàn hầu hạ ăn uống.

"Mời Vương gia dùng bữa sáng!" – Triệu Hàm Ninh cười cúi người nhẹ giọng nói.

Uông Hữu Đình vẫn nhìn xoáy vào Triệu Hàm Ninh đứng lên bước đến bàn ăn. Hai người tiếp tục bầu không khí im lặng như vậy trong suốt bữa ăn sáng, không ai nói với ai lời nào cứ như thể hai người hiện đang tồn tại trong hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Gần đến giờ cúng thì Triệu Hàm Nghiêm huynh trưởng của Triệu Hàm Ninh cũng về đến nhà.

"Tham kiến Vương gia, Vương phi!" – Sau khi bái kiến những bậc trưởng bối trong nhà và thắp nhang tổ tiên thì vừa đúng lúc hai người Uông Hữu Đình và Triệu Hàm Ninh đi đến.

"Đứng lên đi!" – Uông Hữu Đình gật đầu nói.

"Đại ca! Người vẫn khỏe chứ ạ?" – Triệu Hàm Ninh có chút nghẹn ngào ở ngực có lẽ cảm xúc của cái cơ thể này, nàng cũng bị chính nhưng ký ức suy nghĩ chi phối cảm động.

"Ninh nhi của ta ngày nào bây giờ đã thành một Vương phi xinh đẹp đến như vậy rồi!" – Triệu Hàm Nghiêm cũng có chút xúc động khi nhìn thấy muội muội của mình sau 2 năm xa cách.

"Muội vẫn mãi là Ninh nhi của huynh mà!"

"Vương gia có yêu thương muội không" – Triệu Hàm Nghiêm thấp giọng nói nhỏ với Hàm Ninh, y tuy ở xa nhưng cũng có nghe những lời đồn đãi Nam Dương vương phi có danh nhưng không hề có quyền, Nam Dương Vương gia đặc biệt không hề sủng ải nàng.

"Ninh nhi sống rất tốt, huynh xem chẳng phải ta vô cùng khỏe mạnh hồng hào hay sao? Vương gia cũng đối xử với ta rất tốt!" – Triệu Hàm Ninh cười tươi nhìn Uông Hữu Đình, y nhẹ nhìn nàng, con người ban nãy còn lạnh lùng bây giờ lại có thể nở nụ cười tươi đẹp tràn đầy tình ý dành cho y như vậy.

"Được như vậy ta rất an lòng!" - Triệu Hàm Nghiêm cười tươi, có nhìn hai người trước mặt tình chàng ý thϊếp như vậy có lẽ những lời đồn đại chỉ là chuyện phiếm mà thôi.

"Huynh về lần này được mấy ngày!?"

"Ngày mai sáng sớm đã phải khởi hành đi, ta được nghỉ 3 ngày phép!" – Triệu Hàm Nghiêm cười đáp.

"Gấp như vậy sao?" – Triệu Hàm Ninh có chút thất vọng, tính lợi dụng lần này rời phủ Nam Dương vương thêm ít hôm nữa để dễ bề mà sắp xếp những công việc khác nhưng không nghĩ lại không tìm được lý do.

"Vương gia cát tường, Vương phi cát tường" – Triệu Hàm Ngọc xinh đẹp quyến rũ, tay bưng đĩa điểm tâm đi bên cạnh Triệu Hàm Nam cùng nhau bước vào đình.

"Đứng lên đi!" - Triệu Hàm Ninh thấy Uông Hữu Đình hoàn toàn không có ý muốn mở miệng bảo Triệu Hàm Ngọc đứng lên, nên bản thân đành phải đưa ra mệnh lệnh.

"Tiểu nữ có chuẩn bị một ít bánh hoa quế kính mời Vương gia dùng thử ạ!" – Triệu Hàm Ngọc xinh đẹp cười rạng rõ như bông hoa đến chói mắt hướng Uông Hữu Đình nói, trong mắt nàng ta hoàn toàn không lấy sự xuất hiện của Triệu Hàm Nghiêm vào mắt.

"Triệu Hàm Nghiêm!" – Uông Hữu Đình lên tiếng y không hề quan tâm cũng không để vào mắt sự xuất hiện của Triệu Hàm Ngọc.

"Vâng thưa Vương gia!" - Triệu Hàm Nghiêm đang chú ý đến Triệu Hàm Ngọc vội quay người lại cung kính đáp.

"Ngươi đi theo ta!" – Uông Hữu Đình nói đứng lên rời đi. Triệu Hàm Ninh đứng đó nhìn theo hai người.

"Bánh hoa quế thơm quá, muội muội chắc để vào bên trong không ít tâm tư!?" – Triệu Hàm Ninh nhìn đĩa bánh xinh xắn trên bàn cười nhẹ nhàng

"Mời vương phi dùng thử ạ!" – Triệu Hàm Ngọc có chút không cam lòng nhưng vẫn phải nhã nhặn cúi người nói.

"Ta không thích mùi quế cho lắm! Với đây là tấm lòng của muội dành cho Vương gia làm sao ta ăn cho được!" – Triệu Hàm Ninh đưa chung trà lên môi nhấp một miếng cười nhàn nhạt nói.

"Vương phi người đừng hiểu lầm muội nào có ý gì, chỉ vì thấy Vương gia là khách quý đến phủ, phụ thân có dặn phải cố gắng tiếp đãi nên..." – Triệu Hàm Ngọc nghe câu nói của Triệu Hàm Ninh liền quỳ xuống đất lắc đầu nói.

"Ấy muội muội sao lại như vậy, ta chỉ nói chứ nào có ý gì muội phải quỳ xuống hành đại lễ với ta như vậy!" – Triệu Hàm Ninh đưa tay dịu dàng dìu Triệu Hàm Ngọc đứng dậy.