Lời nói của Kim Tịch đã rút hết năng lượng trên người Dương Hiểu Viện. Cô ta rời đi trước, vẻ mặt vô cùng ảm đạm.
Kinh Trì ra ngoài hút thuốc, đứng ở chỗ rẽ hành lang, thấy hai người Sở Chiêu và Hứa Triều Dương.
Đèn ở hành lang mờ mờ, hai người đứng đối diện cửa sổ hình vuông nói chuyện. Thỉnh thoảng có một vài người đi qua, miệng lẩm bẩm lời vô nghĩa.
Hai người hoàn toàn không thấy được Kinh Trì đang đứng ở chỗ rẽ.
Kinh Trì dựa lưng vào tường, lấy ra chiếc bật lửa làm bằng thiếc. “Tách” một tiếng, mở lên.
Anh cúi đầu châm thuốc, lúc ngước mắt lên, trong mắt đã bao phủ một màu không nói rõ được.
Cất bật lửa, anh xoay người rời đi.
Thật ra Sở Chiêu tình cờ gặp Hứa Triều Dương trên đường. Hứa Triều Dương bảo có chuyện cần nói rõ với cô, nên hai người mới ra cầu thang.
Ngày trước, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Hứa Triều Dương. Vì khi đó, ánh mắt anh ta biết phóng điện, làm nhịp tim cô gia tốc đập nhanh. Đây chính là sức mạnh của sự yêu thích.
Lúc thích một người, anh ta nhìn bạn thôi, cũng mang điện.
Giờ đây, sức mạnh trong ánh mắt của Hứa Triều Dương đã bị chôn vùi rồi.
“Vẫn chưa chúc mừng hai người.” Anh ta vò đầu, hơi xấu hổ, mở lời: “Hai người ở bên nhau, anh rất vui.”
“Cảm ơn anh.”
Sở Chiêu dựa vào lan can thủy tinh nhiều màu, nhẹ nhàng trò chuyện cùng anh ta: “Mong anh sớm tìm được hạnh phúc.”
“Cảm thấy chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.”
“Gì cơ?”
“Chúng ta cùng đi căn phòng bí mật.”
Sở Chiêu phản ứng lại. Hồi cuối năm, bọn họ cùng đi chơi căn phòng bí mật. Cũng là từ lúc đó, Sở Chiêu bắt đầu có cảm tình với Hứa Triều Dương.
“Hồi đó, anh bị dọa đến mức suýt ngất luôn. Tỏ ra mạnh mẽ đều là giả vờ cả đấy. Vì không muốn mất mặt trước con gái thôi. Anh sợ ma nhất.”
Hứa Triều Dương mỉm cười, rất tỏa sáng, mắt hai mí xinh đẹp hơi cong cong.
Tâm sinh tướng, vẻ ngoài của anh ta chính là kiểu con trai khiến người khác cảm thấy thoải mái. Ánh mắt trong veo, tấm lòng lương thiện.
“Em biết, kỹ thuật diễn của anh nát lắm luôn. Làm người khác nhìn phát biết ngay.”
“Cái này, anh đúng là không bằng em.”
Sở Chiêu biết anh ta đáng ám chỉ điều gì. Nụ cười trên mặt cũng dần thu lại.
“Không có ý khác đâu.” Anh ta nói với cô: “Anh chỉ muốn nói cảm ơn với em thôi.”
“Ừm?”
“Cảm ơn em lúc trước…”
Anh ta ngừng lại một chút, mặt đỏ lên, hai tay xoa xoa không ngừng: “Cảm ơn lúc trước đã đối tốt với anh như vậy. Lần anh bị viêm dạ dày ở trong núi đó, em đã ở bệnh viên chăm sóc anh cả đêm. Điều này do Kinh Trì nói với anh. Hồi đấy anh nghĩ là do em tốt bụng thôi. Anh đúng là quá ngu ngốc mà. Nếu anh sớm biết…”
Sở Chiêu vội vàng ngắt lời Hứa Triều Dương: “Anh cũng rất tốt bụng.”
Hứa Triều Dương ngẩng đầu nhìn cô.
Cô đứng bên cạnh cửa sổ, ngược sáng. Ánh sáng mềm mại qua ô cửa sổ che đi khuôn mặt Sở Chiêu, vài sợi tóc đậu trước khóe mắt cô, có vài sợi vén bên tai.
Anh cũng rất tốt bụng.
Dù không thích em, nhưng biết em thích anh, anh cũng sẽ ở bên em.
Sở Chiêu không biết nên nói gì, nhưng điều duy nhất cô rõ ràng là, đây không phải tình yêu mà cô muốn, cũng chẳng phải hình dạng vốn có của tình yêu.
Sở Chiêu chưa yêu đương bao giờ. Trong ảo tưởng ban đầu của cô, tình yêu thì phải là… hoặc sống hoặc chết.
Oanh oanh liệt liệt, khắc cốt ghi tâm.
Giờ cô đã trường thành rồi, hiểu được rằng tình yêu như vậy chỉ có xuất hiện trên phim ảnh hoặc tiểu thuyết mà thôi.
Sự thật là… Hầu hết thời gian, tình yêu giống như hình dáng của Hứa Triều Dương. Không biết bản thân có thích thật hay không, thích bao nhiêu, nhưng có thể ở bên nhau. Nhạt nhẽo nhưng lại vui vẻ.
Có lẽ tất cả những sai lầm đều do ông trời sắp đặt, để đến cuối con đường, cô có thể gặp được Kinh Trì.
“Kinh Trì là bạn thân nhất của anh, cậu ấy tốt với anh lắm…” Hứa Triều Dương nói: “Tất nhiên, nếu cậu ấy không đối xử tốt với em, em có thể nói với anh. Nhất định anh sẽ đánh cậu ấy.”
“Được, chắc chắn em sẽ nói cho huấn luyện viên Hứa.”
Hứa Triều Dương mỉm cười, Sở Chiêu cũng cười. Nụ cười mang theo sự giải thoát, để tình yêu thầm mến một năm đó, chấm dứt tại nơi đây.
Sở Chiêu về lại phòng, Hạ Vưu và mấy tên con trai cao to đang điên cuồng tranh micro. Cô ngồi xuống cạnh Kinh Trì.
Kinh Trì đang cúi đầu nhìn điện thoại. Ánh sáng nhạt màu từ điện thoại hắt lên khuôn mặt anh. Để những đường nét đẹp trai ẩn đi dưới lớp ánh sáng mờ ảo, chỉ chiếu rọi vào đôi mắt trong veo của anh.
Việc buôn bán của Kinh Trì vẫn không tồi. Mỗi ngày, điện thoại anh đều nhận được đơn đặt hàng từ các phòng ngủ khác.
Thấy Sở Chiêu về chỗ, anh cất điện thoại đi. Lấy giấy từ hộp ra, giúp cô ấy lau những sợi tóc ẩm ướt.
“Sao ra ngoài lâu thế?”
“Hứa Triều Dương vừa tìm em nói chuyện một tẹo.”
Động tác của Kinh Trì hơi khựng lại, nhưng cũng chỉ có vài giây mà thôi. Sau đó, anh vo tròn mảnh giấy lại rồi ném vào thùng rác, bình tĩnh trả lời: “Ừm?”
“Anh ấy bảo chúc mừng bọn mình, còn cảm ơn em hồi trước đối xử tốt với anh ấy.”
“Cậu ta tốt bụng quái gì vậy.” Kinh Trì không để ý nói: “Nhưng em không cần phải kể với anh những gì bọn em đã nói với nhau đâu.”
“Em muốn nói với anh.” Sở Chiêu ngẩng đầu, nhìn anh: “Về sau, việc gì em cũng sẽ nói với anh, không giấu chuyện gì hết.”
Trong đôi mắt tối đen của người con trai lướt qua một cơn sóng, nét mặt trở nên vô cùng dịu dàng: “Em sợ anh nghĩ lung tung à?”
“Vì anh chẳng nói gì hết, nhưng cuối cùng em lại cảm thấy anh biết hết.” Sở Chiêu nhẹ nhàng thở dài một hơi, nắm bàn tay anh: “Anh như vậy, khiến trong lòng em cảm thấy không chắc chắn.”
Kinh Trì cảm nhận lòng bàn tay mềm mại của cô, có cảm giác ấm áp.
“Em sợ anh?”
Anh liếc mắt đã có thể nhìn thấy đáy lòng Sở Chiêu. Cô cảm thấy dường như mình không thể che giấu được gì trước mặt Kinh Trì cả. Sở Chiêu quay mặt, nói nhỏ: “Cái gì anh cũng biết.”
Khóe môi mỏng của anh nhếch lên, nhích sát lại, hôn nhẹ lên má Sở Chiêu.
Tim Sở Chiêu đập thình thịch, cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo của người con trai nhẹ nhàng tiếp xúc lên làn da mềm mại của mình.
Đôi tay anh vẫn luôn ôm eo Sở Chiêu, kéo cô vào trong ngực.
Kinh Trì thì thầm với cô: “Cảm ơn em đã thẳng thắn với anh. Anh thấy rất thích.”
“Em cũng không cố tình lừa anh mà…”
Cô còn chưa dứt lời, đã cảm nhận được dòng điện chạy thẳng từ cột sống lêи đỉиɦ đầu, người run lên: “A!”
Trong bóng đêm, Kinh Trì lại đang nhẹ nhàng liếʍ vành tai cô.
“Anh…..”
Kinh Trì nhếch môi, khẽ khàng ngậm lấy, đầu lưỡi lướt qua, khí nóng phả lên tóc mai, làm cô mê muội.
“Chiêu Chiêu, anh có thể làm em hạnh phúc. Dù ai cũng không thể làm được điều này.”
**
Sau buổi tụ tập tối hôm đó, Kim Tịch và Bạc Diên không về trường mà đi đến nhà trọ của Bạc Diên.
Bạc Diên bị mấy tên kia ép uống vài ly rượu nên giờ đã ngất nga ngất ngưởng rồi. Mặt mũi cũng ửng đỏ, nhìn có vẻ khá đáng yêu.
“Tịch Tịch, sao em lùn thế.”
“Không chỉ lùn đâu, mà còn béo lên nữa.”
“Tịch Tịch, sao em không nói câu gì vậy?”
Anh đưa tay vỗ vỗ thùng rác: “Đầu em sao cứng thế này?”
Kim Tịch:…..
Đồng bọn giúp Kim Tịch đỡ Bạc Diên đến dưới nhà rồi mới đi. Kim Tịch đỡ anh vào thang máy. Cửa thang máy vừa đóng, Bạc Diên liền đè cô vào vách, cúi đầu hôn.
Anh thuần thục hé mở môi cô, tìm đến đầu lưỡi ấm ấm mềm mềm của cô, mê hoặc, dây dưa mυ'ŧ vào, rồi lướt qua, giống như dã thú, tham lam chiếm lấy hơi thở của cô, thăm dò mọi ngóc ngách trong miệng cô.
Kim Tịch cảm thấy hơi thở của mình cũng bị anh lấy mất, cô không tránh khỏi há miệng ra muốn hô hấp, nhưng dường như anh thấy như được cổ vũ, môi lưỡi như muốn nuốt cô vào bụng.
Thang máy nhanh chóng phát ra tiếng “Ding”, đến nơi rồi.
Bạc Diên dứt khoát khiêng Kim Tịch lên, đi đến chỗ cửa nhà.
Từ nụ hôn tràn ngập mùi rượu kia, Kim Tịch đoán đêm nay chắc không ổn rồi.
Bạc Diên khiêng cô, loạng choạng đến bên cửa, tay với một lúc, vẫn không tìm được chìa khóa.
Kim Tịch trượt từ trên người anh xuống, giúp anh tìm chìa khóa trong túi. Nhưng trong túi anh có mỗi điện thoại và tuýp kem dưỡng da tay mà Kim Tịch để quên ở trên bàn. Trừ hai thứ đó ra, chả còn gì nữa.
“Bảo bối, hay anh quên cầm chìa khóa rồi?”
Hình như Bạc Diên không nghe thấy cô nói, tay vẫn không ngừng bới trong túi rỗng tuếch. Say lắm luôn rồi.
Kim Tịch nhéo nhéo mặt anh, ép anh nhìn cô: “Ngốc à, anh không mang chìa khóa đâu, sờ làm gì.”
Vì thế, Bạc Diên đưa tay đến túi cô, mở túi ra lục lọi.
“Sao lại ở chỗ em chứ!”
Dường như Bạc Diên không cam tâm, lại duỗi tay vào bên trong quần áo Kim Tịch, sờ sờ mấy chỗ.
“……….”
Nếu không phải thấy anh uống say, Kim Tịch rất muốn đá anh một phát.
“Có chìa dự phòng không?”
“Có chứ.”
“Để chỗ nào?”
“Để ở…” Lời Bạc Diên còn chưa dứt, anh đã đè lên người cô, say mê hôn hai má và cổ của Kim Tịch.
Cằm anh lún phún vài sợi râu, chúng cọ cọ khiến cô phát ngứa.
Kim Tịch đưa tay kéo cổ áo Bạc Diên: “Anh đừng nghịch, chìa khóa đâu!”
Trong đôi mắt của Bạc Diên ẩn chứa một sự hấp dẫn bí ẩn, anh làm loạn trước ngực cô: “Đệch, sao đáng yêu thế chứ.”
“…………”
Kim Tịch cảm thấy tối hôm nay đừng có mơ vào được nhà.
Cô nhìn thời gian, giờ đã là 11 giờ đêm rồi. Muốn về kí túc xá cũng không được nữa. Vì vậy cô gọi điện cho cha Thẩm. Cha thẩm bảo hôm nay trong công ty rất bận rộn, chắc buổi tối không về được.
Chuyện ông không ở nhà là việc bình thường. Nếu vậy thì tối nay trong nhà không có ai cả.
Kim Tịch bất đắc dĩ xoa đầu con ma men, thở dài: “Đi nào, theo em về nhà.”
“Đi đâu?’
“Nhà em.”
“Đâu cơ?”
“Nhà em.”
“Đâu hả?”
“Cút!”
Bạc Diên huých cửa nhà mình, rồi bị Kim Tịch kéo lại: “Bạc gia, anh làm ơn yên tĩnh một tí được không? Em hết sức rồi.”
“Tịch Tịch, chỗ này cũng là nhà em.” Anh chỉ vào cửa nhà mình, nói mơ hồ: “Nhà anh chính là nhà em, được không?”
“Được. Được. Được. Anh là bảo bối, nói gì cũng đúng.”
Kim Tịch vất vã mãi mới dỗ được Bạc Diên lên taxi. Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa khu nhà.
Bạc Diên thấp thỏm không yên, lén lút hỏi cô: “Cha em có ở nhà không?”
“Không, ông ấy tăng ca.”
“Được đó, chúng ta có thể làm chuyện xấu rồi.”
Kim Tịch cảm thấy với tình trạng này của anh, chẳng làm chuyện xấu nào ra hồn được.
Hai người dây dưa đi lên tầng. Kim Tịch lấy chìa khóa ra mở cửa. Đèn còn chưa kịp bật đã bị Bạc Diên ôm đặt lên tủ giày. Anh áp sát vào hôn cô. Hai người quấn lấy nhau.
Kim Tịch ngửi thấy mùi rượu trên người Bạc Diên, tay vòng qua cổ anh, cười nói: “Bảo bối, anh say thật hay giả vờ thế hả.”
Bạc Diên không trả lời cô, dùng chóp mũi cọ cọ làn da trên cổ cô, vùi mặt xuống.
“Quấy… Quấy rầy rồi. Xin hỏi hai vị đây đang làm gì thế…”
Âm thanh của một người con trai bỗng vang lên. Kim Tịch giật mình, đẩy mạnh Bạc Diên ra rồi nhảy xuống khỏi tủ giày.
Thấy Thẩm Bình Xuyên đang đứng trước cửa, tay cầm hộp mì ăn liền nóng hổi. Trên môi bóng nhẫy còn dính tí hành.
Sau lưng anh ta là màn hình TV phát sáng mờ mờ, đang chiếu trận bóng rổ.
“Anh, sao anh ở nhà mà lại không bật đèn chứ.” Kim Tịch đỏ mặt nói: “Anh làm em sợ muốn chết!”
Thẩm Bình Xuyên ấn công tắc mở đèn trong phòng khách. Căn phòng lập tức sáng hẳn lên.
“Ông đây ở một mình nên tiết kiệm điện.” Thẩm Bình Xuyên nghiêng người nhìn Bạc Diên: “Sao còn mang về nhà thế?”
Bạc Diên đi đến trước mặt Thẩm Bình Xuyên, “Hì” một tiếng. Đứng nghiêm, giơ tay chào anh ta theo nghi thức quân đội: “Anh Thẩm!”
Thẩm Bình Xuyên giật bắn mình vì hành động này của Bạc Diên, bát mì trong tay suýt đã rơi xuống đất: “Đệch. Cậu làm trò gì đấy!”
Kim Tịch vội vàng kéo Bạc Diên ngồi xuống ghế sô pha: “Anh ấy uống rượu, lại không cầm chìa khóa nhà. Không về trường được nên em đưa anh ấy về đây ngủ một tối.”
“Em to gan phết nhỉ.” Thẩm Bình Xuyên bỏ cốc mì xuống, bước đến kéo kéo tóc Bạc Diên: “Không sợ ông Thẩm gặp rồi đánh gãy chân tên nhóc này à.”
“Em hỏi cha rồi nên mới dẫn người về đó.” Kim Tịch hỏi anh ta: “Sao anh không ở trường?”
“Anh đi thực tập, làm dự án giúp ông Thẩm nên tạm thời ở nhà.”
Bạc Diên ngửi ngửi, nhìn thấy cốc mì trên bàn. Anh với tay định lấy thì bị Kim Tịch đập vào tay: “Đừng có ăn cái này. Em nấu cho anh bát mỳ trường thọ.”
Kim Tịch để Bạc Diên nằm lên sô pha. Sau đó cô đi vào phòng bếp mặc tạp dề, chuẩn bị nấu ăn.
Thẩm Bình Xuyên ngồi xổm bên cạnh sô pha, vỗ hai má Bạc Diên: “Em trai tôi lại say đến thế này à. Ha ha, thú vị phết.”
Kim Tịch ló đầu ra khỏi phòng bếp, thấy Thẩm Bình Xuyên đang bóp mũi Bạc Diên không để cho anh thở, đến mức hai má anh đỏ bừng cả lên.
Cô tức giận nói: “Thẩm Bình Xuyên, anh đừng có làm anh ấy.”
“Em xem khuôn mặt bé nhỏ của cậu ta hồng cả lên này…” Thẩm Bình Xuyên nhéo mặt Bạc Diên: “Đáng yêu lắm luôn! Bình thường sao có thể thấy cái vẻ ngoan ngoãn đáng yêu này của cậu ta chứ. Ông đây phải chơi cho đã.”
Kim Tịch liếc mắt, không thể làm gì được vì nước trong nồi đã sôi. Cô nhanh chóng cho mì vào.
Lúc cô bê hai bát mì ra, thấy Thẩm Bình Xuyên dám cởϊ áσ của Bạc Diên.
Còn Bạc Diên thì hoảng sợ rúc người vào trong sô pha.
Thẩm Bình Xuyên nói không ngừng: “Diên Diên, nghe bảo cậu tập được cơ bụng tám múi. Cho tôi nhìn một tí thôi.”
Bạc Diên ôm quần áo, nhíu mày đáp: “Đáng ghét, tránh ra đi!”
“Đừng ki bo thế mà.”
Kim Tịch nhanh chóng kéo Thẩm Bình Xuyên lại: “Anh đừng có như thế. Anh ấy vẫn còn là cậu bé đó!”
“Cậu bé đáng yêu thế này, phải yêu thương nhiều nhiều mới được.” Thẩm Bình Xuyên kích động xoa xoa hai tay: “Tối nay anh sẽ ngủ với em rể đáng yêu này của anh. Nghĩ thôi đã thấy vui rồi.”
Khóe miệng Kim Tịch giật giật: “Anh lưu manh thật đấy.”
Thẩm Bình Xuyên sờ cơ bụng của Bạc Diên, cười xấu xa trả lời: “Em rể ngoan thật đó. Anh sẽ yêu thương em thật tốt nha!”
Bạc Diên khua hai tay, suýt thì ngã khỏi ghế sô pha. Kim Tịch vội vàng bảo vệ anh, giúp anh tránh khỏi móng heo của “anh trai thô tục” nhà cô.