Tiểu Dạ Khúc

Chương 43

Kim Tịch tức tối bỏ đi, Bạc Diên trầm mặt quay về phòng ngủ.

Hai kẻ gây họa Kinh Trì và Hứa Triều Dương cậu nhìn tớ tớ nhìn cậu, cho tới tận khi đi ngủ cũng không dám nói gì.

Ban đêm, Bạc Diên lăn qua lăn lại trằn trọc không ngủ được, anh lấy điện thoại ra soạn tin nhắn xin lỗi Kim Tịch, sau đó gửi đi—

Tịch Tịch, anh xin lỗi, do anh lấy nhầm thư, cho anh thêm một cơ hội nữa nhé, được không em.

Tin nhắn vừa gửi đi thì bên trái màn hình xuất hiện một thông báo màu đỏ.

“…”

Gì? Bị cô cho vào danh sách đen rồi sao?

**

Ở phòng ngủ đối diện, Kim Tịch cuộn mình trong chăn, quay mặt vào bức tường trắng tinh, cầm điện thoại nhìn màn hình sáng mờ đến ngẩn người.

Người này thật sự ngốc muốn chết!

Không chỉ ngốc mà con hung dữ, dữ giống như muốn ăn thịt người ý.

Từ nhỏ đến lớn Thẩm Bình Xuyên cũng hung dữ không ít lần với cô, Kim Tịch không phải kiểu con gái có trái tim mong manh dễ vỡ. Nhưng mỗi khi Bạc Diên nói nặng lời với cô, cô sẽ không chịu nổi, cảm thấy rất uất ức.

Ở giường trên, Sở Chiêu dùng chăng quấn mình thành con sâu, chỉ chừa ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cô ấy tò mò hỏi Kim Tịch: “Học trưởng Bạc Diên đã viết gì trong thư tình vậy, làm gì chọc cậu giận thế này.”

Kim Tịch xoa xoa mái tóc rối, lẩm bẩm đáp: “Anh ấy nói tớ và anh ấy kết hôn đi.”

“Phụt.”

Sở Chiêu không nhịn được cười lớn: “Học trưởng Bạc Diên của cậu thâm tình bày tỏ đúng là không đi theo lẽ thường mà.”

“Gì mà bày tỏ chứ, cái người đáng ghét này rõ ràng muốn chỉnh tớ!’

Kim Tịch quyết tâm không để ý tới anh.

Sáng ngày hôm sau, cô ôm sách cùng các bạn đi học, đến cửa cầu thang vùa vặn gặp được mấy nam sinh ở phòng đối diện đi tập thể dục buổi sáng về.

Bọn họ vừa kết thúc tập luyện, vạt áo phía trước có màu rất sậm, rõ ràng là bị thấm ướt mồ hôi, lúc đi sát qua nhau còn có thể cảm nhận được khí nóng hầm hập tản ra từ người họ.

Sắc mặt Bạc Diên rất khó coi, dưới vành mắt có một vệt thâm đen nhàn nhạt, lúc đi ngang qua người cô, anh duỗi tay ra kéo kéo cô: “Tịch thối…”

Kim Tịch giãy ra khỏi tay Bạc Diên, buồn bực nói: “Khó ngửi chết đi được, đừng đυ.ng vào em.”

Lời vùa thốt ra, Bạc Diên lập tức buông tay cô, lui về sau rồi trầm mặt lên lầu đi về phía phòng tắm chung.

Sau khi đám người họ rời đi, Sở Chiêu mới lên tiếng: “Chỗ nào khó ngửi chứ, học trưởng Bạc Diên của cậu là người sạch sẽ nhất đó.”

“Anh ấy chính là thằng nhóc thối.”

Kim Tịch cực kỳ buồn bực, cuối cùng cô cũng biết cái gì gọi là tổn thương người 1000 tự tổn thương mình 800, đối mặt với những lời hung dữ của Bạc Diên chỉ khiến tâm tình cô càng thêm tệ hại hơn thôi.

Cô sao lại biến thành cái dạng này, cô rất ghét chính mình như bây giờ.

Cả ngày Kim Tịch cứ buồn buồn không vui.

Buổi trưa, Thẩm Bình Xuyên hẹn Kim Tịch ăn cơm.

Bên cửa sổ trên lầu hai của căn tin số ba, Thẩm Bình Xuyên bưng khay cơm đi đến, theo thói quen gắp những miếng thịt lớn nhất để sang một bên.

Như ngày thường thì con mèo nhỏ Kim Tịch sẽ cướp thức ăn trước miệng cọp, chọn thịt nạc trong đĩa của anh.

Nhưng hôm nay trái lại rất kỳ quái, cô nhóc này cầm đũa, cúi đầu nhìn chén cơm trắng như có điều suy ngẫm, cũng không ăn được bao nhiêu, cả quá trình đều thất thần.

Thẩm Bình Xuyên gọi cô ăn cơm là muốn cảnh báo cô việc thi tiếng anh cấp bốn.

“Chuẩn bị thế nào rồi? Lần trước cha anh có hỏi, anh đã giúp em lừa ông ấy, học kỳ này nếu thi không qua nữa thì thần tiên cũng không cứu được em đâu.”

Kim Tịch nhìn chằm chằm anh ta: “Chừng nào thi cấp bốn ạ?”

Thẩm Bình Xuyên đặt đũa xuống, tức giận nói: “Ngay cả thi lúc nào cũng không biết, rốt cuộc em có chuẩn bị thật tốt không!”

“Có mà, mỗi ngày em đều học từ đơn.”

Kim Tịch nói xong bèn lấy quyển sổ từ đơn ra làm chứng cứ.

Thẩm Bình Xuyên tức giận nói: “Em phải chuẩn bị cho tốt, tranh thủ thi một lần đậu, học kỳ sau đậu cấp sáu, đến năm ba đại học chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh.”

“Anh đã giúp em sắp xếp xong xuôi rồi sao?”

Thẩm Bình Xuyên nói như lẽ dĩ nhiên: “Anh là anh của em, những chuyện này phải giúp em sắp xếp đâu vào đấy rồi, vốn lúc đầu anh định cho em thi IELTS rồi xuất ngoại học nghiên cứu sinh, nhưng suy nghĩ lại thấy cô nhóc như em suốt ngày mơ mơ màng màng, nếu ra nước ngoài một mình thật sự anh không yên tâm, ở lại trong nước là tốt nhất, đến lúc đó em muốn học ở trường chúng ta hay muốn thi vào một trường đại học tốt hơn cũng được nốt.”

“Sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó em có thể chọn một công việc mà mình thích, làm chuyện em muốn làm.”

“Vậy em có thể vào công ty của chú Thẩm được không?”

Thẩm Bình Xuyên phòng bị hỏi: “Em muốn làm gì hả, còn muốn tranh gia tài với ông đây sao?”

Kim Tịch cười rộ lên, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn: “Chúng ta là anh em đồng lòng, tranh gia tài gì chứ.”

Thẩm Bình Xuyên xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Nhà họ Thẩm sâu lắm, các chi thứ đông đảo nước sâu tựa biển, không đơn giản như em nghĩ. Tóm lại là anh trai có cơm thì em sẽ không bị đói đâu, không cần lo, cứ làm chuyện em muốn làm đi.”

Kim Tịch “Vâng” rồi không tiếp tục đề tài này nữa.

Trong quá trình ăn cơm, Thẩm Bình Xuyên thờ ờ nói: “Có phải em yêu đương rồi không?”

Kim Tịch bị sặc cơm, ho kịch liệt, nước mắt nước mũi đều muốn ứa ra.

Thẩm Bình Xuyên nhìn cô như vậy thì cau mày nói: “Đúng thiệt hả?”

“Không có!” Kim Tịch vội chối bỏ: “Ai yêu đương với anh ấy chứ!”

Thẩm Bình Xuyên nghi ngờ: “Anh ấy? Thật sự có rồi.”

Kim Tịch nhìn chén cơm trắng, lòng dạ rối bời: “Anh nghe ai nói lung tung thế.”

Thẩm Bình Xuyên cười lên: “Anh đùa em thôi, ngốc quá.”

Kim Tịch nghe thế chỉ muốn đánh người, nhớ lại lúc họ học cấp ba, Thẩm Bình Xuyên không ít lần đùa cô, nhưng cô không thẹn với lương tâm, âm mưu của anh cũng chưa thành công lần nào.

Thẩm Bình Xuyên đặt đũa xuống, nghi hoặc hỏi: “Người đó là ai?”

Giọng điệu thẩm vấn phạm nhân của anh khiến Kim Tịch thấy mình như nữ chính bị thất thân trong mấy bộ phim truyền hình, bị người nhà tra hỏi tên gian phu đó là ai.

“Không có.” Kim Tịch hơi chột dạ, thấp giọng nói: “Không có gian phu.”

Thẩm Bình Xuyên:…

“Anh biết rồi.” Trong mắt anh là vẻ quả nhiên, giọng nói trở nên tức tối: “Thì ra là cậu ta, thằng nhóc thối đó! Dám ở dưới mắt ông đây làm em gái tôi!”

Gò má Kim Tịch đỏ hồng, cuống quýt giải thích: “Không có mà, không phải là anh ấy! Anh ấy không có làm em!”

“Đã lâu như vậy, cứ rãnh rỗi không việc gì làm em lại chạy đến câu lạc bộ, trừ cái tên giả nhân giả nghĩa Giản Tư Tầm ra thì còn ai nữa!”

Kim Tịch ngẩn người.

“Hở?”

Thẩm Bình Xuyên khó chịu nói: “Anh nói rõ với em, người như Giản Tư Tầm, anh không đồng ý!”

Hòn đá trong lòng Kim Tịch được đặt xuống, cô thở phào nhẹ nhõm, được tiện nghi còn cố khoe mẽ: “Vì vì sao thế?”

“Anh đã từng làm việc với cậu ta ở hội sinh viên, người này…”

Thẩm Bình Xuyên cẩn thận ngẫm nghĩ, tính cách của Giản Tư Tầm khiêm tốn, làm việc chu đáo, hình như không bới ra lỗi gì.

“Dù sao cũng không được! Cậu….cậu ta không đủ cường tráng mạnh mẽ, ngay cả cơ bắp còn không có, làm sao có thể thành em rể của anh được!”

Đối với Thẩm Bình Xuyên, khắp thế giới này không có mấy người đàn ông xứng với em gái bảo bối của anh, nếu để anh chọn, vậy thì anh phải chọn cho cô một người tốt nhất.

“Thế anh thấy học trưởng Hứa Triều Dương thì sao?” Kim Tịch dè dặt ra chiêu giương đông kích tây: “Thân thể anh ấy rất cường tránh đó.”

Thẩm Bình Xuyên gạt bỏ ngay: “Tên nhóc ngốc con nhà giàu kia muốn làm em rể anh á, nằm mơ giữa ban ngày đi!”

“Còn học trưởng Kinh Trì?”

“Cậu ta không có thói xấu gì, nhưng tâm tư quá sâu, cô nhóc ngốc nghếch như em không đấu lại được cái người phúc hắc đó đâu.”

“Vậy…” Kim Tịch hỏi một vòng, ngay cả bạn cùng phòng của Thẩm Bình Xuyên cũng hỏi tới, cuối cùng rốt cuộc cũng quay về người kia.

Cô căng thẳng nhìn vào mắt anh, hỏi: “Còn học trưởng Bạc Diên thì sao?”

“Cậu ta à.” Mày Thẩm Bình Xuyên chau lại một chỗ, suy nghĩ một lúc lâu: “Cậu ta…”

Kim Tịch nắm chặt đũa, nhìn chằm chằm vào anh đến mức muốn ngừng thở.

“Ôi anh nói này em gái thối, có phải em có âm mưu gì với anh không?”

“Anh à, tối nay em đến thư viện ôn thi cấp bốn đây, tạm biệt!”

Thừa dịp Thẩm Bình Xuyên vẫn còn mắc kẹt trong mớ suy nghĩ, Kim Tịch vội chuồn đi.

**

Đã mấy ngày liền Kim Tịch không để ý tới Bạc Diên.

Bạc Diên thầm nghĩ cứ tiếp tục thế này không phải là cách, anh nhất định phải hành động.

Vào một buổi chiều cuối tháng năm, ánh nắng mặt trời gay gắt chói chan, khiến người khác không mở nổi mắt, Bạc Diên nhảy lên ngồi trên bức tường chướng ngại vật ở sân huấn luyện, anh ngắm nhìn áng mấy trôi lơ lững ở phương xa, một lúc lâu vẫn không động.

Ở phía sau, Kinh Trì nhảy ba bước leo lên, thấy Bạc Diên ngồi ngẩn người thì vỗ vai anh: “Đang nghĩ gì thế?”

Bạc Diên nhìn đám mây lững lờ trôi ở xa xa, nói: “Trí chi tử địa nhi hậu sinh.”*

(Trí chi tử địa nhi hậu sinh: Đây là một câu nói trong Binh Pháp Tôn Tử, ý nói khi đánh trận bị dồn vào thế bí nhưng vẫn tìm ra được đường sống)

Kinh Trì nhìn thấy trong đáy mắt của anh cất chứa vẻ quyết tâm “Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn”*, anh ta còn chưa kịp làm gì thì Bạc Diên đã nhắm mắt nghiêng người, chỉ nghe thấy một tiếng “Bịch”—-

(Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn – Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục phản: Gió đìu hiêu sông Dịch lạnh lùng ghê – Tráng sĩ một đi không trở về)

Anh nhảy khỏi bức tường chướng ngại vật cao ba mét, nằm thẳng đơ trên cỏ khô.

Kinh Trì sợ ngây người.

Anh ta vội vàng leo xuống, kiểm tra thương tích của Bạc Diên, con hàng này rất có kỹ thuật, tránh được tất cả bộ vị quan trọng, đầu gối chạm đất nên bị chảy máu, còn lại trên người không có gì đáng lo.

“Mẹ nó! Cậu quá liều mà!”

Kinh Trì đỡ Bạc Diên ngồi dậy, lập tức hô lên với Hứa Triều Dương đang vội vã chạy đến: “Đến phòng y tế gọi người ngay!”

Bạc Diên giữ Hứa Triều Dương lại, cạ mặt lên vết trầy đầy máu trên đầu gối: “Đến thư viện gọi Tịch thối, nói ông đây sắp chết rồi.”

**

Trong phòng y tế có mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt.

Bạc Diên ngồi bên giường bệnh, xoăn quần dài lên trên gối.

Y tá mặc áo blus trắng tỉ mỉ quấn băng gạc quanh vị trí vết thương trên đầu gối cho anh.

Kinh Trì đứng cạnh cửa hóng gió, sau đó hạ thấp giọng nói với Bạc Diên: “Tới rồi!”

Chị y tá đang xử lý vết thương chợt nghe được tiếng thét thảm thiết khiến cô ấy giật cả mình.

Ngay sau đó, người nào đấy tựa như diễn viên nhập, trực tiếp ngất xỉu trên giường.

Y tá bị dọa sợ vội đứng lên, trên mặt mờ mịt không biết làm sao.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mình đã làm gì ư?

“Bạn học ơi, bạn học sao rồi!”

Ngay lúc này, Hứa Triều Dương đẩy cửa vào, Kim Tịch vội vã đi theo sau.

Bạc Diên hơi hé mắt, nhìn Kim Tịch ở mép giường, yếu ớt nói: “Tịch thối, em tới rồi.”

Kim Tịch nhìn băng gạc dày cộp quấn quanh gối anh, cô cắn chặt môi dưới, cánh môi bị cô cắn đến trắng bệch.

“Anh không sao.”

Anh miễn cưỡng chống người ngồi dậy, khẽ ho một tiếng, ỉu xìu nói: “Chỉ bị thương nhẹ thôi, học trưởng của em còn chịu được.”

Mắt y tá mù rồi, đầu gối chỉ bị thương ngoài da mà làm gì diễn như bị bệnh nan y thời kỳ cuối vậy, cậu còn ho, ho cái quái gì!

Nhưng khi cô ấy trông thấy khóe mắt ửng đỏ của cô bé này thì không nói ra sự thật.

Vừa rồi lúc bôi thuốc khử trùng lên miệng vết thương cũng không thấy cậu ta hừ một tiếng nào, thế mà lúc này lại gào khóc.

Hóa ra là bạn gái tới nên bắt đầu làm nũng.

Kim Tịch vẫn không để ý tới Bạc Diên, mà quay sang khẩn trương hỏi y tá: “Chị ơi, vết thương của anh ấy thế nào ạ? Nghiêm trọng thế này có cần đưa tới bệnh viện không.”

Y tá quay đầu nhìn Bạc Diên, trong mắt Bạc Diên phát sáng, rất chân thành, chỉ kém quỳ xuống trước mặt cô ấy thôi.

“Ừm..tình huống không lạc quan lắm.”

Trong lòng chị y tá không nỡ, cắn rứt lương tâm nói: “Đầu gối bị thương rất nặng, máu chảy quá nhiều có thể ảnh hưởng tới đầu óc, nói tóm lại, cần được quan tâm và che chở.”

“Phì.” Hứa Triều Dương đứng bên cạnh nghe được câu ‘quan tâm và che chở’ suýt nữa đã cười lăn cười bò.

Chị ý tá cũng là một nhân tài đó.

Đợi cô ấy rời khỏi phòng bệnh, Kinh Trì lập tức kéo Hứa Triều Dương có diễn xuất yếu kém rời đi: “Đi thôi, đi lấy thuốc với tớ.”

Anh ta còn rất chu đáo khép nhẹ của phòng lại, nháy mắt vài cái với Bạc Diên.

Tiếng bước chân xa dần.

Sau giữa trưa, ánh nắng mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ màu trắng, len qua song cửa chiếu vào, trong phòng nhuộm một tầng ánh sáng ấm áp. Gió nhẹ thổi bay tấm rèm cửa mỏng manh, xua tan đi cái nóng bên trong.

Bạc Diên cong đầu gối bị thương lại, ngước mắt lên nhìn cô một cái, trong mắt vừa có tâm tư riêng vừa chột dạ.

Do chạy một đường tới đây nên cô vẫn còn đang thở gấp, ngực phập phồng lên xuống, đôi mắt đen láy long lanh hơi ẩm ướt.

Cô nhẹ cắn môi dưới, trông vừa tức giận vừa tủi thân.

Hai người không nói gì với nhau một lúc lâu.

Cuối cùng Bạc Diên nắm lấy dây thắt lưng bên eo của cô, kéo cô qua bên cạnh mình.

Kim Tịch kéo lại dây lưng, ghét bỏ trừng mắt nhìn anh.

Bạc Diên thắt lại nơ bướm cho cô, bàn tay to rộng ôm lấy eo cô, kéo cô ngồi xuống cạnh mình.

“Tịch Tịch.”

Kim Tịch ngồi bên mép giường, cúi đầu buồn buồn nói: “Huấn luyện viên Hứa nói anh sắp chết nên em…mới tới.”

Bạc Diên đột nhiên khom người, tựa trán lên bả vai đơn bạc của cô, dồn sức nặng cơ thể lên trên người cô.

“Anh làm gì vậy!”

“Để anh ôm em một lúc.”

Anh áp ngực vào lưng cô, nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt xuyên qua áo sơ mi mỏng truyền đến người cô, sau lưng cô giống như có một lò than nóng hổi.

Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, ở ngoài cửa sổ gió nhẹ lướt qua ngọn cây, truyền đến tiếng lá xào xạc.

Thậm chí Kim Tịch còn cảm nhận được trái tim đang đập điên cuồng bên ngực trái của anh.

“Anh…buông em ra.” Cô quay đầu lại, vành tai trái nhỏ nhắn quét qua sống mũi của anh.

Bạc Diên nhân dịp cọ cánh mũi lên rái tai của cô, cánh tay ôm eo cô tăng thêm lực.

“Anh rất nhớ em.”

Thanh âm của anh vừa thấp vừa mềm, giống như cây bút chì đang phát họa từng nét lên giấy phát ra tiếng sột soạt.

Cô không giãy giụa nữa, cũng không né đi, chỉ buồn bực nói: “Mỗi ngày ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng gặp, có gì mà nhớ chứ.”

“Em không để ý tới anh, cái này còn khó chịu hơn là gϊếŧ anh nữa.” Hơi thở của anh gần trong gang tấc, hơi nóng ẩm ướt nhẹ nhàng phả vào tai cô, làm lay động vài sợi tóc, có hơi ngứa ngáy.

“Đừng hành hạ anh nữa.” Anh cong môi, nhẹ nhàng thổi thổi tai cô.

Kim Tịch thẳng lưng lên, rùng mình một cái.

“Anh…anh làm gì vậy.”

Dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của anh, giọng nói Kim Tịch mềm nhũn, toàn thân không còn chút sức lực.

“Làm bạn gái của anh nhé, để anh được yêu thương cưng chiều em, cũng không bắt nạt em nữa.”

Đây mới là lời bày tỏ thật lòng và chân thành của anh, tràn đầy nhiệt tình.

Dưới tình huống này, đầu óc Kim Tịch không tài nào suy nghĩ được cái gì, chỉ thấy bản thân như rơi vào một vòng xoáy, mắc vào tấm lưới to lớn của anh, càng giãy càng dính chặt hơn, cũng sắp không thở nỗi nữa rồi.

“Anh mau…mau dừng lại đi.” Cô rụt người, nhắm mắt nói: “Anh không được làm như vậy nữa…nhột lắm.”

Cũng rất thoải mái.

Cảm giác vui mừng mãnh liệt trong người khiến cô không có hơi sức thoát khỏi tay anh.

Bạc Diên ngẩng đầu, thấy tai cô đã sớm đỏ như sắp rỉ máu, anh cong môi lên, thoáng nhích ra chút, nói: “Em quá nhạy cảm.”

Kim Tịch bực bội xoay người phồng má hung hăng lườm anh: “Anh lưu manh.”

“Lưu manh ở đâu.” Bạc Diên cười khẽ: “Anh đang tỏ tình với em mà.”

“Nào có ai tỏ tình như anh chứ!”

“Nếu không thì sao?”

“Giản Tư Tầm rất lễ độ, không có động tay động chân, nói rất nhiều lời chân thành cảm động.”

“Nhưng em vẫn từ chối cậu ta.”

“Anh phiền chết đi được.”

Bạc Diên hưởng thụ lắng nghe thanh âm cuống cuồng còn mang theo chút hờn dỗi của cô, không nhịn được đưa tay lên véo khuôn mặt đỏ bừng kia: “Bắt đầu từ bây giờ em chính là bạn gái của Bạc Diên.”

“Anh đừng nói lung tung, em còn chưa đồng ý đâu.”

Nụ cười của Bạc Diên càng sâu hơn, tựa như một con hồ ly âm hiểm: “Em thích anh đúng không.”

“Không có nhá.” Mặt Kim Tịch đỏ hồng, cố chấp chối lại: “Ai mù mới thích tên khốn như anh.”

“Hóa ra em không thích anh sao, vậy tự anh đa tình rồi.” Trên tay Bạc Diên không biết từ lúc nào đã có thêm một phong thư màu hồng, anh quơ quơ nó trước mặt cô: “Tám trăm chữ bày tỏ chân thành cảm động cũng đã viết xong.”

Thật sự có thư tình này.

Kim Tịch duỗi tay ra lấy nhưng Bạc Diên đã nhanh tay thu lại, không cho cô với lấy.

“Haiz, ném cái này ra nhất định có nhiều cô gái nguyện ý nhặt lắm nha.”

Kim Tịch vội kéo lấy cánh tay của anh, muốn đoạt đi thư tình nhưng Bạc Diên dùng tay kẹp lại rồi giơ lên cao, thế là cô dứt khoát đứng dậy, nhón chân duỗi tay cướp thư.

“Tại sao vậy! Viết cho em mà chưa đưa cho em đã muốn đưa cho người khác rồi.”

“Vì em không muốn mà.”

“Ai nói em không muốn.”

Trong quá trình cướp đoạt, khủy tay Kim Tịch vô tình đυ.ng vào vết thương trên gối anh, Bạc Diên khẽ ‘ui’ một tiếng.

Kim Tịch lập tức dừng động tác, kéo tay áo anh, vội hỏi: “Em làm anh đau sao?”

Bạc Diên nặng nề gật đầu: “Rất đau.”

Kim Tịch đưa tay đến, không dám dùng sức, chỉ chạm nhẹ như lông chim lướt qua miếng băng gạc trên gối của anh, đau lòng hỏi: “Anh tuyệt đối không được động đậy.”

Bạc Diên tựa vào gối trên giường bệnh, bắt đầu chơi xấu làm nũng: “Đau quá đi, đau quá.”

“Để em gọi bác sĩ cho anh!”

“Không cần đâu.” Bạc Diên nắm cổ tay cô: “Bây giờ em gọi một tiếng anh yêu là anh sẽ không còn đau nữa.”

Anh yêu cái đầu nhà anh.

Kim Tịch biết anh đang trêu mình nên buông tay anh ra, quay lưng lại: “Anh đáng bị vậy, đau chết anh luôn đi.”

Anh từ sau đưa tay tới, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ đặt lên vai cô, đầu ngón tay xinh đẹp thon dài kẹp thư tình đưa tới trước mặt cô, giơ giơ lên—

“Anh viết cả tối, đây là những lời anh muốn nói với em, tất cả tâm ý của anh đều ở bên trong.”

Kim Tịch nhận lấy phong thư, đang định mở ra chợt Bạc Diên đè tay cô lại: “Mở nó ra tức là em đồng ý.”

Gò má cô ửng đỏ, đầu ngón tay trắng nõn mềm mại đặt lên mép phong thư, cuối cùng mở miệng phong thư bị dán keo ra.

Cô đọc lời tỏ tình sến súa nhiệt tình.

Cùng lúc này, Bạc Diên vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng đặt tay lên.

Cô không né tránh, lấy thân phận bạn gái ngầm cho phép bất kỳ động tác thân mật nào của anh.

Điều này khiến Bạc Diên mừng như điên, anh muốn dùng lực ôm cô vào lòng, khảm nạm cô vào thân thể mình, muốn cuồng nhiệt hôn cô, vuốt ve cô…

Nhưng đến cuối anh không làm gì cả, chỉ dựa vào bên tai cô, ngửi mùi hương trên người cô, hưởng thụ khoảnh khắc này.

Từ nay về sau đây là cô gái của anh, không thể đùa giỡn được.

Anh hứa sẽ dùng phần đời còn lại tôn trọng cô, yêu thương cô..

Bảo vệ cô.