Edit: Spongebob
Beta: Gà
Trên đường về nhà hai anh em cãi nhau ầm ĩ.
Dì giúp việc từ phòng bếp đi ra, cười nói: “Thiếu gia, tiểu thư về rồi à, ôi, làm sao thế, nhìn cả người lộn xộn thế này.”
Kim Tịch chăm chú vuốt lại bím tóc đuôi sam bị Thẩm Bình Xuyên làm cho lỏng lẻo, cổ Thẩm Bình Xuyên cũng bị cô cào đến đỏ bừng, bước đi còn nghiêng nghiêng, chân cũng không dám giang rộng.
Thẩm Sơn Thạch tức giận ‘hừ’ một tiếng: “Hai con ý, có chỗ nào giống người đi học đại học hả, căn bản là từ trường mầm non về, hai đứa lớn thế rồi còn đánh nhau, không đứa nào làm cho cha bớt lo hết.”
Kim Tịch vội vàng kéo Thẩm Bình Xuyên ngồi xuống sô pha: “Anh không sao chứ, thật sự lúc nãy là do em không cẩn thận, có đau không?”
“Đạp em thử một cái xem thế nào nhé?”
Kim Tịch cười cười: “Em cũng chẳng có đồ vật nào cho anh đạp cả, nếu trong lòng anh không thoải mái, anh đánh em một cái đi, em không đánh lại đâu.”
Thẩm Bình Xuyên giơ tay lên, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đẩy cô một cái, không nỡ đánh.
Sức lực toàn thân anh đều biến mất, nằm dài trên sô pha, nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, khoa trương kéo dài giọng: “Thẩm gia tuyệt hậu rồi.”
Kim Tịch ân cần bưng đến cho anh một cốc nước ấm: “Anh ơi, em sai rồi.”
Giờ biết gọi anh rồi à, Thẩm Bình Xuyên vô cùng không khách sáo vò đầu cô.
Kim Tịch ngoan ngoãn ngồi xổm bên người anh, ôm đầu gối nhìn anh.
“Về sau không đánh nhau với em nữa.” Thẩm Bình Xuyên tức giận nói: “Lần nào ông đây cũng bị hại hết.”
Kim Tịch ừ hử nói: “Lần nào anh cũng nói thế, xong lúc nào cũng là anh ra tay trước.”
Thẩm Bình Xuyên lập tức lẩm bẩm: “Ôi! Tuyệt hậu, tuyệt hậu.”
Ngay sau đó Kim Tịch giống như chú mèo nhỏ meo meo ngồi cạnh anh, kéo tay anh mát xa, đấm đấm bóp bóp chân, coi như là bồi thường.
Tuy rằng sức nhẹ, nhưng cũng xem như thoải mái.
Thẩm Sơn Thạch thay quần áo đi ra, thấy hai anh em lại hòa thuận như lúc trước, từ bé đã thế rồi, hai đứa cứ gặp mặt là ồn ào, không hợp cũng chẳng rời được.
Có một năm, ông dẫn Thẩm Bình Xuyên hơn 10 tuổi đi thành phố Lâm tham dự giải thi đấu khoa học kĩ thuật nhí. Tuy nhiên hôm ấy dì giúp việc trong nhà có việc gấp cần đi ra ngoài, để bé con Kim Tịch ở nhà một mình, nửa đêm Kim Tịch khóc sướt mướt gọi điện cho Thẩm Bình Xuyên, bảo là ở một mình nên sợ lắm, thế là Thẩm Bình Xuyên nói chuyện điện thoại với cô đến tận khuya, nghe đến khi cô ngủ rồi mới yên tâm đi ngủ.
Sau khi về nhà, Kim Tịch nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức lao ra, người đầu tiên cô ôm không phải người ngày thường cô luôn miệng gọi là chú Thẩm ‘tốt nhất thân thiết nhất’, mà người cô ôm là Thẩm Bình Xuyên ‘xấu xa nhất đáng ghét nhất’.
Còn giờ mắt thấy đôi oan gia nhà mình đã lớn rồi, gắn bó nương tựa lẫn nhau, không thể không nói, thế mà rất ấm áp.
Người đã quá tuổi trung niên, con cái song toàn, chính là có phúc.
Trong lòng Thẩm Sơn Thạch rất vui, định bụng tự mình xuống bếp nấu vài món cho hai anh em ăn cơm căng tin cả một học kì được ăn ngon.
Trước khi ăn cơm, Kim Tịch lén kéo Thẩm Bình Xuyên đến phòng sách của mình, thần thần bí bí lục lọi túi xách một lúc lâu, lấy sổ ghi chép được gói tỉ mỉ ra đưa cho anh.
“Nè, cho anh đó.”
Thẩm Bình Xuyên nhíu mi, cầm lấy.
Bìa sổ ghi chép màu hồng nhạt ngọt ngào, mỗi trang đều có khung trang trí xinh xắn, cảm giác vô cùng thiếu nữ.
Thẩm Bình Xuyên dương dương tự đắc cầm sổ: “Tặng anh à?”
Kim Tịch giải thích: “Cái này do bí thư đoàn lớp em tên là Hướng Mộng Viên nhờ em gửi cho anh, cô ấy cũng vào hội sinh viên đó, anh chắc là biết nhỉ.”
“Nhớ rồi, bên ban tổ chức.” Thẩm Bình Xuyên nhìn quyển sổ trong tay, lại quay sang nhìn Kim Tịch, mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ: “Cô ấy nhờ em đưa sổ cho anh à?”
Kim Tịch gật gật đầu, cười xấu xa đầy gian xảo.
Thẩm Bình Xuyên suy nghĩ một lát, đặt sổ lên bàn, oai phong lẫm liệt nói: “Ông đây không nhận hối lộ, bình bầu cán bộ sang năm chỉ chọn người có năng lực, thôi bảo cô ấy đừng có suy nghĩ lệch lạc.”
Kim Tịch:….
Bệnh thần kinh à!
“Ai muốn hối lộ anh chứ, hơn nữa, người ta dùng sổ ghi chép để hối lộ anh, này có bị ngốc không hả?” Cô vội vàng giải thích: “Anh không hiểu thật hay giả vờ không hiểu thế, Hướng Mộng Viện thích anh, thế nên mới tặng quà cho anh đó.”
Thẩm Bình Xuyên ngẩn người, bừng tỉnh hiểu ra: “Ồ…”
Anh ngượng ngừng gãi gãi đầu, gương mặt già nua còn xấu hổ ửng đỏ.
Không dám nhìn thẳng luôn.
Anh lật giở sổ ghi chép, ngẫm nghĩ lâu thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định bảo Kim Tịch trả về cho người ta.
Dĩ nhiên việc này không thể cưỡng ép, Kim Tịch chỉ có thể cầm sổ ghi chép cất đi, lại phải nghĩ xem làm thể nào để an ủi con gái nhà người ta.
“Thẩm Bình Xuyên, học kì này siêu nhiều bạn nữ nhờ em giúp đỡ, bảo muốn làm quen anh, thế … không thích ai sao?”
Thẩm Bình Xuyên lén liếc mắt ra ngoài cửa, thấy cha không ở đấy thì đóng cửa lại như kẻ trộm, cẩn thận nói với Kim Tịch: “Em đừng nói cho cha nhé.”
“Biết thì có sao đâu, chú Thẩm cũng chả quản lý chuyện yêu đương của anh.”
“Em thì biết cái gì, tương lai ông đây phải kết hôn thương nghiệp, làm một quân cờ trong tay của ông Thẩm, dùng hình thức hôn nhân để lấy ưu thế tài nguyên kiểu mạnh mạnh kết hợp ý. Giờ mà yêu đương, chính là lãng phí thời gian.”
Kim Tịch cười vỗ vỗ đầu anh: “Anh nghĩ anh đang đóng phim truyền hình à! Lại còn quân cờ, chú Thẩm không bao giờ có ý này đâu nhé!”
Thẩm Bình Xuyên bĩu môi: “Dù ông ấy không nghĩ thế, anh cũng chẳng thích Hướng Mộng Viện, cô ấy thấp lắm, không phải gu anh.”
“Anh có nhầm không thế, Hướng Mộng Viện mà còn lùn?”
Cô ấy cao hơn Kim Tịch hẳn nửa cái đầu đấy!
Thẩm Bình Xuyên ghét bỏ nhìn cô: “Em đã thấp đến mức người người đều oán trách rồi, thấp hơn em chắc chỉ có học sinh tiểu học.”
Kim Tịch:…
Phía dưới chân lại chộn rộn.
“Anh thích người vóc dáng cao ráo, dáng phải đẹp, khỏe mạnh, hơi có bắp thịt một tí, tốt nhất là có cơ bụng, nhìn qua thì gợi cảm, phải chính trực, hiền lành, tốt bụng, đúng rồi, tốt nhất có mắt một mí.”
Kim Tịch:…
Nghe như học trưởng Bạc… Bạc Diên?
Đương nhiên học trưởng của cô thẳng còn hơn gậy sắt nữa, nếu biết Thẩm Bình Xuyên có suy nghĩ này, chắc chắn sẽ đánh anh đến cha cũng không nhận ra.
Thẩm Bình Xuyên cùng với Kim Tịch mang theo ý đồ xấu xa trong lòng đi ăn cơm, lúc thì anh nhìn em, em nhìn anh, không biết trong mắt đang trao đổi cái quỷ gì.
Thẩm Sơn Thạch mở miệng hỏi: “Bình Xuyên, có qua cấp 6 không?”
Thẩm Bình Xuyên: “Cha, qua chứ.”
Vì thế Thẩm Sơn Thạch lại quay đầu nhìn sang phía Kim Tịch: “Tịch Tịch, có qua cấp 4 không?”
Kim Tịch: “Vâng? Thi cấp 4 ạ?”
Thẩm Bình Xuyên thật sự muốn đánh cô một trận, nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh, anh trai đây còn phải yểm trợ cho em gái: “Em vừa lên đại học nên chưa thi cấp 4 đâu, sang năm rồi tính.”
Kim Tịch cảm kích nhìn anh, lại đổi lấy ánh mắt uy hϊếp của Thẩm Bình Xuyên, đoán rằng chắc chắn kì sau kiểu gì cũng bị anh theo dõi hàng ngày.
Thẩm Sơn Thạch gắp một miếng thịt cho Kim Tịch, Kim Tịch lại vội vàng ân cần hiếu kính gắp cho ông lớn Thẩm Bình Xuyên: “Này, anh học hành vất vả, ăn nhiều một chút đi ạ.”
Thẩm Sơn Thạch nói: “Hai đứa tập trung để ý tới việc học cho cha, chờ đến lúc thực tập thì đến giúp công ty, tập làm quen dần.”
Thẩm Bình Xuyên nói: “Cha ơi, con đến công ty là được rồi, tiểu Tịch thối thì thôi đi, thích làm gì thì làm, cha đừng để ý đến nó.”
“Con nói gì thế, con bé là con gái của Thẩm Sơn Thạch, là người của nhà họ Thẩm.”
“Cũng chỉ là một đứa con gái kế thôi, con mới là người thừa kế chính thức của tập đoàn Thẩm thị.”
Thẩm Sơn Thạch véo tai Thẩm Bình Xuyên: “Đầu óc con suốt ngày nghĩ vớ vẩn cái gì thế!”
Thẩm Bình Xuyên bĩu môi nói: “Cha thấy con bé ba năm rồi mà có ra cái hình dạng gì đâu, con bé có thể quản lý tốt công ty chắc, chẳng bằng cho nó đi làm việc mình thích.”
Thẩm Sơn Thạch chuyển hướng sang Kim Tịch: “Bé con, con phải nỗ lực chăm chỉ học tập biết chưa, đừng có nghe anh con nói vớ vẩn, nếu tương lai con là nhân tài, chú sẽ không bỏ mặc con đâu.”
Kim Tịch biết trọng lượng lời nói này của Thẩm Sơn Thạch, tập đoàn Thẩm thị chính là tập đoàn xí nghiệp có tiếng trong nước, tài sản hơn trăm triệu, Thẩm gia cũng danh chính ngôn thuận được coi là nhà giàu quyền thế, cô sống ở nhà họ Thẩm, may mắn nhặt của hời, trời xui đất khiến còn thành con nhà giàu.
Lúc Kim Tịch bốn tuổi thì cha mẹ ruột li hôn.
Mẹ cô xuất thân là con nhà dòng dõi thư hương, có cha mẹ đều là giáo sư đại học, trong ấn tượng của Kim Tịch, mẹ vô cùng dịu dàng, nói chuyện nhẹ nhàng, cũng chẳng bao giờ cãi nhau với người ta, sự ấm áp tươi đẹp từ bên trong đã nuôi dưỡng ra một cô gái tốt đẹp như viên ngọc thế này, nhưng trong yếu đuối lại không thiếu mạnh mẽ.
Mà cha của Kim Tịch, là điển hình của phượng hoàng nam*, từ vùng quê nhỏ bé đi ra, lúc học nghiên cứu sinh thì quen mẹ Kim Tịch, hai người yêu nhau rồi kết hôn, về sau cha Kim Tịch buôn bán kiếm được tiền, mua nhà lớn rồi đón cha mẹ đến thành phố B sống.
(Phượng hoàng nam: Là kiểu con trai nông thôn ra thành thị học tập rồi ở lại mưu sinh, những kiểu con trai thế này thường rất keo kiệt ích kỷ, cóchút gia trưởng).
Cha là người khá truyền thống, xem trọng việc truyền thừa hương khói, nhất là việc buôn bán kiếm được chút lời, một lòng muốn sinh con, thế nhưng con đầu lại là con gái nên mẹ chồng không có cái nhìn tốt với con dâu.
Sau khi mẹ Kim Tịch sinh cô không được bao lâu, lại bị thúc giục sinh đứa thứ hai, thế nhưng thứ nhất mẹ Kim Tịch muốn tập trung cho sự nghiệp, thứ hai là cũng lo lắng nhỡ sinh được con trai, rồi trong nhà sẽ đối xử tệ với con gái, vì thế không chịu sinh nữa, không lâu sau, người chồng đã đi trật đường ray…
Cha Kim Tịch trật đường ray… Đối tượng lại là thư kí của mình.
Mẹ Kim Tịch không chịu nổi sự áp bức và lăng nhục này, nên lập tức li hôn với cha Kim Tịch, dẫn theo đứa con nhỏ bắt đầu tự mình gây dựng sự nghiệp, về sau gặp được Thẩm Sơn Thạch thuộc tập đoàn Thẩm thị trên thương trường, Thẩm Sơn Thạch say đắm sự mềm mại và tốt bụng của bà, yêu thích sự mạnh mẽ và dũng cảm của bà, yêu đến không thể cứu vãn, nên rất nhanh đã kết hôn với bà.
Ngày vui ngắn ngủi, lúc mẹ sinh em trai vì bị tắc nước ối nên một thân hai mạng, Thẩm Sơn Thạch đau lòng muốn chết, quyết cả đời không kết hôn nữa, một mình nuôi nấng hai người con trong nhà.
Thân thế Kim Tịch vô cùng trớ trêu, nhưng cũng may chú với anh trai trong nhà đều coi cô là bảo bối bé nhỏ mà nuôi dưỡng, không để cô chịu chút khổ hay uất ức gì.
Sau khi ăn xong cơm tối, Kim Tịch nhận được điện thoại của cha ruột.
“Alo, cha à.”
Trong điện thoại, cha Kim Mậu nói: “Năm nay về nhà đón năm mới.”
“À, cái này… Con phải trao đổi với chú Thẩm chút ạ.”
Kim Mậu nói: “Con trao đổi gì với ông ta, con là con gái cha, về nhà đón năm mới là đạo lý hiển nhiên, hơn nữa, em trai con năm nay đầy 6 tuổi, sinh nhật cũng trong mấy ngày tết này, chẳng lẽ con không về dự sinh nhật của em con hả?”
Em trai trong miệng ông ta, tất nhiên là đứa bé của ông ta cùng với kẻ thứ ba là cô trợ lý về sau sinh ra.
Hồi trước cha mẹ ly hôn, Kim Tịch còn quá nhỏ, cũng không hiểu ân oán dây dưa của người lớn. Dù về sau lớn lên, Thẩm Sơn Thạch cũng chưa từng nói qua vấn đề này, nên Kim Tịch cũng không có cảm giác yêu hay ghét mãnh liệt đối với cha ruột.
Nhà họ Kim tuy trọng nam khinh nữ, nhưng Kim Mậu thấy con gái càng ngày càng lớn, lo lắng vị trí cha của mình sẽ bị Thẩm Sơn Thạch cướp mất, do đó cũng rất chú ý bồi dưỡng tình cảm cha con với Kim Tịch, thường hay mua đồ vật này nọ đến trường thăm cô.
Kim Tịch không đồng ý ngay với Kim Mậu, cô không phải là kiểu người ngây thơ ngốc nghếch cái gì cũng không hiểu.
Sau khi cúp điện thoại, cô nói chuyện này cho Thẩm Sơn Thạch và hỏi ý kiến của ông.
“Không được.” Thẩm Sơn Thạch một mực từ chối: “Mừng năm mới Tịch Tịch phải ở nhà chúng ta, sao lại đến nhà bọn họ chứ, chú không đồng ý.”
Thẩm Bình Xuyên ăn cơm no, ngồi trên sô pha chơi PSP, thảnh thảnh thơi thơi nói: “Cha không đồng ý thì có ích gì, là con gái nhà người ta, cha còn ngăn không cho người ta về ăn Tết à?”
Thẩm Sơn Thạch thở phì phì nói: “Sao cha không thể ngăn chứ, Tịch Tịch vốn trong hộ khẩu nhà họ Thẩm rồi, giờ là con cha, ta chính là cha con bé.”
Thẩm Bình Xuyên cười nói: “Cha ruột người ta còn đó, cha thì sao là cha người ta chứ, đừng có tự mình đa tình thế, cha có một người con ruột là con, về sau nghĩ nhiều đến con đi.”
Kim Tịch đẩy Thẩm Bình Xuyên một cái: “Nói gì thế, chú Thẩm là người thân nhất của em, anh mà tiếp tục nói mấy cái này, thì chính anh là người làm ảnh hưởng đến sự hài hòa trong gia đình chúng ta, anh muốn làm rạn nứt đấy à!”
Thẩm Sơn Thạch lấy đi PSP của Thẩm Bình Xuyên, dạy bảo: “Con hãy đặt tâm tư vào con đường đúng đắn đi, đừng có suốt ngày nghĩ đến việc em gái muốn cướp cái gì của con, không làm việc đàng hoàng.”
“Ôi, lời con nói thật mà không thích nghe à.” Thẩm Bình Xuyên nằm trên sô pha, nghiêng đầu hỏi Kim Tịch: “Nếu cha kế em không đồng ý, em có về bên cha ruột ăn Tết không?”
Kim Tịch nghĩ nghĩ, nói: “Em sẽ không đến nhà họ ăn Tết, nhưng hôm sinh nhật em trai, em phải qua đó một chuyến.”
“Ui, đây mới là con ngoan của ta chứ.” Lòng Thẩm Sơn Thạch vui mừng, nhưng cũng không quên dạy dỗ Thẩm Bình Xuyên: “Con là con ruột đấy, còn không hiếu thuận bằng một phần mười Tịch Tịch.”
“Ha, hai người là cha con tình thâm, còn con chỉ là con nhựa* thôi, được rồi con đi.” Thẩm Bình Xuyên mang theo máy chơi game PSP, lười biếng trở về phòng.
(Con nhựa: Ý nói con rơi con nhặt).
**
Đêm khuya, Kim Tịch gửi cho Bạc Diên một tin nhắn —
“Anh Bạc Diên, có đó không?”
Lúc Kim Tịch rảnh rỗi, cứ học trưởng ơi học trưởng à, còn lúc có việc nhờ anh giúp, lại một tiếng “anh Bạc Diên” gọi đến thân thiết nồng nhiệt.
Bạc Diên đang video call cùng mấy bạn cùng phòng, mọi người tiến hành thi đấu hữu nghị trong phòng ngủ với đề tài “Sinh viên quốc phòng gợi cảm, hít đất online”.
Bạc Diên đếm: “294, 295, 296,…”
Cơ bắp sung huyết, mồ hôi đầm đìa nóng bức.
Thể lực của mấy người đàn ông này đã đến cực hạn, xem ai giữ được lâu nhất, thở hổn hà hổn hển.
Từ trước đến nay Bạc Diên đều là người đứng thứ nhất, thế mà lúc này lại từ bỏ, anh ngồi dậy, cầm điện thoại nhắn tin.
Mấy tên con trai đồng thời nằm úp sấp trên mặt đất, há to miệng thở dốc.
“Móa, Bạc gia vương giả vậy mà từ bỏ.”
“Cậu không thấy có người gửi tin nhắn cho cậu ấy à.”
“Cậu không thấy vừa nãy có mấy cuộc gọi đến, cậu ta cũng chẳng nhận, ai nhắn thế nhỉ!”
Kinh Trì lấy khăn lau mặt, cười nói: “Ngoại trừ tiểu Tịch thối thì còn ai có thể làm cho Bạc gia cam tâm tình nguyện chịu thua chứ.”
Mặt Bạc Diên khó coi tắt video call trên máy tính, cầm điện thoại vào toilet.
Bạc Diên cởϊ qυầи áo, mở vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa, tiện tay để điện thoại lên bồn rửa mặt, gửi yêu cầu video call qua, rất nhanh, bên kia Kim Tịch ấn kết nối.
“Chuyện gì?”
Bạc Diên lấy dầu gội ra, đứng dưới vòi hoa sen, bắt đầu xoa xoa tóc.
Kim Tịch thấy rõ hình ảnh trên màn hình, chợt mở to hai mắt nhìn, dừng phản ứng mất 10 giây, không xác định hỏi: “Học trưởng anh… anh đang live stream tắm rửa cho em xem à?”
Tay Bạc Diên đang xoa xoa tóc bỗng nhiên dừng lại, mắt bị bọt làm mờ, đầu “Oong” một tiếng, trống rỗng.
Đậu móa!!!
Anh đang làm gì thế này!!
Khi nãy vừa mới tắt video call với mấy thằng nhãi con cùng phòng ký túc, lúc đó não của Bạc Diên vẫn chưa hoàn toàn hồi phục được nên đã trực tiếp gửi video call cho Kim Tịch.
Cả người anh giống như đà điểu bị ướt sủng, bất lực nhìn video call trước mặt, mắt vẫn bị bọt làm cho mơ hồ.
Phạm vi của video call là từ đầu đến tận đùi anh, đoạn giữa này oai phong vĩ đại “Tú lệ giang sơn”, dưới ánh đèn phòng tắm sáng rực thế này, chắc chắn đã lọt hết vào tầm mắt cô.
Bạc Diên tiện tay kéo khăn lông, tỏ vẻ bình tĩnh che đi thân dưới của mình, đi đến tắt video call.
Kim Tịch nhìn thấy đầu ngón tay của anh rõ tàng còn run run.
“Gửi sai rồi.”
Video call chấm dứt, Kim Tịch sững sờ bỏ điện thoại xuống, sau một lúc lâu mới phản ứng được, miệng phun ra hai tiếng hô khoa trương —
“Wow!”