Tiểu Dạ Khúc

Chương 1: Xông vào ký túc xá nam

Edit: Salween, Spongebob

Beta: Gà

Mùa hè nắng nóng chói chang, giữa trưa là lúc ánh nắng mặt trời ác nghiệt nhất, làn da mà phơi ngoài trời sẽ bị bỏng rát đau nhức.

Kim Tịch khẽ ngẩng đầu, nheo nheo đôi mắt đen nhánh như mắt nai, nhìn về phía nhà ký túc xá nam ở trước mặt.

Gió nhẹ từ từ thổi đến, những chiếc qυầи ɭóŧ trên ban công không ngừng lắc lư theo gió.

Cô cúi đầu, lau sạch mấy giọt mồ hôi hột trên chóp mũi, lấy một mảnh giấy nhỏ từ trong balo ra, trên tờ giấy viết —

Ký túc xá nam số 8, phòng 510.

Hôm nay là ngày cô đến trường báo danh nhập học, tác chiến cho tới tận trưa, cầm thư thông báo trúng tuyển, tự mình tìm được vị trí của học viện, chật vật chen vào đám người điền thông tin, lấy được chìa khóa của khu ký túc xá

Thế nhưng lúc cô đi ra, lại không thấy chiếc vali đỏ của mình đâu nữa.

Bây giờ ở chỗ cô để va li, chỉ lưu lại một tờ giấy có chữ viết ngoáy qua quýt: Ký túc xá nam số 8, phòng 510.

Phản ứng đầu tiên của Kim Tịch là chạy tới phòng bảo vệ xin giúp đỡ, nhưng khi cô tới phòng bảo vệ, thì phát hiện hành lang chật ních sinh viên và phụ huynh, hầu như họ đều đến đây nhờ tìm đồ bị mất lạc.

Đại học B thực sự rất rộng, diện tích hơn một nghìn mẫu, vả lại địa hình còn phức tạp. Sinh viên mới đến nhập học nhiều như nước thủy triều dâng, trong trường học khắp nơi đều là người ngoài và người nhà của sinh viên, tốt xấu lẫn lộn, khó tránh khỏi có điều sơ xuất.

Thầy cô phòng bảo vệ tổ chức phối hợp xếp hàng cho mọi người, giải quyết từng chuyện từng chuyện một, không chút vội vàng.

Kim Tịch chờ một lúc, rồi quyết định từ bỏ.

Cô dựa theo thông tin trên tờ giấy, đi tới khu ký túc xá nam số 8, đứng dưới lầu lưỡng lự nửa ngày, không biết nên làm thế nào cho phải.

Có không ít sinh viên mới xách theo hành lý, cùng bố mẹ đi vào ký túc xá.

Kim Tịch suy nghĩ một chút rồi quyết định trà trộn theo dòng người đi vào ký túc xá nam.

Ngay đúng lúc này, một nam sinh mặc áo thun đen, chậm dãi đi lướt qua người cô.

Khuôn mặt dáng dấp ra sao không thấy rõ, nhưng mà nhìn từ bóng lưng thì xem ra vóc dáng rất cao, chừng hơn một mét tám mươi bảy, vai trái đeo một cải bản vẽ màu sáng.

Anh mặc chiếc quần đen xắn gấu, chân mang một đôi giày thể thao sạch sẽ, lộ ra một đoạn cổ chân vừa đẹp vừa trắng.

Kim Tịch quyết định thật nhanh, biến thành một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau anh, nép sát vào phía bức tranh bên vai trái của anh, đi qua cửa sắt của ký túc xá nam.

Trên người nam sinh này tỏa ra mùi hương bạc hà thoang thoảng.

Kim Tịch hít mũi một cái, cảm thấy mùi hương này rất dễ chịu.

Nam sinh dường như cảm giác được, quay đầu lại nhìn cô một cái, đúng lúc cùng cô bốn mắt nhìn nhau.

Anh để một đầu tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, tóc mái hơi dài, rơi xuống bên cạnh đôi mắt phượng hơi xếch lên, đuôi mắt hơi nhếch lên, lộ ra một chút lười biếng cũng không kém phần bất kham.

Kim Tịch vội vàng hướng về phía anh làm một động tác “suỵt” im lặng.

Bạc Diên nâng mắt lên, khó hiểu nhìn bốn phía xung quanh, từ bao giờ mà anh lại có thêm một cái đuôi nhỏ thế này?

Nhưng một giây sau, đôi mắt tinh như mắt chim ưng của dì quản lí ký túc đã nhìn thấy Kim Tịch: “Nữ sinh không thể vào ký túc xá nam, bạn học này có chuyện gì sao?”

Ôi ~

Kim Tịch bất chấp đứng ra, trước những ánh nhìn khác thường của đám nam sinh xung quanh, lắp ba lắp bắp nói: “Cháu… cháu là…”

Cô hoang mang, nhắm mắt đưa tay chỉ chỉ Bạc Diên: “Cháu đi cùng anh ấy.”

Bạc Diên nhìn cô, đường nét trên khuôn mặt cô rất mềm mại, tóc dài đen nhánh xõa xuống đầu vai, trên mặt đeo một chiếc kính gọng vuông dày, đôi mắt đằng sau cặp kính mơ màng, lại lộ ra vài phần dáng vẻ ngây thơ, cùng với đôi tai nhỏ bé lộ ra ngoài, hai vành tai đỏ hồng như con thỏ nhỏ.

“Dì, cô ấy đi cùng cháu.”

Cuối cùng Bạc Diên đứng ra, tiện tay kéo cô đến bên cạnh mình: “Cháu thấy ký túc xá hơi bừa bộn, nên để cô ấy giúp đỡ dọn dẹp một chút.”

Kim Tịch nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

Dì quản lý nghi ngờ hỏi: “Sao lại để cô bé dọn dẹp giúp cháu, cô bé là gì của cháu?”

Khóe môi Bạc Diên gợi lên một nụ cười mỉm, lại mang theo một chút trêu chọc: “Còn có thể là ai nữa, bạn gái đó được không ạ?”

Những nam sinh xung quanh bắt đầu đùa giỡn: “Bạc Diên, cậu được đấy, bạn gái một ngày đổi một người?”

“Cút con mẹ nó đi.” Trong giọng nói của Bạc Diên để lộ ra một chút ngỗ ngược không che giấu: ” Ông đây chỉ có một người bạn gái.”

Người đẹp trai thì ai cũng thích, dì quản lý cũng không muốn làm khó anh, ngày hôm nay trong ký túc xá có không ít phụ huynh và người thân đưa con đến, cũng không thiếu mấy cô bé lén vào để đến giúp bạn trai thu dọn sửa sang, dì quản lý cũng nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua.

Bạc Diên xách áo Kim Tịch đi vào ký túc xá, đến góc cầu thang, buông con thỏ nhỏ bị dọa đến run lẩy bẩy này ra.

“Vì sao lại đi theo tôi?” Anh ép tiếng nói xuống thấp nhất, giọng nói mang theo sự lười nhác như vừa mới tỉnh giấc ngủ trưa.

Kim Tịch do dự chốc lát, như là đã quyết định xong, lấy từ trong túi quần ra một tờ giấy bị vò đến nhăn nheo, đưa cho Bạc Diên: “Học trưởng, hành lý của em bị mất.”

Cái từ “học trưởng” này, thật mẹ nó đúng là giấy thông hành để đi qua dù cho là lên núi đao hay xuống biển lửa.

Học kỳ mới bắt đầu, khoảng thời gian này Bạc Diên mới tới trường được mấy hôm, bỗng nhiên lại có thêm một sư muội đáng yêu như thế này, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ gọi anh một tiếng “học trưởng”, nghe mà tim mềm nhũn.

Con ngươi đen nhánh của Bạc Diên quét qua tờ giấy kia, không nói hai lời, liền xách Kim Tịch lên lầu.

“Học trưởng, em nghĩ anh có thể buông em xuống được mà, em có thể tự đi.”

Kim Tịch bị anh xách lên như vậy, ra sức kéo rồi lại kéo cạp qυầи иᏂỏ của mình.

Bạc Diên chưa từng cùng con gái gần gũi hay tiếp xúc “thân mật”, khi còn bé đã từng cùng ông nội anh xem qua mấy tập 《 Hồng Lâu Mộng 》, ở trong ấn tượng của anh, các em gái đều là liễu yếu đào tơ, đi ba bước đã thở hổn hển y hệt Lâm Đại Ngọc, thậm chí không cẩn thận còn bị ho ra máu.

Vì vậy Bạc Diên không buông tay ra, dẫn theo tiểu bạch thỏ lên tầng năm.

“Phòng cuối cùng kia chính là phòng 510.”

Kim Tịch rốt cuộc thoát khỏi được “ma trảo”, đứng bên cạnh sửa lại quần áo của mình một chút, lại vuốt vuốt cho tóc mình cho vào nếp.

Bạc Diên nghĩ, cô có chút giống con mèo tam thể lang thang mà anh hay cho ăn, rất thích sạch sẽ ngăn nắp gọn gàng, sau mỗi lần bị anh vuốt ve, luôn luôn liếʍ liếʍ móng vuốt, liếʍ cho lông xuôi theo một hướng.

Đáng yêu quá, rất muốn vuốt ve.

Kim Tịch lễ phép nói lời cảm ơn với Bạc Diên, sau đó đi về hướng phòng 510.

Cửa phòng 510 mở rộng, Kim Tịch đi tới cạnh cửa, qua khe cửa cô trông thấy chiếc va li màu đỏ của mình.

“Xin chào, tôi tới lấy va li của tôi.” Cô liếc nhìn về phía nam sinh trong ký túc đang thò đầu ra nhìn.

Trong ký túc có bốn người nam sinh, tất cả đều mặc áo may ô, quần đùi, dép lê xỏ ngón — chính là quần áo điển hình của nam sinh khi ở ký túc xá hàng ngày.

Bọn họ hoặc đứng hoặc ngồi, đối với việc Kim Tịch đến cũng không cảm thấy kinh ngạc, chụm đầu thì thầm to nhỏ giống như lũ chim bồ câu, còn thảo luận:

“Đây chính là em gái của cái tên khốn kiếp Thẩm Bình Xuyên đó à?”

“Thẩm Bình Xuyên hèn hạ thế mà lại có còn có em gái đáng yêu như vậy sao.”

“Tớ không có em gái, hức “

Kim Tịch sững sờ nói: “À, làm phiền rồi, xin hỏi các anh muốn làm gì vậy?”

Mấy người nam sinh đó nhìn về phía Kim Tịch, hung ác đồng thanh nói: “Bắt cóc!”

Kim Tịch: …

Xem như cô chưa hỏi gì đi.

Nam sinh mặc áo thun Nike nói: “Mau gọi cho anh Thẩm Bình Xuyên của cô đi! Bảo anh ta mang đồ đến gặp chúng tôi!”

Kim Tịch nhìn dáng vẻ đó của bọn họ, hóa ra là đòi nợ tới cửa.

Cô thành thật trả lời: “Thẩm Bình Xuyên là anh kế của tôi, Chúng tôi là anh em hoa nhựa, rốt cuộc anh ấy đã đắc tội gì với các anh vậy?

Anh trai Nike tức giận nói: “Lúc kiểm tra phòng ngủ dịp khai giảng, anh Thẩm Bình Xuyên của cô mang theo người của hội sinh viên đến phòng ngủ của chúng tôi, tịch thu bình đun nước, lò vi sóng, nồi cơm điện, còn có cả máy giặt quần áo nữa.”

Nam sinh văn nhã bên cạnh nhắc nhở: “Còn có hai bao thuốc lá cộng thêm một gói nguyên liệu nấu lẩu Trùng Khánh còn dư.”

Kim Tịch: …

Phòng ký túc này, cái gì cũng vi phạm.

Anh trai Nike hung hăng uy hϊếp Kim Tịch: “Gọi điện thoại cho anh Thẩm Bình Xuyên của cô mau, bảo cậu ta mang đồ của chúng tôi đến phòng 510 chuộc người, nếu không sẽ gϊếŧ con tin!”

“Đừng, quá giả rồi, có con nít mới tin.”

“Cậu nói xem phải làm thế nào mới được?”

Nam sinh văn nhã nhìn qua trông như quân sư của bọn họ, anh ta đề nghị: “Hay là chúng ta nói, chúng ta sẽ luân phiên nhau vấy bẩn sự thuần khiết của em gái này, xem cậu ta có đến hay không.”

Lời vừa nói ra, Kim Tịch phòng bị lui về phía sau hai bước.

Không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Ba nam sinh trong ký túc nhìn nhìn Kim Tịch, lại nhìn nam sinh văn nhã, đồng thanh mắng: “Hừ! Đồ cặn bã.”

“Sư muội đáng yêu như vậy, vui vẻ đến trường báo danh, mà cậu lại nhẫn tâm vấy bẩn người ta sao?”

“Đợi đã, sao lại dùng từ luân phiên vấy bẩn đầy tính thời sự này, để diễn tả việc làm bỉ ổi như vậy?”



Anh trai Nike đưa điện thoại di động đến bên tai Kim Tịch: “Sư muội, yên tâm, bọn tôi sẽ không làm gì em cả, em khóc vài tiếng với anh em đi, nói bọn tôi bắt nạt em, để cậu ta mau chóng đem đồ đến chuộc người.”

Kim Tịch không hề động đậy.

Anh trai Nike tiếp túc khuyên nhủ: “Ôi, em gái à, em khóc vài tiếng đi, Thẩm Bình Xuyên toàn tịch thu đồ hộ mệnh ở ký túc xá của chúng tôi không đó!”

Kim Tịch bình tĩnh nói: “Thẩm Bình Xuyên là anh kế của tôi, bình thường ở nhà luôn bắt nạt tôi, còn đánh tôi, các học trưởng đây nếu là tìm anh ấy trả thù thì tôi xin một suất luôn, tôi mời mọi người ăn lẩu.”

Mấy người nam sinh: …

Dưới sự uy hϊếp của bọn họ, Kim Tịch vẫn gọi điện thoại cho Thẩm Bình Xuyên, phối hợp khóc huhu hai tiếng.

Trong điện thoại, Thẩm Bình Xuyên bình tĩnh đến lạ thường: “Em nói cho bọn họ biết, đừng bao giờ nghĩ đến những món đồ này nữa. Mặt khác, anh sẽ thông báo với trường, trừ hết sạch điểm hạnh kiểm của bọn họ. Em ấy, nếu như anh dũng hy sinh, anh trai nhất định sẽ báo thù cho em.”

“Tút”, cuộc gọi bị ngắt.

Kim Tịch chớp chớp mắt, trả lại điện thoại: “Xem đi.”

Mấy nam sinh trố mắt nhìn nhau, anh trai Nike đồng tình nhìn về phía Kim Tịch: “Gặp phải anh trai xấu xa như vậy, em gái như em cũng thật đen đủi.”

Kim Tịch: “Tôi đồng ý, cái đó… Có thể trả lại hành lý cho tôi chưa?”

Anh trai Nike nói: “Sư muội, hành lý trước hết cứ để bọn tôi giữ cho, em nói với anh trai em, bảo anh ta mang đồ mà anh ta đã tịch thu đến ký túc xá số 8 chuộc hành lý!”

Kim Tịch có chút bất đắc dĩ, không biết nên làm thế nào cho phải.

Đúng lúc này, một tiếng cười trào phúng vang lên: “Mấy tên ngốc các cậu hợp lại cướp đồ của người ta còn nói mấy lời giả nhân giả nghĩa, các cậu cũng rất kiên trì đấy.”

“Bạc… Bạc Diên.”

Mấy nam sinh nhìn thấy Bạc Diên đứng dựa cạnh cửa, như chuột nhìn thấy mèo vậy, ba người đồng thời lui về phía sau, đẩy đẩy anh trai Nike ra.

“Sợ cái gì.” Anh trai Nike xắn tay áo tiến lên: “Chúng ta có bốn người, cậu ta chỉ có một người, xông con mẹ nó lên!”

Nam sinh văn nhã thấp giọng nói: “Năm ngoái bên học việc quốc phòng lúc cuối kì có tổ chức cuộc thi đấu thuật cận chiến, một đấu mười, tên này giành được thắng lợi mẹ nó là nhờ gian kế đó.”

Anh trai Nike nghe vậy, thả tay áo xuống ngay lập tức, sau đó khoanh tay lại, nói lời chính nghĩa: “Mọi người đều là người văn minh cả, quân tử đông khẩu không động thủ, Bạc Diên, sư muội này là gì của cậu mà lại bảo vệ đến mức này thế.”

Bạc Diên nhìn về phía Kim Tịch, khóe mắt gợi lên một chút trêu chọc: “Bạn gái, được không.”

Tim Kim Tịch đột nhiên đập thình thịch, vừa mới nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh, đã vội vã lảng tránh.

“Nói đùa cũng vừa phải thôi!” Anh trai Nike nói: “Đây là ngày đầu tiên sư muội tới báo danh, sao lại nhanh chóng thành bạn gái của cậu hả? Tốc độ này như tên lửa ấy nhỉ?”

Kim Tịch thấy thế, biết rõ đây là chỗ dựa vững chắc, nên ngoan ngoãn đi ra phía sau Bạc Diên, dựa vào anh nói: ” Anh yêu của em giỏi quá à.”

Giọng nói vừa nũng nịu vừa mềm mại, mang theo ba phần ra vẻ ta đây, nhưng lại là giọng điệu mà con trai thích nhất.

Mấy người ở đó và Bạc Diên: …

Giọng nói của em gái này thật là hay, làm những người có mặt thật mẹ nó muốn cởϊ qυầи.

Bạc Diên cúi đầu nhìn cô, cô đang mím chặt đôi môi đỏ hồng, dưới cặp kính là hàng lông mi đen nhánh tinh tế, trên chóp mũi xinh xắn có đọng lại vài giọt mồ hôi hột.

Một tiếng “anh yêu” đập vào tai, anh đã quyết định rồi.

“Đi lấy vali đi.” Anh xoa nhẹ đầu cô, dịu dàng nói: “Không cần phải sợ.”

Kim Tịch vội vã chạy đến, đoạt lấy vali từ tay anh trai Nike.

Lúc đầu anh trai Nike còn không quá cam tâm tình nguyện, thế nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Bạc Diên liếc qua, đành lập tức buông lỏng tay, còn bị dọa đến kinh hãi.

**

Lấy được vali, dọc đường Bạc Diên đưa Kim Tịch quay về ký túc xá, anh giải thích ——

“Thẩm Bình Xuyên ở hội sinh viên chuyên quyền độc đoán, bình thường đắc tội không ít người, em và anh ta có quan hệ người nhà, sau này ở trong trường sợ rằng cuộc sống sẽ không tốt mấy.”

“Học trưởng cũng không thích anh trai em à?”

“Đương nhiên.”

“Vậy mà anh còn giúp em, anh đúng là người tốt.”

Bạc Diên cười khẽ, cảm thấy cô gái này có chút thú vị.

“Là do em xinh, được chưa.”

Kim Tịch chân thành nói: “Cảm ơn anh, anh cũng rất đẹp trai.”

“Anh đẹp ở chỗ nào?” Đuôi mắt của anh nhếch lên, trong con ngươi hiện lên vẻ đùa giỡn và khoa trương.

Kim Tịch không ngờ anh sẽ hỏi cặn kẽ như vậy, mà trên thực tế là cô cũng chỉ nới mấy lời khách khí có qua có lại thôi.

“Anh…” Cô đánh giá khuôn mặt khôi ngô của anh: “Mắt một mí, em thấy mắt anh là đẹp nhất.”

Lời nói này đúng là khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.

Kim Tịch quan sát Bạc Diên, dưới ánh mặt trời, ngũ quan góc cạnh của anh hiện ra vô cùng rõ ràng, trán cao thẳng, ánh mắt thâm thúy sâu không thấy đáy, hàng lông mi tinh tế tạo thành một bóng mờ dưới mi mắt.

Anh thật đẹp trai, còn có vài phần tràn trề sức sống.

Hoàn toàn không giống với bất kỳ ai.

“Đến rồi, học trưởng đặt xuống đây là được rồi ạ.”

Trước ký túc xá nữ, Kim Tịch nói cảm ơn Bạc Diên lần thứ hai.

Bạc Diên đưa vali cho Kim Tịch, lúc này Kim Tịch mới chú ý, một đường đến đây đều là anh cầm vali, đến cái tay cầm cũng không kéo ra.

Vali này là size lớn, bên trong đựng đầy chai lọ quần áo đồ dùng lung tung, nặng ít nhất cũng 20 kg, cả đoạn đường đi chừng hai km, vậy mà nam sinh này vẫn giữ hơi thở ổn định, chưa từng thở gấp lần nào…

Đúng là quỷ mà!