"Bảo bối?" Giản Ngôn thấy A Từ bất động, nhíu mày kêu một tiếng, "Chưa mệt à?"
A Từ lách ra khỏi ngực hắn: "Em đi tìm đồ ngủ cho anh."
Giản Ngôn cao hơn A Từ, cũng cường tráng hơn A Từ, hắn mặc đồ ngủ của A Từ có thể sẽ không thoải mái, cho nên cuối cùng A Từ đành phải tìm cho Giản Ngôn một bộ đồ ngủ: "Anh ráng chịu một chút, mặc cái này đi."
Giản Ngôn đưa tay nhận lấy, thấp giọng nói: "Không sao, anh dễ lắm, không mặc cũng được."
"Em đi tắm trước."
A Từ đẩy Giản Ngôn ra, chạy vào phòng tắm trốn. Vốn là muốn thảo luận với Giản Ngôn vấn đề ai sẽ ngủ trên ghế salon, nhưng đành thôi.
Giản Ngôn thấy phản ứng của A Từ thì nhịn không được cười ha ha.
Nhưng cười một hồi lại bất giác nhăn mặt, nghe tiếng nước trong phòng tắm hắn mơ tưởng hình ảnh bên trong một chút, sau đó cả người đều nóng lên.
Nhưng ngày mai còn phải bận rộn, hôm nay hắn chỉ muốn đến nhà A Từ ở chứ không thật sự muốn làm gì.
Dù sao Giản Ngôn rất sợ tiến độ của mình quá nhanh sẽ trực tiếp hù dọa A Từ. Hơn nữa, dựa theo thông tin mà Giản Ngôn sưu tầm từ trên mạng, hình như lần đầu tiên cũng không nên phát sinh dưới tình huống này?
Nhưng hiện tại thân thể hắn đã có phản ứng, chờ chút nữa nếu cùng ngủ chung với A Từ thì làm sao nhịn được? Chết tiệt, hắn nên làm gì đây?
Lúc A Từ đi ra, tóc cậu ướt sũng dán trên trán, khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả đôi mắt cũng có ánh nước. Cổ áo ngủ có hơi thấp, lộ ra một phần da thịt hồng hào, trên xương quai tinh xảo còn động một giọt nước, có xu thế muốn rơi xuống...
"Phòng tắm có đồ rửa mặt mới, anh..." Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng thẳng thừng của Giản Ngôn, A Từ có chút không nói nên lời.
Giản Ngôn miệng đắng lưỡi khô một hồi, ngay cả trêu chọc cũng không có tâm tư, nhanh chóng chạy vào nhà tắm.
A Từ lau tóc được một nửa thì nhìn lên trên giường, rồi từ trong ngăn tủ lấy ra một cái gối. Vừa rồi đã làm mất cơ hội, bây giờ nếu nhắc lại chuyện ngủ trên ghế salon, dù là ai ngủ thì trong lòng Giản Ngôn cũng sẽ ngại?
Vả lại cậu không nỡ để Giản Ngôn ngủ ở ghế salon, dựa theo tính cách của Giản Ngôn thì chắc cũng không cho cậu ngủ ở đó. Thế nên cứ như vậy đi, không phải chỉ ngủ trên cùng một cái giường à? Nói không chừng Giản Ngôn vốn cũng không có tâm tư kia?
Nhưng khi nhìn lại hai cái gối đặt song song trên giường thì nhịp tim A Từ vẫn không tự chủ được mà càng nhanh hơn.
Chờ tới khi Giản Ngôn từ trong phòng tắm đi ra đã thấy A Từ đang nằm trên giường, hình như ngủ rồi.
Nhanh vậy à? Giản Ngôn nhíu mày, dường như không giống với tưởng tượng của hắn lắm? Thế mà không bắt hắn ngủ trên ghế salon?
A Từ nằm rất quy củ, tựa hồ sợ mình chiếm quá nhiều diện tích, cậu gần như là dán vào mép giường mà ngủ, để lại cho Giản Ngôn hơn phân nửa cái giường.
Cũng không sợ bị rớt xuống giường à? Giản Ngôn không nhịn được có chút buồn cười, muốn đưa tay ôm cậu vào bên trong một chút.
Khi tới gần mới phát hiện tuy A Từ đang nhắm mắt nhưng lông mi lại run lên nhè nhẹ, tai cậu đỏ lên một cách bất thường, cơ mặt cũng có chút căng cứng.
Giản Ngôn sững sờ, hóa ra là đang giả ngủ à? Chẳng qua cái tư thế này quá căng cứng, rất dễ bị lộ ra.
Có cần đáng yêu như thế không?
Giản Ngôn không nhịn được liền nổi hứng trêu ghẹo, hắn chống tay xuống cạnh người A Từ, sau đó từ trên cao nhìn xuống cái người đang vờ ngủ này, để xem cậu có thể kiên trì được bao lâu.
A Từ đương nhiên vẫn chưa ngủ, trong lòng cậu còn đang thấp thỏm, lại không biết rốt cuộc Giản Ngôn đang nghĩ gì. Nếu Giản Ngôn thật sự muốn làm gì đó, thì A Từ biết chắc mình không thể cự tuyệt hắn được.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui cậu liền nghĩ đến việc giả bộ ngủ. Giản Ngôn vẫn luôn để tâm đến cậu, khi nhìn thấy cậu ngủ thì chắc sẽ trực tiếp đi ngủ luôn?
Sự thật chứng minh, cậu không nghĩ sai về Giản Ngôn nhưng lại đánh giá quá cao kỹ xảo của mình.
Khi Giản Ngôn khẽ dựa tới thì A Từ đã cảm giác được, khí tức trên người hắn quá rõ ràng, gần như ngay tức thì tim A Từ đập rộn lên. Cậu miễn cưỡng chịu đựng không mở mắt ra, cứ tưởng Giản Ngôn chỉ nhìn qua liền rời đi, nào biết Giản Ngôn lại không có động tĩnh gì.
Dù A Từ đã nhắm mắt nhưng cảm giác tồn tại của Giản Ngôn quá mạnh, cậu vẫn cảm giác được hắn đang ở ngay bên mình. Vấn đề là hắn không có một chút động tĩnh nào, A Từ nhắm mắt nên cũng không biết rốt cục hắn đang làm gì, trong lòng không khỏi bắt đầu suy đoán.
Cứ nghĩ như vậy rất là khó chịu, chưa được hai phút hô hấp A Từ đã dồn dập, sắc mặt ửng đỏ, cuối cùng thực sự không nhịn được phải mở mắt ra.
A Từ vừa mở mắt đã đối mặt với đôi mắt cười trêu ghẹo của Giản Ngôn, quẫn bách và ngượng ngùng vì bị vạch trần khiến cho cậu có chút thẹn quá hoá giận, cậu đưa tay đẩy Giản Ngôn: "Anh làm gì?"
Giản Ngôn mặc áo ngủ của A Từ vốn đã có hơi nhỏ, cho nên phần thắt lưng hắn nới rất lỏng, hiện tại vì tư thế từ trên cao nhìn xuống khiến cho cổ áo ngủ bị mở rộng, làm lộ ra phần lớn cơ ngực căng chặt.
A Từ khẽ vươn tay ra liền vừa vặn đẩy lên ngực Giản Ngôn. Cậu vốn không phải thật sự bực mình nên đương nhiên lực tay cũng không lớn lắm, vị trí mập mờ cùng tư thế mập mờ đã làm cho cậu bị trì hoãn, trong nháy mắt tình huống bị thay đổi, cứ như cậu đang cố ý sờ vào ngực Giản Ngôn vậy.
Mặt A Từ tức thì đỏ bừng lên, cậu muốn rút tay về nhưng tay cậu lại bị trượt đi, còn đυ.ng phải nơi mẫn cảm nào đó. Cảm giác được nơi đó khiến A Từ càng choáng váng hơn, rút về không được mà để lại cũng không xong.
Thân thể Giản Ngôn rõ ràng đã cứng đờ, đùa giỡn trong mắt cũng biến mất, đôi mắt bỗng dưng tối đi mấy phần, hô hấp càng nặng hơn.
"Em..." Trong vô thức hầu kết A Từ bỗng nhích lên một cái, cậu còn định giải thích, vừa mở miệng nói mới phát hiện giọng nói của mình cư nhiên bị khàn đi!
Giản Ngôn cũng nhịn không được nữa, cúi xuống hôn thật sâu.
Cùng một hương dầu gội đầu, cùng một hương sữa tắm, thậm chí mùi kem đánh răng trong miệng cũng giống nhau, hai người tiếp xúc cũng không phân rõ được.
Tay A Từ đặt trên ngực Giản Ngôn căn bản không kịp rút ra, lúc này hoàn toàn theo bản năng mà qua lại trên đó. Xúc cảm cơ bắp trên người hắn thực sự quá tốt.
Hô hấp Giản Ngôn càng gấp gáp hơn, tay hắn cũng không nhàn rỗi mà tiến vào từ bên dưới áo ngủ A Từ, lưu luyến trên vòng eo mà hắn đã mơ tưởng từ lâu.
Trước đây hai người đều tự mình mơ tưởng nên đã sớm khao khát, mong muốn tăng vọt khiến cả hai không khỏi kích động. Nụ hôn này vô cùng kịch liệt, hung hăng cướp đoạt hô hấp lẫn nhau, cứ như hận không thể nuốt đối phương vào trong bụng.
Không biết đã qua bao lâu, đến tận khi A Từ cảm thấy sắp không thở được nữa mới thoáng nghiêng đầu rời khỏi môi Giản Ngôn, miệng thở mạnh. Giản Ngôn không ngẩng đầu mà hôn dồn dập từ cằm A Từ dọc xuống tới cổ, cuối cùng dừng lại tại xương quai xanh tinh xảo của cậu, liên tục mυ'ŧ vào, liếʍ láp.
Xương quai xanh là nơi mẫn cảm nhất trên người A Từ. Môi Giản Ngôn vừa hôn vào vị trí mẫn cảm này, cậu liền không kiềm được mà phát ra một tiếng hừ nhẹ: "Ưʍ..."
Một tiếng thật to này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Giản Ngôn, động tác của hắn càng kịch liệt hơn.
A Từ bị âm thanh của mình hù dọa, cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, lấy lại được một chút lý trí, cậu bắt đầu giãy dụa muốn đẩy Giản Ngôn ra.
Trước đó cậu đã lên mạng tra thử, nghe nói lần đầu làm loại chuyện này rất dễ bị thương, hơn nữa còn vài ngày không thể xuống giường. A Từ không sợ bị thương, nhưng mà ngày mai còn phải tra án.
Nhưng đã đến mức này rồi, Giản Ngôn nào muốn ngừng lại? Hắn cũng không phải tính tình lãnh đạm, người yêu ở trong lòng mình còn mang bộ dáng câu dẫn như vậy, cho dù định lực của hắn có tốt đi chăng nữa cũng không hãm lại được.
Đoán được tâm tư của A Từ, nụ hôn của hắn chuyển hướng lên trên, thở vào tai A Từ, nói: "Đừng sợ, ngoan, chúng ta không làm tới bước cuối cùng..."
Giọng nói trầm khàn của hắn mang theo dụ hoặc trí mạng, A Từ giống như bị trúng xuân dược, lý trí gì đó tất cả đều biến mất không còn nữa, triệt để ngã vào lòng Giản Ngôn.
"Nhưng bảo bối cũng không thể mặc kệ anh, đúng không?" Giản Ngôn tiếp tục dụ dỗ, cầm lấy tay A Từ để lên nơi nóng hổi của mình.
Ngón tay A Từ mền mại thon dài, giờ khắc này Giản Ngôn đã âm thầm mơ tưởng từ lâu, A Từ vừa nắm vào hắn đã lập tức thoải mái thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài này gần sát bên A Từ như một tiếng sấm nổ, khiến cho đầu óc A Từ trống rỗng.
Cùng lúc đó tay Giản Ngôn cũng mò về phía A Từ, cầm lấy cậu.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ trùng trùng ở phía dưới làm A Từ không kiềm nén được mà toàn thân tê dại, tim đập như sấm, không nhớ nổi cũng suy nghĩ được gì. Tay còn lại vẫn đặt trên ngực Giản Ngôn, lúc này không tự chủ được mà bắt đầu qua lại trên người hắn, lúc đi đến bụng cậu vươn tay kéo áo ngủ Giản Ngôn ra.
Áo ngủ trên người A Từ không biết từ lúc nào đã bị Giản Ngôn cởi xuống, hiện tại da thịt kề nhau, hai người đều kích động không kềm chế được. Một mặt tìm kiếm môi nhau, lại một lần nữa hôn tới tấp, một mặt tăng nhanh động tác trên tay, tuần suất được điều chỉnh đến mức tinh tế.
Sau khi xong việc Giản Ngôn thu dọn "Chiến trường", nhìn thấy khuôn mặt A Từ đã đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu thì trong lòng hắn vô cùng thỏa mãn. Cũng không đành lòng trêu A Từ nữa, hắn đưa tay kéo người vào trong lòng ôm thật chặt.
Vốn chỉ muốn vào ở trước rồi mới chậm rãi mưu đồ, ai mà biết dụ hoặc này quá trí mạng, hắn căn bản nhịn không được. Nhưng thấy A Từ hình như cũng không ghét, Giản Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm, hắn hôn lên trán A Từ một cái, nói: "Bảo bối, ngủ ngon."
Giọng nói của hắn vẫn hơi khàn, mùi vị tìиɧ ɖu͙© còn chưa hoàn toàn rút đi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ này làm da đầu A Từ tê dại một hồi, nhịp tim còn chưa khôi phục hoàn toàn lại bắt đầu không quy luật. A Từ không dám nhiều lời, tìm một tư thế thoải mái trong ngực Giản Ngôn rồi nhắm mắt lại.
Sáng ngày hôm sau, lúc A Từ tỉnh lại thì trời mới tờ mờ sáng.
A Từ phát hiện mình vẫn bị Giản Ngôn ôm trong ngực như cũ, cằm cậu tựa vào ngực hắn, trán thì chống lên cằm hắn. Cậu có thể nghe được nhịp tim của Giản Ngôn, cũng có thể cảm nhận được hô hấp của hắn.
Giản Ngôn xuyên một tay qua cổ A Từ ôm hết cả vai của cậu, tay còn lại thì ôm eo cậu, chân hai người cũng quấn quýt lấy nhau, hoàn toàn là tư thế chiếm hữu và bảo vệ.
Nhớ đến hình ảnh đêm qua khiến mặt A Từ đỏ lên như máu, bụng dưới khô nóng, nơi nào đó ở bên dưới có xu thế ngẩng lên. A Từ tự làm mình giật mình, muốn rời khỏi ngực Giản Ngôn.
Nhưng khi cậu khẽ động thì Giản Ngôn lại ôm chặt hơn, hắn chưa tỉnh dậy nhưng vẫn mơ mơ màng màng nói: "Đừng nhúc nhích..."
A Từ dừng một chút, nhẹ nhàng ghé vào tai hắn nói: "Em đi toilet một chút."
Lúc này Giản Ngôn mới buông lỏng tay ra, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Sau đó A Từ mới rón rén từ trên giường đứng dậy, cầm lấy áo ngủ tối qua bị Giản Ngôn tiện tay vo thành một nùi rồi ném đi, mặt đỏ tới mang tai mà mặc vào.
A Từ đi vào nhà bếp nấu cháo trước, rồi mới vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc đánh răng nhìn vào gương thấy trên cổ có đầy vết đỏ, A Từ xém chút đã nuốt nước súc miệng xuống.
Đáng ghét, bây giờ là mùa hè mà, cậu làm sao ra ngoài gặp người? Hôm nay nên mặc cái gì đây?
...
Khi trở lại phòng thì Giản Ngôn vẫn còn đang ngủ, A Từ nhìn hắn một hồi rồi cũng lên giường nằm.
Giản Ngôn lập tức cảm giác được, hắn nhắm mắt duỗi tay ra kéo người vào trong lòng, còn lầm bầm: "Lâu vậy..."
A Từ nhắm mắt mặc cho hắn ôm.
Lần nữa tỉnh lại thì trời đã sáng.
A Từ vừa mở mắt ra đã đối mặt với ánh mắt dịu dàng của Giản Ngôn, hắn trông có vẻ đã tỉnh dậy được một lúc.
"Chào anh." A Từ tươi cười với hắn.
Giản Ngôn hơi sững sờ, hắn còn lo lắng sáng nay vợ hắn thức dậy sẽ thẹn thùng đây, hiện tại xem ra hình như còn thản nhiên hơn cả hắn?
Giản Ngôn có chút mừng rỡ hôn lên môi A Từ, nếm được hương vị tươi mát của kem đánh răng. Giản Ngôn lại sững sờ, lúc này hắn mới phát hiện A Từ đã mặc quần áo xong.
Giản Ngôn hiếm khi có chút ngượng ngùng. Tính tình hắn lười nhác, nhưng cho tới nay giấc ngủ của hắn đều không được tốt lắm, xưa nay gần như là không nằm ỳ vào buổi sáng. Nhưng đêm qua được ôm A Từ thì hắn lại ngủ ngon vô cùng, sau khi tỉnh giấc thì trời đã sáng bảnh.
Thừa dịp Giản Ngôn đi rửa mặt, A Từ lại chiên bánh trứng và chuẩn bị một đĩa đồ chua.
Sau khi rửa mặt ra Giản Ngôn liền thấy một bàn đồ ăn sáng đơn giản nhưng lại tinh xảo.
Trong lòng vô cùng cảm động, Giản Ngôn thừa dịp A Từ không để ý đã nhanh tay chụp một tấm hình, rồi đăng lên kèm với dòng chữ: Bữa sáng vợ làm.
A Từ quay lại đúng lúc nhìn thấy Giản Ngôn đang đặt di động xuống, thuận miệng hỏi: "Ai vậy? Mới sáng sớm?"
Giản Ngôn: "Không có gì, quảng cáo thôi."
A Từ cười cười nhìn hắn, không hỏi nữa.
Giản Ngôn bỗng nhiên có chút chột dạ.
Trong thang máy, bọn họ lại gặp đôi mẹ con ngày hôm qua. Bé gái không ngừng nháy mắt với Giản Ngôn, không biết giữa hai người có bí mật gì.
Nhìn người mẹ trẻ đang xấu hổ, A Từ hơi nhíu mày.
Lên xe rồi A Từ có chút do dự, vừa nãy chắc là Giản Ngôn không để ý tới vẻ mặt của người mẹ kia, có cần nhắc nhở hắn một chút hay không?
Còn chưa do dư xong cậu đã thấy Giản Ngôn lái xe về tiểu khu nhà hắn.
"Anh làm gì thế?" A Từ kinh ngạc hỏi, "Không đi làm à?"
"Em đợi anh hai phút, anh về nhà thay quần áo." Giản Ngôn đậu xe lại, vừa nói vừa xuống xe.
A Từ sửng sốt một lúc mới kịp hiểu ra, thay quần áo? Nghĩ đến hôm qua An Vân nói hắn "Lôi thôi lếch thếch", cậu nhịn không được mà cười lên. Nếu cho người ở trường Cảnh sát nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của Giản Ngôn thì nhất định bọn họ sẽ không dám nhận?
Giản Ngôn bảo chờ hắn hai phút, nhưng A Từ đợi chừng hai mươi phút cũng không thấy bóng dáng Giản Ngôn đâu.
A Từ có chút không yên lòng, mặc dù là về nhà mình, nhưng bọn họ làm nghề này hệ số nguy hiểm vốn đã cao hơn so với người khác. A Từ không nhịn được lấy điện thoại di động ra, đang định gọi cho Giản Ngôn thì phát hiện có một tin MMS chưa đọc.
MMS?
Xem lại người gửi tin, ra là Trâu Vận.
A Từ mở ra xem, lập tức có chút dở khóc dở cười. Tin mà Trâu Vận gửi tới tất cả đều là ảnh chụp màn hình Wechat của Giản Ngôn, cái gì mà đèn nhà vợ, phần ăn tình nhân, rồi còn bữa sáng vợ làm.
Trâu Vận không nói gì, nhưng A Từ lập tức nhớ lại lần trước cậu đã không phản bác chuyện Trâu Vận nói cậu không biết nấu cơm.
A Từ:...
Rõ ràng hôm qua còn đáp ứng với cậu là tạm thời sẽ không công khai quan hệ của hai người, nhưng cái tốc độ lá mặt lá trái này, thiệt là...
A Từ cảm thấy mình nên nổi giận, thế nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mà cong lên. Lớn như vậy rồi, sao có thể tức giận như trẻ con chứ?
Ngay lúc cậu đang do dự phải trả lời Trâu Vận thế nào, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Giản Ngôn đang kéo rương hành lý đi tới, trong tay còn cầm một cái bao lớn mang theo rất nhiều thứ.
"Anh làm gì đấy?" A Từ giật cả mình, vừa hỏi vừa tháo dây an toàn.
"Em đừng đi xuống." Giản Ngôn ngăn cậu lại, đem đồ đạc đi tới phía sau xe.
A Từ vội vàng mở cốp sau cho hắn, trong lòng lại có chút bất an.
Giản Ngôn nhanh tay để đồ vào, hắn vừa ngồi lên xe đã nghe thấy A Từ khẩn trương hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Giản Ngôn lại gần hôn lên môi A Từ, nói: "Dọn nhà."
"Dọn nhà?" A Từ bị hắn làm cho hoàn toàn bối rối.
"Ừ." Giản Ngôn gật đầu, nói một cách đương nhiên, "Chìa khoá em cũng đưa anh rồi. Em có thành ý như vậy, đương nhiên anh không thể cô phụ. Đồ trong nhà anh vốn là có thể bỏ lại, nhưng quần áo của em anh không mặc được, cho nên vẫn phải dọn qua. Hiện tại đã tới đây thì sẵn tiện dọn luôn, bằng không tối nay còn phải đi thêm một chuyến nữa, quá phiền phức."
A Từ khϊếp sợ nhìn Giản Ngôn, cái gì gọi là "Có thành ý như vậy"? Chìa khoá rõ ràng là Giản Ngôn cướp của cậu mà?
"Anh..." A Từ hít sâu một hơi mới xụ mặt nói, "Em đồng ý cho anh dọn qua khi nào?"
"Không phải chứ, vợ?" Giản Ngôn kinh hãi, vẻ mặt cầu xin, "Em không thể mặc quần áo xong liền không nhận người nha?"
A Từ xém chút phun ra một ngụm máu, loại chuyện xấu hổ này làm rồi thì thôi, còn đem ra nói? Da mặt người này sao có thể dày như vậy?
Giản Ngôn thấy mình trêu chọc có hơi quá, vội vàng nhào qua ôm hôn xoa nắn, thấy A Từ đã an tĩnh lại mới mở miệng: "Vợ... Á..."
Giản Ngôn tủi thân nhìn A Từ thu chân lại: "Em dám mưu sát chồng?"
A Từ lười biếng nhìn hắn: "Trễ giờ."
Giản Ngôn khởi động xe, vẫn còn lầm bầm: "Mỗi lần lái xe em đều câu dẫn anh trước, sao không muộn cho được?"
A Từ xụ mặt nhìn ra ngoài cửa xe coi như không nghe thấy, nhưng mặt mày lại phấn chấn.
Đến cục cảnh sát, A Từ đi đằng trước, mới vừa vào cửa đã đυ.ng phải Đàm Mộc.
Đàm mộc nhìn A Từ một chút, bỗng nhiên nói: "A Từ, cậu không nóng à?"
Anh mắt mọi người trong văn phòng đều tập trung vào tay áo dài và cúc áo được gài đến tận nút trên cùng của A Từ. Tựa hồ có loại hương vị càng che càng lộ?
A Từ: "..."
Miễn cưỡng nhịn xuống ý muốn đưa tay sờ cổ áo, A Từ bình tĩnh đi về chỗ ngồi của mình: "Tôi vẫn ổn."
Giản Ngôn quơ tay vỗ lên đầu Đàm Mộc một cái: "Nhìn đi đâu đó?"
Đàm Mộc khóc không ra nước mắt, hắn nhìn cái gì? Mấy người này làm sao vậy chứ?