Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ

Chương 33: Tỏ tình

Cơm nước xong xuôi thì bọn Lão Cao đã dẫn Lục Vũ Tình về.

Giản Ngôn đứng lên đi ra ngoài, A Từ theo bản năng định đi theo, nhưng nghĩ lại một chút, vẫn ngồi yên tại chỗ.

Giản Ngôn đi được vài bước mới phát hiện A Từ không đi theo, quay lại kêu một tiếng: "A Từ, nhanh lên."

A Từ đáp lại rồi đứng lên, hai người cùng đi đến phòng thẩm vấn.

Hướng Dương đang ngồi bên cạnh Tiếu Tiếu, nhìn hai người đang rời đi, bỗng nhiên nói: "Tiếu Tiếu, tôi bị thất sủng rồi phải không?"

Tiếu Tiếu không hiểu ý Hướng Dương, ngơ ngác nhìn hắn.

Hướng Dương giải thích: "Cô xem đi, trước đây khi thẩm vấn Sếp luôn thích cho tôi đi theo, ổng còn nói tôi hạp với ổng mà. Nhưng mới rồi Sếp không thèm nhìn tôi luôn, trong mắt trong tim chỉ có A Từ. Nên là tôi bị thất sủng rồi đúng không?"

Tiếu Tiếu nghe hắn giải thích mà không nhịn được cười, gật đầu nói: "Đúng rồi, anh bị thất sủng."

Hướng Dương thấy cô cười vui vẻ, tựa đầu lên vai cô giả bộ vô cùng đáng thương, nói: "Tiếu Tiếu, cô phải an ủi tôi đó."

Tiếu Tiếu cười không ngừng được, cũng không cảm thấy hành động của Hướng Dương có vấn đề gì, hùa theo vỗ vỗ lưng hắn, còn dỗ dành: "Ngoan nha, Sếp không thương em thì để chị thương em nha."

"Vậy chị nói được thì phải làm được đó nha."

Hướng Dương tức thì mặt mày hớn hở, còn cọ lên cổ Tiếu Tiếu, tay thì ôm lên vai Tiếu Tiếu.

Quả nhiên, phải học mặt dày như Giản Ngôn thì mới có thể theo đuổi được vợ. Không hổ là đội trưởng mà, cao tay hơn bọn họ nhiều.

"Được rồi, vui lên rồi ha!" Tiếu Tiếu đập tay Hướng Dương một cái, "Mau dậy đi, chúng ta đến phòng quan sát xem bọn họ thẩm vấn."

Lục Vũ Tình thấy Giản Ngôn và A Từ đi tới, chỉ ngẩng đầu lên nhìn hai người một chút, rồi lại cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt. So với Trần Hà cố tỏ ra bình tĩnh thì cô tự nhiên hơn nhiều.

Trước mỗi lần thẩm vấn, Giản Ngôn luôn trầm mặc mấy phút như vậy để quan sát người bị tình nghi.

Người trong phòng giám sát đều ngóng cổ chờ Giản Ngôn mở miệng, mỗi lần tra hỏi hắn luôn lật ra những khía cạnh tráo trở, vô cùng khác biệt.

Nhưng lần này người hỏi trước lại là A Từ, cậu nhìn Lục Vũ Tình hỏi: "Cô có thích Trần Hà không?"

Lục Vũ Tình làm sao cũng không ngờ lại bị hỏi vấn đề này. Cô kinh ngạc nhìn A Từ, vẻ mặt lạnh nhạt bị đâm thủng, trong mắt lộ rõ chán ghét nồng đậm, nhưng cô nhanh chóng cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Đương nhiên... thích."

"Ánh mắt chán ghét của cô lộ rõ ra như vậy, bộ chúng tôi mù chắc?" Giản Ngôn hừ một tiếng.

Trong phòng giám sát, Tiếu Tiếu đột nhiên nói với Hướng Dương: "Anh có thấy cách thẩm vấn của A Từ và Sếp giống nhau một cách vi diệu không?"

Mắt Hướng Dương sáng lên, gật đầu. Giản Ngôn có thói quen khi tra hỏi thì câu đầu tiên luôn khiến người ta bất ngờ, làm nhiễu loạn tâm tư người bị tình nghi, câu hỏi của A Từ rõ là cũng có hiệu quả như vậy.

Hai người này thật sự là "Tuyệt phối", Hướng Dương không nhịn được nói: "Chẳng lẽ vì bọn họ có quan hệ sư huynh đệ?"

"Thôi đi, cục chúng ta thiếu gì người tốt nghiệp trường cảnh sát? Có ai như bọn họ đâu?" Dừng một chút, Tiếu Tiếu hừ một tiếng, "Hai người bọn họ nhất định có gian tình."

Hướng Dương yên lặng gật đầu, dù hắn bị thất sủng cũng không oan.

Trong phòng thẩm vấn, Lục Vũ Tình nắm chặt tay, rốt cục gật đầu: "Đúng vậy, tôi không thích Trần Hà, nhưng vậy thì sao?"

"Không thích hắn vì sao làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn?"

"Thì tình nhân thế thôi, chơi đùa chút mà, có thích hay không đâu quan trọng?" Lục Vũ Tình dường như đã lấy lại bình tĩnh, mỉm cười trào phúng, nói như không hề quan tâm.

"Để trả thù chồng mình à?" Ngón tay thon dài của A Từ gõ lên bàn một cái, nói: "Chúng tôi tra được, cô vừa tốt nghiệp đại học đã gả cho chồng cô, lúc đó tình cảm hai người rất tốt, cô vì tỏ lòng chân ái mà chủ động yêu cầu làm công chứng tài sản trước khi kết hôn. Nhưng chồng cô hiển nhiên không phải người đàn ông đáng tin cậy, hắn không chỉ có mới nới cũ mà còn công khai nɠɵạı ŧìиɧ, đem người về nhà ngủ trên giường của hai người. Cô chịu không nổi nên mới tìm tình nhân để trả thù hắn, đúng hay không?"

Con ngươi Lục Vũ Tình co rụt lại, lần nữa nắm chặt tay, hô hấp cũng nhanh hơn mấy phần.

Lúc này điện thoại Giản Ngôn bỗng nhiên run lên, hắn lấy ra xem rồi nhíu mày, sau đó đưa điện thoại cho A Từ.

A Từ cúi đầu xem, là Đàm Mộc gửi tới, trong nhà Nghiêm Mặc không tìm thấy bất kỳ máy nghe trộm nào, đồng thời hiện trường cũng không có vết tích gì.

Có thể nói máy nghe trộm đã được đặt trên người Đàm Mộc hoặc Giản Ngôn. Có thể thần không biết quỷ không hay đặt máy nghe trộm lên người bọn hắn, tuyệt đối không phải người thường.

Sắc mặt A Từ vẫn không đổi, ngẩng đầu nhìn Lục Vũ Tình.

Lục Vũ Tình nắm chặt tay rồi lại buông ra, gật đầu nói: "Không sai, đúng là như vậy, nên tôi có thích Trần Hà hay không đâu quan trọng, dù sao hắn cũng chỉ là công cụ mà thôi."

"Công cụ trả thù hay công cụ gϊếŧ người?" Giản Ngôn xen lời, "Vào ngày mười tháng tư, cô lén lút quay về Khê Lăng, còn cải trang rồi mới về nhà, cô đừng nói với tôi là cô trở về để bắt gian đấy."

"Tôi..." Lục Vũ Tình hiển nhiên không ngờ được cảnh sát đã tìm thấy chứng cứ cô lén lút trở về, suy nghĩ của cô bị rối loạn, bỗng chốc nghẹn lời.

"Cô căm hận Nghiêm Mặc, muốn gϊếŧ hắn từ lâu. Chọn Trần Hà làʍ t̠ìиɦ nhân vốn là muốn để cho Trần Hà làm hung thủ, nhưng cô không ngờ Trần Hà lại không đồng ý. Bất đắc dĩ cô đành phải tự mình ra tay, từ nơi công tác lén lút vội vã quay về, sau khi cải trang mới về nhà bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn của Nghiêm Mặc. Đợi sau khi Nghiêm Mặc chết, cô lại gọi điện thoại cho Trần Hà, lừa hắn đến lấy chứng cứ nɠɵạı ŧìиɧ. Chứng cứ đương nhiên là giả, cô chỉ muốn lừa hắn đến hiện trường, muốn củng cố cho việc hắn là hung thủ. Cô còn nhờ hắn đi mua thuốc ngủ để lưu lại dấu vân tay của hắn trên đó. Cứ như vậy, Trần Hà có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch." Giản Ngôn nói từng câu từng chữ, lại bổ sung thêm một câu, "Ghi chép của camera bến xe, camera tiểu khu, và cả cuộc gọi từ nhà cô với Trần Hà, chúng tôi đều có đủ, cô còn muốn phủ nhận sao?"

Sắc mặt Lục Vũ Tình đã triệt để thay đổi, hô hấp dồn dập, ánh mắt trốn tránh, nhất quyết không mở miệng, rõ ràng còn muốn nghĩ cách giải vây cho mình.

A Từ bỗng nhiên nói: "Thật ra còn một chuyện rất kỳ lạ."

Lục Vũ Tình ngẩng đầu nhìn cậu, A Từ nói: "Cái kẻ đã chỉ cho cô dùng Trần Hà làm người chết thay rốt cục nghĩ sao vậy? Trần Hà mặc dù có vẻ dữ dằn, nhưng thực tế lá gan rất nhỏ, hắn đã từng ngồi tù thì làm sao còn dám gϊếŧ người? Kẻ đó sao lại muốn cô chọn Trần Hà?"

Lục Vũ Tình bỗng nhiên run rẩy, lấy tay ôm đầu mình, nói: "Không có, không có ai hết... Là chính tôi, người gϊếŧ Nghiêm Mặc là tôi, người hại Trần Hà cũng là tôi. Tôi hận Nghiêm Mặc lừa gạt tình cảm của tôi, tôi muốn gϊếŧ hắn từ lâu. Trần Hà giậu đổ bìm leo, thừa dịp tôi uống say... cũng không phải hạng tốt lành gì, cho nên tôi mới thuận theo làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn, vốn cho rằng có thể mượn tay hắn gϊếŧ Nghiêm Mặc, nào ngờ hắn không dám. Quá trình cụ thể y như các người đã nói, tôi không còn gì để nói."

Giản Ngôn và A Từ kinh ngạc liếc nhìn nhau, không ngờ Lục Vũ Tình lại thú nhận nhanh như vậy.

"Vậy cô nói xem, cô đã tráo đổi chai thuốc có vân tay Trần Hà như thế nào?" Giản Ngôn truy hỏi.

Lục Vũ Tình mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn hai người nói: "Không phải tôi đã để chai thuốc ngủ đó trong nhà sao?"

Mắt A Từ sáng lên, muốn nói gì đó nhưng lại chần chừ không mở miệng.

Tiếp đó mặc kệ Giản Ngôn có hỏi thế nào, Lục Vũ Tình chỉ thừa nhận cô gϊếŧ Nghiêm Mặc, chuyện đổi vật chứng làm sao cũng không chịu nhận, kiên quyết chai thuốc có vân tay Trần Hà được để trong phòng ngủ.

Kết quả này giống như đúc kết quả của Ngụy Từ lần trước.

Hai người tâm tình trầm trọng ra khỏi phòng thẩm vấn.

Giản Ngôn nói: "Trước đó thấy Ngụy Từ che chở kẻ giật dây còn tưởng là phụ nữ, bây giờ thấy Lục Vũ Tình cũng che chở kẻ đó như vậy, dường như là đàn ông mới phải..."

Hắn thở dài, A Từ do dự một chút, nói: "Bọn họ che chở kẻ đó cũng không hẳn vì tình cảm."

"Vậy thì vì cái gì?" Giản Ngôn không hiểu.

A Từ lắc đầu: "Hiện tại vẫn chưa xác định được, nhưng không sao, còn vụ án của Mễ Thụ nữa mà?"

Giản Ngôn điều chỉnh lại tâm tình của mình, cười cười với A Từ, nói: "Đúng vậy, dù sao cũng tìm được hung thủ gϊếŧ Nghiêm Mặc rồi, phải không nào?"

Quay lại phòng làm việc, người trong phòng đều vui mừng hí hửng, nhưng trong lòng Giản Ngôn vẫn còn chút nặng nề. Đang định cho bọn họ tan việc trước thì Tiếu Tiếu lại nói: "Sếp, tối nay có rảnh không?"

"Có chuyện gì sao?" Giản Ngôn sửng sốt, tối nay hắn còn định thổ lộ với A Từ mà.

"Hôm nay sinh nhật Đầu Gỗ, mọi người muốn đi chúc mừng, nếu anh... nếu hai người có rảnh, đi chung nhé?" Tiếu Tiếu nhìn lướt qua A Từ, rồi lại nhìn chằm chằm Giản Ngôn.

Giản Ngôn đến Khê Lăng chưa được một năm, đương nhiên chưa từng dự sinh nhật Đàm Mộc, cho nên hiện tại không thể từ chối được. Nhưng Giản Ngôn vẫn nhìn A Từ trước, thấy A Từ gật đầu, Giản Ngôn mới nói: "Được."

Bọn họ quyết định đi quán bar Già Lam, chủ quán bar tên là Đỗ Diệm. Trước đây Đỗ Diệm cũng là cảnh sát của Tổ trọng án, trong một lần làm nhiệm vụ thì bị thương, giám định là tàn tật cấp bốn. Sau đó Đỗ Diệm chủ động từ chức, rồi mở ra quán bar này. Người của cục thành phố luôn chọn quán bar Già Lam khi muốn tụ tập nhậu nhẹt.

A Từ đứng trước cửa quán bar, nhìn mấy chữ "Quán bar Già Lam" như đang suy nghĩ chuyện gì.

Giản Ngôn đi tới bên cạnh cậu, hỏi: "Đang nhìn gì đó?"

A Từ nghiêng đầu nhìn hắn, nói: "Em rất thích cái tên này."

Mỗi lần A Từ nghiêng đầu, Giản Ngôn luôn thấy đáng yêu muốn chết, hận không thể ôm vào lòng xoa nắn một trận. Nhưng bây giờ hắn chỉ được nhìn thôi, trong lòng luôn nghĩ đến việc thổ lộ, không biết tối nay có cơ hội nói ra hay không.

Giản Ngôn thở dài, chợt nghe thấy một giọng nói trêu chọc: "Có một người đẹp trai siêu cấp ở bên cạnh mà cậu còn thở dài cái gì?"

Giản Ngôn và A Từ cùng quay đầu, đã thấy một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi đang chống gậy cười với bọn họ. Người này cao to uy vũ, vẻ mặt điềm đạm, tạo cho người ta cảm giác rất đáng tin, đó chính là ông chủ của quán bar – Đỗ Diệm.

"Anh Đỗ, giới thiệu với anh một chút, đây là A Từ, sư đệ tôi."

Quan hệ giữa Giản Ngôn và Đỗ Diệm có vẻ không tệ, hắn không để ý Đỗ Diệm trêu chọc mà ôm vai A Từ giới thiệu cho Đỗ Diễm, sau cùng hai người còn lén trao đổi một ánh mắt thâm ý.

A Từ mỉm cười gật đầu, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Anh Đỗ."

Đỗ Diệm thầm đánh giá A Từ từ trên xuống dưới, cũng cười lên: "Chỗ này của tôi luôn hoan nghênh trai đẹp."

Mấy người đang định đi vào thì lại thấy Đàm Mộc đỏ mặt đi ra từ bên trong.

"Đầu Gỗ, cậu sao vậy?" Giản Ngôn thấy kỳ lạ, nhịn không được hỏi.

"Sếp, chuyện là..." Đàm Mộc nhăn nhó, "Tôi, có một người bạn của tôi muốn đến, có được không?"

"Sinh nhật của cậu, bạn cậu muốn đến tất nhiên là được. Với lại cũng lạ thiệt, sao cậu phải hỏi tôi?" Giản Ngôn thật không hiểu ra sao cả.

Mặt Đàm Mộc càng đỏ hơn.

A Từ kéo tay Giản Ngôn, ý bảo hắn nhìn cô gái vừa đi xuống xe ở trước cửa.

Cô gái mặc áo đầm đỏ rực, mái tóc cực kỳ xoăn, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, đôi mắt trông rất linh động, vô cùng xinh đẹp.

"Ồ... Đây là bạn của cậu à?" Giản Ngôn nhìn thấy cô gái thì quay đầu chọc Đàm Mộc, "Đầu Gỗ quen biết một đại mỹ nữ thế này, sao không cho chúng tôi biết sớm chứ?"

Mặt Đàm Mộc càng đỏ hơn, nhưng cô gái lại rất tự nhiên, trực tiếp đi tới gọi Đàm Mộc một tiếng: "Đầu Gỗ."

Đàm Mộc đỏ mặt, tay chân luống cuống không biết làm sao.

Giản Ngôn cười giúp cậu giải vây: "Thằng nhóc này vừa gặp người đẹp đã thẹn thùng rồi, thật là không làm nên cơm cháo gì mà, người đẹp đừng để ý nhé."

Cô gái cũng rất phóng khoáng, nhìn Giản Ngôn nói: "Anh chính là đội trưởng Giản à?"

Sau đó lại nhìn qua A Từ, nói: "Vị này chắc là cảnh sát A Từ?"

Giản Ngôn và A Từ kinh ngạc nhìn nhau.

Cô gái vươn tay ra, nói: "Tôi tên Ngô Thư Dung, là bạn của Đàm Mộc, rất hân hạnh được quen biết."

Hai người lần lượt bắt tay với Ngô Thư Dung, ca ngợi nhau vài câu, rồi cùng nhau đi vào quán bar.

Khi cả đám người nhìn thấy Ngô Thư Dung thì rất phấn khởi, vừa khen ngợi Ngô Thư Dung vừa trêu chọc Đàm Mộc, bầu không khí cực kỳ tốt.

Giản Ngôn kéo A Từ vào tuốt bên trong ngồi, Đỗ Diệm tới hỏi hai người uống gì, A Từ vừa định chọn thì Giản Ngôn đã nói trước: "Em không được uống rượu."

Lại nói với Đỗ Diệm: "Em ấy không thể uống rượu, cho ly nước chanh đi."

Đỗ Diệm cười mờ ám, ghi lại rồi rời đi.

Giản Ngôn thấy A Từ không nói gì, thấp giọng nói: "Em đang bị thương mà, không uống rượu được."

"A."

A Từ lên tiếng, bị bọn Đàm Mộc bên kia hấp dẫn lực chú ý, một đồng nghiệp đang hỏi Ngô Thư Dung làm nghề gì, Ngô Thư Dung trả lời là y tá.

Đồng nghiệp đó nói: "Có y tá xinh đẹp như vậy, tôi tình nguyện ngày nào cũng bị bệnh."

Mọi người cùng cười lên, ồn ào hùa theo.

Giản Ngôn thấy A Từ không để ý đến mình, còn tưởng cậu giận rồi, tính nói gì đó thì nhân viên phục vụ đúng lúc mang rượu lên.

Giản Ngôn để nước chanh trước mặt A Từ, lại thấy cậu mỉm cười nhìn Ngô Thư Dung ở đối diện.

Giản Ngôn buồn bực không thôi, khẽ đυ.ng tay A Từ một cái.

A Từ quay qua, khó hiểu nhìn hắn.

"Anh cho em uống ké rượu của anh một chút, được chưa?" Giản Ngôn tỏ ý lấy lòng, đưa rượu của mình cho A Từ, "Em đừng giận."

A Từ cười khúc khích, cũng không giải thích, nhận lấy rượu của Giản Ngôn.

"Chỉ được uống một ngụm thôi." Giản Ngôn có chút thất thần nhìn khuôn mặt tươi cười của A Từ, nhưng vẫn không quên nhắc nhở.

A Từ bưng ly rượu của hắn lên nhấp một miếng, sau đó đẩy trả lại.

Giản Ngôn nhìn cái vết nhàn nhạt trên ly rượu, ma xui quỷ khiến cũng chạm môi vào đó rồi uống một ngụm.

Sau đó quay qua nhìn A Từ, mặt A Từ đỏ bừng, xoay đầu qua chỗ khác.

Lòng Giản Ngôn rối loạn, muốn kéo tay A Từ.

Bỗng nhiên Tiếu Tiếu ở nơi nào đó lớn tiếng ồn ào: "Sếp, A Từ, mau tới ăn bánh kem, hai người trốn trong đó làm gì?"

Giản Ngôn: "..."

Bởi vì còn vụ án chưa phá xong, bọn họ không dám chơi quá muộn, mới hơn mười giờ đã giải tán.

Quán bar này cách chỗ ở của Giản Ngôn không xa, đi bộ có lẽ chỉ mất nửa giờ.

Sau khi tạm biệt mọi người, Giản Ngôn nói với A Từ: "Chúng ta đi bộ về được không?"

"Sao phải đi bộ ạ?" A Từ không hiểu.

"Tôi... uống rượu mà, cho tỉnh rượu..."

"Dạ." A Từ cũng không nghĩ nhiều, đồng ý.

Lúc này người đi đường đã không còn nhiều, Giản Ngôn đang tính làm sao mở miệng, A Từ bỗng nhiên nói: "Anh có cảm thấy Ngô Thư Dung có chút kỳ lạ không?"

Giản Ngôn: "Kỳ lạ thế nào?"

A Từ nói: "Đầu Gỗ có vẻ không thân với Ngô Thư Dung cho lắm, nhưng Ngô Thư Dung dường như biết rất nhiều về chúng ta..."

Giản Ngôn: "Vì sao em nói Đầu Gỗ và Ngô Thư Dung không thân? Đầu Gỗ trời sinh không biết cách giao tiếp với người khác, bằng không sẽ không gọi hắn là Đầu Gỗ."

A Từ lắc đầu, rất nghiêm túc nói: "Không đúng, lúc ở chung với người thân quen, Đầu Gỗ không phải như thế."

Giản Ngôn không có cơ hội bày tỏ, căn bản không còn tâm tình để ý tới Ngô Thư Dung gì đó. Nhưng A Từ cứ mãi bàn luận về Đàm Mộc, Giản Ngôn nhịn không được thấy chua chua: "Em luôn hiểu Đàm Mộc ha?"

"Dạ?" A Từ nhất thời không hiểu Giản Ngôn đang nói gì, bị câu nói của hắn hù dọa, bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng.

Hai người đều không nói, trầm mặc đi lên phía trước, rất nhanh đã đi tới cổng tiểu khu nhà A Từ.

"Em đi lên trước." A Từ khẽ nói một tiếng, xoay người định chạy.

"A Từ!" Giản Ngôn bắt lại tay A Từ.

A Từ càng hoảng sợ hơn, theo bản năng muốn giãy ra.

Nhưng Giản Ngôn không những không buông mà còn mạnh tay hơn, kéo một cái đã lôi A Từ qua.

A Từ không ngờ hắn sẽ mạnh tay như vậy, bước chân lảo đảo. Giản Ngôn buông tay cậu ra, đổi thành nắm eo cậu, trực tiếp ôm người vào lòng.

Hai người cơ hồ là mặt kề mặt đứng chung một chỗ, hô hấp giao thoa, A Từ trong nháy mắt đỏ mặt, lại muốn tránh thoát.

"A Từ." Giản Ngôn dịu giọng, nói: "Anh thích em."

Thân thể A Từ cứng đờ, ngưng giãy giụa.

Cậu nhìn Giản Ngôn một chút, vội vàng cúi đầu.

"Lần đầu tiên gặp em, anh đã thích em rồi. Anh sống ba mươi năm chưa từng động tâm, anh cho rằng đời này sẽ không biết động tâm là gì, nhưng không ngờ lại gặp được em. A Từ, là em đã cho anh biết cái gì gọi là vừa gặp đã yêu." Lòng bàn tay Giản Ngôn ra một lớp mồ hôi, giọng nói càng lúc càng kiên định, "Thấy em bị thương, anh sẽ đau lòng; thấy em nhíu mày, anh sẽ buồn bực; thấy em vui vẻ, anh cũng vui theo; em nấu cơm cho anh, anh liền muốn em nấu cho anh cả đời... A Từ, em tốt như vậy, anh cũng không biết anh có xứng có được em hay không. Em biết không, đây là lần đầu tiên anh thấy không có chút tự tin nào với bản thân mình. Có lúc anh nghĩ, cái gì em cũng tốt hơn anh, dường như anh không làm được gì cho em cả, anh có nên tránh xa em ra hay không? Nhưng anh thích em như vậy, anh không nỡ rời xa em dù chỉ một chút. A Từ, mặc dù anh không tốt, nhưng anh sẽ đối với em thật tốt, em có bằng lòng tiếp nhận anh không?"