Nhân viên phục vụ đi rồi, Lam Diệu Dương cực kỳ nghiêm túc tiếp tục ăn cơm.
Nhưng anh dựng thẳng lỗ tai lên nghe rất rõ cuộc điện thoại của Nghê Lam.
Phan Kính kia và Nghê Lam khen nhau trong điện thoại. Anh ta khiêm tốn lại vui vẻ nói anh ta không phải thiên sứ, Nghê Lam mới là thiên sứ.
“Em gái, em chính là đại tiên, cá chép đen thần tiên, bla bla. Phong cách hình tượng của anh trong giới này cho tới giờ chưa có ai tìm anh làm chương trình, ăn với em một bữa khuya về kết quả là đời thay đổi rồi.
Lên hot search, tiết mục cũng chủ động tìm tới cửa. Nhưng bây giờ đối phương có một điều kiện, hi vọng em với anh chung một nhóm, cùng lên sóng, như vậy mới thu hút.”
Lam Diệu Dương nhai kỹ rồi nuốt miếng thịt bò trong miệng.
Nghê Lam nghĩ ngợi, nghiêm túc hỏi: “Đúng là việc tốt, nhưng em muốn hỏi chút, bị đen thì sao?”
“Anh vốn là nhân vật phản diện, em còn có thể đen hơn nữa sao?” Phan Kính hỏi lại.
Sao lại có lý thế nhỉ, không cách nào phản bác được.
Nhưng Nghê Lam vẫn phải hỏi: “Nhưng sao bọn họ lại phải tìm một đôi tra nam tiện nữ lên chương trình chứ? Đây là tiết mục trừ gian diệt ác sao, có khi nào cố ý gϊếŧ chết hai đứa mình trong đó không? Không phải nói chương trình truyền hình trực tiếp là cách chỉnh người dễ nhất sao.”
Phan Kính thực sự là phục cái đầu của cô, anh kêu lên: “Cái gì mà tra nam tiện nữ, a, không phải, em xem tra nam tiện nữ bùng nổ cỡ nào. Nhóm hai đứa mình lên sóng là để câu view thôi. Người ta là muốn cái này. Em sợ bị chỉnh hả? Không đâu, người ta cũng muốn thể diện chứ, sẽ không làm gì quá đáng đâu. Có điều đùa mấy câu làm nóng xíu chắc chắn sẽ có.”
“Em không sợ bọn họ chỉnh em, em sợ bọn họ quay trực tiếp thì hết đường xuống, em lại thêm đen.” Nghê Lam dõng dạc.
Phan Kính: “…”
Lam Diệu Dương nuốt thịt bò xuống, chậm rãi uống một ngụm nước, ngoắc ngón tay với Nghê Lam: “Để anh nói chuyện với anh ấy.”
Nghê Lam vội vàng nói với Phan Kính: “Lam tổng nói để ảnh nói chuyện với anh, ảnh biết rõ hơn em.”
Phan Kính vẻ mặt mơ hồ: “Ai cơ?”
“Lam tổng.” Nghê Lam nói lại một lần nữa.
“Lam tổng nào cơ?” Phan Kính hết hồn.
“Chính là Lam tổng Lam đáng yêu đó.” Nghê Lam đáp.
Lam Diệu Dương thầm châm chọc: ‘Chính là thiên sứ khác trong miệng cô.’
Điện thoại tới tay Lam Diệu Dương, Phan Kính khách sáo lịch sự, “Lam tổng, tôi là Phan Kính.”
“Chào anh, tôi là Lam Diệu Dương. Nghê Lam nói chuyện không rõ ràng, chuyện đơn giản cô ấy cũng lòng vòng được. Anh nói cho tôi chút là chương trình gì, nội dung ra sao, của đài nào, ai đầu tư, thời lượng ra sao, nhà chế xuất, đạo diễn là ai?”
Nghê Lam: “…”
Phan Kính: “…”
Thật đáng sợ, kiểm tra là đây.
Phan Kính cảm thấy may mắn người đại diện của mình đã hỏi rất rõ ràng rồi, nếu không là không qua cửa nổi.
Thế là điện thoại của Phan Kính lại đưa qua tay người đại diện của anh, Vạn Hạ.
Vạn Hạ và Lam Diệu Dương rất nhanh đã nói rõ. Đây là một tiết mục truyền hình trực tiếp của một nhà mạng nào đó, phía đầu tư là Công nghệ Viễn Bác, chủ yếu là quảng cáo một trò chơi mới, cho nên tên tiết mục và trò chơi thống nhất gọi là ‘Phần thưởng tối cao.’
Hình thức chương trình là sáu người ba tổ, mỗi tổ một nam một nữ tham gia thi tài, nhưng cuối cùng chỉ có một người thắng. Cũng chính là, vòng cuối cần một chút mưu kế để đồng đội tự gϊếŧ lẫn nhau hoặc là nhường nhau, tóm lại tạo ra một chút tình huống vui vẻ. Phần thưởng lớn cuối cùng là mong muốn cá nhân của bọn họ.
Chính là trước khi tham gia thi đấu, sáu người đều ghi lại nguyện vọng của bản thân, phần thưởng cuối cùng cao nhất chính là thực hiện nguyện vọng của bọn họ.
Đương nhiên là làm chương trình thôi, nguyện vọng này khẳng định cũng là thương lượng với tổ sản xuất sắp xếp. Một là bày ra dự tính của mỗi người, hai là có thể thực hiện được nguyện vọng, miễn là không phải cái trên trời, làm sống lại người thân gì gì đó, tóm lại phải có hiệu quả kịch tính, lại có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoặc sôi nổi.
Nghê Lam ở một bên nghe bĩu môi: “Vậy khỏi cần thương lượng đi, giả dụ nói nguyện vọng của em là khôi phục trí nhớ, họ có thể làm sao?”
Bên này Lam Diệu Dương còn đang hỏi chuyện chế tác, nghe thấy Nghê Lam xen vào quay sang nói: “Đừng ngắt lời.”
Nghê Lam còn nói: “Được rồi, em đổi ý rồi, không cần phục hồi trí nhớ, có thể giúp em trả hết nợ là được.”
Lam Diệu Dương không để ý đến cô, một lúc sau nói chuyện xong với Vạn Hạ, trả lại di động cho Nghê Lam.
Phan Kính bên kia cũng cầm lại di động, hỏi cô: “Đại tiên, thế nào, chương trình này có tham gia không?”
Không đợi Nghê Lam trả lời anh còn nói: “Em nhất định phải tham gia nha, hai đứa mình gom doanh thu. Đây là lần đầu tiên anh có cơ hội lên chương trình đó, lại còn là nhà đài lớn, chế tác lớn.”
Nghê Lam có chút khó xử, nói: “Anh Kính, em chắc chắn muốn tham gia, nhưng em phải nói chuyện với công ty chút. Thiệt không dám giấu, công ty em sắp chán chết em rồi, đang đòi hủy hợp đồng với em đây.”
Phan Kính nói: “Công ty nào cũng sẽ không bỏ qua tiền đâu nên sẽ không thành vấn đề, em cứ nói chuyện với họ đi.”
“Ok, em nhất định sẽ tranh thủ.”
“Vậy anh chờ tin em.”
Nghê Lam cúp điện thoại, thấy Lam Diệu Dương đang gọi điện, cô nhanh chóng liên lạc với Thiệu Gia Kỳ, kể lại chuyện cho cô, chuyển số điện thoại của người liên lạc trong tổ kế hoạch chương trình mà Phan Kính đưa qua.
Thiệu Gia Kỳ mừng rỡ, Nghê Lam nhà cô được mà, từ sau khi bị bôi đen, tuy là từng đợt từng đợt sóng ngăn trở, nhưng cơ hội cũng theo đó mà đến. Thiệu Gia Kỳ nói cô lập tức liên lạc hỏi thử, bên phía chị Tĩnh cô sẽ năn nỉ thật tốt. Quảng cáo lần trước không có vấn đề gì, lần này chắc chắn cũng có thể.
Bên chỗ Phan Kính, Vạn Hạ hỏi anh: “Tại sao tiểu Lam tổng lại ở chung với Nghê Lam?”
“Sao tôi biết được.” Phan Kính cũng không hiểu trăng sao gì, mà giờ không tiện hỏi.
“Vậy Nhị Lam couple là thật à?”
Phan Kính chỉ chỉ mũi mình: “Tôi với Nghê Lam couple cũng là thật, có ảnh chụp thật nhớ không? Rất nhiều cô gái nhà lành khóc lóc kêu gọi tôi thoát khỏi móng vuốt của cô ấy đó.”
Vạn Hạ vỗ vỗ vai anh: “Nhất định phải bảo vệ vị trí couple này. Đợi tham gia xong tiết mục này hãy giải tán.”
Bên này Lam Diệu Dương đã gọi điện thoại xong, nói với Nghê Lam: “Cũng được. Đạo diễn là Mạnh Tư Nguyên, kinh nghiệm làm chương trình rất phong phú, đội của anh ta rất chuyên, chế tác hẳn là không thành vấn đề.
Trò chơi ‘Phần thưởng tối cao’ kia mới tung ra thị trường được hai tháng, tìm đến chương trình để quảng bá. Hình thức và trò chơi của chương trình gần như đã thống nhất, chủ yếu là người thật thi đấu kiểu counter strike (CS), có l*иg ghép chút thử thách vượt mê cung, cuối cùng tập hợp đủ năm chiếc chìa khóa, mở rương bảo bối là có thể lấy được phần thưởng cao nhất.
Tiết mục này cần thể lực, ngày đầu tiên huấn luyện và tìm thức ăn, hôm sau giải đố tìm manh mối tiến vào khu lấy chìa khóa, ngày thứ ba là quyết chiến cuối cùng, đưa chìa khóa về khu chỉ định là thắng.”
Nghê Lam cảm thấy có khả năng: “Nghe có vẻ em hoàn thành được.”
“Kinh phí dùng cho công việc chế tác và đạo cụ bọn họ rất lớn, cho nên dự toán cho nghệ sĩ có hạn. Hơn nữa trò chơi có chút khó khăn, nghe nói đã đàm phán với mấy minh tinh lớn, sau khi bọn họ nghe chi tiết chương trình đều không muốn tham gia, muốn bảo vệ hình tượng cá nhân.
Cho nên tổ tiết mục đang cân nhắc mời hai tuyển thủ đối chiến ở câu lạc bộ CS, và bốn nghệ sĩ. Như vậy sẽ thú vị và hay ho hơn, cũng hấp dẫn người xem.”
Nghê Lam nghe hiểu: “Nam nghệ sĩ chỉ có mình Phan Kính đúng không? Ba người còn lại đều là nữ.”
“Đúng, theo danh sách hiện tại thì Uông An Ni từng diễn cảnh sát, luật sư, thẩm phán, thường là nữ phụ thứ hai, hình tượng rất trí thức chính nghĩa.”
Nghê Lam: “…”
“Một nữ nghệ sĩ khách mời khác là Môn Bội Bội, diễn viên hài. Rất biết khuấy động không khí, phản ứng nhanh, có tài ăn nói.”
Nghê Lam: “…”
Lam Diệu Dương: “Em thì…”
Nghê Lam: “Không cần đánh giá, em tự hiểu. Bọn họ chính là muốn tìm em tham gia để làm bia đỡ đạn chứ gì?”
“Đúng. Em với Phan Kính bây giờ đang có độ hot. Hơn nữa Phan Kính đã từng quay rất nhiều phim hành động, có nhiều kinh nghiệm với súng ống, cũng có chút hiểu biết về động tác, kỳ thật là lựa chọn tốt cho chương trình này.”
“Chờ chút.” Nghê Lam bỗng nhiên bắt được trọng điểm, “Tiết mục này của bọn họ, nam phụ trách chơi đấu uy phong, nữ tạo chủ đề hài phải không?”
“Xem cách phối hợp khách mời hiện tại, đúng thật là như vậy.”
Lần này Nghê Lam không thể chịu thua: “Vậy em nhất định phải tham gia!”