Biên tập: Rosa
Tiếng súng rạch thủng bầu trời, đoàn người lao về phía trước.
Vừa mới bắt đầu nên không nhìn ra chênh lệch, mọi người chen chúc trong đường băng. Sau khúc cua đầu tiên, ưu thế về thể thao và đôi chân dài của Phàn Nhân đã lộ ra, cô ta nhanh chóng chiếm vị trí thứ nhất trên đường băng, trở thành thủ lĩnh, tốc độ chỉ tăng không giảm.
Đám chị chị em em và bọn nam sinh yêu thích cô ta đứng bên cạnh hô lên ‘nữ thần nữ thần”, gào đến nỗi cổ họng muốn nứt ra, sóng âm tràn ngập khắp đường đua.
Cứ như trong trận đấu này, Phàn Nhân đã cầm chắc hạng nhất vậy.
Nghê Già vẫn giữ tốc độ bình thường, bảo trì khoảng cách đồng đều với những người khác, cô thích kéo dài cự ly, giỏi bùng nổ, trước đây, mỗi lần cô lên sàn, đó chắc chắn là điều đáng xem nhất.
Khi vòng đầu tiên sắp kết thúc, Phàn Nhân vẫn duy trì vị trí thứ nhất, mấy nữ sinh chạy theo sau cô ta trở nên chậm dần vì thể lực tiêu hao.
Khoảng cách giữa ba người đầu tiên kéo ra, mỗi người cách nhau một đoạn.
Mọi người tiến vào thời kì mệt mỏi, tay vung chậm lại, gió cũng trở thành lực cản để tiến lên.
Lúc Nghê Già chạy đến khúc cua thứ tư thì bị hai nữ sinh ở sau chen chúc.
Bọn họ rất nhanh chạy qua người cô.
Đằng trước Nghê Già có năm người.
Tâm trạng của cô còn tốt, vẫn vững vàng duy trì hơi thở.
Trong tiếng reo hò điên cuồng của đám đông trợ uy cho Phàn Nhân, Nghê Già nghe thấy tiếng hô của bạn cùng lớp, mấy người bạn không hay nói chuyện với cô đều đang kêu tên cô.
Nhất là lớp trưởng, hăng hái chen về trước, quơ quơ bình nước khoáng trong tay. Mới vừa bị đội tự kỉ luật nhắc nhở ra sau đứng, tránh xa vạch đỏ trên đường băng, chẳng mấy chốc lại dán người lên.
“Nghê Già, cố lên!”
Bọn họ kêu.
Nghê Già, cố lên.
Thời gian cứ như trở về ba năm trước, khi đó cô cũng tham gia đại hội thể dục thể thao, toàn trường đều vì cô mà thét chói tai.
Khi đó, bên cạnh cô còn một đám người, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, dùng cách lộ liễu nhất hò hét, bọn họ hô to tên cô, cô không hề biết cuộc đời mình sẽ có khoảnh khắc tùy ý như vậy.
Cô đơn độc tiến lên, nhận được lại rất ít ỏi.
Nghê Già sải dài bước chân, nghe thấy hơi thở của mình bắt đầu dồn dập, mặt trời chói chang trên không, mồ hôi chảy vào mắt, làm tầm mắt mơ hồ, vừa cay vừa đau.
Cô thuận tay lau đi, tiếp tục chạy.
Đây là lần cuối cùng, ở cái sân thể dục này, ngôi trường này, thành phố này, Nghê Già làm học sinh của trường cấp 3 Thập Lục tham gia đại hội thể dục thể thao.
Thời gian trước có bao nhiêu cảnh tượng, thời gian sau còn có nhiều u ám.
Cái gọi là tuổi trẻ lông bông, hết khóc rồi cười đó, cô cũng từng cài hoa đeo bạc, cũng từng theo gió cưỡi trăng, mà nay, chuyện cũ đã tan vào sông hồ, duyên đến duyên đi, vốn là công dã tràng.
Cuộc sống trung học của cô, cuối cùng cũng kết thúc.
…
Vòng cuối cùng, Nghê Già bắt đầu chạy như điên.
Tiếng la hét trên sân thể dục ngày càng ồn thêm, bên tai cô nổi gió, hoàn toàn không nghe thấy ai đang kêu mình, ai đang hô tên ai.
Lòng của cô tĩnh lặng.
Cô có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, sục sôi như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Nghê Già không biết, trong mắt người khác, trận đấu của cô không khác gì một vở kịch.
Sự bùng nổ của cô rất đột ngột, không hề có một dấu hiệu gì, từ vòng thứ hai tốc độ càng lúc càng nhanh, cô không chạy từ bên trong mà là lao thẳng ra ngoài, đuổi theo từng người ở trước.
Một người, hai người, ba người, cô đã vượt qua bốn người.
Chỉ còn Phàn Nhân.
Phàn Nhân nghe tiếng bước chân đang dần tới gần cũng rất nóng nảy, cô ta có linh cảm, toàn trường sôi sục như vậy, người theo sau cô ta nhất định là Nghê Già.
Cô ta muốn lao đến đích sớm hơn, nhưng vô ích, cơ thể cô ta đã đến cực hạn, không thể kéo dài đợt chạy nước rút.
Nghê Già trực tiếp lướt qua cô ta ở khúc cua cuối cùng, mái tóc đuôi ngựa buộc cao nhoáng qua trước mắt cô ta, cách cô ta càng ngày càng xa.
Mấy trăm mét cuối cùng, Phàn Nhân đã hoàn toàn kiệt sức, chỉ có thể vung cánh tay chống đỡ thân thể chết lặng.
Đúng lúc này, Nghê Già – người đang sắp tới đích, đột nhiên dừng bước.
Toàn trường lơ mơ.
Trọng tài cầm đồng hồ bấm giờ, tức giận đến mức giơ chân lên, “Chạy cho xong đi! Nhớ kỹ thời gian của mình đấy! Em làm gì thế hả?”
Nghê Già phớt lờ, cô xoay người, cong môi đứng đối diện với Phàn Nhân – người đang chạy như bay về phía cô, sau đó bước ngược ra sau hai bước, giang hai tay ra, đi qua vạch đích.
Động tác này tràn ngập kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cô chính là người đứng nhất.
Không phục cũng phải phục.
Vẻ mặt kinh ngạc của Phàn Nhân khiến cô cảm thấy sảng khoái.
Giữa hàng lông mày là thần thái sáng láng, nụ cười của cô vừa xinh đẹp vừa kiêu ngạo.
Khoảnh khắc kia, cô là Nghê Già, chưa từng thay đổi.
Không ai có thể bò lên đầu cô.
…
Tống Chương chết lặng, miệng há to không thể khép lại, “Tôi, f*ck.”
Cậu ta phục.
Thật sự.
Nghê Già cực kỳ, cmn soái.
Đến một đứa con trai như cậu ta cũng muốn đứng dậy theo, thét chói tai.
Cậu ta đυ.ng vào người bên cạnh, “Không đến đích đón người ta hả?”
Không ai đáp.
Tống Chương quay đầu nhìn, phát hiện Trần Kính Sinh đã giữ nguyên dáng ngồi kia rất lâu, hai mắt cậu dán chặt vào một người nữ sinh ở dưới đài bị đám người vây quanh, toàn bộ quá trình không nói một câu.
“Trần Kính Sinh?” Tống Chương lại gọi một tiếng, quơ quơ cánh tay trước mặt cậu.
Lúc này cậu mới quay đầu, “Cái gì?”
“Không xuống dưới xem sao?”
“Không đi.”
“Đến cũng đến rồi.”
Trần Kính Sinh không đáp, một lát sau, vẻ mặt càng ngày càng kém, “Cô ấy không cần.”
Tống Chương không hiểu gì, lúc nhìn theo ánh mắt của cậu mới phát hiện có một nam sinh đang đỡ Nghê Già, còn cầm tay của cô.
Tống Chương nhìn kĩ lại, người nọ không là Trình Thạc sao?
“Anh trai này đang làm gì vậy?”
Trần Kính Sinh đột nhiên đứng lên, “Đi.”
“Đi đâu?”
“Quán net.”
Tống Chương kinh ngạc, “Cậu bỏ mặc cô ấy cho người khác sao?”
Trần Kính Sinh không trả lời, sải bước xuống đài, còn định đi về phía lối ra.
Tống Chương không chịu đi, trực tiếp đứng trên đài nhìn xuống dưới, quát to một tiếng.
“Nghê Già!”
Nữ sinh quay đầu, mặt mày hớn hở.
Bây giờ tâm trạng của cô rất tốt, hiếm khi tỏ ra thân thiết mà vẫy tay với Tống Chương.
Tay của Trình Thạc còn đỡ lấy cô.
Tống Chương nhảy từ trên đài xuống, sau đó đi tới chỗ bọn họ, nói: “Hôm nay cô soái lắm.”
Trên mặt Nghê Già vẫn còn ửng đỏ vì chạy cự ly dài, sợi tóc thấm mồ hôi, dính vào trán. Nghe vậy cười lên.
Trình Thạc đáp, “Trọng tài vừa mắng cậu ấy không biết phép tắc, bằng không có thể ghi vào kỷ lục tám trăm mét của nữ.”
Tống Chương khen: “Trâu bò thật.”
—— “Cậu có đi không?”
Tống Chương đè ép xúc động muốn cười ha hả lên, cậu ta lắc đầu, xoay người nhìn Trần Kính Sinh đang đứng trước mặt, “Gấp cái gì, tán gẫu hai câu đã.”
Nếu Trần Kính Sinh thật sự muốn đi, căn bản sẽ không chờ cậu ta, càng đừng nói là chủ động đi tới, hỏi cậu ta có đi hay không?
Thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Cậu vừa tới, Trình Thạc bình tĩnh bỏ tay xuống.
Nghê Già vặn nắp bình nước khoáng, nâng mắt nhìn lướt qua Trần Kính Sinh, “Ồ.”
Sau khi uống mấy hớp lớn mới tiếp tục dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói, “Còn tưởng cậu không tới chứ.”
Cậu biết.
Cô nhất định còn ghi hận chuyện sáng nay.
Ánh mắt Trần Kính Sinh đảo qua cổ cô, cô mặc áo khoác, mơ tuya kéo lên trên cùng, che kín cổ.
Cậu thờ ơ mở miệng: “Không nóng?”
Nghê Già dừng tay.
Tống Chương cũng phát hiện, “Cô chạy bộ mà mặc nhiều như vậy làm gì?”
Làm gì?
Cô còn có thể làm gì?
Trên cổ cô đầy dấu đỏ hồng, không che chờ bị người ta chỉ trỏ sao?
Nghê Già siết chặt cổ áo, “Tôi không nóng.”
Cô trừng mắt nhìn Trần Kính Sinh, không ngờ, đáy mắt cậu mang ý cười, nụ cười này và đuôi lông mày nhếch lên lộ ra vài phần ngả ngớn.
Biểu cảm kiểu này xuất hiện trên mặt Trần Kính Sinh đúng là hiếm thấy.
Shit.
Nghê Già mím môi, làm lơ cậu.
Trình Thạc thay cô giải vây, “Vừa chạy xong đừng cởϊ áσ, dễ bị cảm lắm.”
“Quan tâm sai người rồi đấy.” Tống Chương liếc cậu ta một cái, ý tứ sâu xa.
Trình Thạc không nói nữa.
Trận đấu tiếp theo sắp bắt đầu, có người kêu Trình Thạc đi qua ghi tỉ số.
Cậu ta khoát tay, “Tôi đi trước.”
Nghê Già: “Gặp lại sau.”
Tống Chương nghĩ thầm, cám ơn trời đất, cuối cùng đi rồi.
Trình Thạc vừa đi, hơi thở nóng nảy như ẩn như hiện trên người Trần Kính Sinh cũng tiêu tán.
Cậu nhìn Nghê Già, “Lát nữa còn có trận đấu?”
Nghê Già: “Không phải tối qua hỏi rồi sao?”
Cậu lẳng lặng nhìn cô một lát, không nói nữa, xoay người đi khỏi sân thể dục.
Nghê Già theo sau, cố ý kéo kéo góc áo của cậu, “Anh Sinh, cái áo này nhìn hơi quen quen nha.”
Cậu vẫn không nói chuyện, sải bước đi về trước.
Nghê Già tiếp tục trêu, “Mặc lại đồ tôi đã mặc, có thấy khác chỗ nào không?”
Dường như Trần Kính Sinh không thể nhịn được nữa, bọn họ đã đi khá xa đám người kia, hai bên con đường nhỏ đều là cây xanh.
Cậu dừng bước, Nghê Già suýt nữa đυ.ng vào lưng cậu, cô còn chưa đứng vững, Trần Kính Sinh đã kéo cổ tay cô, ấn cô lên một thân cây.
Phiến lá trên đầu rung lên “Rào rào rào rào”.
Tống Chương kịp thời phanh lại, sau đó xoay người bỏ đi, tôi không thấy gì hết, cái gì cũng không thấy.
Trần Kính Sinh nâng tay kéo mơ tuya xuống nhưng bị Nghê Già chặn, cậu lật tay đè cánh tay cô lại.
Cậu uy hϊếp, “Không muốn cổ nữa sao?”
Nghê Già cũng không giãy dụa, khóe miệng treo nụ cười như có như không.
“Có bản lĩnh thì đến đây đi, nhiều người như vậy, cậu hôn đi nha.”
Trần Kính Sinh không nói gì, nắm lấy áo khoác, xách cả người cô lên bằng một tay.
Nghê Già còn chưa phản ứng lại, cậu đã cắn lên cánh môi mềm mại của cô, ra sức dày vò, như cơn bão cuồn cuộn dâng lên trong một giây, hùng hùng hổ hổ, cuốn đi toàn bộ nhiệt độ trên người cô.
Trong cơn triền miên, cậu nếm được mùi vị son môi của cô.
Thể xác và tinh thần của Nghê Già đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô cũng không biết mình lấy sức lực ở đâu mà đẩy cậu ra, “Cậu điên rồi hả?”
“Đúng vậy.” Trần Kính Sinh nhìn chằm chằm cô, vết son trên môi nhòe ra ngoài vì bị cậu hôn trông như hai cánh hoa đỏ thắm.
Màu sắc quá đẹp cũng là một cái tội.
“Cho nên, đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi.”