Biên tập: Rosa
Lúc Nghê Già ngủ dậy, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen.
Cô mơ một giấc mơ rất dài, nhưng khi tỉnh lại, toàn bộ hình ảnh đều biến mất, cô chẳng nhớ bất kì thứ gì. Chỉ có cảm giác mất mát, trống rỗng sau khi tỉnh giấc khỏi cơn mơ là làm cô thấy áp lực.
Cô vò mái tóc dài quấn vào nhau, lấy di động ra khỏi khe sofa.
Màn hình sáng lên, thời gian hiển thị là 22: 36.
Cô đã ngủ gần 3 tiếng.
Cô quá mệt.
Vốn định về nhà thay đồ rồi đi, kết quả dính sofa một lát thì không biết khi nào ngủ thϊếp đi.
Cũng không biết buổi tụ hội đã kết thúc chưa?
Nghê Già đốt điếu thuốc, nằm nghiêng trên sofa, lười biếng hút.
Gần đây trời nóng, cô không quá phụ thuộc vào thứ này, mùi vị nặng, hút nhiều cô cũng không thoải mái.
Nhưng cô hơi nghiện, sau khi ăn xong, tỉnh ngủ sẽ quen tay đốt một điếu.
Nghê Già phun một ngụm khói, nhìn Wechat.
Lúc 8 giờ, Triệu Như chỉ gửi qua một câu “Chừng nào cậu đến?” rồi không gửi nữa, Trình Thạc cũng hỏi cô hai câu, những tin nhắn khác đều là của Sở Lê, tin nhắn mới nhất là 2 phút trước, nói rằng bọn họ đã kết thúc bữa ăn, chuẩn bị đổi chỗ.
Nghê Già quét mắt qua, sau đó xóa bỏ khung chat của Triệu Như và Trình Thạc.
Cô không thích lưu lại lịch sử trò chuyện.
Giao diện càng sạch càng tốt, nhìn thanh tịnh.
Sau khi xóa xong, cô nhấn vào khung chat của Sở Lê, đang nghĩ có nên nhắn là cô không đi hay không, dù gì cũng đã trễ rồi.
Cô đang gõ chữ, còn chưa chỉnh sửa xong, đối diện đã gửi đến một tin.
‘Hình như đám người Trần Kính Sinh định đi, nếu cậu sợ xấu hổ thì đợi lát nữa đến thẳng quán bar đi.’
Nghê Già khựng lại.
Cậu ấy thật sự đi?
Lúc cô đang ngẩn người, Sở Lê đã gửi tới một tin nhắn khác.
Là vị trí của một quán bar.
‘Bọn tôi hiện giờ đang ở đây, cậu bắt xe đến thẳng đây đi, di động của tôi sắp hết pin, nếu cậu đến hãy nói với Triệu Như một tiếng, tôi ra đón cậu.’
Nghê Già ngồi tại chỗ một hồi, lẳng lặng hút xong điếu thuốc, dập tắt, sau đó xóa bỏ hàng chữ vừa mới gõ, nhắn lại một chữ ‘được’.
Nếu Trần Kính Sinh thực sự đi rồi, trong lòng cô ngược lại thoải mái.
Nghê Già đi toilet rửa mặt, nhìn đống chai chai lọ lọ trong ngăn tủ, hiện giờ, cô không có tâm trạng để trang điểm.
Cuối cùng, đánh một tầng phấn, che đi quầng thâm dưới mí mắt.
Chỉ kẻ lông mày, kẻ dọc theo lông mày, nhỏ và dài, phần đầu hơi hếch lên, men theo phần đuôi.
Hàng lông mày trông sắc sảo hơn những nữ sinh bình thường.
Màu môi đỏ đậm.
Tất cả son của cô đều là màu này, tràn đầy sức sống.
Không trang điểm cho mắt, hàng mi đen phối với đôi môi đỏ mọng, mặt cô không phải gương mặt trái xoan tiêu chuẩn mà là đường nét góc cạnh, thoạt nhìn có cảm giác như ngũ quan lập thể rõ ràng hơn.
Tính lẳиɠ ɭơ và lười biếng thường ngày mất đi, thay vào đó là vẻ đẹp lạnh nhạt và gai góc.
Nghê Già nhìn mình trong gương, huýt sáo.
Sau đó nhún vai, bây giờ cô cũng đủ vô vị.
***
Nghê Già bắt xe đến đúng vị trí, quán bar ở trong một con hẻm nhỏ, xe vào được nhưng không ra được, Nghê Già bảo tài xế dừng ở ngã tư, tự mình xuống xe đi vào.
Buổi tối có gió, từ trong đêm đen thổi tới, như một bàn tay đang cọ xát mặt cô, dịu dàng lại quyến luyến, khiến cả người cô có chút khô nóng.
Nghê Già lẻ loi đi vào trong, thật ra cô không hề biết trong thành phố còn có một con hẻm như vậy, hai bên vách tường đầy nét chữ nguệch ngoạc, chỉ là bây giờ trời đã tối, nhìn không rõ vẽ cái gì.
Quán bar ở đầu hẻm, mặt tiền cửa hàng không lớn, bị cánh cửa thủy tinh vừa dầy vừa nặng che chắn, bên trong đen kịt.
Trong như một cái tiệm bất chính.
Nghê Già chưa gửi tin cho Triệu Như, tự đẩy cửa đi vào.
Tối om, bên trong chỉ có một cái cầu thang xoắn ốc.
Cô đi lên, cuối hành lang chỉ có một cánh cửa, cô đến bên cạnh, cửa tự động mở ra, trong phút chốc, một tràng ánh sáng tím đập vào mắt, mùi nước hoa đan xen mùi rượu, tiếng nhạc đánh thẳng tới.
Mê loạn và nóng bỏng.
Như một cái góc bị lãng quên, mặt tiền không thu hút, hoàn toàn không nhìn ra bên trong còn có khung cảnh nồng cháy, điên cuồng như vậy.
Các tế bào trong người bị Nghê Già ức chế sáng nay, lúc này đang từ từ phóng thích.
Mắt cô xuyên qua những lô ghế dài và sân khấu, bóng người điên cuồng vặn vẹo, ánh đèn hỗn loạn, không tìm thấy bàn của bọn họ.
Không bao lâu, bả vai bị người ta vỗ.
Nghê Già quay đầu, là Sở Lê.
Cô ấy còn mặc áo sơ mi quần jeans lúc sáng, đầu vai co lại, hai gò má ửng đỏ, đôi mắt to, trắng đen rõ ràng, nhút nhát rụt rè, chân tay khá lúng túng.
Nghê Già cau mày, ghé sát vào bên tai cô ấy, hỏi: “Sao vậy?”
Xung quanh rất ầm ĩ, Nghê Già vốn cao, lại đi giày cao gót, Sở Lê chỉ phải kiễng chân, chụp hai tay lại nói: “Tôi định đi toilet, kết quả phát hiện toilet ở đây không phân biệt nam nữ…”
Nghê Già hiểu, có vài quán bar quả thật như thế, toilet chỉ chia thành từng phòng nhỏ, nam nữ đều có thể vào.
Với những người đến chỗ này tìm niềm vui, kiểu thiết kế ngầm này rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Sở Lê lần đầu tới quán bar này, vừa vào toilet, cả trai lẫn gái tựa vào bồn rửa tay ở bên ngoài, hút thuốc tán gẫu, cô ấy có chút không chấp nhận được, bị sốc, quay đầu bỏ chạy.
Chạy chưa được hai bước, liền gặp Nghê Già.
Trong nháy mắt trái tim cô ấy rơi xuống đất.
Có Nghê Già bên cạnh, Sở Lê đặc biệt có cảm giác an toàn.
Nghê Già hỏi cô ấy: “Còn đi không? Tôi đi với cậu.”
“Đợi lát nữa đi, tôi vốn là nhàm chán mới đi tìm toilet.” Sở Lê nói xong, đẩy cô về trước: “Cậu đến đây, tôi đưa cậu đến gặp bọn họ trước.”
Nghê Già bị cô ấy đẩy đi được mấy bước, cuối cùng dừng trước một bàn có những khuôn mặt quen thuộc.
Sự có mặt của cô khiến bầu không khí lúng túng của đám người đột nhiên trở nên ồn ào.
Triệu Như đứng lên, nói đùa: “Tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu không đến đâu.”
Nói chuyện với Nghê Già nhưng ánh mắt lại nhìn sang một nam sinh im lặng cả đêm.
Nghê Già đến, cậu ta dường như không có phản ứng gì.
Ngay cả đầu cũng không nâng.
Triệu Như đáy lòng khẽ động, không biết là thất vọng hay là mừng thầm.
Thất vọng, ngộ nhỡ Trần Kính Sinh không có ý gì với Nghê Già, cô ta vẫn bị đe dọa, Trình Thạc của cô ta vẫn trong vòng nguy hiểm.
Mừng thầm là Trần Kính Sinh không có ý gì với cô.
Cô xinh đẹp thì đã sao, vẫn có người thấy chướng mắt đấy thôi!
Nghê Già cười nhạt: “Ngủ quên.”
“Không sao, có thể đến là được rồi.” Trình Thạc cũng đứng lên, bổ sung thêm: “Mọi người đều muốn cậu đến.”
Triệu Như cười nhạo: “Có người đặc biệt muốn.”
Ý nghĩa không rõ.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy ngắn hình chữ V, phong cách trang điểm cũng không giống trước, sợ người khác nhìn ra cô ta vẫn là học sinh cấp 3, trông hết sức thành thục, còn uốn tóc.
Triệu Như căn cơ không tệ, chẳng qua còn nhỏ, muốn thể hiện khía cạnh đẹp nhất, hành vi càng phô trương, càng chệch trọng điểm, đeo khuyên tai và trang sức rườm rà, óng ánh lập lòe, trái lại thừa ra vài phần nặng nề và quê mùa.
Nghê Già không để ý cô ta, lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi đưa cho Trình Thạc, kèm thêm một câu: “Sinh nhật vui vẻ.”
Trình Thạc liên tục nói “Cám ơn”, nhận lấy rồi mở ra, bên trong là một cái vòng bao tay thể thao.
Là hàng hiệu, cùng nhãn hiệu với đôi giày mà Triệu Như đưa.
Mấy nam sinh bên cạnh rõ ràng nhận ra được, đều “Woa” một tiếng.
Nghê Già không kịp mua quà, trong nhà vừa vặn có, cô là người thô kệt, lúc vận động vừa nóng vừa mệt, không thích mang mấy thứ này, vả lại bây giờ cô không có nhiều thời gian để vận động.
Mua về để đó không dùng, cô dứt khoát mang đến tặng.
Chuyện tặng quà sinh nhật cho người khác, cô không bao giờ qua loa, chỉ là lần này không chuẩn bị kĩ nên có hơi ngượng ngùng.
Nhưng Trình Thạc rất vui.
Triệu Như không biết, lấy qua nhìn xem, sau đó tiện tay ném lại.
Trình Thạc nhất thời nhíu mày: “Cậu nhẹ tay chút.”
Triệu Như lập tức há miệng: “Không phải là một cái vòng bao tay thôi sao? Còn coi thành bảo bối như vậy?”
“Thứ này rất đắt.” Có nam sinh nói xen vào.
Dứt lời, vừa nói đến giá, sắc mặt của Triệu Như liền trở nên khó coi.
“Vậy đồ tôi đưa là hàng rẻ sao?”
Nam sinh kia có chút vô ngữ: “Tôi cũng chưa nói vậy mà.”
Không khí nhất thời trở nên xấu hổ.
“Được rồi, đừng có đứng đó làm bộ nữa, mấy người thì kiếm được bao nhiêu tiền? Mua bao nhiêu tiền tự mình không rõ sao? Đưa cái gì không quan trọng, có tấm lòng là được.”
Tống Chương – người vẫn luôn rảnh rỗi ngồi xem kịch chợt mở miệng kết thúc đề tài, sau đó ngoắc tay với Nghê Già: “Lại đây ngồi đi.”
Nghê Già nghe tiếng của cậu ta, này mới phát hiện cậu ta đang ở đây.
Nếu như ta ở đây…
Người luôn cúi đầu nhìn di động cạnh Tống Chương, nhất định là Trần Kính Sinh.
Nghê Già cảm thấy không thở được.
Không phải cậu đi rồi sao?
Sao còn ở?
Nghê Già quay đầu tìm Sở Lê, Sở Lê vô tội chỉ di động của mình, làm khẩu hình miệng: Hết pin rồi.
Hết pin, cho nên quên nói sau đó bọn họ không đi nữa.
Trời sắp sáng, thời gian bùng nổ đến, tiếng nhạc bên tai càng ngày càng mãnh liệt, đám người cũng điên cuồng lên.
Nghê Già rõ ràng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Cả thế giới đang ngập trong tiếng ‘phanh phanh phanh’, ầm ĩ đến mức não cô đều đau.
Cô hối hận rồi.
Không nên tới.
…
Trần Kính Sinh cất di động, đây xem như là hành động đầu tiên của tối nay.
Cậu nhìn chằm chằm cô, không e dè, tìm tòi đến cùng.
Nghê Già đứng tại chỗ hồi lâu, không nhúc nhích.
Đã ai nói rằng lúc Trần Kính Sinh nhìn người, thật sự rất cmn đáng sợ hay không?
Ánh mắt kia rõ ràng là sư tử nhìn thấy con thỏ.
Trần Kính Sinh nhìn cô một lát rồi mở miệng: “Còn phải đợi tôi mời sao?”
Nghê Già: “…”
Trái lại không cần.
Cô chỉ là, không muốn ngồi cạnh cậu mà thôi.