Biên tập: Rosa
Nghê Già không ngờ sáng nay phòng y tế lại náo nhiệt đến vậy.
Còn chưa đến gần thì đã trông thấy từ xa có vài người bị giáo viên y tế đuổi ra, đều là những gương mặt quen thuộc của khối 11, đứng một đống trước cửa phòng y tế.
Cô đến gần, đúng lúc cửa phòng y tế đang mở ra, người đi ra nhìn thấy cô cũng sửng sốt, thuận miệng nói: “Sao vậy? Cô cũng bị người ta đánh?”
Nghê Già cảm thấy câu nói của Tống Chương rất quái lạ, cô không để ý đến cậu ta, đi thẳng vào trong.
“Aizzz.” Tống Chương nâng tay ngăn cô lại: “Cô tới làm chi?”
Nghê Già lắc lắc hộp thuốc trước mặt cậu ta.
Tống Chương sáp lại nhìn: “…thuốc giảm đau?”
“Lấy giúp bạn.” Nghê Già thấy cậu ta còn chắn ở cửa, có chút không kiên nhẫn: “Có thể nhường đường không?”
“Cô đợi chút.” Tống Chương nói xong câu đó liền xoay người đi vào.
Nghê Già không biết cậu ta muốn làm gì, một chốc sau, cậu ta lại đi ra, cầm trong tay một hộp thuốc.
Tống Chương gọi ra một người trong số những nam sinh ở cửa, ném hộp thuốc cho cậu ta: “Giúp Nghê Già đưa đến lớp đi.”
Nam sinh vừa muốn hỏi vì sao thì Tống Chương đã nhìn Nghê Già, sau đó liếc mắt qua.
Nam sinh hiểu ra ngay, còn rất khoa trương “ồ” một tiếng.
Hiểu cái gì?
Nghê Già càng cảm thấy quái lạ hơn.
Nam sinh kia cũng không hỏi thuốc này đưa cho ai, nhóm người này đã sớm biết Nghê Già học lớp nào, cậu ta gật đầu với Tống Chương, vụt đi liền không thấy bóng dáng.
Nhóm người này không đi học sao?
“Cô xem, tôi đã giúp cô một chuyện, cô cũng giúp tôi một chuyện đi.”
Tống Chương đổi sang một bộ mặt cợt nhả.
Nghê Già nhìn cậu ta: “Không phải cậu nhìn tôi không vừa mắt à?”
Hai ngày trước gặp cô còn trừng mắt với cô.
“Không không, tôi nào dám nhìn cô không vừa mắt, cô là nữ thần của tôi.”
“Thôi đi.” Nghê Già nhìn biểu cảm kia của cậu ta là thấy khó chịu: “Nói thẳng.”
Tống Chương cười cười, khoa tay múa chân nói: “Tiết đầu giờ sáng nay, anh Sinh và Tiếu Khải Minh xảy ra chút xô xát…”
“Xô xát đến mức tới phòng y tế?”
“…”
Tiếu Khải Minh ngất xỉu ngay tại chỗ, vài người bọn họ vội vội vàng vàng đưa cậu ta đến phòng y tế, trên đường đi đã tỉnh lại, không có gì đáng ngại, chỉ là đầu bị thương, máu từ mặt chảy dọc xuống thấm ướt cả người.
Trần Kính Sinh ra phòng học liền không thấy bóng dáng, đoán chừng lúc này còn chưa nguôi giận.
Tống Chương cố ý miêu tả theo hướng nghiêm trọng: “Dù sao mặt anh Sinh cũng bị thương.”
Nghê Già không nói chuyện, cũng không có phản ứng gì.
Tống Chương thấy cô nửa ngày không hé răng, vẻ mặt lập tức nứt ra: “Sao cô lại như vậy?”
Cô giật giật môi, ba chữ “Chúc mừng nha” sắp đến miệng, lại phải nuốt về.
Với Tiếu Khải Minh?
Hận thù giữa Tiếu Khải Minh và Trần Kính Sinh không ít hơn cô, cậu ta nhịn lâu như vậy, lòng tự trọng trong xương cốt không cho phép cậu ta nhẫn nhịn thêm nữa.
Trong đầu cô vô thức hiện lên nửa bên mặt u ám của Tiếu Tử Cường ở trong quán bar ngày đó.
Khuôn mặt kia đầy bóng ma, hoàn toàn ẩn trong bóng tối.
Nghê Già thu hồi suy nghĩ: “Nhờ cái gì?”
“Hả?”
Sau một giây sửng sốt, Tống Chương nhanh chóng phản ứng lại, lấy tù trong túi ra một miếng băng keo cá nhân.
“Nếu cô gặp A Sinh, hãy đưa cái này cho cậu ấy.”
**
Trên đường về lớp, Nghê Già đi qua sân thể dục, đột nhiên nghe tiếng đập bóng từ xa.
“Phanh”, “Phanh”, “Phanh”, mỗi cái đều rất mạnh.
Nghê Già nhìn thoáng qua sân bóng rổ, lúc này đã vào tiết 1, trên sân bóng rổ chỉ có một người đang điên cuồng ném bóng.
Cậu đứng ở ngoài vạch ba điểm, nhảy lấy đà, cánh tay dùng sức, hung hăng tung bóng ra.
Quả bóng màu cam bay thành một đường cong trên không trung, rơi thẳng vào rổ.
Cậu chạy tới nhặt bóng, chạy về ngoài vạch ba điểm, lại ném tiếp.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cậu ném hết sức, từng động tác đều rất mạnh mẽ.
Mọi thịnh nộ đều trút hết ở trên sân bóng.
Nhìn bóng dáng của người kia, Nghê Già cảm thấy, đời này đều quên không được.
Cô dừng bước.
Ngay lúc đó, tiếng chuông vào lớp vang lên.
Nghê Già không do dự, trực tiếp xoay người đi tới sân bóng rổ.
Chết tiệt, trốn tiết mất rồi.
***
Trần Kính Sinh lại ném bóng, sau khi quả bóng lăn một vòng trên cán rổ thì rơi nghiêng xuống.
Quả bóng kia bị đánh bật ra ngoài sân, được hai bàn tay trắng nõn tay tiếp được.
Nghê Già vừa rê bóng vừa đi tới, đến khi cách cậu khoảng 1m thì ngừng lại, ném bóng về phía cậu.
Trần Kính Sinh sau khi dùng một tay tiếp lấy thì không di chuyển nữa, cậu thở hổ hển, rũ mắt nhìn cô.
Dưới khóe mắt trái có một vết máu, rất rõ ràng.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến tổng thể, trông có chút nam tính, vết sẹo rất phù hợp.
Trong nháy mắt, Nghê Già cảm thấy, nếu ngày nào đó, mặt mày Trần Kính Sinh thực sự bị thương, có thể sẽ đẹp trai hơn bây giờ.
“Chơi bao lâu rồi?”
Cô híp mắt, ngửa đầu hỏi cậu.
Người nọ là thật cao.
Trần Kính Sinh mím môi không nói chuyện, sau trận vận động, trên người cậu tỏa ra một thân hơi nóng, đây là hocmone thật sự, có thể khiến tim người ta đập nhanh hơn bất kì thứ gì.
Thấy ánh mắt hờ hững của cậu, Nghê Già nói thêm: “Tôi có cái này cho cậu.”
Lúc này Trần Kính Sinh mới có chút phản ứng, híp mắt.
Động tác của cậu, người bình thường làm ra đều giống như đang bị cận, nhưng cậu có thể làm ra chút uy hϊếp.
Nghê Già giương cằm: “Trước tiên phải thắng tôi đã.”
Cô vừa dứt lời, Trần Kính Sinh đột nhiên khom người đập bóng, xoay người rồi lướt qua cô.
F*ck.
Nghê Già phản ứng lại, nghiêng người nhào tới đoạt bóng, tốc độ của Trần Kính Sinh nhanh hơn cô nhiều, chuyển bóng ra sau lưng, đổi sang tay kia.
Cậu hạ đầu gối, chuẩn bị nhảy lấy đà, Nghê Già thuận thế nhảy lên theo, chuẩn bị đập bóng ra, nhưng giây tiếp theo, Trần Kính Sinh đột nhiên trốn qua bên cạnh.
Nhanh không kịp nhìn.
Hay cho một cái động tác giả?
Lúc Nghê Già quay đầu, quả bóng đang rơi vào trong giỏ.
Trần Kính Sinh vẫn giữ động tác ném bóng, cánh tay duỗi trên không trung, đường cong của cánh tay hiện rõ.
Từ đầu đến cuối không tới một phút.
Mẹ nó kết thúc cũng quá nhanh đi.
Tốt xấu gì trước đây Nghê Già cũng có thể chơi hai trận với đám nam sinh.
Cô lấy lại tinh thần, trông thấy Trần Kính Sinh đang nghiêng mặt nhìn mình.
Ánh mắt tối đen.
Thật khó để nói ánh mắt đó không phải trào phúng.
Cậu nói: “Còn bày đặt phải thắng tôi trước.”
“…”
Nghê Già trừng mắt.
Chỉ như vậy mà cô đã cảm giác được, trình độ này của cậu, hoàn toàn ở đẳng cấp của đội bóng rổ.
Ngược cô như ngược thái [1] vậy.
[1] thuật ngư dùng trong trò chơi nhập vai (RPG) ý chỉ việc tung đòn không cho đối thủ cơ hội phản công rồi nhận được chiến thắng một cách dễ dàng.
Nghê Già hít hai hơi, kéo ra khuôn mặt tươi cười: “Cậu rất lợi hại.”
Hơi thở tàn bạo trên Trần Kính Sinh rút đi hơn một nửa, chẳng đè ép người như vậy.
Cậu phớt lờ nụ cười vờ vịt của cô, hỏi: “Không phải có cái gì cho tôi sao?”
Có chơi có chịu, Nghê Già lấy băng keo cá nhân mà Tống Chương cho cậu ra.
Trần Kính Sinh chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt.
Trước giờ, cậu không dán thứ đồ này, mặc kệ miệng vết thương tự sinh tự diệt.
Nghê Già nhìn ra sự kháng cự của cậu, bước tới trước mặt cậu, ngậm một góc băng keo trong miệng, một tay lột giấy ra.
“Mặt.” Cô nói.
Trần Kính Sinh cứng cổ bất động.
“Vết thương trên mặt cậu, rất dễ dính vi khuẩn.”
Trần Kính Sinh mặt không biểu cảm, vẫn bất động.
“Anh Sinh.” Nghê Già nghiêng đầu, đột nhiên gọi theo bọn Tống Chương.
Trần Kính Sinh quả nhiên quay đầu lại, cư cao lâm hạ [2] nhìn cô.
[2] ý chỉ thái độ từ kinh thường người khác.
“Cô gọi tôi là gì?”
“Anh Sinh.” Nghê Già cong môi: “Không thể gọi à? Bọn họ đều gọi như vậy mà.”
Trần Kính Sinh vận động xong, cả người đều dính chút sức sống, cậu đi tới giá bóng rổ cầm lấy áo khoác, nói câu “Tùy cô.”
Lúc cậu khom người, mặt dây chuyền từ trong cổ áo giũ ra, lắc lư giữa không trung.
Nhìn màu sắc và chất liệu, hẳn là một miếng gỗ đàn.
Cô không rõ nó thuộc loại gì, nhưng đàn mộc may ra có thể tĩnh tâm dưỡng tính, hóa giải cơn giận, như vậy, Trần Kính Sinh thích hợp hơn ai hết.
Nghê Già chậm rãi dời mắt, hỏi: “Cậu dán hay không?”
Trong tay cô còn cầm miếng băng keo cá nhân bị bóc ra kia.
Trần Kính Sinh trầm mặc một lát, mặc áo khoác đồng phục lên, sau đó quay lại, chạy đến trước mặt cô.
Cậu không nói chuyện, thản nhiên nhìn cô.
Nghê Già hiểu ý, kiễng chân, chân tay lanh lẹ dán lên.
Cuối cùng, nhìn mặt cậu rồi nói: “Đẹp trai lắm nha.”