Tiểu Đan Của Giáo Sư

Chương 3

Hôm trước, cô nói với anh rằng mình phải đi làm thêm vào thứ bảy, chủ nhật để lấy tiền trả học phí. Có người nói không quan tâm, thế mà giờ đang làm gì? Lại còn lôi theo bằng hữu đi cùng chỉ để theo dõi cô nhóc này làm việc.

Tư Uy bực mình hằn giọng:" Cậu đang làm gì thế? Ăn mặc như người bị truy nã ngồi lù lù trong quán cà phê, cậu không ngại nhưng tôi thì ngại chết đi được đây này! Được một hai cái ngày nghỉ ở nhà với vợ con bị cậu lấy mất rồi!"

Anh quay mặt nhìn Tư Uy, đúng theo kiểu " Tôi không quan tâm " rồi lại tiếp tục chăm chú cái con bé đang cẩn thận bưng bê.

Tư Uy đi theo anh tới quán được hai ba lần thì từ chối không theo nữa. Mỗi lần cô về đều thấy anh đang ở dưới nhà, lúc thì bảo quét sân, lúc thì đi mua đồ, cô thấy kì lạ vô cùng.

Lại thêm một chủ nhật, Chu Nhã Đan lau dọn nhà anh thật sạch sẽ từ sáng đến trưa, ăn uống xong liền ngồi ì ở sô pha nhà anh xem phim một lúc, tới hai giờ chiều liền đứng dậy, mặc áo khoác nói vọng vào chỗ giáo sư Vu đang giả ngủ:" Giáo sư! Em đi làm đây!"

Đến lúc giáo sư hành động!

Vẫn ngồi chỗ cũ, vẫn là tách cà phê hay gọi. Anh chỉ lẳng lặng ngồi đó, trông chừng cô như cách anh hay làm. Nhiều lần anh tự hỏi bản thân mình, tại sao lại làm những hành động này, đến giờ anh vẫn chưa hiểu rõ được bản thân mình nữa! Cuối cùng trái tim Vu Địch anh cần gì?

Anh thở dài, nâng tách cà phê nóng hổi uống một ngụm.

Mới lơ đễnh chốc lát đã không thấy cô trong tầm mắt, quán đang có vụ gì ầm ĩ, Vu Địch kéo mũ lại gần. Chu Nhã Đan đang cúi đầu xin lỗi một vị khách, bà ta vênh váo, mặc đồ sang trọng hết nấc, có vẻ đồ của bà ta bị cà phê đổ vào không ngừng xỉ nhục cô.

Cô đang lúng túng, rất lúng túng là đằng khác, rõ ràng là cô bị con trai yêu của bà ta ngáng chân mà ngã, cuối cùng lại bị làm cho tơi tả thế này. Sao họ nhìn thấy mà không giúp cô chứ? Tại sao biết rõ mà lại lặng im?

Chàng trai ấy bước tới, ai vậy? Anh bỏ mũ xuống đứng trước cô, tấm thân to lớn sừng sững che chở Chu Nhã Đan đang bối rối. Cô nhận ra anh rồi, anh nắm lấy bàn tay nắm chặt gấu áo của cô, nói đủ để cô nghe thấy:" Nhóc con, không sao chứ?"

Lưng anh lớn quá, cảm giác chỉ cần đứng sau anh, cả thế giới chẳng thấy mình nữa, cô kiệt sức rồi, níu lấy áo anh, còn lại nhờ anh vậy.

Vu Địch đâu phải không hiểu loại người này, trong nháy mắt đã khiến cái con người kiêu ngạo ban nãy câm nín, mặt đỏ bừng lên chẳng biết vì xấu hổ hay giận dữ nữa, hung hăng bỏ đi. Anh giải quyết xong xuôi phi vụ vòng vèo mới tuyên bố:" Nhân viên Chu Nhã Đan từ nay, nghỉ việc."

Chu Nhã Đan bị kéo ra khỏi quán, vừa khóc lóc ỉ ôi vừa quở trách Vu Địch:" Giáo sư! Em mất việc rồi! Học phí tính sao đây!"

Chẳng cảm ơn thì thôi, còn trách anh? Vu Địch sợ bị người ta nói mình ức hϊếp người, nói thẳng:" Làm việc cho tôi, nghe lời tôi, Giáo sư Vu tôi bao nuôi em."

Mấy tiếng khóc lóc biến mất, giọng cô có vẻ tốt hơn:" Thật không?"

Giáo sư mẫu mực xoa đầu cô học trò nhỏ:" Tôi không lừa em."

_________________

Từ hôm ấy cô chẳng thèm đi làm nữa, ở nhà bám anh. Chu Nhã Đan vừa quét nhà vừa than vãn với Giáo sư Vu:" Giáo sư! Giáo sư! Đồ ở căn tin chẳng ngon tí nào, chẳng ăn được nhiều thành ra về nhà ăn lấn cả phần thầy, em xin lỗi!"

Anh đang chăm chú nấu canh cà chua, anh còn không hiểu cô chắc:" Nói chủ đề chính."

Cô cười ngại ngùng, bị anh phát hiện rồi:" Thầy làm bữa trưa mang đi nhé?"

"Không." Vu Địch từ chối thẳng thừng

Đau lòng quá! Sao thầy nỡ!

Cô đành dùng khổ nhục kế, vứt chổi sang một bên mà ôm chặt lấy chân anh, cái người kia mặt lại không biểu cảm, lết cả người cô tới nồi cà chua đã chín. Không được rồi, cô giở trò la ó:" Giáo sư không làm cơm thì em cũng không làm việc nữa! Em ôm chân thầy đến khi nào thầy đồng ý thì thôi!"

Anh nắm được thóp của Chu Nhã Đan này từ lâu, xuất chiêu cuối:" Vậy thì, học sinh năm nhất khoa tâm lí học Chu Nhã Đan, em lên nhà đi, tôi không cho em ăn nữa."

Đúng là phương thức hợp lí dành riêng cho cô, cô đứng dậy tiếp tục quét nhà chẳng hé nửa câu. Ăn xong cũng chẳng thèm ở lại xem mấy bộ phim sến súa, ăn snack với anh nữa, Vu Địch anh làm người ta giận rồi hả?

Sáng hôm sau, Chu Nhã Đan mệt mỏi mở cửa, đập vào mắt cô đầu tiên là Vu Địch, anh đang cầm trong tay hai hộp cơm trưa:" Được chưa? Đừng giận nữa."

Mặt ai đó rạng rỡ trở lại!