Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại

Quyển 1 - Chương 22

Edit: Ninh Hạ

Trong tình huống không có công cụ, một người muốn treo người ngoài cửa sổ lầu tám, hoàn toàn phải dựa vào sức tay sức chân bám vào khe tường, trong đó cổ tay và ngón tay là tốn sức nhất, trên lầu đánh xuống hai luồng gió, vừa vặn trúng cổ tay của hai người.

Người vẽ đường trên cổ Nick vì tránh luồng gió này, hai chân đột ngột đạp mạnh một cái, cả người chồm lên trên tới một mét, trong lòng vừa nóng vội, dưới chân đã lơ lửng, gã ta đung đưa giữa không trung, chật vật như con cá chép đang quẫy đạp, neo người trên giá phơi quần áo ở ban công của một hộ gia đình.

Gã còn lại không có phản ứng nhanh như thế, khi tiếng gió vυ't đến, gã không thể trốn tránh, cổ tay trái đột ngột rời khỏi vách tường, rơi xuống từ lầu tám, may là lầu sáu lắp cửa số chống trộm, sầm một tiếng, rồi lại tiếp tục văng ra, một đường lăn thẳng xuống dưới, xuyên qua mái bạt che mưa ở lầu hai, cuối cùng lăn đến nóc lều dựng xe đạp, mặt ngửa lên trời tay chân duỗi ra tứ phía. Gã nằm trên mái lều dựng xe, cổ tay trái có một hạt dưa đường cháy xém, cắm vào da thịt.

Lúc này, đội cảnh sát thứ hai vừa hay đuổi đến, đồng loạt ào lên.

Gã đang treo người trên giá phơi quần áo vốn định leo tới tầng mười, nhìn xem là đứa nào chó đi bắt chuột (4), thích chuyện bao đồng, lúc này nhìn thấy dưới lầu nhiều cảnh sát như thế, cũng không gắng gượng nữa, liều mạng trèo về phía Tây, bị cảnh sát phía dưới vây đuổi chặn bắt.

Cam Khanh khép lại khe hở cửa sổ, ngăn lại tiếng người hỗn loạn bên ngoài, dựa vào cửa sổ, cắn hết nắm hạt dưa trong tay, sau đó bình tĩnh mặc thêm áo khoác ra ngoài. Thang máy mang cảnh sát vội vã đuổi đến lên tầng mười, lại "cót két cót két" đón cô từ tầng mười xuống,

hai dòng người lướt qua

nhau.

Cảnh sát ở phòng 804 phá cửa mà vào, người đầu tiên ào vào phòng chính là nữ cảnh sát đã để lại cho Hướng Tiểu Mãn dòng chữ, vừa bước vào đã bị cảnh tượng hoàn toàn không giống như mình tưởng tượng dọa cho sợ hãi, cho đến tận lúc Nick liều mạng giẫy giụa được ra ngoài, đập đầu vào tủ bát, cô mới phản ứng lại, người còn chưa chết.

Nữ cảnh sát sải bước tới, ngăn giữa Hướng Tiểu Mãn và Nick, để phòng Hướng Tiểu Mãn lại có hành động quá khích, một đồng nghiệp khác đến bên người Nick, căng thẳng nhìn vết thương trên cổ anh ta. May mắn, con dao nhỏ mới chỉ đâm vào thịt sau gáy, còn chưa động đến các mạch máu chính, trong lúc anh ta vùng vẫy con dao đã rơi xuống rồi.

"Đừng động, tôi cởi ra giúp anh."

Cảnh sát tháo mảnh vải trên miệng Nick, tiếng gào thét của người đang ở trạng thái ictêri như hồng thủy khi đê vỡ: "Giúp, giúp, giúp tôi ấn vào huyết quản, mau mau mau! Gọi, gọi xe cứu thương! Người đàn bà điên này muốn gϊếŧ tôi! Cô ta muốn gϊếŧ tôi! Đồng chí cảnh sát, cô ta còn hai đồng bọn! Vừa, vừa mới chạy theo đường cửa sổ rồi! Tôi... tôi đã chảy bao nhiêu máu? Tôi... tôi có còn cứu được không..."

(1) trạng thái icteri: chứng cuồng loạn, kích động thái quá không điều khiển được cảm xúc do trải qua sợ hãi quá lớn.

Cửa mở, ngày hôm nay là ngày chủ nhật, động tĩnh lớn như vậy, hàng xóm cùng tầng đều lũ lượt thò đầu ra ngoài, gϊếŧ người không thành không phải ngày nào cũng có cho mà hóng đâu, hung thủ và người bị hại còn là vợ chồng đấy!

Chốc lát, đến tầng khác cũng nghe phong thanh tin tức, cửa thang máy ở lầu tám, già trẻ nam nữ tụ tập lại một đám người, mỗi người đều vươn cái cổ của mình ra hai mét, ngũ quan đều muốn chen về phía trước, chỉ hận không thể từ mặt mà bay vọt ra, vượt qua cảnh quan đang chắn đường bọn họ, tìm hiểu đến tận cùng.

Hướng Tiểu Mãn không còn chống cự, giống như một nhát

dao kia đã hút hết tất cả dũng khí và sức mạnh, sau khi cảnh sát phá cửa vào, cô ta ngơ ngác ngồi trên mặt đất, mù mịt thuận theo nền đất nhìn hết những gì trước mắt, mặc cho người khác soát người.

Bấy giờ Nick đã bình tĩnh lại, biết trên cổ mình chỉ cần một miếng dán y tế đã đủ giải quyết miệng vết thương, anh ta liền vội vã chỉnh lại quần áo, khôi phục lại hình dáng con người.

"Chuyện này tôi vẫn luôn không muốn để người ta biết, sợ hàng xóm biết được, sẽ dùng ánh mắt bất thường mà nhìn chúng tôi. Vợ tôi quả thực là có bệnh tâm thần, bởi vì thế, cô ấy không có cách nào để làm việc ở bên ngoài, chuyện nhà, con cái vẫn luôn là tôi lo liệu. Aiiiz... chuyện này... các đồng chí cảnh sát, các anh, các anh đừng làm khó cô ấy quá, cô ấy không thể khống chế được chính mình. Đều tại tôi vài năm trước chỉ cắm đầu và công việc mà không quan tâm đến cô ấy..."

Người đàn ông nhã nhặn lịch sự, nét mặt buồn rầu, người phụ nữ hai mắt đờ đẫn, ngồi phịch dưới đất như đống thịt vụn, giống như đồ có khả năng gây nguy hiểm, bị một đám cảnh sát vây quanh.

Bà lão hàng xóm vây xem thực mười phần chân tình thực cảm, cũng theo đó mà "ai dà" vài tiếng: "Đây là chuyện gì đây?"

"Cô ấy không thích ra ngoài, tôi sợ cô ấy buồn chán, cổ vũ cô ấy lên mạng nhiều hơn, không ngờ bây giờ trên mạng lại có nhiều người loạn như vậy!" Nick chậc một tiếng, lấy tay che cổ, dáng vẻ khổ sở, trút hết những uất ức của mình với người của cả lầu.

Có ai muốn mình có bệnh, người bệnh có lỗi gì đây? Chỉ là vận mình không tốt, thực sự không nên phải chịu những nhiếc móc nặng nề.

Nhưng người nhà của họ thì có lỗi gì? Vì cớ gì mà phải chịu những giày vò và liên lụy như thế? Ngạn ngữ cũng đã nói rồi "Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử" (cha mẹ bệnh tật nằm liệt giường lâu ngày thì con cái cũng không còn muốn báo hiếu nữa), người bệnh bình thường nằm ở trên giường còn khiến người ta phiền não, huống hồ là người có bệnh tâm thần.

Trong mắt của một số người, tất cả mọi thứ trên đời đều phải phân thành ba bảy loại, bệnh cũng thế, từ xưa, trong vòng dây kì thị, "bệnh thần kinh" đã đứng đầu, so với bệnh hoa liễu bất phân thắng bại, đều không phải thứ tốt đẹp gì.

"Người đó phải vào bệnh viện thôi." Cửa thang máy truyền tới tiếng thảo luận xì xào bàn tán: "Nếu không lại phát bệnh nữa thì phải làm sao?"

"Người nhà còn phải đi làm, lấy đâu ra sức lực mà để ý đến cô ta hai mươi tư tiếng?"

"Bệnh thông thường còn có thể mời giúp việc, mời hộ sĩ, loại... loại bệnh thế này thì biết mời ai?"

"Ngày hôm nay thì muốn gϊếŧ chồng, ngày mai lại muốn đổi phòng thì phải làm thế nào? Chuyện này không phải chỉ là chuyện nhà bọn họ."

"Dọn dẹp hiện trường đi, đừng để bọn họ vây xem nữa, ở đâu ra mà lại nhiều người nhàn rỗi thế chứ?" Nữ cảnh sát nhận điện báo án sớm nhất có chút bực bội: "Có biết chuyện gì không, các người còn nói loạn! Chúng tôi nhận được báo án, nói người đàn ông trong nhà đó đánh vợ bạo lực mới đến đấy. Nhϊếp tiên sinh, lần trước nói nhà có trộm vào cũng chính là nhà anh đúng không? Rốt cuộc là thật sự có trộm tới, hay là anh muốn che giấu bản thân mình ở trong nhà đã làm cái gì, vì thế mới tùy tiện báo án?"

Nhϊếp Khác (5) kinh ngạc nhìn nữ cảnh sát: "Tôi? Tôi đánh vợ? Tôi... cô.. cơm có thể ăn loạn nhưng lời không thể nói bừa! Tôi mới là người bị hại! Lẽ nào các cô không tận mắt nhìn thấy cô ấy muốn gϊếŧ tôi sao?"

"Cô ấy vô duyên vô cớ lại muốn gϊếŧ anh?" Nữ cảnh sát cười lạnh một tiếng: "Anh cứ đợi đó, chứng cứ biết nói chuyện."

Cô nói rồi, kéo Hướng Tiểu Mãn vào trong một gian phòng, đóng cửa. Nếu như Hướng Tiểu Mãn là người chịu bạo lực gia đình suốt một thời gian dài, nhất định không chỉ có lần trước là Nhϊếp Khác động thủ đánh cô ấy đến bị thương trên mặt, trên người cô ấy nhất định còn những vết thương khác.

Vu Nghiêm và Dụ Lan Xuyên đã hẹn, vốn dĩ muốn ôm cây đợi thỏ ở trung tâm sinh hoạt của người già, đợi bắt người nhện nọ, không ngờ còn chưa đến, nhân thủ đã bị phân tán đi một nửa.

Đồng nghiệp gọi điện báo cho anh tình hình ở hiện trường phòng 804, nghe hết Vu Nghiêm to cả đầu: "Cái gì? Cố ý mưu sát bất thành, phía sau còn có một nhóm vượt nóc băng tường thần bí... thật... được rồi, cứ dẫn đi trước, haiz, chuyện này lớn rồi, có thể phải bàn giao lên cấp trên."

Cúp điện thoại, Vu Nghiêm gửi tin nhắn cho Dụ minh chủ, giao phó lại cho anh, nếu như "người nhện" kia xuất hiện, nhờ anh tận lực giữ lại, nhân lực của cảnh sát giờ không đủ rồi.

"Tôi vốn dĩ còn muốn ôm cái đùi to của minh chủ, sau này bớt được thêm chút việc." Vu Nghiêm vừa gửi tin nhắn vừa nói với đồng nghiệp ngồi bên: "Tôi thấy minh chủ này chính là tang môn tinh dẫn theo xui xẻo."

Đồng nghiệp nói: "Nghi ngờ là bạo lực gia đình, bỏ thuốc muốn gϊếŧ chồng, được lắm, đây chính là bài học giáo dục khủng hoảng hôn nhân phiên bản hiện thực rồi, cho mọi người nhìn cho rõ kết cục của hôn nhân."

Vu Nghiêm liếc mắt nhìn đồng nghiệp: "Nói như thế cũng giống như chuyện cậu tìm đối tượng nhỉ, người lần trước gặp lại không thành

à? Người ta không nhìn trúng cậu, hay là cậu không nhìn trúng người ta đây?"

"Chẳng biết nói thế nào nữa, tôi chẳng biết nên cảm thấy thế nào, cô ấy cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao đều chỉ là những người bình thường, cứ như thế, có thể ở cùng thì ở cùng. Xong việc rồi thì người nhà tôi lại không đồng ý, cứ nhất định nói

cô ấy là người vùng khác, nhất định là nhắm vào hộ khẩu nhà tôi mới tới. Anh nói xem có buồn cười không, người ta cũng chẳng quen tôi, không bởi vì hộ khẩu thì còn có thể là vì cái gì khác đây?" Đồng nghiệp ngậm điếu thuốc, lòng dạ rộng rãi như biển bật cười một tiếng: "Không đồng ý thì thôi, dù sao tôi cũng chẳng để tâm. Bố mẹ tôi muốn tìm một nàng dâu, hai người họ bỏ tiền mua phòng, vậy thì bọn họ muốn thế nào cũng được, tôi không quan tâm."

Một cảnh sát nhiều tuổi hơn ngồi ở ghế trước quay đầu lại: "Nói vớ vẩn gì thể?"

"Đây là nói chuyện đạo lý mà, vốn dĩ là người nào bỏ tiền ra người đó quyết định, tiêu phí mất tiền của hai ông bà cụ thì chính là phải nghe lời của họ rồi. Ba mẹ nói kết hôn với ai tôi liền kết hôn với người đó, muốn sinh mấy đứa tôi liền sinh mấy đứa. Anh, chúng ta làm cái công việc tồi tàn thế này, muốn dựa vào sức mình tự phấn đấu

mua phòng, đó là mơ tưởng, không có tiền lấy đâu ra tự do? Tôi đã sớm nghĩ thông rồi, thành thành thật thật mà ăn bám ba mẹ, không làm gì khác, đó chính là hiếu thuận."

Vu Nghiêm nói: "Lăn qua một bên đi, tam quan bất chính."

Đồng nghiệp liền nói: "Ừ, tam quan của anh thì chính, vậy anh có tự để góp được

mua nhà không?"

Vu Nghiêm: "..."

Trước đây anh cho là chứng bệnh tuổi dậy thì của Dụ Lan Xuyên đến kỳ thứ bốn, cứ khăng khăng cố chấp với người nhà, tự mình chuốc khổ, lúc này, lại dường như đột ngột hiểu ra vì sao Dụ Lan Xuyên thà phải khuynh gia bại sản, liều mạng gánh lấy khoản nợ mấy trăm vạn rồi.

"Haiz, đừng nói nữa, anh Vu, mau xem điện thoại của anh đi!"

Vu Nghiêm giật mình, đây là anh đã hẹn sẵn với Dụ Lan Xuyên, chiều ngày hôm nay nếu có chuyện thì liên lạc qua Wechat, một khi "người nhện" đó xuất hiện Dụ Lan Xuyên sẽ ấn nút gọi nhanh cho anh, điện thoại chính là tín hiệu.

"Đi đi đi, mau!" Vu Nghiêm đẩy cửa xe, vừa dẫn người chạy vào trong trung tâm sinh hoạt người cao tuổi vừa cảm thấy kỳ quặc, lầm bầm: "Không phải bọn họ vẫn còn chưa tổ chức đại hội xong sao?"

Kỳ thực Dụ Lan Xuyên vốn là đi ra ngoài hít thở, bởi vì tân minh chủ là một vị thanh niên tài tuấn chưa kết hôn, tiền bối của các đại môn phái đều điên cả rồi, chỉ còn thiếu nước nhào lên động tay động chân nữa thôi. Dụ Lan Xuyên từ nhỏ đã cương quyết bướng bỉnh, cho đến giờ vẫn chưa từng đi xem mặt, lần đầu tiên ứng phó với loại tình cảnh thế này, khí chất cao lãnh rèn luyện được qua bao nhiêu cực khổ khi làm việc hoàn toàn không tác dụng, chỉ chống đỡ được vài phút

đã

phải bỏ chạy.

Anh đi tới nơi tiếp đãi ngoài đại sảnh, tự rót cho mình một cốc cà phê, muốn yên tĩnh một lúc, mới vừa ngồi xuống, một cục giấy đã vυ't tới từ sau lưng anh, bắn lên bàn, rơi vào trong tay Dụ Lan Xuyên. Anh đột ngột quay đầu lại, một bóng người bất ngờ lóe lên sau người anh, cửa sổ đang mở, Dụ Lan Xuyên thò đầu ra, nhìn thấy trong rừng cây nhỏ sau trung tâm sinh hoạt người cao tuổi, một người ăn mặc thành người nhện đang đứng xa xa ở đó.

Vị "người nhện" này, dáng người cao lớn, mặc trang phục "cosplay" bó sát mua trên Taobao (Đào bảo), chất lượng cực kỳ hữu hạn, mặt nạ che mắt hình như là tự dùng vải quần áo ở

nhà hồ lại, nhìn thấy Dụ Lan Xuyên, cậu ta không hé một lời, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo.

"Cậu rốt cuộc là ai?" Dụ Lan Xuyên nâng tách cà phê bước qua, hỏi: "Khiêu chiến cả nửa ngày, mặt cũng không lộ ra?"

"Người nhện" không lên tiếng, bước cách ra vài bước, làm "động tác mở đầu" (khởi thủ thức) (3), ý là, đừng có nhiều lời, ta chuẩn bị động thủ đây.

(3) khởi thủ thức: chiêu đầu tiên khi PK DNF

Dụ Lan Xuyên không thèm để ý: "Cậu nói cậu là truyền nhân của "Đường Tiền Yến"? Cậu tên gì? Từ đâu đến? Có quan hệ gì với Đường Tiền Yến Diêm Nhược Phi tiên sinh? Người thân hay là đồ đệ? Có gì chứng minh không?"

Diêm Hạo trong bộ đồ "người nhện" muốn nổi điên, trong phim truyền hình không phải là cao thủ một lời không hợp liền động thủ sao? Sao lại còn có cả vòng thi vấn đáp thế?

Dụ Lan Xuyên: "Là ai muốn cậu khiêu chiến với tôi? Vụ án mất trộm ở cao ốc lần trước có quan hệ gì với cậu không?"

Diêm Hạo không muốn cùng Dụ Lan Xuyên trò chuyện, định thừa lúc không người, đánh xong thì nhanh chóng rời đi, khỏi thủ thức đã làm xong rồi, cậu ta cảm thấy mình đã hoàn thành lịch sự, vì thế liền cắn răng đánh tới, một quyền đập tới vai Dụ Lan Xuyên.

"Cẩn thận, đây là nước nóng đấy." Dụ Lan Xuyên nhíu mày, nhẹ nhàng lách người né khỏi, đặt tách cà phê lên chiếc bàn nhỏ, nâng tay, ánh mắt của Diêm Hạo hơi run rẩy, cho rằng Dụ Lan Xuyên đánh trả, lại nhìn thấy Dụ Lan Xuyên giơ tay bất động: "Đừng đánh nữa, nhận thua."

Diêm Hạo: "..."

"Cậu thắng rồi." Dụ Lan Xuyên nói, lời của anh còn chưa nói dứt, tiếng bước chân đã vang lên. "Có điều chuyện đột nhập vào nhà dân, phải thông cáo với cảnh sát một chút."

"Tôi nhìn thấy tên người nhện đó rồi!"

"Chính là cậu ta, Lan gia, đừng có để cậu ta chạy!"

Diêm Hạo giật mình, quay đầu chạy vào trong rừng cây nhỏ, hai chân của anh ta giống như gắn lò xo, bật lên thật giống như một con nhện lớn, nhảy một cái qua chiếc bàn đá, bật lên một cành cây cao tới gần ba mét, đu người qua.

Chính vào lúc này, Dụ Lan Xuyên động, anh không biết từ lúc nào đã nhặt trên đất một hòn đá cuội, ném mạnh, cành cây lớn như bắp đùi đột ngột chấn động, hất văng vị người nhện đang đu người trên đó xuống, Diêm Hạo rơi xuống đất lại muốn chạy, một cành cây khô lướt ngang đến ngăn cản lối đi của cậu ta, Dụ Lan Xuyên lấy gậy thành kiếm, cổ tay run lên, gạt ra khuôn mặt thật

của "người nhện", mặt nạ che mắt đã được dính chặt lại, cậu ta nhắm chặt mắt lại trốn tránh, cành cây móc lên y phục bó sát, y phục bó chất lượng kém "soạt" một tiếng rách ra, để lộ ra khuôn mặt đang hốt hoảng của cậu nhân viên tiệm giặt...

"Bắt lấy cậu ta!"

Mà cùng lúc đó, phòng 804 viện 110, vị nữ cảnh sát căm phẫn bừng bừng muốn đưa Hướng Tiểu Mãn đi giám định thương tích bước vào phòng, nét mặt cổ quái.

(4) Chó đi bắt chuột: Việc của chó là canh nhà, việc của mèo là bắt chuột, chó đi bắt chuột chính là quản chuyện của người khác.

(5) Nhϊếp Khác, tên phiên âm tiếng Trung của Nick, nên đôi lúc sẽ có người gọi Nick là Nhϊếp tiên sinh.