Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại

Quyển 1 - Chương 13

Theo truyền thống, trước khi so chiêu phải lộ vũ khí, bất kể vũ khí là “minh đao” hay “ám tiễn”, lộ rồi thì trường đao dài mấy trượng hay châm thêu hoa mấy tấc đều có thể dùng.

Nhưng nếu mọi người đã mặc định là dùng quyền cước thì đang đánh một nửa mà trong tay áo bạn giấu dao, bất thình lình đâm người ta một nhát chính là đê tiện vô sỉ, không tuân quy củ, thuộc về dạng côn đồ lưu manh.

... Cam Khanh, có lẽ đi theo đường “côn đồ lưu manh” đó.

Không ai thấy rõ cô từ dưới đất nhảy lên thế nào, mắt vừa hoa lên là cô đã đến giữa gã thọt và gã đầu trọc, khuỷu tay đập vào cổ tay nhị sư huynh chân thọt, cùng lúc đó, ánh sáng lạnh lóe lên giữa ngón tay cô, cô như cầm một thứ gì đó tương tự con dao nhỏ mang theo luồng gió sắc bén quét về phía ngón út gã đầu trọc.

Động tác cực khéo, cực nhanh.

Nơi cổ tay có mạch môn, gã đầu trọc không thể dùng tay không nắm hung khí, hai người cùng sợ hãi, tự mình tránh lui. Cổ tay Cam Khanh giả vờ đánh vào đầu ngón tay gã thọt, “dao giữa ngón tay” cũng lộ ra không khí.

Lúc này, hai gã mới nhận ra chỗ không ổn, hóa ra cô chỉ làm động tác giả để dọa người chứ khuỷu tay mềm nhũn không tí sức, giữa ngón tay vang lên tiếng “lạo rạo” không phải hổ lang gì, “dao giữa ngón tay” chỉ là chùm chìa khóa!

Đúng lúc này, Cam Khanh như làm ảo thuật, chìa khóa trong tay lóe lên liền biến mất, thay vào đó là một chiếc bình xịt nhỏ không biết lấy từ đâu ra, chưa đợi bọn cướp phản ứng lại thì một trận xịt điên cuồng đổ vào đầu vào mặt chúng.

Gã thọt và gã đầu trọc đang trong trạng thái phản ứng căng thẳng, nắm tay đã giơ lên, mắt mở to hơn bình thường, bị nước cay triệt để phun vào mắt.

Trong nháy mắt ấy, hai gã cướp hét thảm như muốn xé rách cả bầu trời.

Cam Khanh nhanh nhẹn đè lại cổ Lưu Trọng Tề, khom lưng, chui qua dưới cánh tay quơ quào loạn xạ của gã đầu trọc... tư thế khá giống “lăn 18 vòng tại chỗ” trong truyền thuyết, vô cùng không có phong độ cao nhân.

Sau đó, các cảnh sát chạy tới thừa cơ tiến lên, khống chế được bọn cướp.

Lưu Trọng Tề chưa hoàn hồn khỏi khoảnh khắc sinh tử đáng sợ ban nãy, ngơ ngơ ngác ngác, Cam Khanh huơ huơ tay trước mặt cậu:

- Nè, không sao chứ?

Cô chưa thu lại bình xịt cay trong tay, dư uy của nó vẫn còn, Lưu Trọng Tề:

- H__Hắt xì!

Nước mắt cậu chảy ròng ròng, hắt xì liên tục năm sáu cái, suýt bắn cả con ngươi ra, hoàn toàn mất sạch tôn nghiêm. Thế là cậu dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt, thút thít hai tiếng rồi dưới cái nhìn trừng trừng của mọi người, cậu há miệng khóc to.

Không ai ăn sinh nhật với cậu, ngày mai khai giảng rồi, một ngày bị bắt cóc hai lần, suýt bị gã đầu trọc bóp chết... từng chuyện từng chuyện, có chuyện nào xách ra mà không đáng khóc to một trận không?

Nhưng lý do đáng khóc quá nhiều mà cơ hội có thể khóc lại quá ít, luôn không đủ chia.

May mà hôm nay những việc này gom lại xảy ra cùng một lượt.

Dụ Lan Xuyên sải bước về phía cậu, vốn đang do dự giữa “tẩn cậu một trận nên thân” và “anh sai rồi, moah moah nha”, mặt thoắt đen thoắt trắng, kết quả bị tiếng gào của Lưu Trọng Tề dọa lảo đảo, cách xa cả mét không dám lại gần, cùng Cam Khanh bên cạnh hai mặt nhìn nhau.

Anh có rất nhiều lời muốn hỏi Cam Khanh__sao cô biết ông Dương là Cái Bang?

Tại sao cô có thể tìm được nhóm người này trước cả Cái Bang và cảnh sát?

Cô sớm biết là do chúng làm?

Tại sao một cô gái ốm như sào tre lại dám đơn thương độc mã tới tìm bọn cướp?

Cô rốt cuộc là ai?

Nhưng bên cạnh có một em trai ngốc há to miệng khóc như ếch, đúng là không phải thời cơ để hỏi. Dụ Lan Xuyên đành gật đầu với Cam Khanh, cùng cô bối rối nhìn Lưu Trọng Tề.

Xe cảnh sát gói hết cả đám về, quần chúng vây xem cũng mạnh ai nấy quay lại bàn mạt chược, trò hề khởi đầu kinh dị, kết thúc hơi buồn cười này cứ thế liền lắng đọng.

Lúc Vu Nghiêm tới nhà Dụ Lan Xuyên, trời đã sẩm tối.

- Em mày đâu?

- Ngủ rồi.

Dụ Lan Xuyên rót cho anh một ly Coca, chỉ chỉ cửa phòng đóng kín:

- Cả tối qua không chợp mắt.

- Thằng nhóc xui xẻo, bỏ đi, tao nói với mày tình huống đại khái vậy.

Vu Nghiêm ngồi xuống, kể lại đầu đuôi toàn bộ sự việc, từ gã đầu trọc theo dõi Cam Khanh, bị Cam Khanh chỉnh cho tới phát tiết phẫn nộ, bắt cóc Lưu Trọng Tề:

- Thực ra ban đầu chỉ là mục đích riêng, sau đó mới phát triển thành thấy tiền nổi máu tham, muốn đòi mày 50 vạn... Haiz, tao cảm thấy mấy thằng này năm nay có lẽ phạm vào sao chổi rồi, nhìn người mà chúng chọn xem, mày có giống thằng có 50 vạn không chứ?

Nội tâm giám đốc Dụ ngay cả 50 vạn cũng không có rất thê lương.

Vu Nghiêm:

- Có điều lần này mày phải cảm ơn cô gái ở tiệm trang sức, lúc đó nếu không nhờ cô ấy nhanh trí, mang theo bình xịt tự vệ tự chế thì em trai mày bây giờ nằm trong bệnh viện rồi.

Bình xịt tự vệ nếu dễ dùng như vậy thì đâu ra nhiều sự kiện phạm tội bạo lực ỷ mạnh hϊếp yếu chứ?

Dụ Lan Xuyên liếc xéo Vu Nghiêm, thầm nghĩ: tự mày đi xịt thử xem.

Nửa bình xịt cay giải quyết hai đại cao thủ, nhãn lực nhất định phải cực chuẩn, động tác nhất định phải cực nhanh, tuyệt đối không phải kẻ “trông chờ vận may” có thể làm được.

Cam Khanh... cái cô Cam Khanh đó chắc chắn có bí mật, có điều nếu cô ấy không muốn tiết lộ, lại vừa mới ra tay giúp mình, Dụ Lan Xuyên cũng không tiện lắm lời trước mặt người khác, bèn đổi chủ đề, hỏi:

- Chúng đòi tiền làm gì?

Vu Nghiêm thở dài:

- Nói là muốn khám bệnh cho con trai sư phụ. Ba anh em họ đều được sư phụ nuôi lớn, mấy năm trước sư phụ bị tai nạn giao thông qua đời, để lại một đôi cô nhi quả phụ... Họ xưng hô rất giang hồ, gọi là “đại sư huynh” và “sư nương”. Hóa ra họ mở võ quán ở quê nhà, có điều loại địa phương nhỏ bé đó không có mấy học sinh, mấy người họ rảnh rỗi bèn làm lưu manh vặt, thu tiền bảo kê gì đó, vốn dĩ cũng sống rất thoải mái. Sau đó đại sư huynh sinh bệnh nặng, địa phương không chữa được nên mới đành gom góp hai mươi mấy vạn tới Yên Ninh. Nghe thì không ít, nhưng tiền mà, vào bệnh viện đều là giấy cả thôi.

Dụ Lan Xuyên lạnh lùng cau mày:

- Không có tiền mà không tìm công việc đàng hoàng, tiếp tục thu tiền bảo kê ở Yên Ninh?

- Cũng có thể nói vậy.

Vu Nghiêm cào cào tóc:

- Trịnh Lâm – gã thọt ấy, hồi trẻ vì tiền, từng đi thi đấu biểu diễn, haiz, kỳ thực chính là bịp bợm. Người ta lừa gã, nói làm vậy có thể tăng nhanh danh tiếng, giúp gã nâng cao giá trị bản thân, tương lai vào câu lạc bộ tốt tham gia thi đấu chuyên nghiệp. Trịnh Lâm không có văn hóa gì, nghe người ta ba hoa khoác lác liền tin.

Dụ Lan Xuyên bắt chéo chân, không kiên nhẫn “chậc” một tiếng.

- Gã cũng xem như có chút công phu, mới đầu luôn đánh thắng, biệt hiệu nào Hổ nào Long bay đầy trời, tâng bốc khiến gã quên hết tất cả, kết quả có một lần bị người ta hại. Lần đó họ bảo gã đánh nhau với một kẻ có trọng lượng gấp đôi, trước đó đã nói xong là để cho cuộc thi thêm đặc sắc đẹp mắt nên ban đầu gã phải cố ý chịu đòn, vờ như ngã xuống, sau đó sẽ vùng lên trong bước đường cùng, đối thủ cũng đã lo lót trước, chỉ đánh cho ra dáng, làm màu chứ không đánh thật.

...

- Chờ khi thật vào sân, đối thủ đưa mắt ra hiệu, Trịnh Lâm đã chuẩn bị xong là giả vờ té, ngờ đâu đối thủ lại đột nhiên không làm theo những gì nói trước, trực tiếp cho một cước từ trên cao xuống đá cho gã đờ người, sau đó là đánh một trận tơi bời, suýt đánh chết người trên võ đài luôn, lúc khiêng xuống toàn thân máu me be bét, từ đó về sau một chân bị hỏng. Sau đó ba anh em họ đi báo thù, đối phương báo cảnh sát, có một người bị để lại tiền án.

Dụ Lan Xuyên:

-...

Vu Nghiêm thở dài:

- Hình tượng ba người họ mày cũng thấy đó, đầy mùi xã hội đen, đặc biệt là cái gã mặt sẹo, trông rất đáng sợ. Qua cổng kiểm tra an ninh, người khác qua loa là xong, nhưng ba người họ thì bị chặn lại kiểm tra năm phút đồng hồ. Đi dự sự kiện, họ lúc nào cũng bị yêu cầu mang theo giấy chứng minh không phạm tội... cho nên đại khái cũng có chút tự sa ngã.

Hai người hồi lâu không lên tiếng.

Nước uống có gas trong cốc thủy tinh sủi lên những bọt nhỏ li ti nhảy nhót.

Dụ Lan Xuyên cảm thấy tư tưởng trung tâm của câu chuyện này là “kẻ ngu năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều”, không hề khiến người khác cảm thông, chỉ là không hiểu sao, nghe xong rất dễ khơi lên chuyện phiền lòng của bản thân.

Hộp di động mới của Lưu Trọng Tề còn chưa kịp vứt, chuyện này hai anh em ăn ý ngầm, nhất trí quyết định không nói với cha mẹ__Lưu Trọng Tề là ngại mất mặt, Dụ Lan Xuyên là giám hộ không nên thân, không bàn giao được___thế là đương nhiên tiền mua di động không có chỗ thanh toán.

Mắt kính cũng không rẻ hơn điện thoại chỗ nào, may mà số độ của anh không nặng, có thể tạm bợ đỡ hai ngày, chờ ngày lãnh lương và thưởng quý...

Đúng rồi, nghe nói thưởng quý kỳ này còn không mấy lạc quan.

Vu Nghiêm uống thức uống lạnh vào:

- Nói thật nhé, Lan gia, mày có trải nghiệm suýt sa ngã bao giờ chưa?

Dụ Lan Xuyên ngước mắt nhìn Vu Nghiêm, lúc này anh không đeo kính, không có phần “mặt người” trong khí chất “mặt người dạ thú”, dưới cái nhìn của cảnh sát nhân dân thì chính là một kẻ đang sa ngã.

Chính vào lúc Vu Nghiêm tưởng mình sẽ nhận được một chữ “cút” thì Dụ Lan Xuyên nói:

- Có.

Vu Nghiêm suýt trượt xuống sofa.

- Tao... mấy ngày trước mới đưa cha tao một bản đơn tự nguyện từ bỏ di sản.

Dụ Lan Xuyên trầm mặc hồi lâu mới nói:

- Di chúc ông cả tao để lại chưa từng được công chứng, cũng không có bản dự phòng, trên phong thư di chúc viết tên tao, cha tao giao cho tao toàn quyền xử lý, chưa từng xem qua.

Trong di chúc viết gì, trời biết, đất biết, người đã khuất biết, còn lại hoàn toàn xem lương tâm Dụ Lan Xuyên.

Vu Nghiêm há hốc miệng.

Dụ Lan Xuyên cúi đầu nhìn ngón tay mình trên đầu gối:

- Vừa ký đơn từ bỏ, giấy chứng tử của ông tao cũng đóng dấu rồi.

Vu Nghiêm:

- Tức là nói...

Dụ Lan Xuyên cười không rõ ý:

- Tức là nói, bây giờ tao cách 850 vạn một cái máy cắt giấy.

Vu Nghiêm nuốt ngụm nước bọt, phát hiện trực giác của cảnh sát nhân dân không sai, người thanh niên này đúng là đang sa ngã!

Nhưng anh không thể nào đứng nói chuyện không đau eo, đặt mình vào vị trí người khác được... bỏ đi, cũng đừng đặt, cảnh sát nhỏ một tháng lãnh mấy ngàn tệ như anh không tưởng tượng ra được.

Còn đối với Dụ Lan Xuyên, không có số tiền này, anh chính là một kẻ nô ɭệ nhà cửa, gánh nợ ba mươi năm đầu tắt mặt tối, trời có sập cũng không dám tùy tiện từ chức.

Có số tiền này, anh có thể lập tức thanh toán sạch sẽ tiền vay, với thu nhập của anh, chỉ cần không dính vào ma túy cờ bạc gái gú thì sau này có thể tha hồ ăn chơi thỏa thích, muốn từ chức thì từ chức, muốn đổi nghề thì đổi nghề, bất cứ lúc nào cũng có thể làm một chuyến du lịch nói đi là đi.

Mọi người đều khinh bỉ kẻ vì vinh hoa phú quý mà bán rẻ lương tâm, nhưng cái này không phải “vinh hoa phú quý”, mà là tự do.

Đời người, có mấy cái 30 năm?

Vu Nghiêm cùng lớn lên với anh, biết câu châm ngôn thời trẻ trâu của anh là “không tự do, thà rằng chết”.

- Lan gia...

Lời Vu Nghiêm chưa nói hết, điện thoại Dụ Lan Xuyên vang lên, ông Dương gọi tới.