Ngọt Như Mật

Chương 27: Hạt sen đậu đỏ nấu đường phèn

Mễ Đường vừa hạ quyết tâm vừa lấy viên giấy từ từ mở ra

Trên mảnh giấy bị vò rúm đó viết một câu: "Buổi sáng lúc đến đã đặt bên trong bàn của cậu."

Mễ Đường ngẩn người.

Thời tiết trên mặt cô ngay lập tức chuyển sang nhiều mây và có nắng, không che được nụ cười, cô gấp tờ giấy bỏ lại vào túi, Lộ Lâm chắc chắn cố ý trêu cô!

Người này sao lại xấu xa như thế!

Cô đứng một lúc nghĩ ngợi vẫn không nhịn được chạy về lớp học.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lộ Lâm ngước lên nhìn về bên phải, nhìn cô đang đi rất nhanh, khóe môi anh khẽ nhếch lên.

Trong lòng Mễ Đường chỉ muốn nhìn xem Lộ Lâm đưa cô thẻ gì, cô chạy qua anh không dừng lại mà về thẳng chỗ ngồi xuống.

Cô lấy túi sách ra, cúi đầu xuống, chỉ thiếu mức không cho đầu vào bàn học nữa thôi, đưa tay mò vào trong quả nhiên chạm vảo một tấm thẻ cứng.

Cô hơi khẩn trương, vô thức nín thở, rồi mở tấm thẻ ra.

Tấm thẻ màu trắng trên đó có viết: Thẻ Vạn năng.

Mễ Đường đã nghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng lại không hề nghĩ tới Lộ Lâm đưa cô một tấm thẻ vạn năng.

Nếu như là thẻ khác, thì cô có thể tìm cơ hội để sử dụng nó một cách nhanh chóng, nhưng lại là thẻ vạn năng cô phải làm gì chứ, thật phức tạp.

Trong lòng Mễ Đường xoắn xuýt.

Nếu như bây giờ muốn cái gì, thì cô muốn được ở cùng với Lộ Lâm.

Nhưng cô càng muốn tự Lộ Lâm chủ động nói thích cô, muốn Lộ Lâm tự mình nói muốn cô làm bạn gái của anh hơn, mà không phải dùng thẻ để đổi lấy.

Lúc cô nhìn thấy tấm thẻ vạn năng này, thực sự rất vui, hạnh phúc đến mức lâng lâng sắp biến thành kẻo dẹo mất.

Cho dù anh có lười không muốn nghĩ đến tấm thẻ cụ thể nào hay thật sự cảm thấy cô muốn cái gì cũng được, trước đó cô đã trách oan Lộ Lâm, hóa ra anh đã đến sớm cô còn tưởng anh quên chuyện này rồi.

Mễ Đường lén lút quay đầu cười với Lộ Lâm, hai người nhìn nhau, trong mắt anh trăng thanh gió mát đã biến thành mưa phùn nhẹ nhàng, phản chiếu khuôn mặt cô còn những cái khác đã biến thành hư không hết.

"Được rồi... Đã đến giờ, bắt đầu nghe viết."

Giáo viên Anh Ngữ cắt ngang không khí mập mờ này, Mễ Đường quay đầu lên.

"Mỗi một từ đơn tôi chỉ đọc hai lần, phải viết cả ý nghĩa của từ đơn đó, sẵn sàng chưa?" Giáo viên Anh ngữ cầm lấy sách giáo khoa, chuyển sang trang từ vựng

"Sẵn sàng."

Tiếng anh của Mễ Đường cũng không tệ lắm, lúc này tâm trạng của cô rất tốt liền lấy giấy bút cùng nghe viết theo.

Ba mươi từ đơn đã nhanh chóng viết xong, Mễ Đường viết hết ra chỉ còn một từ không nhớ nổi nghĩa nên để trống không viết.

Cô đặt tờ giấy lên bàn, đợi trưởng nhóm đến thu.

Nhìn còn hai phút nữa là tan học, Mễ Đường lại viết giấy cho Lộ Lâm: "Sữa chua dâu có thể uống, thẻ vạn năng tạm được, cậu phải nhớ dùng thẻ mình đưa."

Cô vừa ném tờ giấy cho Lộ Lâm, ngước lên đã thấy giáo viên Anh ngữ đang nhìn cô, hình như thấy được hành động cô ném giấy cho Lộ Lâm. Đúng lúc vang lên tiếng chuông tan học, trưởng nhóm đi thu bài, Giáo viên Anh ngữ đứng nhìn Lộ Lâm một lúc, không nói gì rồi đi.

...

Tiết thứ tư khi tan học, Mễ Đường nói với Du Mông Dương: "Hôm nay mình về nhà ăn cơm, cùng đi nhé."

Du Mông Dương cười cười, "Ừm, ok."

"Cậu có muốn đi cùng xe với mình về không, giữa trưa đạp xe không nóng sao?" Mễ Đường lấy ô từ trong túi ra.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Du Mông Dương lắc đầu, "Không cần, mình quen rồi."

Mễ Đường: "Nhưng rất nóng mà."

"Mình có nghe theo cậu mua kem chống nắng, nên không vấn đề gì."

"Chờ một chút." Mễ Đường dừng lại, quay lại bàn học lấy mũ từ trong túi ra

"Sao thế?" Du Mông Dương cũng đi theo

"Cậu đội cái này vào, trời nóng như vậy mà chỉ bôi kem chống nắng cũng không có tác dụng, còn cần phòng nắng vật lý." Mễ Đường nhìn thấy cô cái gì cũng không hiểu, có chút bất đắc dĩ.

"Mình cảm thấy sau khi bôi xong cũng không khó chịu như trước nữa." Du Mông Dương nói.

"Cầm đi, đội nó khi đạp xe về." Mễ Đường đặt mũ vào trong tay cô.

"Cám ơn, chiều đến mình trả lại cậu."

Mễ Đường nhẹ nhàng "Ừ", lần trước cô đưa quà cho Du Mông Dương, sau đó Du Mông Dương hình như rất để ý thường mang đồ ăn cho cô, hoặc có cơ hội là mời cô đi ăn, Mễ Đường nhìn ra đây thật sự là một cô gái tốt, nên mặc kệ theo ý cô ấy, không nói tặng cô nữa.

Sắp đến cổng trường, Mễ Đường gọi điện cho Nữ sĩ Mạnh Viện.

Mễ Đường: "Mẹ, anh con về chưa?"

Nữ sĩ Mạnh viện: "Chưa về, nói sắp tới rồi, đồ ăn trong nhà đã xong xuôi rồi chỉ chờ hai con về."

Mễ Đường: "Anh ấy không nói gì nữa ạ?"

Nữ sĩ Mạnh viện: "Không nói, Sao thế?"

Mễ Đường: "Không có gì, con tan học rồi chuẩn bị về luôn đây."

Nữ sĩ Mạnh viện: "Được rồi, vậy mẹ bảo dì giúp việc hâm đồ ăn lại."

Mễ Đường cúp điện thoại rồi nhìn vào Wechat, Mễ Phong cũng không gửi tin nhắn cho cô.

Du Mông Dương hỏi: "Mễ Đường, cậu có anh trai à?"

Mễ Đường: "Ừm, nhà mình có hai anh em, còn cậu?"

Du Mông Dương: "Mình còn có em gái, nhỏ hơn mình nhiều, bây giờ vẫn đang học mẫu giáo, mình rất hâm mộ ai có anh trai, anh trai cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Mễ Đường: "Lớn hơn mình mấy tuổi, đang học đại học."

Du Mông Dương: "Mình đến nơi rồi, phải lấy xe đây."

Mễ Đường: "Ừm, bái bai, đi đường cẩn thận, nhớ đội mũ lên."

Du Mông Dương phất tay với cô, "Được rồi, Mễ Đường chiều gặp nhé."

Mễ Đường đi đến cổng trường, nhìn ra phía ngoài chỉ liếc mắt đã nhìn thấy chiếc xe con màu đen đang dừng ở đối diện bên đường.

Mễ Phong đứng ở bên ngoài, mặc áo phông trắng ngắn tay, quần màu đen, hôm nay còn đeo cặp kính gọng vàng, vừa nhẹ nhàng lại đẹp trai, đặc biệt còn ôm Shaqima trong tay, lười biếng dựa vào cửa xe, mắt hơi híp lại có chút khó chịu với ánh mặt trời chói mắt.

Hầu như mọi người đi ra vào trường đều sẽ thấy Mễ Phong, cũng không có cách nào khác với tướng mạo này của anh quả thật quá hấp dẫn mắt người khác, huống chi còn ôm một con mèo hoàn mỹ như thế.

Có cô gái không nhịn được tới gần để nhìn một chút, còn cố người mạnh dạn hơn đến hỏi Mễ Phong, mèo anh ôm là chủng loại gì.

Dương Thiên Thiên hôm nay tình cờ đi cùng mấy người bạn mua sách, có một nữ sinh nhìn thấy Mễ Phong. Giật giật Dương Thiên Thiên, đỏ mặt nói: "Thiên Thiên, Cậu nhìn bên kia kìa."

Dương Thiên Thiên đội cái mũ che nắng, để chắn mặt trời, nhưng cũng bị chặn hầu hết tầm nhìn, tâm trạng của cô ta không được tốt lắm, nghe người bạn nói nhìn gì đó cũng không quá hứng thú chỉ lướt qua

"Nhìn cái gì?"

Giọng cô ta vừa cất lên đã nhìn thấy Mễ Phong, ngay lập tức nhìn chằm chằm ngây người.

Dương Thiên Thiên hỏi: "Ai vậy?"

"Không biết, chắc không phải học trường mình, không giống học sinh cấp ba, nhìn như minh tinh điện ảnh."

"Rất đẹp trai." Dương Thiên Thiên khẽ nói.

"Chúng ta đến gần nhìn kỹ một chút đi, rất nhiều bạn nữ đã đi đến đó."

Dương Thiên Thiên mím môi, gật đầu, lấy điện thoại ra ngắm lại mình, có chút không tự tin.

"Thiên Thiên, cậu nhìn con mèo kìa, thật đáng yêu, rất muốn sờ một chút."

Dương Thiên Thiên hào hứng nói: "Ừ quá đáng yêu, mèo kia mình biết, giống mèo Ragdoll, rất đắt, thật muốn nhìn kỹ hơn một chút, trước mình bảo cha mẹ muốn mua nhưng họ không đồng ý."

"Cậu nói xem, người đàn ông đứng ở cổng trường chúng ta làm gì?"

"Không biết."

"Hình như đang chờ người, cậu có thấy thế không?"

Dương Thiên Thiên nói: "Hình như thế."

Hai người vừa đi qua đã nghe thấy Mễ Phong lạnh lùng từ chối yêu cầu muốn sờ mèo của một cô gái.

"Thiên Thiên, người này có vẻ rất khó tính."

"Ừm, nhưng giọng của anh ấy thật dễ nghe."

"Mình cảm thấy ngoại hình có thể so với Lộ Lâm, hơn nữa còn có khí chất mà Lộ Lâm không có."

"Ừm, mình cũng cảm thấy thế."

"Thiên Thiên hay cậu thử xem, cậu đẹp như vậy chắc chắn anh ta sẽ không khó chịu với cậu đâu, không chừng còn hỏi Wechat của cậu đấy."

Dương Thiên Thiên nhìn Mễ Phong, trong lòng hơi động.

"Đi nhé, hôm qua cậu đợi Lộ Lâm lâu như vậy, mà cậu ta cũng không đến, cậu mất hi vọng thì càng tốt, Lộ Lâm cũng không có gì tốt, lại lạnh lùng như vậy, cho cậu ta độc thân đi."

"Nhưng..."

Dương Thiên Thiên hơi lo lắng, người đàn ông này đang chờ cô gái khác, mình mà đến đó sẽ rất xấu hổ.

"Đừng nhưng, mau đi đi, nếu không người ta sẽ đi mất."

Dương Thiên Thiên nhẹ gật đầu, "Vậy cậu đi cùng mình nhé..."

"Được, con mèo kia thật đáng yêu."

Hai người đi đến chỗ Mễ Phong, Dương Thiên Thiên ngại ngùng, còn chưa lên tiếng đã đỏ mặt, cô ta đang định nói, thì Mễ Phong đột nhiên đứng thẳng, ôm mèo đi lên phía trước

"Xin chào..." Dương Thiên Thiên vô cùng khẩn trương còn chưa nói xong, Mễ Phong đã đi qua người cô ta.

Dương Thiên Thiên cứng đờ.

"Mễ Đường." Mễ Phong gọi một tiếng.

Mễ Đường vừa ra cổng trường đã thấy anh, nhưng cái cô nhìn thấy đầu tiên chính là Shaqima mà Mễ Phong ôm trong ngực.

Cô đã rất lâu chưa được gặp Shaqima, vội vàng chạy tới.

Shaqima đang nằm ườn trên cánh tay Mễ Phong, mở to mắt nhìn cô, nhận ra cô nên giãy dụa muốn nhảy khỏi vòng tay của Mễ Phong.

"Shaqima!" Mễ Đường gọi một tiếng, rồi ngồi xổm xuống sờ nó.

Shaqima dùng cái đầu lông xù của mình cọ vào lòng bàn tay cô, kêu ra tiếng làm nũng, "Meo meo..."

Mễ Đường nghe thấy mà tim muốn mềm đi, ôm nó vào trong ngực dùng trán cọ vào mũi của nó.

"Ngoan quá, có nhớ chị không?"

Mễ Phong mở cửa xe, nói: "Lên xe trước đi."

Mễ Đường ôm Shaqima sang bên kia, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.

Chờ Mễ Phong lên xe, Mễ Đường nhìn anh nói: "Em biết anh sẽ đến."

"Bạn trai đâu?"

"Đã nói không có bạn trai." Mễ Đường cúi đầu chơi đệm thịt trắng nõn Shaqima

Mễ Phong: "Thật không?"

"Không tin thì thôi." Mễ Đường thuận miệng nói.

...

Xe đã đi rất xa rồi, Dương Thiên Thiên cùng bạn vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.

Giọng Dương Thiên Thiên trầm nói: "Cô gái kia là ai vậy?"

"Mễ Đường, mình đã gặp một lần, lớp ba."

Dương Thiên Thiên: "Cùng lớp với Lộ Lâm?"

"Ừm."

Dương Thiên Thiên: "Sao mình chưa gặp."

"Cô ấy vừa mới chuyển đến, ngày đấy cậu nghỉ phép nên không gặp."

Khai giảng Dương Thiên Thiên phải làm một tiểu phẫu, nghỉ ở nhà hơn một tuần, hôm trước mới đến lớp.

"À... cô ấy đẹp thật."

"Cậu không biết thôi, cô ấy rất nổi tiếng trong trường, Tạ Phong cậu biết không? Nghe nói là đàn em của cô ấy, trong nhà rất giàu, ngày nhà giáo ấy, toàn bộ thầy trò lớp ba đều được cô ấy mời ăn ở Vạn Hào... Đúng rồi, hôm qua Trần Tinh Phong đến thổ lộ với cô ấy, mình quên mất không nói."

Ánh mắt Dương Thiên Thiên là lạ, "Thế à, chúng ta đi thôi, mua sách xong còn phải đi ăn."

"Ai, người vừa rồi không phải là bạn trai Mễ Đường chứ, hai người đúng là cặp đôi thần tiên, mình nghe nói Mễ Đường cũng rất lạnh lùng, không nói chuyện với con trai, đúng là phiên bản nữ của Lộ Lâm!"

"A, lúc nữa chúng ta ăn gì?" Dương Thiên Thiên mỉm cười chuyển chủ đề.

...

Ăn cơm trưa xong, mọi người lớp ba lần lượt về lớp.

Lộ Lâm vừa vào phòng học đã nghe thấy có người đang nói chuyện về Mễ Đường.

"Hóa ra Mễ Đường có bạn trai rồi, thế nên mới lạnh lùng từ chối Trần Tinh Phong như vậy."

"Bạn trai cô ấy là ai?"

"Không biết, nghe nói học bên ngoài, trưa nay đợi cô ấy trước cổng trường, vừa cao lại đẹp trai, còn đi một chiếc xe hơi sang trọng!"

"Đi xe sang trọng có là gì, số tiền lần trước Mễ Đường mời khách đủ để mua một chiếc xe, người ta giàu có, bạn trai chắc chắn cũng giàu có."

"Nghe nói rất đẹp trai, dù sao mình cũng không nhìn thấy."

"Ai, vừa bình chọn hoa khôi, đã bị hái rồi, cô ấy mới đến đây có mấy ngày, bạn trai kia chắc đến từ Đế Đô rồi, ngàn dặm đi tới thăm cô ấy."

Lúc đầu chỉ có nam sinh thảo luận, về sau mấy nữ sinh đang nắm tay nhau đi tới nghe vậy cũng gia nhập, trong lớp lúc nào vô cùng nhộn nhịp.

"Chúng mình vừa nói trưa nay ra cổng trường nhìn thấy người đàn ông kia thật đẹp trai, rất xứng đối với Mễ Đường."

"Có thể nói nhỏ một chút được không? Đừng nói những chuyện này trong lớp." Giọng Lộ Lâm không có độ ấm, nghe hơi nghiêm túc, mọi người cùng quay đầu lại nhìn anh, thấy sắc mặt anh rất tệ, liền tản ra về chỗ của mình, nhỏ giọng nói với bạn cùng bàn.

UDu (beta): Ôi chết đứ đừ đư với Anh Lộ mấttttttt