Công tác chuẩn bị để quay phim phóng
sự
cho cấm cung
đã
hoàn thành, Tạ Minh Triệt cố ý sắp xếp
đi
gặp đạo diễn phim phóng
sự
mà Thẩm Ngao thỉnh giúp
hắn
– Dụ Đông Hạ.
Vị đạo diễn Dụ này là đạo diễn phóng
sự
trứ danh trong nghề, từng đạo diễn qua
không
ít phim phóng
sự
thú vị về quốc gia hoặc phóng
sự
lịch sử, cũng có phim phóng
sự
về văn vật.
Thẩm Ngao
nói
đạo diễn Dụ vốn là
một
nhân vật rất khó để thỉnh, ban đầu
hắn
cũng
không
ôm hi vọng quá lớn nhưng may mắn là vị đạo diễn Dụ vừa nghe
nói
là quay chụp phim phóng
sự
cho cấm cung hơn nữa và vì văn vật chữa trị sư mà quay,
hắn
liền gật đầu đáp ứng luôn.
Sáng sớm ra cửa Tạ Minh Triệt
không
tính mang A Yên
đi
nhưng thấy
cô
đáng thương vô cùng mà nhìn
hắn
thì
hắn
không
đành lòng để
cô
một
mình ở nhà
Thẩm Ngao hẹn gặp tại “Thử gian trà xá”,quán trà nằm tại
một
ngõ
nhỏ
sau lưng cấm cung, gác mái cổ xưa thấp thoáng
một
mảnh xuân hồng liễu xanh, rất là điển nhã.
Tạ Minh Triệt mang theo A Yên vừa
đi
vào liền có
một
nhân viên nữ mặc
một
bộ đồ cổ trang thanh nhã
đi
tới,
trên
mặt mang theo nụ cười
nhẹ
, thanh
âm
nhẹ
nhàng: “ Xin hỏi tiên sinh cùng tiểu thư
đã
đặt bàn trước chưa ạ?”
Quán trà này là quán trà nổi danh ở Lệ thành, phần lớn là đặt bàn trước mà khách nhân đến nơi này đa số là người có chút thân phận.
Tạ Minh Triệt đọc tên Thẩm Ngao, nhân viên vừa nghe trực tiếp dắt họ lên tầng ba.
Lầu các nơi này
không
lớn, cầu thang uốn lượn, sắc xanh lan tràn, có rất nhiều hương khí thơm ngào ngạt mùi hoa cỏ, hoa cỏ xanh rì,
một
mảnh thanh đằng.
Sau khi tiến vào, Tạ Minh Triệt chỉ cần đưa mắt liền thấy Thẩm Ngao ngồi bên trong.
hắn
ngồi quỳ ở
trên
đệm mềm, trong tay thưởng thức
một
ly bằng sứ, mà đối diện
hắn
là
một
người đàn ông lớn tuổi mang
một
chòm râu hoa râm hơi ngắn.
Mặc dù râu tóc
đã
bạc nhưng giờ phút này vẫn là bộ dáng tinh thần quắc thước.
“ Minh Triệt,cậu tới rồi à?” – Thẩm Ngao nghe thấy tiếng đẩy cửa liền ngẩng đầu lên nhìn Tạ Minh Triệt.
Sau đó
hắn
thấy
một
chiếc đầu nhô ra tò mò nhìn xung quanh từ phía sau lưng Tạ Minh Triệt – A Yên, Thẩm Ngao kinh ngạc chớp mắt
một
cái,
hắn
lại lần nữa nhìn về phía Tạ Minh Triệt, “ Vị này là ….”
Tạ Minh Triệt kéo tay A Yên vào trong, thần sắc như
không
có gì: “ Bạn
nhỏ
trong nhà ta”
Thẩm Ngao vừa nghe, hử????
Trong nhà
hắn… bạn
nhỏ? Này mẹ nó là ý tứ gì?!
Nhưng mà từ từ,
hiện
tại
thì
đó
không
phải chuyện quan trọng nhất, cũng
không
thể gạt đạo diễn Dụ sang
một
bên.
Thẩm Ngao áp tâm tư bát quái của mình xuống, nhìn về phía Dụ Đông Hả ở đối diện mình
nói
: “ Đạo diễn Dụ, đây chính là Tạ Minh Triệt mà tôi
đã
nói
qua với ngài,
hắn
chính là nhà đầu tư chính cho việc quay phim phóng
sự
tại cấm cung lần này”
“ Đạo diễn Dụ” – Tạ Minh Triệt gật đầu, lôi kéo A Yên ngồi xuống.
Đây cũng khoong phải lần đầu tiên Dụ Đông Hạ nghe tới tên “Tạ Minh Triệt”, mấy năm trước Tạ gia ở Lệ thành xảy ra
một
việc huyên náo động trời xôn xao dư luận, khi đó
hắn
đã
nghe qua về việc vị này mất tích lúc còn
nhỏ
đến khi thiếu niên lại tự trở về -Tạ gia trưởng tử.
“Con cả Tạ gia, Tạ Minh Triệt?”-
hắn
hơi hơi mỉm cười, chòm râu hoa râm run rẩy, biết
rõ
còn cố hỏi.
Tạ Minh Triệt hơi hơi gật đầu: “ Đúng vậy”
Du Đông Hạ
âm
thầm đánh giá toàn diện
hắn, gật gât đầu: “ Người của Tạ gia quả nhiên là người Tạ gia, luôn luôn để bụng với bảo hộ văn vật”
“ Kế hoạch mấy người tôi
đã
xem qua, ngành sản xuất phim xưa nay chưa từng có loại phim về chữa trị văn vật,
anh
không
sợ lỗ sao?”
Tạ Minh Triệt rót cho A Yên
một
ly trà, đưa tới tay
cô
, sau khi nghe Dụ Đông Hạ
nói
vậy,
hắn
mở miệng
nói
: “ Trước nay chưa từng có nhưng
không
đại biểu
không
thể được, thử
một
chút cũng
không
sao”
“ Tốt lắm” – Dụ Đông Hạ nghe
hắn
trả lời xong vỗ đùi cười ra tiếng.
“ Thầy của cậu là Điền Vinh Sinh à?” – Ông lại hỏi.
Tạ Minh Triệt
không
biết vì sao ông ta nhắc tới Điền Vinh Sinh nhưng vẫn gật đầu.
“ Trước đây ta cũng hợp tác với lão Điền quay
một
bộ phóng
sự
về văn vật, đồ đệ của
hắn
dạy ra
thật
không
tệ”-Dụ Đông Hạ cười
nói
– “ Công việc chữa trị văn vật này quá gian nan, ta
sẽ
tận lực mà làm để có thể cho ra
một
tác phẩm tốt, các văn vật chữa trị sư nên được công chúng nhớ kĩ”
“ Cảm ơn ngài”-Tạ Minh Triệt kính ông
một
ly trà.
Trong khi hai người
đang
bàn công chuyện
thì
Thẩm Ngao ngồi ở
một
bên
âm
thầm nhìn A Yên bên cạnh Minh Triệt.
cô
gái
này mặc
một
chiếc váy màu thạch lựu hồng dài tới đầu gối, tôn lên làn da trắng nõn của
cô
, đôi mắt tròn tròn, trong ánh mắt hàm chứa
sự
mềm mại, tóc bím đen nhánh mềm mại buông ở sau lưng,
trên
mặt còn điểm xuyết mấy viên trân châu, thoạt nhìn
nhỏ
nhắn
yêu
kiều, đặc biệt đáng
yêu.
Này … Đến tột cùng là tiểu khả ái chạy từ đâu ra? Gặp phải Tạ Minh Triệt thế nào?
Thẩm Ngao
âm
thầm suy nghĩ.
Cũng
không
thích hợp, bộ dáng người sống chớ gần, lãnh đạm kia của Tạ Minh Triệt
thì
sao có thể kéo tay của
cô
gái
nào chứ? Này mẹ nó
không
phải là
nói
nhảm à? Tình huống
hiện
tại là thế nào a!
Chẳng những kéo tay
nhỏ
còn châm trà cho người ta, tự tay đưa tới…. Thẩm Ngao có chút nghi ngờ mình
đang
nằm mơ.
Này mẹ nó, kia có còn là khối băng chán ghét tiếp xúc da thịt – Tạ Minh Triệt
không?
Thẩm Ngao cảm thấy thế giới hôm nay
thật
mê ảo.
Ngay thời điểm Thẩm Ngao đánh giá A Yên
thì
A Yên cũng nhận ra ánh mắt của hắt.
cô
cầm cốc
nhỏ
, đưa mắt nhìn về phía Thẩm Ngao, đôi mắt tròn tròn chớp chớp tràn ngập nghi hoặc.
Tại sao người này cứ nhìn mình a? Đồ kỳ quái.
Thẩm Ngao
đang
nhìn lé bị bắt gặp,
hắn
cảm thấy có chút xấu hổ nhưng vẫn cố gắng lộ ra
một
nụ cười coi như là khéo léo lại soái khí với
cô.
Ai biết
cô
nương người ta nhìn
hắn
một
cái sau đó trực tiếp nghiêng đầu nhìn Tạ Minh Triệt.
“…..” – Bỗng nhiên cảm thấy bản thân bị ghét bỏ.
Thẩm Ngao đè nặng
một
bụng nghi vấn,
thật
vất vả mới chờ được tới khi Dụ Đông Hạ đứng dậy cáo từ rời
đi
, rốt cuộc
không
nhịn được hỏi Tạ Minh Triệt: “ Minh Triệt,
cô
bé này là ai vậy?”
“
không
phải
đã
nói
với cậu rồi sao?” – Tạ Minh Triệt nhìn thoáng qua A Yên
đang
ăn điểm tâm bên canh, nhàn nhạt
nói.
“….Bạn, rốt cuộc là bạn gì?” – Thẩm Ngao tò mò hỏi
Tạ Minh Triệt đưa mắt nhìn về
hắn
: “ Chuyện của cậu?”
Ba chữ vô cùng đơn giản nhưng thành công ngăn chặn
thật
nhiều câu hỏi chưa kịp
nói
ra trong lòng Thẩm Ngao.
“ Chuyện lần này cảm ơn cậu” – Tạ Minh Triệt lôi kéo A Yên đứng dậy, “ Lần sau
sẽ
mời cậu ăn cơm”
“ Đừng, đừng để lần sau, chút nữa là đến giờ cơm tối rồi, chi bằng luon hôm nay
đi”- Thẩm Ngao
không
muốn như vậy buông tha
hắn
, đứng lên
nói.
Tạ Minh Triệt nhìn A Yên vùi đầu ăn điểm tâm bên cạnh,
hắn
trầm mặc
một
chút hỏi: “ Đói bụng sao?”
Động tác ăn điểm tâm của A Yên dừng lại
một
chút, giương mắt về phía
hắn
, có chút do dự.
cô
nên
nói
là đói hay
không
đói đây?
“ Cái đó…. Có thể
đi
ăn lẩu
không?” –
cô
chờ đợi mà nhìn
hắn.
Hương thơm cay cay lần trước khiến cho A Yên mãi
không
quên,
cô
còn cố tình lên mạng tìm hiểu, hóa ra gọi là lẩu.
Bị
cô
nhìn
một
cách đầy mong chờ, Tạ Minh Triệt đương nhiên
không
thể từ chối vì thế
hắn
gật đầu: “ Được”
Thẩm Ngao ở bên cạnh lại
một
lần nữa bị sét đánh.
thật
ra
hắn
đã
quyết tâm tối nay ăn
một
bữa cơm thanh đạm với Tạ Minh Triệt, bởi vì khẩu vị của Tạ Minh Triệt chính là thanh đạm.
Nhưng
hắn
thì
không
, quê
hắn
ở Xuyên Thục, đặc tính người Xuyên Thục
không
cay
không
vui, cho nên mỗi lần
hắn
ăn cơm cùng Tạ Minh Triệt đều cảm thấy
không
có sức.
Thế nhưng Tạ Minh Triệt có thể tiếp thu lẩu….Thẩm Ngao cảm giác bản thân
đang
nằm mơ
thật.
A Yên
không
có chú ý tới biểu tình của Thẩm Ngao,
cô
nghe thấy
hắn
đáp ứng liền nhào vào ngực
hắn
, ôm vòng eo thon chắc cọ cọ.
Mặc dù mấy hôm nay bị
cô
ôm lấy nhiều lần nhưng Tạ Minh Triệt vẫn khó tránh khỏi việc cứng đờ cơ thể.
Tóm lại vẫn có chút
không
quen.
Nhưng cũng
không
đẩy
cô
ra.
“…..” – Thẩm Ngao muốn tự chọc mù hai mắt.
Cái này
không
phải
sự
thật
đúng
không???
Thời điểm ba người ngồi tại quán lẩu, A Yên ngửi hương vị bốc lên từ đáy nổi
không
khỏi nuốt nuốt nước miếng, tay cầm sẵn đũa, hiển nhiên
đã
gấp
không
chịu được.
Biết
cô
thích ăn thịt bò, Tạ Minh Triệt liền thả
một
miếng thịt bò nhúng trước cho
cô, chấm chấm vào bát nước chấm
nhỏ
sau đó thấp giọng
nói
: “ Hơi nóng đấy, ăn cẩn thận”
“Dạ” – A Yên dùng sức gật đầu, cười với
hắn.
Cắn
một
miếng thịt bò, vẫn còn hơi nóng nhưng mà hương vị cay lưu lại trong khoang miệng còn thêm chút tê tê.
Ăn ngon quá
đi!
Cặp mắt của A Yên nở rộ ánh sáng lấp lánh.
Thẩm Ngao
một
gắp lại
một
gắp mà ăn món lẩu
yêu
thích nhất của mình nhưng lại cảm thấy
không
có tư vị gì,
hắn
vẫn luôn yên lặng nhìn Tạ Minh Triệt ở phía đối diện
hắn
gắp đồ ăn cho
cô
bé bên người, quả thực là khác xa với khối băng ngàn năm trước kia, giống như hai người.
Tuy rằng biểu tình
trên
mặt
hắn
không
có gì khác so với ngày thường nhưng chung quy ở nơi đáy mắt
đã
ôn nhu hơn
không
ít.
Thẩm Ngao nhìn nhìn,
hắn
cắn chiếc đũa bỗng nhiên nở nụ cười.
Như vậy thực
sự
không
tồi.
hắn
bỗng nhiên suy nghĩ mông lung.
hắn
làm bạn với Tạ Minh Triệt mười mấy năm, người này thoạt nhiìn đối xử với người khác lạnh nhạt nhưng kì
thật
hắn
không
bạc bẽo như người ngoài suy nghĩ,
hắn
đối xử với bạn bè và người quan trọng của
hắn
không
giống người khác.
Nhưng mà chung quy người có thể
đi
vào lòng
hắn
là quá ít. Nhiều năm
đi
qua
hắn
thủy chung đều bị hãm vào
một
cái ác mộng,
không
có cách nào thoát ra.
Việc đó Thẩm Ngao rất
rõ
ràng.
Có lẽ
cô
gái
nhỏ
này
sẽ
trở thành
sự
trợ giúp cho
hắn.
Thẩm Ngao luôn mong muốn
hắn
có thể tốt hơn,
hiện
tại xem ra có lẽ
sự
việc
đang
phát triển theo phương hướng tốt lên.
A Yên chưa từng ăn qua đồ cay như vậy, nhưng mà tê cay nóng, rồi lại khiến cho
cô
muốn ngừng
không
được.
Miệng lưỡi cay đến ửng đỏ, hốc mắt cũng có chút ướt nhưng
cô
lại luyến tiếc
không
muốn buông đũa.
Ta Minh Triêt gần như
không
động đũa, thấy
cô
bị cay liền đẩy ly nước tới.
“ Minh Triệt, gần đây lão già nhà cậu chắc là rất gấp đấy nhỉ?” Thẩm Ngao vừa ăn vừa hỏi.
Tạ Minh Triệt ngừng lại
một
chút, đưa mắt nhìn về
hắn
nhưng muốn hỏi.
“ Cậu
không
biết sao?” – Thẩm Ngao buông đũa, ban đầu đúng là có chút kinh ngạc nhưng sau đó nghĩ đến thái độ của lão già kia đối với Tạ Minh Triệt
thì
không
cảm thấy kì quái – “ Cũng phải, thái độ của ông ta..”
“ Tạ gia tổ chức
một
đại triển lãm nhưng hình như thiếu chút tài chính.” – Thẩm Ngao đem những chuyện mà mình nghe được trong nhà kể ra.
hắn
tiếp tục
nói
: “ Nghe
nói
em trai cậu gần đây bại
không
ít tiền, lão già nhà cậu tự lấy tiền túi bỏ ra để bổ sung vào cho
hắn.
lão già nhà cậu tự lấy tiền túi bỏ ra để bổ sung vào cho
hắn.
Tạ Minh Triệt rũ mắt, lúc nghe Thẩm Ngao
nói
thì
bỗng nhiên nhớ tới lần trước Tạ Đình Diệu tìm đến nhà
hắn
bảo
hắn
tiếp nhận bảo tàng, trước tiên học tập xử lí
sự
vụ ở bảo tàng…..Tất cả mấy lời đó nghe xuôi tai quá nhỉ?
Cái gì gọi là học tập tiếp quản trước? Khóe môi Tạ Minh Triệt cong cong, ý cười nhàn nhạt.
Chẳng qua là muốn
hắn
dùng tiền của bản thân
đi
bù đắp vào tài chính của bảo tàng.
Về hưu cái gì? Chẳng qua là Tạ Đình Diệu tìm cớ, e là cả đời
hắn
đều muốn ngồi tại vị trí đó, cho dù muốn lui về phía sau
hắn
cũng nhất định
không
đem bảo tàng giao cho Tạ Minh Triệt, trong mắt trong tim
hắn
chỉ có đứa con hoang kia thôi.
Giữa hai đầu lông mày như thêm
một
lớp tuyết mỏng, Tạ Minh Triệt rũ mắt áp lại
một
mảnh
âm
u nơi đáy mắt.
hắn
sẽ
không
để Tạ Đình Diệu được như ý nguyện.
Tất cả những gì thuộc về
hắn
,
hắn
sẽ
không
để người khác cướp
đi
dù chỉ
một
đồng
một
hào.
Nhưng mà …hắn
nhớ tới đứa em trai
trên
danh nghĩa của mình, đứa con tâm can bảo bối của Tạ Đình Diệu. Ở trong trí nhớ của
hắn
thì
đứa em trai đó
không
phải người tâm tư đơn giản. Chuyện lần này
hắn
thế nhưng lại cầu Tạ Đình Diệu thu thập cục diện rối rắm hộ
hắn.
thật
là hiếm được
một
lần.
“ Nhưng cậu cẩn thận
một
chút, đừng mắc bẫy của lão già nhà cậu” – Thẩm Ngao
thật
sự
không
yên tâm.Suy cho cùng
thì
hắn
hiểu rất
rõ
về tình huống trong nhà Tạ Minh Triệt. Tạ gia là đại gia tộc trăm năm ở Lệ Thành, căn cơ tích lũy rất sâu nhưng lại rắc rối khó gỡ, rất là phức tạp.
Người bố tiện nghi của Tạ Minh Triệt chỉ bù nhìn thôi, thực tế quyền nắm tài chính của Tạ gia vẫn ở trong tay của bà nội Tạ.
Tuy bà nội hướng về Tạ Minh Triệt nhưng cũng khó đảm bảo rằng lão già Tạ Đình Diệu
sẽ
không
vì con trai bảo bối của mình mà cố tình ngáng chân Tạ Minh triệt.
“Yên tâm
đi” – Tạ Minh Triệt uống
một
ngụm trà.
Thấy Tạ Minh Triệt
không
quá kinh ngạc
thì
Thẩm Ngao cũng yên tâm.
hắn
luôn tin tưởng người bạn này của mình.
nói
đến tính kế, lão già họ Tạ kia làm sao có thể chơi được Tạ Minh Triệt? Đừng
nói
lão già đó, ngay cả Thẩm Ngao
hắn
cũng
không
chơi được.
Chỉ cần Tạ Minh Triệt muốn
thì
bất cứ lúc nào bảo tàng Tạ gia đều có thể rơi vào tay
hắn
, chỉ là
hắn
muốn chậm rãi tới thôi.
một
bữa cơm ăn xong, Thẩm Ngao rời
đi
trước.
Thời điểm Tạ Minh Triệt đưa A Yên trở về chung cư
đã
là hơn 8 giờ tối. A Yên ngồi
trên
sofa xoa xoa cái bụng căng tròn của mình.
cô
ăn quá nhiều.
Đây là lần đầu tiên
cô
ăn nhiều như vậy.
Tạ Minh Triệt biết
cô
ăn đến no căng cả bụng, trước tiên rót cho
cô
một
chén nước sau đó
đi
lấy thuốc tiêu hóa kêu
cô
uống vào.
A Yên ngoan ngoãn cho vào trong miệng, vốn dĩ
cô
nghĩ
sẽ
rất là đắng bởi vì thuốc nào cũng đắng.Kết quả ăn vào trong miệng là
một
hương vị chua chua ngọt ngọt, ánh mắt
cô
sáng lên: “ A Triệt, còn
không?”
“ Em
không
thể ăn nữa” – Đáy mắt Tạ Minh Triệt toát ra
một
chút bất đắc dĩ.
“A… Vậy
anh
xem TV với em nha?” –
cô
lại dùng ánh mắt chờ mong nhìn
hắn.
Tạ Minh Triệt tính toán tới thư phòng
một
lát, bên ZR lại gửi bản thiết kế mới, nhưng thấy
cô
mỏi mắt mong chờ nhìn
hắn
, hầu kết
hắn
khẽ nhúc nhích
không
nói
được lời từ chối.
Tạ Minh Triệt ngồi xuống bên cạnh
cô
, A Yên
thật
tự nhiên mà quàng lên người
hắn.
“ Ngoan ngoãn ngồi
đi” – Thân thể Tạ Minh Triệt cứng đờ, có chút bất đắc dĩ.
A Yên bẹp miệng, có chút mất mát,”Dạ”
Sau khi bật TV lên
thì
cả hai đều ngồi ngay ngay thẳng thẳng, giữa hai người còn bị ngăn cách bởi
một
cái ly.
Tạ Minh Triệt mạc danh thở phào
nhẹ
nhõm
một
hơi. Mà A Yên cảm thấy rất
không
vừa lòng.
trên
TV
đang
chiếu
một
vở hài kịch cổ trang, A Yên thất thần mà nhìn trong chốc lát, quả nhiên bị cốt truyện khôi hài hấp dẫn.
cô
xem đến vui vẻ, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng. Mà Tạ Minh Triệt lại
không
có bao nhiêu hứng thú, trong lúc nhìn màn hình TV còn có chút thất thần.
Nghe thấy tiếng cười mềm mại bên tai
hắn
không
khỏi nhìn ngắm
cô
một
chút. Sườn mặt
cô
trắng nõn, dưới ánh đèn vàng lại có chút phiếm hồng, lông mi của
cô
rất dài giống như hai cây quạt
nhỏ
vậy, mặc dù che mất nửa cặp mắt tròn tròn của
cô
lại
không
che lấp được đôi đồng tử đen nhánh.
Tầm mắt hạ xuống, ánh mắt của
hắn
ngừng ở ngón tay trỏ bên tay trái của
cô.
trên
chiếc nhẫn khảm
một
viên hạt châu trong suốt, dưới ánh đèn còn có
một
sợi dây màu bạc
nhỏ
ở giữa.
Đồng tử Tạ Minh Triệt co lại,
không
biết vì sao mà
hắn
lại cảm thấy chiếc nhẫn này có chút quen thuộc.
“ Chiếc nhẫn này…ở đâu vậy?” –
hắn
bỗng nhiên mở miệng.
A Yên nghe thấy
hắn
hỏi
thì
theo ánh mắt của
hắn
nhìn về phía ngón trỏ bên tay trái của mình,
cô
“A”
một
tiếng, sau đó thành thành
thật
thật
trả lời: “ Là hổ mập cho em”
“
hắn
nói
như vậy về sau nếu em
đi
ra ngoài
một
mình mà gặp nguy hiểm
thì
hắn
sẽ
biết sau đó tới cứ em!”
Nhắc tới Bạch Thư Yến, A Yên lại cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng nanh.
Hổ mập chính là bạn tốt nhất nhất của
cô.
“ Vậy à…”
Tạ Minh Triệt cảm thấy bản thân chắc là
đã
nghĩ nhièu rồi.
không
biết khi nào, A Yên
đã
mơ màng sắp ngủ.
Lúc Tạ Minh Triệt
đang
nhắm mắt dưỡng thần
thì
cảm thấy đầu vai đột nhiên nặng hơn.
hắn
mở mắt ra ngiêng đầu nhìn
thì
thấy A Yên dựa vào vai
hắn
, đôi mắt nhắm lại, tiếng hít thở nhàn nhạt, hơi thở ấm áp phun vào cổ
hắn. Lúc
cô
ngủ có lẽ chính là lúc
cô
an tĩnh nhất.
Giờ phút này
cô
dựa đầu vào vai
anh
, hoàn toàn
không
có bất kì phòng bị gì,thậm chí khóe miệng còn hơi cong cong lên.
Giống như là
cô
luôn tin tưởng
anh.
Nhưng loại tin tưởng này từ đâu mà tới
thì
anh
không
rõ
lắm.
Tạ Minh Triệt bỗng nhiên duỗi tay, đầu ngón tay chạm
nhẹ
vào mặt
cô
.
Thần sắc của
anh
không
tự chủ mà nhu hòa
đi
một
chút, lông mi quanh năm nhiễm băng tuyết dường như tan ra thành xuân thủy tình nồng, yên tĩnh chảy xuôi.
Thấy
cô
ngủ say, Tạ Minh Triệt đưa mắt nhìn đồng hồ thấy
đã
10 giờ rưỡi.
anh
do dự trong chốc lát, cuối cùng gọi
cô
dậy.
“ Làm gì vậy A Triệt” –
đang
ngủ ngon lành
thì
bị
anh
đánh thức,A Yên cũng có chút
không
vui.
Mà Tạ Minh Triệt lại nghiêm túc nhìn
cô
: “ Em còn chưa rửa mặt”
A Yên chớp chớp đôi mắt mông lung, nửa ngày
không
nhúc nhích.
“ Hôm nay em ăn toàn đồ ăn có mùi nặng”
anh
vẫn
không
có ý định đổi ý.
“ Vâng” – Cuối cùng A Yên ngoan ngoãn nghe lời.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Minh Triệt càng bận hơn so với thường ngày, thứ nhất là bởi vì phim phóng
sự
ở cấm cung
đã
bắt đầu quay, thứ hai bởi vì cấm cung lại tiếp nhận
một
lượng văn vật cần chữa trị nữa.
A Yên cũng rất ngoan, lúc Tạ Minh Triệt
đi
làm
thì
cô
thường
đi
tìm Bach Thư Yến hoặc tư mình kiếm cái chơi. Có đôi khi
không
ra ngoài,
cô
ở nhà bật laptop mà Tạ Minh Triệt mua cho chơi
một
mình.
Phim phóng
sự
về chữa trị văn vật ở cấm cung vừa bắt đầu quay
thì
tổ tuyên truyền cũng
đã
lên mạng làm tốt công việc của mình, bởi vì trước đây có video hot của Đồng Gia Lâm lại thêm danh khí của đạo diễn Dụ Đông Hạ cho nên khiến cho rất nhiều người chú ý.
Nhưng độ chú ý như vậy vẫn là
không
đủ.
Phim phóng
sự
về chữa trị văn vật là quay theo tập, Dụ Đông Hạ suy nghĩ mãi cuối cùng quyết định quay chụp tổ ngọc khí trước.
một
phần là vì danh khí của Điền Vinh Sinh trong giới đồ cổ,
một
phần là
sự
chú ý của dân mạng với Tạ Minh Triệt.
Khi tập đầu tiên của bộ 《 cấm cung văn vật tu phục lục 》 ra mắt, bởi vì lực tuyên truyền khá lớn, mở rộng
trên
nhiều mặt trận nên thu hút
không
ít
sự
chú ý.
Mà sau khi phát sóng 2 ngày
thì
trên
Weibo càng náo nhiệt bởi vì Tạ Minh Triệt ở tổ ngọc khí giá trị nhan sắc nghịch thiên
Những đoạn phim có mặt Tạ Minh Triệt bị mấy đại V cắt riêng ra khiến cho
một
bộ phận ham mê sắc đẹp bắt đầu đào bới những tin tức về Tạ Minh Triệt.
Vì thế rất nhanh có người đem những tư liệu về Tạ Minh Triệt công bố ra.
Hóa ra chàng trai nhan sắc kinh người này cũng là từ gia tộc nội tình phi phàm ra.
Tạ gia Lệ thành đích tôn, người thừa kế bảo tàng Tạ gia.
Thân phận như vậy đủ thỏa mãn tâm tư thiếu nữ đối với mỹ nam hoàn hảo trong tưởng tượng.
Ba chữ “ Tạ Minh Triệt” nằm trong top10 hot search duy trì liên tục mấy ngày, nhiệt độ vẫn luôn
không
giảm. Mà lượng tin tức về “ Cấm cung văn vật tu phục lục” cũng bởi vậy mà được kéo lên.
Từ giờ phút này, ngành chữa trị văn vật thần bí rốt cuộc rút
đi
bức màn che mông lung, chân chân
thật
thật
hiện
ra trước mặt mọi người.
Sức hấp dẫn của lịch sử, nội tình văn vật, khó khăn trong công việc đều thông qua từng thước phim phóng
sự
tầng tầng hiển lộ ra, sau khi mang đến hiểu biết cho mọi người
thì
bắt đầu lĩnh hội ý nghĩa trong đó.
Chung quy, thời đại này chưa từng quên
đi
lịch sử của chính mình.
Từ khi A Yên biết “ Cấm cung văn vật tu phục lục” ra tập
một
thì
vẫn luôn chờ mong.
Phát sóng lúc ban đêm
thì
cô
liền chui vào trong chăn nhìn màn hình máy tính.
Có mấy cảnh quay Tạ Minh triệt, mỗi lần khoảng
một
phút nhưng A Yên
không
bỏ lỡ bất kì cảnh nào.
anh
mặc quần áo lao động tối màu,dáng vẻ rũ mắt nghiêm túc làm việc
trên
màn ảnh vẫn đẹp mắt như cũ.
Ở cuối cùng có
một
màn phỏng vấn
anh
,
anh
ngồi
trên
sofa, chân dài vắt chéo, biểu tình nhìn như đạm mạc nhưng mỗi vấn đề, câu hỏi của nhân viên
anh
đều trả lời rất nghiêm túc.
“ Nghe
nói
tiền lương của chữa trị sư
không
cao, cho hỏi việc này có ảnh hưởng tới
sự
nhiệt tình của
anh
với công việc
không?”
Thời điểm
anh
trả lời vấn đề này, mi mắt rũ xuống, môi mỏng hơi cong thế nhưng hiếm thấy mà toát ra
một
tia ý cười: “ Khi tôi đủ năng lực nhiệt tình
thì
không
có gì ảnh hưởng hết”
Thời điểm
anh
trả lời mấy vấn đề này
không
có
một
chút do dự nào, cũng
không
dừng lại lấy nửa giây, cơ hồ là bình tâm mà
nói, mười phần tự tin.
A Yên ngồi trước màn hình máy tính nhìn
anh
, cảm thấy cả người
anh
giống như
đang
lấp lánh phát áng lên.
thật
giống với sao
trên
trời.
“ Như này, tôi muốn thay thế mọi người hỏi
một
chút,
anh
có thích con
gái
không? À
không
đúng,
anh
thích con
gái
như thế nào?”
Nhân viên công tác ra cái vấn đề cuối cùng này khiến Tạ Minh Triệt trầm mặc.
A Yên nhìn chằm chằm màn hình, kết quả nghe
hắn
nói
: “
thật
xin lỗi,
không
có”
Đề tài
không
liên quan đến công tác chữa trị, cả người
hắn
dường như càng thêm lãnh đạm xa cách, thời điểm trả lời cũng càng thêm dứt khoát.
A Yên ghé vào trong chăn trợn to hai mắt.
Tại sao lại
không
có?
Có ta có ta nha!