Đương nhiên kết quả là
không
thể. Tạ Minh Triệt từ chối
một
cách kiên quyết, sau đó mang cho
cô
một
ly sữa nóng, bắt
cô
uống hết sau đó bỏ ra ngoài.
A Yên sau khi uóng hết lỹ sữa liền giận dỗi rúc ở trong chăn.
Nhưng đến nửa đêm, A Yên lại bị
một
cơn đau đớn như kim châm tra tấn đến tỉnh dậy, lăn lộn
trên
giường
một
lúc lâu cũng
không
đỡ đau, cuối cùng
cô
cố gắng tự bò lên,
đi
ra khỏi phòng ngủ.
Cấm chế của ngọc bpọi quá cường đại, mặc dù ban ngày
cô
đánh lão già đáng chết kia
không
quá tàn nhẫn nhưng trừng phạt
một
chút cũng
không
ít
đi.
Tạ Minh Triệt là người Tạ gia, hơi thở của
anh
cs thể trợ giúp
cô
giảm bớt
sự
thống khổ, A Yên vốn là muốn ngủ chung với
anh
ai ngờ
anh
lại
không
muốn, cuối cùng
cô
phải tự chịu đựng. Nhưng mà lúc này
cô
thật
sự
không
thể chịu được nữa phải bò dậy
đi
tìm
anh.
cô
nghiêng ngả lảo đảo
đi
đến trước cửa phòng
anh
, miễn cưỡng ngưng thần nghe xem bên trong có động tĩnh gì nhưng cái gì cũng
không
nghe được.
cô
do dự
một
chút, cẩn thận đẩy cửa phòng Tạ Minh Triệt ra. Trong phòng rất tối, A Yên dùng linh lực đốt lên
một
ngọn lửa
nhỏ, ngọn lửa chiếu rọi lên bóng dáng nho
nhỏ
của
cô. Ngay khi A Yên
đang
lén lút
thì
nghe thấy
một
âm
thanh rất
nhỏ
.
cô
cả kinh, cả người sững sờ, co lại thành
một
đoàn, động cũng
không
dám động.
Đôi mắt
cô
trừng lớn, ngọn lửa
trên
ngón tay cũng bị dọa tắt cả lửa.
Bị … bị phát
hiện
rồi sao?
Nhưng
một
hai phút trôi qua, trong phòng vẫn im ắng như cũ, giống như là
không
có
âm
thanh gì.
A Yên thở phào
nhẹ
nhõm
một
hơi
Ngọn lửa lại bốc cháy
trên
đầu ngón tay, chiếu sáng đường
đi
của
cô
đến bên cạnh chiếc giường lớn
Ánh sáng tỏa từ ngọn lửa rất yú ớt, khi A Yên đến gần mép giường, nương theo ánh sáng
nhỏ
nhoi nhìn
rõ
bóng người
đang
nằm
trên
đệm. Chỉ là
hắn
có điểm kì quái.
Hai mắt
hắn
nhắm nghiền, mày nhíu chặt,
trên
trán toát ra mồ hôi tinh mịn từ lúc nào
không
biết, hai tay vô ý thức nắm chặt lấy chăn đắp
trên
người lộ ra gân xanh, thân thể cũng hơi run rẩy.
Đây là … gặp ác mộng sao?
A Yên sửng sốt
Qua
một
lúc lâu
cô
mới vươn tay, chọc
nhẹ
vào cánh tay của
hắn.
Dường như
hắn
chưa tỉnh, vẫn bị vây ở trong giấc mơ của mình,
không
thể thoát ra.
Có là do tò mò cũng có thể là vì nguyên nhân gì khác, A Yên đặt ngón tay lên ấn đường cuả
hắn. Quang mang màu đỏ nhạt thâm nhập vào ấn đường của
hắn,
cô
nhắm mắt lại, chứng kiến
hắn
đang
hãm sâu trong giấc mơ.
đã
lâu rồi A Yên chưa được thấy núi rừng rậm rạp xanh rì như vậy, cũng chưa bao giờ gặp qua nơi nào tràn ngập sương mù mông lung như này
Mảnh trời
trên
đỉnh đầu lại
âm
u, nhuốm
một
màu xám xanh, lúc ngửa đầu nhìn lên thấy giống như
một
lốc xoáy sâu
không
thấy đáy.
một
cậu bé lăn từ
trên
sườn núi xuống,cậu lăn qua các bụi gai mọc
trên
đó thành ra quần áo bị cắt nát bươm,
trên
người đầy những vệt máu đỏ thắm,
trên
gương mặt non nớt tràn đầy kinh sợ
hắn
không
kịp kêu lên đau đớn, khóc cũng
không
kịp khóc, bò dậy chạy bán sống bán chết, giống như sau lưng có thú dữ
đang
đuổi theo.
một
giọng nữ thô ác vang lên, vờn quanh toàn bộ cảnh quan
âm
u trong giấc mơ:
“ Thằng nhãi con, định chạy
đi
đâu?”
Bà ta bỗng nhiên cười rộ lên,
âm
thanh
nhẹ
nhàng: “ Núi này quá lớn, mày chạy
không
thoát đâu”
“ Đến đây, trở về cùng mụ mụ”
một
người phụ nữ mặc quần áo vải thô màu lam cầm
một
chiếc liềm rỉ sắt, khuôn mặt bà ta bị sương mù dày đặc che khuất, nhìn
không
rõ
diện mạo.
Mà cái tay cầm lưỡi liềm kia của bà ta đầy kín những vết chai, làn da thô ráp nứt nẻ, móng tay còn đầy bùn cát.
Bà ta tiến tới gần cậu bé, trong miệng lẩm bẩm vài câu bằng tiếng địa phương
“ Con, con của ta..”
Cậu bé bị đá sắc nhọn làm té,
hắn
quỳ rạp
trên
mặt đất, lúc
hắn
quay đầu lại
thì
nhìn thấy người phụ nữ kia giơ lưỡi liềm lên. Bà ta ê ê a a hát nhạc thiếu nhi bằng tiếng địa phương, giọng hát mềm
nhẹ
nhưng mà lưỡi liềm trong tay lại
không
chút lưu tình mà chém tới giữa hai cẳng chân
hắn.
“ Con ngoan, mẹ chặt đứt chân của con, con
sẽ
không
chạy khỏi đây nữa” – Người phụ nữ lại bắt đầu cười.
A Yên sợ tới mức mở to hai mắt từ trong mộng của Minh Triệt tỉnh lại.
Lưỡi hái mang theo máu giống như còn
đang
ở trước mặt, giọng
nói
địa phương của người phụ nữ vẫn còn văng vẳng bên tai, lúc A Yên nhìn về phía Tạ Minh Triệt vẫn còn kinh hồn táng đảm.
Khuôn mặt của cậu bé trong mơ kia tuy rằng vẫn còn non nớt, chưa phát triển nhưng A Yên vẫn nhận ra, đó hẳn là Tạ Minh Triệt.
Ở dưới đuôi mắt phải của
hắn
có
một
nốt ruồi màu đỏ nhạt, cậu bé kia cũng có.
Trừ bỏ khuôn mặt của người phụ nữ kia,tất cả cảnh còn lại đều rất chân
thật, điều này đại biểu cho việc tất cả những việc xảy ra trong mộng có khả năng
đã
từng phát sinh ngoài đời.
A Yên giương mắt nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông đó, trong lòng
không
có tư vị gì.
không
ngờ
hắn
đã
từng trải qua những chuyện đáng sợ như vậy.
Thấy
hắn
vẫn bị hãm ở trong mơ, A Yên hơi mấp máy môi có ý định đánh thức
hắn
nhưng bỗng nhiên từng đợt từng đợt đau đớn như ngàn chiếc kim đâm vào xương kéo đến khiến cho sắc mặt
cô
trắng bệch. Lại tới nữa…cô
đau đến nỗi hai hốc mắt đều phiếm phiếm hồng.
Do dự
một
chút, A Yên
không
đánh thức Tạ Minh Triết nữa.
cô
hiểu tính
anh
, nếu
cô
đánh thức
anh
vào lúc này, khẳng định
anh
ta
sẽ
mang
cô
về phòng của mình.
Nhưng mà
cô
đau quá rồi, đau đến phát khóc.
Sau
một
lúc lâu, A Yên cố gắng chịu đau, từng bước từng bước bò vào trong chăn của
anh.
cô
cố sức mà chạm lấy vòng eo của
anh
, nhìn qua
thật
giống con sâu lông, từng chút từng chút rúc sâu vào trong lòng
anh.
Có lẽ là do ác mộng vây
anh
quá sâu nên mặc dù trong lòng có thêm A Yên
thì
anh
cũng
không
tỉnh lại, A Yên
không
nhịn được hít hít hương thơm
nhẹ
nhàng man mác
trên
người
anh.
cô
không
thể phân biệt được đây là mùi gì,vừa giống như là tuyết đầu mùa vậy, trong
không
khí tràn ngập mùi lành lành nhạt nhạt, thấm vào ruột gan vừa giống như có như
không. Hơi thở của
anh
thuần tịnh,
không
chứa
một
chút tạp chất nào. A Yến rúc vào ngực
hắn
giúp cho nỗi đau của
cô
được giảm bớt rất nhiều,
cô
không
nhịn được mà rúc vào sát hơn.
Chỉ là…..
Lúc A Yên ngẩng đầu lên
thì
thấy lông mày của
hắn
vẫn nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt.
cô
thì
thoải mái rồi nhưng
anh
còn ở trong giấc mộng. A Yên do dự chốc lát rốt cuộc quyết định.
cô
vươn tay phải của mình đan mười đầu ngón tay vào bàn tay a. Tay
anh
ấy tuy hơi ướt nhưng rất ấm áp.
Thời điểm
cô
nhắm mắt lại, chỗ giao thoa giữa tay của hai người
hiện
lên ánh sáng mờ nhạt.A Yên
đi
vào giấc mộng, cong cong khóe miệng.
cô
đem cảnh trong mơ của mình chia sẻ cho
anh
vì vậy
anh
sẽ
không
phải ở lại trong ác mộng kia nữa.
cô
không
hề hay biết, lúc
cô
hoàn toàn
đi
vào giấc ngủ,
một
đạo ánh sáng kim sắc men theo ấn đường của Tạ Minh Triệt trào ra, lửng lơ ở giữa
không
trung
trên
đầu hai người sau đó chỉ trong giây lát liền biến mất
Công tử trẻ tuổi ngồi trong đình, màn sa nhạt màu bị gió thổi bay mơ hồ lộ ra hình dáng của
hắn. Ống tay áo trắng như tuyết quét ngang bàn đá, chén trà bị hất bay xuống đất phát ra
một
tiếng giòn tan
“ Nàng chỉ là
một
cô
nương bình thường
không
nghề
không
ngỗng, ngài sao lại gϊếŧ nàng?” – Thiếu niên đứng lên, thân hình gầy guộc tựa hồ có chút
không
ổn định,
hắn
chống
một
tay
trên
bàn đá,
âm
thanh tràn đầy tức giận.
“ Minh Triệt, chỉ có mệnh cách của nàng phù hợp với phấn ngọc”- Người đàn ông trung niên
đang
đứng ở đình ngoại, thân mặc
một
bộ quần áo màu đen, giữa hai chân mày là
một
sự
bình tĩnh
không
gợn sóng. Có lẽ do cảm xúc dao động quá lớn khiến cho thiếu niên kia ho khan
một
trận. Thân hình của
hắn
quá mức đơn bạc, nghe thấy những lời người đàn ông kia
nói
chỉ im lặng đứng ở bên cạnh bàn
thật
lâu.
“Thúc thúc, ngài quá hồ đồ.”Sau
một
lúc lâu,
hắn
mới
nhẹ
nhàng mà
nói.
Tiếng
nói
của thiếu niên hơi khàn, A Yên đứng cách
hắn
một
hồ hoa sen cũng có thể nghe thấy tiếng ho khan của
hắn..Ống tay áo trắng như tuyết, thân ảnh đơn bạc phía sau màn sa thiển sắc khép hờ khiến cho nàng
không
thấy
rõ
được thân ảnh
hắn. Nhưng nàng cảm thấy, hồ nước này,hành lang gấp khúc nàng, thậm chí là mái ngói cong cong hay là tiếng chuông đồng ngẫu nhiên hình như nàng
đã
từ ng gặp qua, rất nhiều cảnh tượng quen thuộc. Bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng chuông bạc thanh thúy, những hình ảnh trước mặt bỗng nhiên bị thổi tan
đi.
A Yên phảng phất nghe thấy
một
âm
thanh khàn khàn ở ngay bên tai mình:
“ A Yên, đừng…
đi
theo ta nữa”