Bởi vì thân hình của A Yên
đã
khôi phục thành người bình thường, cho nên nàng
không
thể tiếp tục ngủ ở đệm
nhỏ
trong phòng khách. Tạ Minh Triệt bỏ thời gian tìm người đem gian phòng trống ở bên cạnh thư phòng sửa sang lại
một
chút, tính làm phòng mới cho A Yên
Những bộ quần áo búp bê trước đây
hắn
mua cho A Yên cũng
không
thể mặc lại nữa vì thế
hắn
lại
đi
trung tâm thương mại mua sắm. Lần này
hắn
mang A Yên
đi
theo. A Yên vẫn
đang
mặc bộ đồ thể thao lúc nãy, thoạt nhìn có chút thùng thình. Lúc Tạ Minh Triệt
đi
gần tới cửa
thì
không
thấy A Yên đâu, quay đầu lại
thì
thấy nàng
đang
ở cửa xoay tròn
nghịch ngợm
chạy tới chạy lui,hắn
nhíu nhíu mày, “A Yên.”
Đây là lần đầu tiên A Yên nghe thấy Tạ Minh Triệt đường hoàng kêu tên nàng nên có chút kinh ngạc,vội vàng chậm chạp chạy đến bên người
hắn
, đôi mắt tròn tròn bắt đầu tò mò nhìn xung quanh. Bởi vì diện mạo hai người quá xuất sắc cho nên bọn họ vừa
đi
tới trung tâm thương mại liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, ngẫu nhiên có người qua đường còn nhìn trộm bọn họ vài lần sau đó xì xào bàn tán.
Trong trung tâm thương mại quá đông người, Tạ Minh Triệt lo lắng A Yên
đi
lạc nên trực tiếp nắm cổ tay nàng kéo đến thang máy lên tầng 2. A Yên trước giờ chưa được tiếp xúc với thang máy tự động của trung tâm thương mại, nàng bị Tạ Minh Triệt lôi kéo lên cầu thang, vốn dĩ muốn tự mình
đi
lên, bánh xích dưới chân di động, nàng
không
có phòng bị, mất thăng bằng, liền muốn ngã xuống. Tạ Minh Triệt kịp thời đem A Yên kéo vào trong ngực
hắn
, tránh cho nàng té ngã. A Yên theo bản năng ôm lấy vòng eo rắn chắc tinh tế, đầu chôn ở ngực
hắn
, có chút ngây ngốc
nói
: “ Nó.. nó sao lại tự chuyển động?”.
Tạ Minh Triệt nghe thấy
âm
thanh yếu nhược của nàng, khóe môi
không
nhịn được hơi cong cong: “ Đừng sợ”
trên
khuôn mặt
hắn
toát ra
một
tia ôn nhu
ẩn
giấu, gần như
không
cảm nhận được, chân mày quanh năm được tuyết sương thẩm thấu phảng phất cũng hơi hơi tan rã.
“ Phi,
đi
lên thang máy mà cũng có thể ân ân ái ái?”
Thiếu niên
đang
ngồi uống trà tại phòng ăn ở tầng
một
đưa mắt lên, qua cửa kính trong suốt nhìn thấy hai thân ảnh trong thang máy
đang
“ khanh khanh ta ta “, đôi mắt hình hoa đào xinh đẹp lộ ra thần sắc chán ghét,
hắn
nhổ kẹo cao su trong miệng ra, mắng câu thô tục
một
thiếu niên khác ngồi đối diện
hắn
đang
nghịch đồng phục sau khi nghe thấy lời
hắn
nói
cũng theo tầm mắt của
hắn
mà nhìn ra cửa kính, vừa vặn thấy
cô
gái
nhỏ
mặc
một
bộ thể thao rộng rãi
đang
tách ra khỏi l*иg ngực nam nhân mặt lạnh, giờ phút này nàng mở to đôi mắt tròn tròn nhìn về phía nam nhân trước mặt, ngoan ngoãn đến kì lạ.
hắn
trợn to mắt: “ Kháo, con mẹ nó, quá đáng
yêu”
“ Mộ tranh, mày tới nhìn
đi”
hắn
vội vàng đẩy
một
thiếu niên khác
đang
gác tay lên bàn.
Thiếu niên được gọi là Mộ Tranh
đang
ngậm
một
cái bánh bao trong miệng, mất kiên nhẫn mà đưa mắt lên: “ Đáng
yêu
cái……”
rắm
Lời
nói
một
nửa bị
hắn
nuốt lại. Thời điểm
hắn
đưa mắt nhìn qua vừa lúc thấy
cô
gái
nhỏ
ngước lên, hé ra khuôn mặt trắng nõn phấn nộn, lông mi cong cong, trong ánh mắt giống như cất dấu những mảnh vụn của ngôi sao, lúc nàng cười rộ lên
thì
lộ ra hai cái răng nanh nhòn nhọn. Rất giống
một
con tiểu động vật.
một
khắc kia, trong lòng Mộ Tranh chỉ có suy nghĩ như vậy. Nhưng thời điểm
cô
gái
nhỏ
đi
lên tầng 2,
hắn
rõ
ràng nhìn thấy sau tai của nàng
hiện
lên tia quang mang đỏ thắm. Bất quá là trong
một
cái chớp mắt nhưng cũng đủ để Mộ Tranh phản ứng lại.
hắn
đột nhiên đứng lên, giữa hai chân mày đầy
sự
khẩn trương gấp gáp
“Mộ tranh mày làm gì?” thiếu niên ngồi ở đối diện
hắn
bị động tác đường đột của
hắn
dọa nhảy dựng, ngay sau đó
hắn
như là nghĩ tới cái gì, hai mắt trừng lớn, “mày
sẽ
không
coi trọng tiểu khả ái kia
đi?!”
“Này
không
thể được a, mày
không
phát
hiện
nam nhân lạnh như băng kia sao? Người ta sợ là có chủ.”
Mộ tranh nhìn chằm chằm thang máy, đầu lưỡi chống hàm răng, cặp mắt đào hoa kia đè nặng ý vị
không
rõ
.
hắn
cười
một
tiếng, “Có chủ?”
Từ bé đến giờ
hắn
chưa gặp bất kì
một
linh nào thuần khiết như vậy, này
không
phải là dâng lên mời
hắn
ăn sao.
Có chủ? Có cũng
không
ngăn được
hắn
A Yên hoàn toàn
không
biết chính mình
đã
bị theo dõi, nàng bị Tạ Minh Triệt lôi lôi kéo kéo, tất cả các loại đồ vật trước mắt nàng đều quá mới lạ với nhận thức của nàng, có nhiều thứ nàng mới chỉ được nhìn qua TV. Tạ Minh Triệt mang theo A Yên vào
một
cửa hàng, rất nhanh
đã
có nhân viên tiến đến tiếp đón
“
cô
đi
chọn quần áo ưa thích của mình
đi” Tạ Minh Triệt nghiêng đầu
nói
với A Yên
“Dạ” Đôi mắt của nàng sáng rực lên, nhoẻn cười, gật đầu
thật
mạnh. Sau đó liền tự chạy
đi
chọn quần áo. Nhân viên phụ trách tiếp đãi thấy thế vội vàng rời
đi
cùng A Yên. Trong đáy mắt của Tạ Minh Triệt
ẩn
ẩn
ý cười nhàn nhạt,
không
dễ phát
hiện.
hắn
liền ngồi xuống sô pha chờ nàng.
Có lẽ bởi vì Tạ Gia giáo dục nghiêm khắc cho nên
hắn
luôn luôn ngồi ngay ngắn, lưng thẳng như tùng tương xứng với khuôn mặt băng lãnh thanh tuyển, càng toát ra vài phần cao quý trời sinh. Lúc đó,
một
cô
nhân viên của cửa hàng đứng ở quầy bên kia chỉnh chu quần áo của mình
một
chút, sau đó đem mái tóc gạt ra sau tai, lại kiểm tra quần áo
một
lần nữa rồi bưng
một
ly trà, nhấc gót giày
đi
tới.
“ Tiên sinh, mời uống trà” –
cô
ta nở
một
nụ cười mà tự cho là hoàn mỹ nhất
“ Cảm ơn” – Tạ Minh Triết
không
buồn ngước mắt, ngữ khí lãnh đạm xa cách.
Ý cười bên môi của
cô
ta cứng đờ, “không,
không
có việc gì.”
nói
xong
cô
ta liền xoay người hướng quầy bên kia
đi
thật
nhanh.
“Trần tú, người ta nhìn cũng
không
thèm nhìn
cô
,thậm chí
không
buồn liếc mắt kìa.” –
một
nhân viên khác của cửa hàng
đang
đứng sửa sang đồ vật
trên
quầy hàng
thì
thu hết
sự
việc vào đáy mắt, nhịn
không
được cười
một
tiếng: “cô
không
thấy người ta là bồi tiểu
cô
nương kia tới sao? nam nhân bọn họ a, quả nhiên đều thích nữ nhân
không
già
đi!”
Trần Tú biến sắc, “Trịnh Lily,
cô
nói
chuyện chú ý chút, tôi chỉ là
đi
đưa
một
ly trà”
Trịnh Lily bĩu môi,
không
tính toán lại cùng nàng cãi cọ.
Lúc này nhân viên cửa hàng vốn bồi A Yên chọn quần áo, nàng chạy lại
trên
mặt chính là phấn khích khó giấu. Nàng hạ giọng, ghé sát tai Trần Tú cùng Trịnh Lily: “
cô
gái
kia cầm
thật
nhiều quần áo, tất cả đều là hàng thiết kế, tháng này tiền thưởng của chúng ta có hi vọng rồi”
Trần Tú còn chưa có
nói
chuyện, Trịnh Lily
đã
“ xì”
một
tiếng: “
nói
gì
thì
nói
, vẫn là
cô
ta bám được
một
kim chủ, bắt được
một
cái liền bào người ta sạch
sẽ
a”
“ Trịnh Lily,
cô
nói
gì vậy?”-Trần Tú nhíu mày,
cô
thật
sự
không
thể nhìn được bộ dáng chua ngoa này của Trịnh Lily
“ Trịnh Lily,
cô
quản cho tốt mồm miệng của mình
đi” –
một
nhân viên cửa hàng khác cũng cảm thấy lời
nói
của
cô
ta
thật
quá đáng.
Thấy hai người bọn họ đều phản đối mình, Lily tức đến trợn mắt nhưng cũng
không
nói
chuyện nữa.
cô
nhịn
không
được ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông
đang
ngồi
trên
sô pha. Ly trà
trên
bàn vẫn ở nguyên chỗ cũ,
hắn
một
ngụm cũng
không
uống. Lại thấy A Yên vẫn
đang
chọn quần áo,
cô
ta liền nhấc gót giày
đi
đến chỗ Tạ Minh Triệt,vòng eo mảnh khảnh cố tình uốn éo, mặt mang ý cười mà đến
Trần Tú thấy vậy liền thấp giọng mắng
một
câu.
“ Tiên sinh.” – Vừa mở miệng chính là tiếng
nói
ngọt lịm. Tạ Minh Triệt như cũ
không
thèm liếc mắt cũng
không
để ý đến. Trịnh Lily mặt cứng đờ nhưng vẫn
không
nhụt chí,
cô
ta tiếp tục hỏi: “ Tiên sinh, ly trà này lạnh, ngài có cần đổi
một
ly mới
không
?”
“
không
cần” – Tạ Minh Triệt vẫn
không
liếc lấy
một
cái
Đúng lúc đó, A Yên vừa đưa
một
kiện quần áo cho nhân viên bên cạnh xong quay đầu lại
thì
thấy nhân viên mặc đồng phục cố tình cúi thấp người, tiếp cận Tạ Minh Triệt. A Yên trừng lớn đôi mắt, trong đầu giống như là dây đàn bị chặt đứt.
Nàng
không
chút nghĩ ngợi, trực tiếp
đi
tới Tạ Minh Triệt, giòn giã kêu
một
tiếng: “ A Triệt”
Tạ Minh Triệt nghe tiếng nàng rốt cuộc ngẩng đầu
“ Chọn xong rồi sao?”
Nàng
không
có trả lời, thời điểm chạy tới, cố tình đẩy nữ nhân bên cạnh ra, lắc lắc tay
hắn
: “ Ta
không
thích quần áo nơi này, quá xấu rồi”
“ A?” – Nhân viên cửa hàng bên kia ôm
một
đống quần áo còn
đang
đắc ý mơ mộng đến tiền thường liền sửng sốt
Chọn….chọn
một
đống lớn như vậy, sau đó
nói
quá xấu????