Mục Tiêu Công Lược: Con Trai Nam Chủ

Chương 7: Con trai tổng tài (7)

Edit: Aya Shinta

Phương Cửu sững sờ không nói gì, mắt to thẳng tắp trừng anh, một lúc lâu, cô mới phản ứng cần phải giải thích, "Tôi..."

"Cô lên lầu đổi quần áo, lão già buổi chiều mới về." Cảnh Liệt trực tiếp đánh gãy lời giải thích của cô, cầm lấy túi giấy cùng notebook bước lên lầu.

Nhìn bóng người anh càng ngày xa, đôi mắt Phương Cửu hơi chuyển động, không biết nghĩ đến cái gì lập tức cũng đi theo.

Đi trên cầu thang xoắn ốc, Phương Cửu chăm chú đi theo phía sau anh nói rằng: "Ngài không nên nghĩ sai, tôi tới đây đưa đồ thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi, trợ lý Lâm cùng bạn bè đi chơi mới đưa cho tôi, tìm chủ tịch cũng là bởi vì có việc bí mật muốn nói, nếu như ngài muốn nghe, tôi sẽ nói cho ngài."

Bước chân dừng lại, Cảnh Liệt quay đầu lại lẳng lặng nhìn chăm chú cô vài lần, lúc này mới lạnh nhạt nói: "Đã như vậy, tại sao người đầu tiên cô nghĩ đến lại là chủ tịch? Mà không phải là người cấp trên này?"

Phương Cửu: "..."

"Bởi vì... Ắt xì!" Phương Cửu vội vã che mặt, nhất thời có chút ngượng, không nghĩ tới cô lại hắt hơi trước mặt con trai nam chính.

Liếc nhìn cả người cô ướt nhẹp, Cảnh Liệt xoay người liền hướng lên lầu.

Phương Cửu cũng theo lên lầu hai, chỉ có điều đứng ở trước cửa không dám vào. Tuy rằng có tiền, nhưng bên trong gian phòng trang trí đặc biệt đơn giản, chỉ có trắng đen cách điệu mang đến cảm giác ngột ngạt.

"Lại đây." Cảnh Liệt từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo sơ mi trắng dài ném lên trên giường, "Cô mặc cái này trước, tôi gọi điện thoại hỏi mẹ xem trong nhà có quần áo thay hay không."

Nói xong, Cảnh Liệt cầm điện thoại di động một bên gọi điện, một bên đi ra khỏi phòng, còn tiện thể đóng cửa lại.

Tuy rằng Phương Cửu rất muốn tắm, nhưng dù sao cũng đang ở trong nhà người khác, có bộ quần áo đổi là tốt rồi, vì lẽ đó chỉ có thể đem tất cả quần áo cởi ra, đồ Cảnh Liệt đưa đều chưa mặc qua, nhãn vẫn còn, chỉ là Phương Cửu không có nội y, mặc vào đặc biệt khó chịu.

"Cốc cốc cốc." Cửa phòng đột nhiên vang lên, bên ngoài vang lên một giọng nam lành lạnh, "Đã xong chưa?"

Đột nhiên nghe được tiếng nói của anh, Phương Cửu có vẻ đặc biệt khó chịu, tuy rằng quần áo rất lớn, nhưng cũng chỉ tới bắp đùi, cho tới bây giờ cô chưa từng mặc qua quần áo ngắn như vậy.

Lặng lẽ đi tới cạnh cửa, cô đem cửa kéo ra một chút, sau đó chìa ra cái đầu nhỏ, "Ngài có chuyện gì sao?."

Cảnh Liệt: "..." Đây hình như là phòng mình mà?

Tuy áo sơmi không nhìn rõ, có điều ngực cô vẫn đem áo sơmi căng lên, Cảnh Liệt phảng phất nhìn thấy gì đó, tự xưng là chính nhân quân tử anh lập tức liền đem đầu nghiêng một bên, thuận thế đem trong tay quần áo đưa qua, "Cô xem có vừa hay không."

Nhìn thấy chuỗi phản ứng của anh, Phương Cửu không khỏi cúi đầu liếc nhìn y phục của chính mình, lập tức hai tay ôm ngực. Cũng không biết nghĩ đến cái gì, cô bỗng nhiên tiếp nhận cái váy màu tím kia, nháy mắt nhẹ giọng nói: "Ngài có máy sấy tóc không? Tóc tôi ướt."

Cảnh Liệt không nói gì, trực tiếp đem cửa đẩy ra, mắt nhìn thẳng đi vào gian phòng lấy ra một cái máy sấy trong ngăn kéo. Chỉ là chờ anh xoay người, lại nhìn thấy thư ký Phương trong ngày thường chỉ có mặc đồng phục đơn điệu nhưng bây giờ chỉ mặc vào một cái áo sơmi dài. Thân hình cô tương đối cao, y phục miễn cưỡng che lại bắp đùi, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp. Cô nhìn như rất gầy gò, nhưng lại có lồi có lõm không sai.

"Tự mình sấy." Anh để máy sấy xuống, dời đi tầm mắt, trực tiếp đi ra ngoài phòng.

Phương Cửu chưa từng thấy Liễu Hạ Huệ, khẽ cắn răng, cô đột nhiên kéo cánh tay anh lại, nhân lúc đối phương dừng bước, từ từ đi tới phía sau anh, đưa tay vòng lấy thắt lưng tinh tế của anh.

"Nhớ tới tổng giám đốc hỏi tôi, đồ ngài đưa cùng người khác đưa có cái gì không giống nhau, kỳ thực... Chỉ là bởi vì người không giống mà thôi."

Cảnh Liệt thân thể dừng lại, sau lưng mềm mại rõ ràng như vậy, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ xúc giác của anh. Anh cũng chưa từng nghĩ tới, đứng sau anh lại là thư ký Phương nghiêm cẩn gàn bướng kia.

Thấy anh không nói lời nào, Phương Cửu trong lòng càng thêm thấp thỏm. Mặc dù biết chủ động như vậy rất mạo hiểm, có điều hiện giờ cô như vậy mà Cảnh Liệt còn có thể mắt nhìn thẳng, như vậy còn nói cái gì hoàn thành nhiệm vụ?

Chính trong lúc cô đang đấu tranh tư tưởng, hai vai đột nhiên bị người đè lại, đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.

"Tôi còn tưởng rằng, ở trong mắt thư ký Phương cũng chỉ có chủ tịch." Bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn khuôn mặt nhỏ không giống như ngày thường cung cung kính kính, đột nhiên cúi đầu ngậm lấy đôi môi anh đào phấn nộn của cô.

Tình tiết phát triển quá nhanh, Phương Cửu chỉ kém đến mức muốn nhảy dựng.

"A..." Chân trần trên đất không ngừng lui về phía sau, cho đến khi sau lưng chống lên bức tường lạnh lẽo, sau gáy cô bỗng nhiên bị một bàn tay lớn nắm chặt.

Một tay thắt lưng mềm mại, cách một tầng vải vóc đơn bạc, anh chậm rãi hướng lên trên, cho đến khi chạm được thứ vẫn luôn câu dẫn anh.

Hơi thở ái muội quanh quẩn quanh hai người, Phương Cửu đỏ mặt vẫn muốn lui về bên cạnh, nhưng chỉ được hai lần, lại bị bàn tay to lớn bên hông ôm trở lại.

Cô vẫn cho rằng anh là cái dạng lãnh cảm, hiện tại cô chỉ cảm thấy trước đây ý nghĩ của mình ngây thơ đến cỡ nào!

Nụ hôn nóng bỏng rơi vào giữa cái cổ thon dài, Cảnh Liệt cổ họng khàn khàn thấp giọng nói: "Có muốn hay không?"

Anh sẽ tôn trọng quyết định của cô.

Phương Cửu đỏ mặt, không thoải mái nghiêng nghiêng cái cổ, "Tôi..."

"Mẹ anh có mua bộ quần áo, tự mình xuống lấy..."

Nắm chốt cửa, Cảnh Thành trừng mắt đứng trước cửa, chỉ một chút, liền cực kỳ tự nhiên khép cửa lại, sau đó không nhanh không chậm đi xuống lầu.

Phương Cửu: "..."

"Lão già này vẫn rất yêu thích em, ngày hôm qua còn hỏi tôi tăng lương cho em." Cảnh Liệt thấp giọng nói bên tai cô.

Phương Cửu đã không biết nên nói cái gì, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

"Tôi... Tôi phải đi!" Cô đẩy anh ra, muốn đi đổi cái váy tím.

Cảnh Liệt kéo cánh tay cô lại ấn tới góc tường, cúi người thổi một hơi bên tai cô, "Thư ký Phương vừa rồi còn nói tôi cùng người khác không giống, vội vội vàng vàng như vậy, lão già kia lại cho rằng tôi bắt nạt em."

Cảm giác được hơi thở nóng bỏng đầy nam tính của anh, Phương Cửu đỏ mặt cúi đầu, ấp úng nói: "Nói... Thật giống như ngài vừa rồi không có bắt nạt tôi..."

Giọng nói nhỏ nhẹ khiến đôi mắt Cảnh Liệt càng sâu, dứt khoát ôm eo cô, nhẹ giọng nói: "Thư ký Phương cũng không thể oan uổng người tốt, vừa rồi tôi bắt nạt em?"