*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc ra khỏi bệnh viện, đêm đã khuya.
Trên đường quay về Hương Sơn, Hạ Đình Vãn nhận được tin nhắn của Kỷ Triển: “Hành động của tôi lợi hại không?”
Hạ Đình Vãn trả lời ba dấu chấm hỏi ngơ ngác.
“Anh không thấy à? Lúc tôi giúp bế anh xuống lầu, Tô Ngôn còn lườm tôi cơ đấy, vậy tôi nhất định càng phải tìm cơ hội chọc giận người ta một cái.”
Kỷ Triển liên tục gửi hai tin: “Chuyện nhà ở là tôi bịa đó, thật ra ở thành phố H tôi không có nhà đâu, đang phải ở khách sạn đây nè, chậc chậc chậc. Dù gì có Tô Ngôn rồi, anh sẽ không đến chỗ tôi đâu.”
Còn gửi kèm một meme chó shiba le lưỡi chậc chậc chậc.Chỉ nhìn câu chữ Kỷ Triển nhắn, Hạ Đình Vãn như có thể thấy được vẻ mặt sinh động của cậu. Y không nhịn được bật cười thành tiếng, trả lời: “Cậu còn cợt nhả nữa sẽ chết à.”
“Ha ha ha,” Kỷ Triển trả lời: “Mấy ngày nữa tôi sẽ đến thăm anh.”
“Sao thế?” Tô Ngôn quay đầu lại liếc nhìn Hạ Đình Vãn.
“À…” Hạ Đình Vãn suy nghĩ một chút, nói: “Kỷ Triển nói qua mấy ngày nữa sẽ đến Hương Sơn thăm em.”
“Ừm.” Tô Ngôn nhẹ nhàng đáp một tiếng, cũng không nói thêm gì.
Trở về Hương Sơn, cảm xúc Hạ Đình Vãn rất vi diệu, chính y cũng không nói rõ được thay đổi đó là gì.
Từng ngọn cây cọng cỏ chốn này y đều quen thuộc. Nhưng lần này trở về, y vẫn không kìm được mà thận trọng đánh giá mọi thứ trước sau.
Năm năm trước, y cự nự dọn vào, nhưng sau đó lại nhanh chóng yêu tất cả mọi thứ ở nơi này.
Hương Sơn là nhà y, cũng có thể nói, đây chính là ngôi nhà chân chính đầu tiên trong đời y.
Cho dù đến khi ly hôn với Tô Ngôn, y vẫn lặng lẽ quyến luyến chốn này. Y biết, mình đã không thể nào có được lòng trung thành giống vậy với bất cứ chỗ nào khác.
Tô Ngôn bế Hạ Đình Vãn lên phòng ngủ chính ở lầu ba. Lúc định đẩy cửa ra, Hạ Đình Vãn bỗng ôm chặt lấy cổ anh mất tự nhiên ngọ nguậy một chút: “Trước đây Ôn Tử Thần ở đâu vậy?”
Tô Ngôn im lặng một lúc mới thấp giọng đáp: “Ở phòng khách tầng một, sát phòng của Ninh Ninh.”
Nghe xong, Hạ Đình Vãn vùi đầu nơi bả vai Tô Ngôn, không nói gì.
Y vốn không muốn hỏi, nhưng trong lòng vẫn cứ thấy tủi thân, tuy không nói thành lời, nhưng vẫn chua chua chát chát.
Tô Ngôn bật đèn lên, ánh sáng màu vàng ấm ngập tràn nơi này, trong phòng gần như không có gì thay đổi kể từ khi Hạ Đình Vãn rời đi.
Chiếc giường màu xanh đen là over-size, vì thế tất cả đồ trên giường đều được đặt làm riêng.
Hạ Đình Vãn nhìn sang, chỉ thấy trên giường vẫn đặt hai chiếc gối lông ngỗng nằm song song, một chiếc chăn nhung lông vịt siêu mềm mại.
Ở chỗ này, thời gian như vẫn đang ngừng lại, không có mấy tháng buồn đau kia.
Lúc trước khi ở đây, cái gì cũng phải làm theo sở thích của y. Dù là mùa hè, y cũng thích đắp một chiếc chăn dày cộp rồi mở điều hòa ở mức thật lạnh, sau đó phủ kín chăn lên người, ngón chân cũng không để lộ.
Lý lẽ của y là ngủ thế này mới sướиɠ nhất.
Tô Ngôn hết cách, chỉ đành nghe theo y.
Dù có cãi nhau, năm năm qua hai người họ cũng không chia giường, thậm chí là đắp hai chăn cách xa nhau Hạ Đình Vãn cũng không chịu.
Tô Ngôn đặt Hạ Đình Vãn ở bên cửa sổ nhô ra. Y thích nhất cửa sổ lớn này, khi lăn lộn trên giường, y thường lười biếng co mình dưới cửa sổ, vì thế y vẫn luôn nằm phía bên trong.
*Là kiểu cửa sổ xây nhô ra khỏi tường tạo thành một không gian nhỏ để trưng bày hoặc nằm ở đó.Hạ Đình Vãn nằm trên giường. Y hơi quay đầu lại, chiếc gối phía bên ngoài hiển nhiên là khá xẹp một chút.
Y có thể tinh tế cảm nhận được rằng dù mình đã rời đi lâu đến thế, dường như Tô Ngôn vẫn nằm ở phía ngoài giường theo thói quen.
Hạ Đình Vãn lặng lẽ hít một hơi, khi ngửi được mùi nước giặt của chiếc chăn mềm này cũng giống như lúc trước, y mới an tâm cuộn tròn cơ thể trong chăn.
Y giống như một con vật nhỏ bị thương được ngậm về ổ, đang dè dặt xác nhận lãnh địa vốn thuộc về mình.
Tô Ngôn đứng dậy đẩy cửa sổ ra để làn gió mát mẻ đêm thu tràn vào phòng, sau đó lại đi tới chiếc tủ bên cạnh cầm một chiếc gối tựa rất dày đến.
Hạ Đình Vãn ngẩng đầu, Tô Ngôn đi đến đâu y nhìn theo đến đó, nom vô cùng ngoan ngoãn dịu dàng.
Đôi mắt lóe sáng, nhưng bên trong vẫn ngập tràn mềm mại yếu ớt.
Tô Ngôn ngồi xuống bên giường vén lọn tóc rối trên trán y ra sau tai. Giọng anh vẫn hơi khàn vì bị ốm, nhưng ngữ điệu lại rất dịu dàng: “Có mệt không?”
“Không mệt.”
Hạ Đình Vãn lắc đầu, rồi lại không kìm được một cái ngáp.
Đương nhiên là y mệt muốn chết rồi, bị dằn vặt cả một ngày, chân đau không nói, trên người cũng nhức mỏi.
Mấy hôm trước tối nào y cũng không được nghỉ ngơi, vì vậy lúc nằm trên chiếc giường quen thuộc đã muốn nhắm mắt nghỉ ngơi rồi, nhưng y vẫn cố gắng tỉnh táo một chút.
Kỳ thật y muốn nói thêm với Tô Ngôn một lúc.
Tô Ngôn cười: “Hôm nay em ngủ sớm một chút đi.”
Nói xong anh nhẹ nhàng nâng chân phải Hạ Đình Vãn lên rồi nhét gối tựa vào bên dưới: “Kê đệm cao hơn chút, sợ đến đêm em ngủ máu không chảy ngược được, lại càng sưng to hơn..”
Không hiểu sao, chỉ một câu bình thường như vậy cũng khiến mặt Hạ Đình Vãn nóng bừng.
Lâu lắm rồi y không có khoảng thời gian riêng tư với Tô Ngôn thế này, hóa ra ở bên cạnh người đàn ông này, y vẫn thấy thật an toàn.
Dù chỉ là mấy câu nói đơn giản, thế mà trong đó vẫn có thứ tình cảm dịu dàng sâu đậm đang lặng lẽ chảy trôi.
“Tô Ngôn…” Hạ Đình Vãn kéo tay Tô Ngôn: “Anh ngủ ở đây hả?”
Tô Ngôn ngây ra một lúc, lập tức lắc đầu: “Tôi sẽ đến thư phòng.”
Hạ Đình Vãn mất hứng rũ mắt xuống, giận dỗi nói: “Vậy ban đêm em muốn đi vệ sinh thì làm sao?”
“Gọi cho tôi.” Tô Ngôn cúi người xuống dém lại chăn cho Hạ Đình Vãn: “Tôi sẽ đến ngay lập tức. Ngoan nào, được không, hửm?”
Hạ Đình Vãn không lên tiếng, chỉ biết vùi mặt mình vào chăn.
Tiếng “Hửm” mang theo giọng mũi kia khiến lòng y tê tê dại dại, cảm thấy muốn nghe Tô Ngôn nói thêm.
Sau khi Tô Ngôn đi, y lấy điện thoại ra nhắn một tin cho anh: “Ngủ ngon.”
Sau đó còn kèm một chiếc gif cún con ngửa bụng lên làm nũng.
Tô Ngôn nhanh chóng trả lời: “Ngủ ngon.”
….
Đêm đó Hạ Đình Vãn ngủ rất ngon, thậm chí còn mơ thật nhiều giấc mộng đẹp. Đương nhiên y không nhớ mình đã mơ gì, chỉ cảm thấy ngọt ngào khôn kể.
Sáng hôm sau trời bắt đầu đổ mưa rả rích.
Hạ Đình Vãn mở mắt ra nhìn, chỉ thấy dì Dung đang đứng bên giường định đóng cửa sổ.
“Chừa lại một khe nhỏ cho con nha dì… Đừng, đừng đóng chặt.” Hạ Đình Vãn mơ mơ màng màng nói.
Việc y thích nhất là nằm ngủ cạnh cửa sổ lúc trời mưa, mưa bụi li ti man mát thi thoảng lại rắc lên mặt, cảm giác thực sự mát mẻ khoan khoái.
“Tiểu Hạ tỉnh rồi hả?” Quả nhiên dì Dung để lại một khe nhỏ, sau đó đi đến cạnh giường ngồi xổm xuống, dịu dàng nói.
“Dì Dung…” Hạ Đình Vãn dụi mắt, hỏi theo bản năng: “Tô Ngôn đâu hả dì?”
Tổng quản gia ở Tô trạch là chú Thẩm, nhưng chú khá là bận, hơn nữa còn phải giúp Tô Ngôn xử lý những chuyện lớn nhỏ trong nhà, nên không phải chuyện nào cũng nắm được. Vì thế những chuyện nhỏ nhặt như ăn mặc chi tiêu này nọ đều là dì Dung quản nhiều hơn.
Hạ Đình Vãn và dì Dung rất thân nhau, vì thế y không cần nói thêm gì, chỉ tự nhiên hỏi.
“Tiên sinh và tài xế ra ngoài rồi. Con sẽ ở lại đây một thời gian nên ngài ấy đi mua quần áo và cả đồ dùng hằng ngày cho con nữa.”
“Anh ấy tự đi hả dì?” Hạ Đình Vãn cũng khá giật mình.
“Ừ.” Dì Dung cười cười nói: “Con quay về ở, tuy ngoài miệng tiên sinh không nói gì, nhưng trong lòng lại vui lắm. Mới sáng ra tiên sinh đã dậy sắp xếp rồi đưa một danh sách thật dài cho phòng bếp, nói mấy ngày nữa chân con tốt hơn chút, không cần kiêng ăn nữa, nhất định sẽ thèm ăn hải sản. Do đó tiên sinh lo lắng bảo người đi đặt trước mẻ cua và hàu tươi cho con rồi.”
Hạ Đình Vãn hơi híp mắt, nghe những lời nói nhỏ nhẹ của dì Dung, y cảm thấy như có ai đang thân mật vuốt lông sau lưng mình.
Sắc trời mông lung mờ ảo, mưa bụi mỏng tang man mát nhẹ nhàng rải vào phòng.
Mặt trời êm ả, thật sự có cảm giác lười nhác và thoải mái.
Nếu không phải chân vẫn không thể cử động, quả thật y còn muốn lăn lộn trên giường mấy vòng.
Hạ Đình Vãn cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn thả lỏng, sau đó nhanh chóng thϊếp đi.
Lúc mở mắt lần nữa, y đã thấy Tô Ngôn ngồi bên giường.
“Tỉnh rồi à?”
Ánh nắng chiếu trên người Tô Ngôn, hình như hôm nay nom anh có phần thay da đổi thịt hơn hôm qua.
Áo sơ mi màu xám nhạt thẳng thớm, tóc cũng được vuốt keo nhẹ gọn gàng, trông sạch sẽ ngập tràn sức sống.
Sau khi cạo râu, trên cằm anh còn có vệt xanh xanh mờ mờ, khiến người ta vừa nhìn dường như có thể ngửi được mùi nước cạo râu thanh lãnh.
Tô Ngôn nắm lấy chân phải Hạ Đình Vãn trong chăn ra cúi đầu nhìn thật cẩn thận.
Hạ Đình Vãn bỗng nghĩ đến cái đêm lần đầu tiên hai người thân mật trong khách sạn cũ kỹ ấy, Tô Ngôn đã nắm chân y cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.
Mặt y bỗng đỏ lên, không kìm được mà quay đầu lại nhỏ giọng hỏi: “Anh đang nhìn gì đấy….?”
“Sưng như cái giò heo ấy.” Tô Ngôn cười cười để lộ hàm răng trắng tinh, ánh nắng phản chiếu trong mắt anh, nom thật mềm mại và dịu dàng sâu lắng.
______________
Chương trước ngắn quá nên tui ráng làm thêm chương nữa đó, mau khen tui điii
(*´∇`*)