*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm hôm đó hình như mãi mà Kỷ Triển vẫn nghĩ không ra nên cậu chàng có hơi buồn bực quay về giường ngủ một giấc.
Sáng hôm sau trước khi đi, cậu ôm lấy Hạ Đình Vãn rồi thấp giọng nói bên tai y: “Tôi đã nghĩ cả đêm, cuối cùng vẫn tôn trọng suy nghĩ của anh. Chúng ta vẫn là bạn nhé? Tháng sau tôi bắt đầu mở concert, lúc đó nhất định anh phải đến đấy nhé.”
Hạ Đình Vãn gắng sức gật đầu.
Kỷ Triển cười cười, cậu không nói gì nữa, chỉ khoác cây đàn guitar xoay người dứt khoát rời đi với trợ lý.
Cậu vẫn là Kỷ Triển như cơn gió kia.
Hạ Đình Vãn nhìn bóng lưng cao lớn rắn rỏi của Kỷ Triển, bỗng nhiên cảm thấy cảm kích.
Trong đời gặp được một chàng trai hào hiệp thoải mái như Kỷ Triển, thật sự là một điều rất tốt đẹp.
Hình Nhạc và Cố Thiến có công việc khác nên không bay về thành phố H. Trên đường về, khéo thay Lý Khải Văn và Hạ Đình Vãn lại ngồi chung một chỗ với nhau.
Nói chuyện được vài câu, vẻ mặt Lý Khải Văn bỗng hơi là lạ, sau đó anh ta tiến lại gần nhỏ giọng nói với Hạ Đình Vãn: “Hình Nhạc có từng nói qua cái gì với cậu không?”
“Hả?” Lý Khải Văn nói không đầu không đuôi, Hạ Đình Vãn chỉ có thể ngơ ngác mà quay đầu lại nhìn anh ta.
“Thì cậu biết đấy, tôi với anh ta ở chung một phòng. Tôi cảm thấy sức khỏe anh ta không được tốt cho lắm, tối nào cũng trằn trọc không ngủ được, lúc ghi hình kết thúc tụi tôi gần như không nói chuyện với nhau, hơn nữa…” Lý Khải Văn gãi gãi đầu ậm ờ một chút: “Có một lần tôi vô ý nhìn thấy trên người anh ta có rất nhiều vết thương. Là, là vết thương kiểu do bị kia kia á, cậu hiểu không?”
Vốn Hạ Đình Vãn còn hơi buồn ngủ, nhưng nghe những lời này của Lý Khải Văn y nhất thời bừng tỉnh ngay. Đương nhiên y biết “Vết thương kiểu đó” mà Lý Khải Văn nói, thật ra hôm Hình Nhạc rơi xuống nước, y liếc nhìn qua áo thun ướt đẫm mỏng tang của Hình Nhạc cũng có phản ứng như vậy.
Vết thương ấy giống như dấu vết khi bị roi đánh, có vẻ như bị bạo da^ʍ.
Lý Khải Văn và Hạ Đình Vãn liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn là Lý Khải Văn ho một cái rồi nói nhỏ: “Thật ra trong giới có rất nhiều người ngầm biết, ông chủ Diệp của Thiều Quang Entertainment thích chơi SM, chẳng qua gã không cưỡng bức người khác, chỉ là… Ra tay vô cùng tàn độc, cho nên đã đổi rất nhiều bạn giường. Việc Hình Nhạc vào Thiều Quang có lẽ có liên quan đến vết thương trên người.”
Quan hệ trước đây của Lý Khải Văn và Hạ Đình Vãn không tệ lắm, hơn nữa kiểu tin nửa bí mật nửa công khai này không phải là chuyện cấm bàn tán.
Hạ Đình Vãn cảm thấy khó chịu, dù những lời Lý Khải Văn nói đã chứng thực suy đoán mơ hồ trước đó của y, nhưng y lại không nói những gì mình thấy cho anh ta nghe. Y không hiểu rõ SM cho lắm, nhưng chơi đến mức vài ngày sau mà vẫn có thể nhìn được vết thương do roi để lại cách một lớp áo thì đã không thể gọi là đam mê SM gì nữa rồi, chỉ có thể nói là ngược đãi tàn nhẫn.
Hạ Đình Vãn nhớ đến dáng vẻ nham hiểm tàn bạo của Diệp Bỉnh Văn khi nhốt y vào xe lần trước, nhớ đến câu nói muốn để y phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhớ đến vẻ mặt hung ác khi đánh y, lại liên tưởng đến cảnh ngộ của Hình Nhạc, bỗng cảm thấy thật sự kinh khủng.
Diệp Bỉnh Văn là một tên biếи ŧɦái, hôm nay y càng khẳng định điều này.
Sau khi máy bay hạ cánh, Hạ Đình Vãn vẫn do dự mãi, cuối cùng y vẫn không nhịn được mà gửi một tin nhắn lời lẽ uyển chuyển:
“Nhạc Nhạc… Gần đây anh có ổn không?”
Hạ Đình Vãn đặt điện thoại xuống, chính y cũng cảm thấy thật mâu thuẫn.
Nếu cuộc đời con người không phức tạp thì tốt biết bao, y nghĩ, một ngày trước còn muốn như người dưng nước lã, nhưng hôm nay nghe được tin tức này trong lòng y vẫn vô cùng đau khổ.
Hình Nhạc đã thay đổi rồi, nhưng mấy năm nay rốt cuộc hắn đã trải qua cái gì mới khiến hắn thà chịu hành hạ kiểu đó mà vẫn muốn tiếp tục ở lại Thiều Quang dốc sức, những điều này khiến Hạ Đình Vãn khó mà tưởng tượng.
Hình Nhạc vẫn không trả lời.
….
Trước khi đến Hương Sơn, Hạ Đình Vãn cố ý ăn diện tỉ mỉ một chút.
Lúc trước y cũng rất muốn gặp Tô Ngôn, nhưng trong lòng vẫn có vướng mắc không vượt qua được. Y không thể thừa nhận, cũng không thể có ý đồ xây dựng phòng tuyến tâm lý.
Nhưng lần này thì khác.
Hạ Đình Vãn chải tóc cho ngay ngắn bóng mượt, tóc mái thì vuốt gọn sang một bên, lông mày cũng tỉa tót gọn ghẽ ngay ngắn. Y lại xịt thêm chút nước hoa Terre d’Hermes, lại mặc một chiếc sơ mi lụa Versace có thiết kế họa tiết không đối xứng.
*Terre d’Hermes là mẫu nước hoa của Hermes dành cho nam giới, được cho ra mắt vào năm 2006. Hương đầu: Quả cam, Quả bưởi. Hương giữa: Tiêu, Thiên trúc quỳ. Hương cuối: Cây hoắc hương, Gỗ tuyết tùng, Cỏ hương bài, An tức hương.Sau đó y soi gương một lúc, cuối cùng vẫn không bôi kem che vết sẹo.
Có lẽ là mỗi ngày đều thấy nó, cho nên lâu dần cũng thành quen, cái này cũng coi như một phần vốn có trong cuộc đời y.
Trong tình huống không quay phim, lúc đối mặt với Tô Ngôn, tuy y vẫn nghĩ mình phải đẹp hết mức, nhưng cũng không muốn giả dối quá nhiều.
Lúc Triệu Nam Thù đón y ở dưới lầu, cậu chợt ngây ra một lúc rồi lập tức bật cười, nói: “Hôm nay trông anh đầy sức sống lắm nha.”
Hạ Đình Vãn luôn là một người đàn ông thích chưng diện.
Y thích những bộ quần áo màu sắc sặc sỡ, trước đây phòng đựng quần áo ở Hương Sơn có một chiếc tủ để đầy áo sơ mi hoa, y rất thích mặc khi ra ngoài vào buổi tối.
Đôi mắt của y rất đẹp, đẹp đến mức chói lóa, thế nhưng chiếc mũi không quá cao khiến vẻ đẹp của đôi mắt cũng được trung hòa, rất hợp với những bộ quần áo sặc sỡ khoa trương.
Tô Ngôn từng trêu, nói y rất giống một con chim công, lúc nào cũng mong có thể trưng tất cả những màu sắc tươi tắn nhất trong tự nhiên lên người mình.
Y vẫn cảm thấy đấy là một câu khen ngợi.
Lúc đến Hương Sơn thì trời đã tối, người mở cửa lại là Ôn Tử Thần.
Hình như Ôn Tử Thần mới chạy bộ về, cậu ta mặc một bộ đồ thể thao, trên trán và cổ vẫn lấm tấm mồ hôi. Lúc nhìn thấy Hạ Đình Vãn, Ôn Tử Thần nhạy bén quan sát một chút, có lẽ là quần áo và cách trang điểm của y khiến cậu ta cảm thấy có chút bất thường.
Nhưng Ôn Tử Thần không nói thêm gì nhiều, chỉ nhanh chóng nở một nụ cười điềm đạm quen thuộc: “Hạ tiên sinh đến rồi sao, tôi và anh Ngôn mới đi chạy bộ về.”
Nói xong cậu ta mời Hạ Đình Vãn bước vào, đúng lúc đó Tô Ngôn cũng đang uống nước ở tiền sảnh, trên người anh cũng mặc một bộ đồ thể thao màu đen.
Hạ Đình Vãn bỗng lại cảm thấy không thoải mái. Quần áo của Tô Ngôn và Ôn Tử Thần đều rất giản dị, thế nhưng so sánh ra lại khiến y cảm thấy chiếc sơ mi đắt giá trên người mình cứ dinh dính.
Có đôi khi, so với cảm giác nhói tim đau đớn mỗi lần nhớ đến việc Tô Ngôn và Ôn Tử Thần đã từng phát sinh quan hệ, thì việc Ôn Tử Thần đang dần dần bước vào sinh hoạt của Tô Ngôn lại càng khiến y thấy nghẹn họng.
“Về rồi à?” Tô Ngôn bước tới.
Hạ Đình Vãn gật đầu: “Không thể ghi hình ở đảo Phuket được nên em phải về sớm.”
“Muộn thế này rồi mà Hạ tiên sinh vẫn đến.” Ôn Tử Thần ngồi một bên rót chén trà đưa tới: “Hôm nay Ninh Ninh ngủ hơi sớm, không cần đánh thức thằng bé đâu nhỉ?”
Hạ Đình Vãn nhận lấy chén trà, một lát sau mới trả lời: “Ừm, không cần gọi đâu. Tôi muốn nói chyện với Tô Ngôn một lúc.”
Tô Ngôn quay lại nhìn thoáng qua Ôn Tử Thần, cậu ta ngoan ngoãn cúi thấp đầu nhẹ nhàng nói: “Vậy em về phòng trước nhé anh Ngôn.”
“Em muốn ra ngoài ngồi.”
Hạ Đình Vãn nghiêng đầu sang chỗ khác nói một cách dỗi hờn. Dù Ôn Tử Thần không ở tiền sảnh thì y cũng chẳng muốn ở chỗ này để nói chuyện với Tô Ngôn.
“Được.”
Tô Ngôn không hỏi thêm nhiều, anh bước ra ngoài với Hạ Đình Vãn, hai người sóng vai ngồi trên chiếc ghế cạnh vườn hoa.
Hương hoa hồng tỏa lan khắp nơi trong không khí.
“Em, em đưa đến chút đồ cho anh.”
Vẫn là Hạ Đình Vãn mở miệng nói trước. Y quay đầu lại nhìn Tô Ngôn, bỗng thấy hơi khẩn trương, sau đó móc ra một viên kẹo có giấy bọc in chữ Thái trong túi quần ra rồi cẩn thận lột vỏ kẹo, đưa cho Tô Ngôn.
“Kẹo sầu riêng Thái Lan.” Hạ Đình Vãn nhìn Tô Ngôn, nói: “Em đã nếm thử mấy loại, chỉ có loại này là ngọt nhất, là đặc sản đấy. Em có mua cho anh mấy hộp, nhưng mà hôm nay vội quá, vali vẫn chưa dọn xong nên mới lấy một viên mang đến đây. Anh nếm thử đi.”
Tô Ngôn ngây ra một lúc.
Tư thế giơ viên kẹo của Hạ Đình Vãn khá bất tiện, nếu dùng tay lấy thì hơi cao quá. Tô Ngôn chần chừ một lát, cuối cùng vẫn cúi đầu dùng miệng ngậm lấy.
“Ngọt không?” Hạ Đình Vãn mong đợi mở to mắt.
“Ừm. Ngọt lắm.”
Tô Ngôn ngậm viên kẹo, ồm ồm nói: “Cảm ơn.”
Nói xong, anh thuận thế cầm mảnh giấy gói kẹo trong tay Hạ Đình Vãn, sau đó cúi đầu gấp thành một mảnh dài rồi im lặng cầm trong tay.
Hạ Đình Vãn chỉ nghe thấy hai chữ Tô Ngôn nói, tai bỗng nhiên nóng bừng lên. Không hiểu sao khi Tô Ngôn nói “Ngọt”, y cũng như nếm được vị của viên kẹo, trong cổ họng bỗng thấy ngòn ngọt thanh thanh.
Y không có kinh nghiệm, cũng không biết mình làm thế này có tính là đang lén theo đuổi Tô Ngôn không. Lúc kết thúc ghi hình ở Chiang Mai, y dành chút thời gian đi dạo một hồi lâu, cuối cùng chọn được mấy loại kẹo như sầu riêng, kẹo dừa, còn thêm cả kẹo xoài, sau đó dùng một chiếc hộp quà tinh xảo xếp kẹo vào mang về cho Tô Ngôn.
Khi đó y mới nhận ra, trong năm năm cưới Tô Ngôn, ngoại trừ lúc sinh nhật thì y chưa từng tặng Tô Ngôn món quà gì hết. Y cảm thấy Tô Ngôn cái gì cũng có, chắc anh chẳng hiếm lạ điều gì. Nhưng bây giờ ngẫm lại mới thấy thật sự đáng tiếc.
Nếu như trước đây y bằng lòng thì có thể làm cho Tô Ngôn vui vẻ rồi.
“Đi Thái có vui không?”
“Vui.” Hạ Đình Vãn nhanh chóng gật đầu. Nhắc đến Thái Lan, y cúi đầu lấy điện thoại ra phấn khởi nói: “Em cho anh coi ảnh nè.”
Y cho Tô Ngôn xem album ảnh trong máy, bên trong là rất nhiều ảnh do Triệu Nam Thù và Kỷ Triển chụp cho y, có tấm y tắm cho voi, có tấm chụp chiếc xe tuk tuk Thái Lan rực rỡ sắc màu, có tấm thì y đang uống nước dừa.
“Anh xem này, hoàng hôn Chiang Mai màu hồng phấn, đẹp lắm, khác hẳn với những nơi khác.”
Y chỉ vào ảnh chụp cho Tô Ngôn xem, Tô Ngôn thì hơi dựa lại gần ghé vào tai y thấp giọng “Ừm” một tiếng.
Tấm tiếp theo là chụp y đang ngồi trên xe gắn máy, một chân giẫm trên đất, trông rất ngầu.
“Em biết đi mô tô hả?” Tô Ngôn hỏi.
“Không.” Hạ Đình Vãn hơi thẹn thùng nở nụ cười, lập tức trong mắt lại để lộ nét bướng bỉnh: “Chụp để lòe đó.”
“Tôi cũng nghĩ thế.” Tô Ngôn khẽ cười, lúc anh nở nụ cười, rãnh cằm mỹ nhân quen thuộc kia lại sâu thêm một chút.
Hạ Đình Vãn ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng bỗng cảm thấy thật sự muốn hôn một cái.
Tô Ngôn cúi đầu lấy tay tự trượt ảnh sang để nhìn, là một tấm ảnh do Triệu Nam Thù chụp.
Kỷ Triển ngồi trên xe máy, Hạ Đình Vãn ngồi phía sau đang đặt tay lên eo cậu, cười híp mắt giơ tay chữ V với camera.
Động tác của Tô Ngôn khẽ dừng, anh nhìn một lúc, không hỏi gì thêm mà chỉ bình tĩnh lật sang một tấm khác.
Bức kế tiếp là ảnh chụp Hạ Đình Vãn đang ôm một chú hổ con vừa sinh không lâu trong vườn thú, con hổ đang dữ dằn trừng mắt nhìn ống kính, một cái chân mềm mụp khoát lên tay Hạ Đình Vãn.
Đúng lúc này, tiếng chuông báo có tin nhắn wechat vang lên, tên hiển thị là Kỷ Triển.
“Đình Vãn, tôi đến Thượng Hải rồi, đêm nay ăn lẩu đó. Cho anh xem ảnh nè [Hình ảnh]”‘
Tô Ngôn nhìn lướt qua điện thoại, anh hơi lùi người về sau một chút, hiển nhiên là đang chừa cho Hạ Đình Vãn chút không gian riêng tư để trả lời tin nhắn.
“Anh chờ em xíu để em trả lời đã nhé.” Hạ Đình Vãn mở ảnh ra, quả nhiên là một bàn lẩu đầy ăm ắp. Y chỉ nhìn thoáng qua rồi vẫn tắt wechat đi.
“Kỷ Triển.” Tô Ngôn lặp lại cái tên này một lần nữa rồi thấp giọng nói: “Chính là người đi xe máy với em trong tấm ảnh hồi nãy à?”
Đôi mắt hẹp dài của anh trông rất bình tĩnh, đôi ngươi màu xám nhạt trong đêm tối có phần xa cách, tựa như một con mèo đang căng thẳng.
“Vâng, Kỷ Triển là người bạn mà em mới quen trong lần này.”
“Em vừa bảo có chuyện muốn nói với tôi à?” Tô Ngôn đột ngột đổi đề tài câu chuyện, hình như anh không muốn nói nhiều về Kỷ Triển nữa.
“Đúng vậy.” Tuy Hạ Đình Vãn cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu. Đây vốn chính là mục đích thật sự của lần y đến đây, có mấy lời nhất định y phải nói với Tô Ngôn
“Em…”
Y hít một hơi thật sâu, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Mấy ngày đi Thái Lan này em cảm thấy mình đã trải qua một quãng thời gian rất khó quên trong đời. Thật ra chỉ dùng mấy câu nói thì khó mà tổng kết được, nhưng em vẫn muốn thử nói với anh… Lúc quay show thực tế, ban đầu em cảm thấy áp lực rất lớn. Sau cái hôm gọi điện thoại cho anh đó, em lại thấy tốt hơn rất nhiều. Anh nói đúng, em không hợp với các chương trình thực tế một chút nào. Em vẫn thích một vai diễn mà mình có thể hiểu rõ, vai diễn mà mình có thể hòa quyện vào, cuối cùng biểu diễn ra một loại “Chân thực”. Nhưng show thực tế lại hoàn toàn ngược lại, nhìn qua thì em như đang “trong hoàn cảnh chân thực”, nhưng thật ra em lại phải biểu diễn một vài thứ không thuộc về mình, em không thích hình thức tiếp xúc với màn ảnh này.”
“Sau khi quay “Trên đường”, em nghĩ mình sẽ không tiếp tục tham gia show nữa. Trước đây em, em thật sự không lo lắng cho sự nghiệp của mình, nhưng sau này… Em sẽ cố gắng, sẽ tìm một bộ phim thích hợp, dù… Dù cho cát xê không nhiều, dù có thể gặp phải trắc trở, nhưng em nghĩ, chỉ cần có phương hướng thì em có thể chậm rãi đối mặt.”
“Ngoại trừ chuyện công việc, thì sau khi rời khỏi anh em mới phát giác ra rằng hóa ra cuộc đời vẫn luôn không hoàn hảo. Vì phải kiếm tiền nên em mới nhận show thực tế, sau khi ghi hình lại thấy không hợp, có điều vẫn phải cắn răng quay cho xong, thật sự quá sứt sẹo. Cơ mà cái sứt sẹo này hình như không chỉ có mình em, Hình Nhạc… Hình Nhạc cũng có rất nhiều chuyện. Có khi em nghĩ anh ấy không nên lạnh lùng cay nghiệt với em như vậy, lúc lại nghĩ, trong những năm tháng mà em không biết, chẳng hiểu anh ấy đã trải qua những gì, có lẽ anh ấy cũng thật sự khó chịu. Tô Ngôn, cuộc sống… Có phải là một chuyện không dễ dàng không anh?”
“Đúng thế.”
Sau khi trả lời, Tô Ngôn lâm vào trầm mặc hồi lâu.
Anh cúi đầu nhìn bóng hoa hồng chập chờn lay động trên mặt đất, nói bằng giọng khàn khàn: “Từng giây từng phút tôi đều cảm thấy thật gian nan. Có đôi khi hình như phải nghiến chặt răng mới có thể kiên trì nổi.”
Hạ Đình Vãn nhìn Tô Ngôn, lòng y bỗng nhiên run rẩy.
Cho đến giờ y vẫn chưa từng nghe những lời buồn bã đến mức gần như tuyệt vọng của anh. Trước mặt y, Tô Ngôn vẫn là người không gì không làm được, là một người mạnh mẽ không gì có thể phá hủy nổi.
Thế nhưng trực giác nói cho y biết, đây gần như là lần đầu tiên Tô Ngôn bộc lộ một cách chân thật tuyệt đối với mình.
“Cho đến bây giờ tôi vẫn không được phép làm những chuyện mình muốn làm.”
Tô Ngôn chậm rãi hít một hơi thật sâu. Dường như trong không khí hư vô ấy có giấu một lưỡi đao sắc nhọn, mỗi một lần hít vào sẽ cắt nát buồng phổi của anh. Trong khoảnh khắc ấy, âm cuối của anh bỗng run rẩy đượm vẻ đau khổ tuyệt vọng: “Tôi muốn mẹ ở lại bên mình, muốn đi học ở một trường trong nước, muốn học khoa Văn, nhưng chẳng có việc gì có thể theo ý nguyện của tôi.”