*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm đó đoàn phim “Lời cá voi” tiến hành buổi họp báo truyền thông ở khách sạn Peninsula thành phố H.
Tuy tính chất chỉ là một buổi gặp mặt nho nhỏ, thế nhưng vì độ hot lúc đó của “Lời cá voi” mà những người tới đều là đạo diễn, biên kịch, chủ biên tạp chí, nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng, thậm chí là các nhân vật nổi danh của nhiều ngành, bởi vậy còn giống một buổi gặp gỡ long trọng của giới văn hóa hơn.
Không chỉ có vậy, bên ngoài khách sạn Peninsula còn có rất nhiều người thích phim và fan hâm mộ đến vì Hạ Đình Vãn và Hứa Triết.
Xưa nay Hạ Đình Vãn vẫn không thích tham dự những hoạt động truyền thông như vậy. Y ghét bị gò bó, cũng không thể học thuộc từng câu trả lời quy củ chính thức, bởi vậy mỗi khi tham gia những hoạt động tương tự thế này y đều cảm thấy buồn bực.
Hôm đó Hạ Đình Vãn hơi say, lúc tới khách sạn dù không đến mức thần trí mơ hồ, nhưng đúng là có hơi choáng váng.
Đương nhiên trạng thái như vậy tuyệt đối không thể được chấp nhận. Tuy bên ngoài y có vẻ tự do thả lỏng làm theo ý mình, nhưng thực tế lại thường xuyên chột dạ.
Bởi vậy nhân lúc Hứa Triết và người đại diện chưa kịp tóm lấy, y đã chạy đến phòng cho khách để nghỉ ngơi. Y cúi đầu liên tục xịt nước thật mạnh, muốn nhanh chóng tỉnh táo lại trước khi cuộc gặp mặt bắt đầu.
Lúc ngẩng đầu lên, xuyên qua những giọt nước chảy khắp mặt, y nhìn thấy qua gương một người đàn ông đứng sau lưng cách mình không xa.
Người đàn ông kia chính là Tô Ngôn.
Tô Ngôn cao hơn Hạ Đình Vãn nửa cái đầu, hơn ba mươi tuổi, tay phải đang cầm một chiếc ba toong bằng vàng.
Trên cằm anh có một rãnh cằm mỹ nhân*, sống mũi cao đến mức có thể gọi là sắc bén, hai mắt màu xám nhạt.
*Rãnh cằm mỹ nhân là đường chẻ giữa cằm như vầy nè.Trên người anh có một loại nổi bật, cho dù chỉ yên lặng ở chỗ nào đó cũng sẽ khiến người ta cảm thấy ngạo mạn và tự đắc.
Hạ Đình Vãn đối diện với anh một lúc, một giây trước còn cảm thấy mình bị một ánh mắt cao cao tại thượng nhìn kỹ, một giây sau lại cảm thấy đôi ngươi xám nhạt kia thật dịu dàng và sâu lắng.
Hồi đó khi Hạ Đình Vãn tham gia showbiz thì giới này đang lúc hot nhất, chung quanh y đâu đâu cũng có diễn viên người mẫu chói mắt, vì thế y không thấy Tô Ngôn có thể gọi là đẹp trai bức người.
Nhưng từ đầu đến cuối y vẫn lặng lẽ cảm thấy Tô Ngôn rất ngầu.
“Lau qua chút đi.”
Lúc Hạ Đình Vãn còn chưa biết làm thế nào, Tô Ngôn đã rút ra một chiếc khăn lụa vuông màu đỏ từ túi ngực áo vest rồi đưa cho y.
Lúc này Hạ Đình Vãn mới nhận ra mình đang ướt sũng chật vật đến thế nào. Y lúng túng muốn từ chối theo bản năng, Tô Ngôn đã tiếp tục nói: “Trên người em còn thoảng mùi rượu, chỉ rửa mặt thì người khác vẫn sẽ biết. Lau qua một chút, sẽ khá hơn đấy.”
Tốc độ nói của Tô Ngôn rất chậm, khiến giọng của anh có phần từ tính.
Tông giọng của Tô Ngôn trầm thấp, dày nhưng không khàn, trái lại còn trong trẻo, tựa như có một chiếc loa Tannoy giọng trầm trong ngực. Một khi âm thanh vang lên, sẽ khiến mọi người đều phải nghe lời.
Hạ Đình Vãn nhận lấy chiếc khăn. Lúc đưa lên mặt y bỗng ngửi thấy mùi nước hoa Cổ Long thanh nhạt, giờ mới hiểu được ý của Tô Ngôn.
Y lau mặt xong định trả khăn lại. Lúc bàn tay giơ được một nửa y lại cảm thấy mình không lễ độ cho lắm, thế nhưng Tô Ngôn đã vô cùng tự nhiên mà nhận lấy, gấp thành hình tam giác rồi đặt lại vào trong túi áo vest.
“Mời.”
Tô Ngôn kéo cửa phòng nghỉ ngơi ra rồi dùng ba toong làm động tác mời Hạ Đình Vãn đi trước.
Hạ Đình Vãn cảm thấy mình như bị điều khiển, vừa định cất bước muốn đi lại chợt cảm thấy không cam lòng, vì thế y đứng lại hỏi một vấn đề khá đột ngột: “Anh là ai?”
Tô Ngôn nở một nụ cười nhẹ: “Tôi là người mê phim của em.”
Lúc anh cười, rãnh cằm kia có vẻ sâu hơn một chút.
_________________Đây là hình minh họa Tô Ngôn được in thành post-card sách xuất bản bên Trung.Full hình post-card hai nhân vật chính.