Hai ngày sau chính là cuối tuần, sau khi tan học, Diệp Sơ Hiểu gọi điện thoại cho Trì Tuấn bảo mình có chút việc, nên
không
thể cùng
hắn
đi
ăn trưa, sau đó liền cúp điện thoại, bắt xe bus ra khu mua sắm gần trường.
cô
đối nội y mấy thứ này đều
không
có chút khái niệm nào cả, khi đến tuổi dậy
thì, Trương Liên đối với con
gái
của mình
không
quan tâm kỹ lưỡng. Thế cho nên đến trung học mười năm mười sáu tuổi,
cô
còn
không
biết áo ngực là cái gì, tuy rằng bộ ngực phát triển rất
rõ
ràng, lại như cũ
không
mặc áo ngực đến trường.
Phải đến
một
lần ngồi cùng bạn cùng bàn của
cô
nói
chuyện phiếm, trong lúc vô tình vỗ lên bả vai
cô,
nhỏ
giọng kinh ngạc hỏi:” Sơ Hiểu, cậu
không
mặc áo ngực à? Cẩn thận rủ xuống nha.”
Diệp Sơ Hiểu thế này mới lần đầu tiên xấu hổ biết, thiếu nữ sau khi lớn lên bên trong nên mặc áo ngực.
Vì thế khi đó
cô
đối Trương Liên làm
một
người mẹ
không
chăm lo nhắc nhở mà cảm thấy oán giận, lại tăng lên mấy phần.
cô
dạo quanh mấy cửa hàng bán đồ lót, Diệp Sơ Hiểu thoạt nhìn sang
một
cửa hàng gần đó.
Bên trong nhân viên hướng dẫn mua hàng nhiệt tình giới thiệu, hỏi han, cái gì là lọt khe…, Diệp Sơ Hiểu nghe được có điểm xấu hổ. Vì thế cũng
không
dám phản ứng gì, chỉ nghiêm túc
đi
chọn lựa.
Hoa mắt với nhiêu loại kiểu dáng, có chút đẹp mắt. Làm chỉ mua quá màu trắng vàng nhạt
không
có bất kỳ thiết kế cảm đồ lót
cô
gái, Diệp Sơ Hiểu
thật
sự
là nhất thời có chút
không
thể nhận này đó rất mê người khêu gợi ngoạn ý.
Cuối cùng xem
đi
xem lại, cũng chỉ chọn
một
món đồ nội y màu hồng phấn hơi có chút ren.
Nhân viên dẫn
cô
đi
xem đồ, nhìn về phía trước ngực
cô, chỉ ước chừng
cô
mặc
một
bộ đồ rộng thùng thình áo khoác ngoài, cái gì đều
không
nhìn được ra, liền hỏi: "cô
thường mặc áo cỡ bao nhiêu ạ?"
Diệp Sơ Hiểu ngẫm nghĩ, có chút
không
xác định: "75b
đi!"
Người bán hàng liền nhìn nội y lên nhãn, gật gật đầu: "Đây ạ.”
Dẫn
cô
đi
vào phòng thử đồ, người bán hàng nhiệt tình hỏi: "cô
có biết mặc nội y chính xác
không?"
Diệp Sơ Hiểu có chút mờ mịt nhìn về phía người bán hàng.
không
phải là trực tiếp mặc vào rồi cài là được rồi sao?
Vì thế người bán hàng kia cười cười, vừa phụ giúp
cô
vào cửa vừa
nói: "Đây là rất ý tứ."
Tuy rằng đều là phụ nữ, nhưng Diệp Sơ Hiểu dù sao da mặt mỏng, cùng người khác vào thay nội y có chút ngượng ngùng.
Bất quá vì sửa đúng cách mặc áo cho mình để tránh trược hợp mình mặc sai,
cô
đành phải thoát áo khác ra mặc.
Người bán hàng ở phía sau lưng
cô
chuyên nghiệp mà nghiêm túc chỉ đạo.
"Thân thể nghiêng về phía trước, làm cho bộ ngực tiến vào tráo bôi."
"Đôi tay nắm giữ Bra vừa đeo trợt đến phía sau cài nút lưng khấu trừ."
"Phía trước điều
đang, đem mặt trước nhập Bra bên trong."
"Lại đem hai bên san bằng."
Diệp Sơ Hiểu nghe theo lời người bán hàng làm rất tốt, lại cảm thấy khi mặc vào. Cau mày
một
cái
nói
: "Cái số này như thế nào có số
nhỏ
hơn
không?"
Người bán hàng nhìn
cô, cười
nói: "Xem ra
cô
trước kia mặc áo
không
đúng, cho nên mới nghĩ sai rồi,
cô
người gầy ngực tiểu, nhưng bộ ngực so với cơ thể, cho nên
cô
hẳn là phải mặc 70c."
Diệp Sơ Hiểu giờ mới biết hai năm nay
cô
đều mặc nhầm kích cỡ áo.. Hơn nữa,
cô
còn nghe
nói
hàng năm bộ ngực đều tăng lên kích cỡ.
Tuy rằng
một
bộ đồ lót hơn
một
trăm đồng đối với Diệp Sơ Hiểu mà
nói, là thứ đồ xa xỉ phẩm, nhưng vì lần này
đi
du lịch, lên
cô
liền cắn môi trả tiền.
Sáng sớm, thứ bảy chưa đến bảy giờ Diệp Sơ Hiểu liền từ
trên
giường đánh răng rửa mặt, sau khi làm xong liền kiểm tra trong ba lô xem có quên cái gì nữa
không, chắc chắc mình
không
quên, mới ngồi ở
trên
giường chờ Trì Tuấn nhắn tin.
Hai người hẹn trước là tám giờ
hắn
qua đón
cô, nhưng chưa đến bảy giờ di động
cô
liền dung lên.
Diệp Sơ Hiểu vội vàng mở điện thoại, quả nhiên là Trì Tuấn tin nhắn: Dậy chưa?
Khóe miệng
cô
dâng lên ý cười, nhắn lại:
đã
chuẩn bị xong,
đang
đợi
anh.
Đầu bên kia lập tức nhắn lại, hai chữ: Xuống dưới!
Diệp Sơ Hiểu
đi
tới trước cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy Trì Tuấn vác balo đứng dưới tầng.
"Sớm như vậy?"
Diệp Sơ Hiểu nhanh chóng xuống lầu,
đi
đến trước mặt Trì Tuấn.
Trì tuấn cười tươi, đem trong tay sữa đậu nành cùng bánh trẻo rán nhanh chóng đưa cho
cô: "anh
sợ em ngủ quên, cho nên mới nhắn hỏi em trước."
Diệp Sơ Hiểu vui vẻ tiếp nhận bữa sáng, có chút đắc ý
nói: "Em chưa bao giờ ngủ nướng, bình thường hay dậy sớm để ôn bài."
Trì Tuấn gật đầu: "Biết em là đệ tử tốt rồi."
"anh
ăn chưa?" Diệp Sơ Hiểu cắn
một
cái bánh trẻo rán,liền hỏi
hắn.
Trì Tuấn gật đầu: "Sớm ăn rồi."
Diệp Sơ Hiểu lúc này mới phát
hiện
phía dưới quầng mắt
hắn
có chút tâm, kỳ quái hỏi:”
anh
rốt cuộc dậy lúc nào vậy? Trông bộ dáng
anh
không
ngủ ngon lắm.”
Trì Tuấn cười tươi: "Nghĩ đến hai người chúng ta cùng
đi
du lịch, có chút hưng phấn liền
không
ngủ được."
Diệp Sơ Hiểu có chút cảm động liền gật đầu,
cô
tối hôm qua cũng lăn qua lộn lại hồi lâu mới
đi
vào giấc ngủ.
Chỉ là hai người song song
đi
lại nửa ngày, Diệp Sơ Hiểu phát
hiện
Trì Tuấn vẫn nhìn
cô,
không
khỏi có chút kỳ quái: "Như thế nào vẫn liên tục nhìn em?
trên
mặt em dính nhọ sao?"
Trì Tuấn lắc đầu.
Diệp Sơ Hiểu vẫn là
cô
gái
rất nhạy cảm, tuy rằng cùng ở bên cạnh Trì Tuấn, làm cho
cô
không
khỏi có chút hưng phấn, thế cho nên ngẫu nhiên
sẽ
có chút trì độn.