Vào đến trường học, hai người mới thôi đừa giỡn với nnhau.
Chỉ là
không
gian có chút yên tĩnh quá, làm cho hai người đều có chút ngượng ngập, xấu hổ, mãi cho đến khi Diệp Sơ Hiểu
đi
đến gần ký túc xá, hai người đều
không
nói
gì.
“Tôi lên đây.” Rốt cục vẫn là Diệp Sơ Hiểu cũng phải
nói
trước.
“Ừ” Trì Tuấn
nhẹ
nhàng bâng quơ gật đầu,
một
tay nhét túi quần, đứng yên, bất động
một
chỗ, cũng
không
nhìn Diệp Sơ Hiểu.
Đến lúc Diệp Sơ Hiểu
đang
muốn xoay người
đi
lên lầu,
hắn
bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó
nói:” Chờ
một
chút, tôi có vài chuyện muốn
nói
với
cô.”
Diệp Sơ Hiểu dừng lại, có chút khẩn trương nhìn về phía
hắn.
Vốn vẻ mặt
không
chút cảm xúc của Trì Tuấn, lúc này bỗng nhiên nảy lên
một
tia
không
kiên nhẫn: "Vừa mới
cô
là xảy ra chuyện gì?"
"Ừ?" Diệp Sơ Hiểu
không
rõ
chân tướng.
“Kia hai tên nghiện thuốc muốn cướp máy tính, tại sao
cô
không
buông tay? Những tên như vậy rất dễ nổi điên, chẳng lẽ
cô
còn
không
biết sao?một
cái máy tính có thể so với mạng người hay sao?.”
hắn
ngữ khí rất nặng, cơ hồ muốn hét lên, ở trong bóng đêm nghe thấy vô cùng
rõ
ràng. Bên cạnh vài sinh viên về trễ, tò mò nhìn qua.
Diệp Sơ Hiểu lúc này mới phản ứng được
hắn
đang
nói
cái gì, lúc này cũng có chút chột dạ,
nhỏ
giọng thầm
thì: "Máy vi tính này,phải đáng giá bằng hai năm học phí, tôi đương nhiên
không
thể để cho bọn họ cướp
đi.
nói
sau... Lúc ấy
anh
không
phải có ở đây sao?"
Trì Tuấn hừ
một
tiếng, lại liếc
cô
một
cái: "cô
thật
đúng là tiến vào tiền mắt nhi trong? Tôi sao có thể mỗi lần ở
cô
gặp loại chuyện như vậy đều có ở đấy?"
Diệp Sơ Hiểu ấp úng, cũng
không
biết nên
nói
cái gì, chỉ
nói: "tôi
sẽ
có chừng mực."
"cô
tốt nhất có chừng mực!" Dừng
một
chút, Trì Tuấn lại
nói, "Còn có... Cách Đàm Khải xa
một
chút."
Diệp Sơ Hiểu trái tim
không
tự chủ được
nói
tới.
Mà Trì Tuấn tiếp tục giận giữ
nói:”
cô
nếu như
không
chịu được
cô
đơn, muốn tìm bạn trai, trường
cô
không
phải có rất nhiều người như vậy, cho dù tìm người có tiền, chũng
không
khó khăn quá chứ?”.
Tóm lại chớ cócố tìm mấy lão già trong xã hội mà
yêu
.
hắn
lời
nói
này vừa dứt, Diệp Sơ Hiểu vốn có ý
một
lòng, gần gũi với
hắn
liền rơi ở
trên
mặt đất.
không
khỏi được là mất mát, vẫn là hóa thẹn.
cô
vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh,
không
nói
không
rằng, xoay người rời
đi.
Trì Tuấn còn ở phía sau kêu to: "Diệp Sơ Hiểu,
cô
có nghe hay
không!"
Diệp Sơ Hiểu chưa có
đi
lên phong luôn, mà chui vào
một
góc, biết mất khỏi tầm mắt của
hắn.
Trì Tuấn hầm hừ
một
tiếng,
không
tiếng động làm vài cái hùng hùng hổ hổ hình dáng của miệng khi phát
âm, cắm túi tiền, có chút chán đến chết tránh ra.
Diệp Sơ Hiểu buồn bã quay trở về phòng, năm người kia cũng
đã
lên giường, vui vẻ
nói
chuyện phiếm.
cô
đem máy tính vào trong ngăn kéo khóa, bê chậu rửa mặt trở về, vẫn thấy mọi người
nói
chuyện hăng say.
Diệp Sơ Hiểu
không
giỏi
nói
chuyện
yêu
đương của nữ sinh, từ trước đến nay
cô
cũng rất ít tham gia cùng mọi người thảo luận vấn đề này. Hôm nay thấy mọi người trò chuyện về tình
yêu
đôi lứa, đề tài này mọi khhi
cô
không
có hứng thú, nhưng hôm nay,
cô
bỗng nhiên muốn tham gia.
Ký túc xá phòng của
cô
có sáu người trừ bỏ Trần Linh cùng Diệp Sơ Hiểu ra,
thì
bốn người khác đều sớm có bạn trai, có hai người còn thường xuyên tthay đổi bạn trai. Nay kể Trần Linh hay ở kỳ khai giảng này cũng quen được bạn đồng hương.
Diệp Sơ Hiểu còn chưa nghĩ được tham giá như thế nào, Trần Linh
trên
giường thò ra cái đầu:”Sơ Hiểu, cậu có phải hay
không
cũng
đang
yêu
đương? Tớ
nói
thả nào gần đây, tớ cảm thấy cậu có chút thần bí hì hì?.”
A? Diệp Sơ Hiểu giật mình, vội vàng lắc đầu: "không
có
không
có."
"thật
vậy chăng?" Trần Linh như là có chút tiếc nuối đáp, "Tớ còn tưởng rằng cậu cũng quen bạn trai rồi đó? cậu
thật
sự
không
có ý định ở đại học
yêu
đương sao?"
cô
nói
xong, vài người khác cùng phòng cũng cười hì hì phụ họa thêm:” Đúng vậy đúng vậy, Sơ Hiểu,
một
mỹ nữ như cậu cả ngày liền chỉ biết là học tập làm thêm, chúng tớ cảm thấy áp lực
thật
là lớn."
Diệp Sơ Hiểu Gặp chúng đề tài liền nghĩ đến bản thân mình, lập tức có chút xấu hổ:” Khổng phải, chỉ là tớ chưa gặp được người thích hợp thôi.”
“ Cậu khoong phải tầm mắt rất cao sao?” Chị cả của phồng hỏi,”Tớ còn nhớ
rõ
năm trước trả phải có nam sinh ngành quản trị kinh doanh theo đuổi cậu sao, nam sinh kia vừa cao to đẹp trai, người như vậy cậu còn khhoong đồng ý?.”
Năm trứơc thực
sự
có chuyện như vậy, bất quá Sơ Hiểu ngay cả tên người ta còn chưa biết, tất nhiên
sẽ
không
để trông lòng. Nam sinh ka
thật
sự
quá ngạo mạn,, huých vài lần cái đinh, cũng biết khó mà lui.
cô
ngẫm nghĩ:”thật
sự
kiểu người như
hắn
không
phải kiểu tớ thích.”
Trần Linh lúc này tò mò:” Vậy cậu thích kiểu người nòa?”.
“Tớ….”Diệp Sơ Hiểu nghĩ, trong đầu bỗng nhiên xuất
hiện
hộ dáng bất cần dời của Trì Tuấn tối nay,
cô
nhanh chóng đè nén ý nghĩ cổ quái này, “Tớ kỳ
thật
không
nói
rõ
ràng được, coi như là xem cảm giác
đi.”
Mấy người khác bị đáp án này của
cô, biến thành tràng cười ha hả.
‘Tính ra
một
chút”.Trần Linh khoát tay, “ cậu mà như vậy, tớ đoán chắc quãng đời sinh viên của cậu chỉ có thể độc thân.”
Diệp Sơ Hiểu cười, ngẫm nghĩ, thử hỏi:” Các cậu, như thế nào mới có thể nhìn ra
một
nam sinh thích
một
nữ sinh.”
"Cái này còn
không
đơn giản." Vừa mới bắt đầu mối tình đầu Trần Linh, bộ dáng như người tằng trải ngữ kí thần bí,"Nếu nam sinh thích nữ sinh kia, chỉ là ánh mắt đều
không
giấu được.
Ánh mắt?
Diệp Sơ Hiểu tới ánh mắt Trì Tuấn, giống như mỗi lần nhìn
cô
thì
không
phải đùa giỡn
thì
là kích bác,
không
chút kiên nhẫn nào, phỏng chừng Tôn Ngộ
không
hoả nhãn kim tinh mới nhìn ra được.
"Vậy... Trừ bỏ ánh mắt ở ngoài ra? Có hay
không
phương pháp đơn giản hơn để phân biệt?"
“Tớ
nói
này Sơ Hiểu,cậu xem phía trước truy quá của cậu mấy người... kia nam sinh chẳng phải
sẽ
biết sao? Tuy cùng thời điểm, người người
không
phải cả ngày tìm xum xoe, hận
không
thể mỗi ngày ở trước mặt cậu chải quét tồn tại cảm?"
cô
nói
xong, ồ lên
một
tiếng, "Cậu có phải hay
không
coi trọng người nào nam sinh? Lại
không
xác định người ta có phải hay
không
thích ngươi? Cậu
nói
xem, tớ giúp cậu tham khảo
một
chút."
"không
có
không
có, là tớ thuận miệng hỏi
một
chút."
Xum xoe? Chải quét tồn tại cảm?
Hoàn toàn
không
có.
Nhưng lại làm cho
cô
muốn
đi
quen bạn trai.
Diệp Sơ Hiểu biết mình quả nhiên là suy nghĩ hơi nhiều.
cô
thậm chí thường xuyên nhìn điện thoại di động thàn
một
thói quan, nhưng di động vẫn như trước
không
có tin nhắn hay cuộc gọi nòa của Trì Tuấn, chỉ có Đàm Khải
không
mặn
không
nhạt nhắn vài tin nhắn hay vài cuộc hỏi thăm.
Đúng
thật
trước đây
cô
có chút tâm tư đối với Đàm Khải, vốn hoàn toàn khoog nghĩ đến, nghĩ thấy Trì Tuấn từng dặn
cô, làm
cô
không
khỏi nghi ngờ.
Dựa vào việc gì
cô
phải nghe lời
hắn?.
hắn
không
phải người nhà
cô.
Sau
một
tuần
không
tin tức của Trì Tuấn, Đàm Khải có hẹn Diệp Sơ Hiểu
đi
ăn,
cô
cũng
không
cự tuyệt.
Tuy rằng trước
cô
có làm ở chế dược Hoa Hạ, lúc Diệp Sơ Hiểu học đại học, nhưng từ lần gần nhất gặp nhau cũng được, hơn
một
tháng
không
gặp.
Gặp lại Đàm Khải thấy
hắn
vẫn như trước có bộ dáng có chút mệt mỏi, nhìn thấy Diệp Sơ Hiểu,
trên
mặt trở lên vui vẻ.
Hai người
đang
ở phụ cận nhà ăn ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Đàm Khải nhìn đồng hồ
trên
tay
một
chút, quay sang
cô
cười
nói:” giờ vẫn còn sớm, em có cùng
anh
đi
hóng gió
một
chút
không?.”
Diệp Sơ Hiểu vốn định cự tuyệt,
đang
định tìm
một
lý do thích hợp để từ chối,
thì
cô
bỗng trông thấy đằng đó kkhoong xa có
một
bóng người quen thuộc, vì vậy liền quay sang
nói:” Được ạ, dù sao tối nay em cũng
không
có việc gì.”
Đàm Khải lái xe, ra đường chính
thì
Diệp Sơ Hiểu nhìn theo kính chiếu hậu, trông thấy
một
chiếc xe máy chạy theo xe của
cô.
Xe máy
không
đi
quá gần, nhưng bất kể Đàm Khải
đi
vòng hay quẹo mấy đoạn đường, đều
không
cách biệt lắm
đi
theo.
Diệp Sơ Hiểu
không
thấy
rõ
bộ dáng Trì Tuấn, chỉ thấy
hắn
lái xe máy mơ hồ đèn xe bên trong, đội mũ bảo hiểm, tư thế đẹp trai
không
kềm chế được.
Bởi vì nhìn chăm chú vào gương chiếu hậu, thế lên Đàm Khải ngồi bên cạnh
cô
đang
nói
cái gì,
cô
cũng
không
nghe vòa đầu, chỉ qua loa lấy lệ” Ừ” hay “Vâng” đáng lại.
Cũng khoong biết trả qua bao lâu, Đàm Khải rốt cục cũng
không
chịu được,
hắn
quay đầu sang nhìn
cô, theo tầm mắt của
cô
nhìn sang gương chiếu hậu;” nhìn cái gì vậy?.”
Diệp Sơ Hiểu này mới phản ứng được: "không...
không
nhìn cái gì."
Đàm Khải khẽ cười
một
tiếng:”anh
cảm thấy em có vẻ
không
yên lòng, có phải có tâm
sự
không?.”
Diệp Sơ Hiểu thu hồi tầm mắt, lắc đầu:”không
có, chính là đây là lần đầu tiên em nhìn cảnh đêm sôngGiang Thành, có chút tò mò thôi.”
Nam nhân giỏi về
nói
dối, nữ nhân vẫn cũng
không
kém cỏi.
Diệp Sơ Hiểu hạ bút thành văn
nói
dối, tựa hồ
không
để cho Đàm Khải sinh nghi.
hắn
cười cười, mở xe ra: "Em đứng lên, mới nhìn thấy tầm nhìn rộng rãi rất nhiều."
Diệp Sơ Hiểu chần chờ
một
chút, nghĩ nghĩ, đứng ở chỗ ngồi
trên, theo cửa sổ ở mái nhà vươn nửa đoạn thân mình, đêm gió đập vào mặt, chỉnh tòa thành thị dưới bóng đêm dòng xe cộ, liền
thật
sự
thu hết vào mắt.
cô
cảm nhận phong cảnh bản đêm, sau khi đưng dậy trông tấy chiếc xe máy kia, xoay người nhìn sang, xa xa cùng Trì Tuấn đối mặt. Bất quá,
cô
không
nhìn dõ được ánh mắt Trì Tuấn, chỉ thấy
hắn
đứng thẳng người lên dửng dưng nhìn lại.
Diệp Sơ Hiểu hướng
hắn
bĩu môi, quay đầu
không
nhìn
hắn
nữa.
không
thể
không
nói
, Đàm Khải rất phong độ, cũng
không
làm mất quá nhiều thời gian của Diệp Sơ Hiểu,
đi
quanh tuyến đường
một
vòng. liền tự động quay xe hướng trường học.
Xuống xe, Đàm Khải cũng
không
nói
lời từ biệt luôn, vui vẻ
nói:”anh
mấy ngày kế tiếp công việc
không
quá bận rộn, buổi tối có thể đưa em
đi
dạo được
không?”.
Hăn ngữ khí ông hòa,
nhẹ
nhàng, đổi thành người khác rất dễ đồng ý, thuwhn theo ý
hắn.Nhưng Diệp Sơ Hiểu trong đầu vẫn nghĩ đến Trì Tuấn,
không
yên lòng, tất nhiên
sẽ
không
tiếp thu được lực hấp dẫn của
hắn. Chỉ qua loa gật đầu lấy lệ.
Đàm Khải lái xe rời
đi, Diệp Sơ Hiểu nhìn chiếc xe máy cách đó
không
xa, Trì Tuấn
đang
ngồi rên chiếc xe máy kia.
Dưới đèn đường thấy
hắn,
một
tay cầm mũ bảo hiểm, vẻ mặt thâm trầm nhìn
cô.
Diệp Sơ Hiểu trái tim dừng
không
được đập mạnh, nhảy dồn dập.
Nghĩ rằng
hắn
nhất định
sẽ
xông tới mắng
cô,
cô
cũng
đã
nghĩ đến phản bác hăn như thế nào rồi. Chỉ giống hư hai người xa lạ nhìn nhauu chừng nửa phuát, Trì Tuấn bỗng nhiên đội lại mũ, nhấn chân ga, phóng
đi.
Diệp Sơ Hiểu nhất thờ phản ứng
không
kịp.
hắn
theo
cô
một
đường, thế nào lại là cái phản ứng như vậy?
cô
không
hiểu tại sao lại có chút mất mát như vậy, trở về ký túc xá, sau môt hồi, ngồi
trên
giường mình, móc điện thoại ra, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Cũng
không
biết
đã
nhìn được bao lâu, bỗng thấy điện thoại bỗ rung lên, mở ra thấy tin nhắn của Đàm Khải gửi đến:”Ngủ ngon, chúc em có giấc mộng đẹp!”.
Làm Diệp Sơ Hiểu ý thức được rằng mình
đang
đợi chờ Trì Tuấn mắng mình,
không
khỏi thấy buồn cười.
cô
thật
là càng ngày càng
không
bình thường!