Cũng may chỗ xem máy tính cách trường học
không
xa lắm,
không
đến 20 phút là đến nơi.
Hai người dừng xe xong,
trên
mặt Diệp Sơ Hiểu có chút nóng lên,tháo mũ bảo hiểm ra, lén lút hướng mắt nhìn sang Trì Tuấn, chỉ thấy mặt
hắn
không
chút thay đổi, chỉ thấy vẻ mặt
hắn
có chút kỳ quái
không
dễ
nói
ra được, từ hai má đến cổ tai đều đỏ ửng.
Diệp Sơ Hiểu đương nhiên
không
nghĩ đến tên lưu manh này vì xấu hổ mà đỏ mặt được, chỉ nghĩ rằng, do
hắn
lái xe có chút nóng, lên mới như vậy.
Trì tuấn ước chừng là chú ý tới Diệp Sơ Hiểu liếc trộm ánh mắt, sắc mặt lập tức trầm xuống, ác thanh ác khí
nói
: "đi
mau!"
Diệp Sơ Hiểu oán thầm
đi
theo phía sau
hắn
bước vào tòa nhà máy tính, đối diện có nhiều nhân viên bán hàng tươi cười đúng ở cửa, nhìn thấy hai người liền nhanh chóng chạy ra giới thiệu sản phẩm.
Bất quá hai người
một
trước
một
sau, quả thực nhìn
không
ra có quan hệ nào với nhau, nhân viên bán hàng nghĩ họ
không
phải bạn bè,
không
ra
một
hồi, hai người bị ngăn cách.
Diệp Sơ Hiểu
không
giống Trì Tuấn bộ dạng như vậy, hấp tấp chưa từng có từ trước đến nay,
cô
rất nhanh bị hai người nhân viên khéo
nói
như rót mật vào tai,bước
không
ra bước chân.
Sau
một
hồi, bỗng phát
hiện
người bên cạnh mình
không
thấy đâu liền, quay đầu nhìn lại, thấy Diệp Sơ Hiểu bị hai nhân viên bán hàng
một
nam,
một
nữ miệng lưỡi lưu loát tiếp đón,
đang
lúng túng
không
biết cự tuyệt thế nào.
hắn
tức giận mắng
một
câu, quay người bước nhanh đến,
một
tay nắm lấy tay kéo về bên cạnh mình giữ chặt, hướng hai nhân viên kia tức giận
nói:” Tự chúng tôi xem hàng,
không
cần các người giới thiệu”.
Lôi kéo mạnh Diệp Sơ Hiểu làm
cô
lảo đảo
đi
vài bước, Trì Tuấn nghiêm giọng quay sang
cô
nói:” Bình thường
cô
không
phải
cô
rất lợi hại sao? Như thế nào bị hai nhân viên kia chào hàng mà
không
cự tuyệt được.”
“ Tôi lại giống
anh? đối với người nào đề giống như ăn hỏa dược được.”
“Đúng!
cô
giỏi nhất đối với tôi
thì
tung hỏa dược!”
Diệp Sơ Hiểu
không
vui, bĩu môi:”không
phải đối với
anh
thấy chết mà
không
cứu
một
lần thôi! liền ghi hận đến bây giờ?”. Thấy Trì Tuấn quay người sang nhìn
cô, nhíu mày chột dạ noi:” tôi biết tôi
không
đúng, tôi
thật
sự
rất hối hận.”
Trì tuấn đem cổ tay
cô
buông ra: "thật
sự
hối hận?"
Diệp sơ hiểu gật gật đầu, có chút làm bộdạng đáng thương: "Thiên chân vạn xác."
Trì Tuấn biết vẻ mặt lúc này của
cô
chính là dùng để gạt người, nhưng
không
muốn vạch trần, chỉ hầm hừ cười
một
tiếng,không
cho ý kiến, tiếp tục
đi
về phía gian hàng chuyên kinh doanh máy tính
đi
đến.
hắn
không
để ý nhân viên bán hàng, chỉ trực tiếp mở máy tính ra xem.
Diệp Sơ Hiểu suy nghĩ
một
chút, rồi bước gần đến
hắn,
nhỏ
giọng
nói:”
anh
tự xem
đi, tôi chỉ biết đánh chữ,
không
biết cái gì cả.”
“Ừ” Trì Tuấn thản nhiên gật đầu, dừng
một
chút, lại
nói
thêm
một
câu,” Đánh chữ đóan rằng
cô
cũng
không
đánh nhanh hơn người khác là bao nhiêu.”
Diệp sơ hiểu chán nản.
Sau
một
hồi, Trì Tuấn tựa hồ nhìn trúng
một
chiếc máy tính
nhỏ
màu bạc, cùng người bán hàng hỏi
một
hồi, Diệp Sơ Hiểu hoàn toàn nghe
không
hiểu số liệu chuyên môn này,vừa gật đầu vừa quay đầu sang
cô
hỏi,
nhẹ
nhàng bâng quơ hỏi:”
cô
cảm thấy chiếc máy này kiểu dáng như thế nào?”.
Diệp Sơ Hiểu
không
tránh được ánh nhìn kia, thành
thật
trả lời” có chút nữ tính, thích hợp với con giá hơn”. Dừng
một
chút, lại
nói: “Bất quá
thật
là đẹp mắt"”
Trì Tuấn vẻ mặt
không
đổi gật gật đầu, liền trực tiếp mang máy tính
đi
thanh toán.
Dù sao máy tính này cũng
không
thể nào phân biệt được của nam hay nữ. Diệp Sơ Hiểu tự nhiên
không
để ở trong lòng.
Hai người tốc chiến tốc thắng, mang theo máy tính
đi
về, vẫn chưa tới
một
tiếng.
thật
sự
Diệp Sơ Hiểu
không
hiểu Trì Tuấn mang
cô
tới đây để làm gì.
không
nghĩ ra, Diệp Sơ Hiểu cũng
sẽ
không
lãng phí thời gian suy nghĩ nữa, dù sao trước giờ Trì Tuấn đều làm những việc
không
thể giải thích được.
cô
cũng
không
ngu ngốc mà nghĩ đến nữa,chẳng lẽ vì muốn tiếp xúc với
cô
nên,
hắn
mới mang
cô
đến đây mục đính chính là để hẹn hò?.
thật
buồn cười!
đi
theo Trì Tuấn tới bãi gửi xe, Trì Tuấn
một
tay cầm mũ bảo hiểm,
một
người phụ nữ quần áo rách nát
đi
tới, mơ hồ thấy hai người
nói
chuyện vài câu với nhau.
Diệp Sơ Hiểu vừa thấy cũng biết người này
đang
làm cái gì,
không
phải muốn xin tiền sao,
cô
nói
như thế tuy rằng
không
nghe
rõ
câu chuyện, nhưng đại khái cũng nghe được người này
nói
người thân bị bệnh năng
không
có tiền cứu chữa.
cô
không
để ở trong lòng, cầm lấy mũ bảo hiểm lên đội, sải bước lên xe
thì
thấy Trì Tuấn nhíu mày đứng yên
một
chỗ, nghe người kia run rẩy
nói
vài câu,
một
hồi móc ví ra lấy
một
tờ hồng nhạt đưa cho đối phương.
Diệp Sơ Hiểu
không
thể tin nổi kéo lấy áo
hắn
, hạ giọng
nói:”
không
phải chứ?Người đây
anh
cũng tin? mấy kiểu người này chuyên
đi
lừa người khác để xin tiền.”
Trì Tuấn
không
để ý lời
nói
của
cô, người kia kích động cúi đầu xông nhận tiền,chỉ khoát tay họ rồi tập tễnh rời
đi.
Diệp Sơ Hiểu mang mũ bảo hiểm xuống, ngữ khí có chút kích động:” Loại người này chuyên
đi
gạt người, chơi bời lêu lổng
không
muốn lao động, chuyên
đi
ăn xin, kỳ
thật
không
chừng so với
đi
làm công thu nhập còn cao hơn”.
Trì Tuấn thản nhiên nhìn
cô
một
cái:” tôi biết, nhưng tôi tin
trên
thế giới này
không
có bất kỳ chuyện cũng đúng cả, cho dù
cô
ta gạt tôi
đi
chăng nữa,
một
trăm đồng cũng
không
đáng bao nhiêu.Nhưng nếu
thật
sự
đúng,nhiều vài cái ta người như thế,
nói
không
chừng liền có thể giúp được người ta. Hơn nữa
cô
xem người kiathân thể nhìn cũng
không
được tốt, cho dù trong nhà nàng
không
có người bị bệnh, người như vậy cũng
không
thể làm việc nặng được, coi như làm chút chuyện tốt.”
Lời
nói
này phát ra từ miệng của
một
tên lưu manh, chỉ làm cho Diệp Sơ Hiểu thấy buồn cười,
đang
muốn đem chính mình nụ cười giễu cợt lộ ra, nhưng khóe miệng còn chưa
hiện
lên liền thấy trong lòng lại
không
hiểu sao có chút kỳ quái cảm xúc ở lên men, liền đem này giễu cợt tâm tư ép xuống.
cô
nghiêng đầu, chăm chú nhìn biểu tình bình tĩnh của Trì Tuấn, tiếng cười nhạo rốt cục vẫn
không
bật ra được, nghiêm mặt
nói:” ngươi trông rất hiền lành?”.
Trì Tuấn liếc
cô
bằng nửa con mắt, bình thản
nói:” Tôi chính là người tốt.”
Rất quen thuộc
nói, Diệp Sơ Hiểu khẳng định mình
đã
thấy qua từ bộ phim nào đấy.
Lúc này
cô
không
nhịn được nữa,bật cười khúc khích,
không
phải cười nhạo, chỉ cảm thấy rất thú vị,mấy khi ở trước mặt Trì Tuấn được thả lỏng tâm tình, vui vẻ
nói:” Trì Tuấn,
không
phải
anh
hay xem quá nhiều phim hồng kông quá đấy chứ?.”
Trì Tuấn hừ
một
tiếng, mặt
không
thay đổi giật mũ bảo hiểm từ tay
cô, thô lỗ đội lên đầu
cô:” Lên xe!”
hắn
liếc
cô
một
cái xong xoay người nhanh,
không
để Diệp Sơ Hiểu nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ cả
hắn
lúc này.
trên
đường
đi
về, vẫn lúc túng như vậy.
Nhưng kỳ
thật, trong khoảng thời gian ngắn ở chung với nhau, Diệp Sơ Hiểu bỗng nhiên cảm thấy, mình và Trì Tuấn khoảng cách như được kéo gần lại với nhau. Từ bé đến lớn dù có quen biết nhưng vẫn cảm thấy xa lạ,giờ rốt cục
cô
cũng có chút cảm giác quen thuộc thân thiết với
hắn.
Ở trong khái niệm của
cô, Trì Tuấn là người chuyên quát tháo hiếu chiến, sống
không
có đạo lý, bất cần đời, vừa có chút lạnh lùng làm người khác
không
dám đến gần. Nhưng giờ
hắn
lại có
một
mặt ngây thơ như vậy, tin tưởng lời
nói
dối của người ăn xin.
Diệp Sơ Hiểu vốn cảm thấy như vậy thiên chân rất buồn cười, nhưng
không
khỏi có chút cảm động.
Mà
cô
cho tới bây giờ
không
dễ cảm động.
Đến trường học, Trì Tuấn trước sau, như tức gận đuổi
cô
xuống xe, liền nhấn mạnh chân ga, nhanh như chớp nghênh ngang rời đu, chỉ lưu lại đám khói.
"Đùa giỡn cái gì suất?!" Diệp Sơ Hiểu hầm hừ
một
tiếng, có chút khó chịu nhanh chóng
đi
lên lầu