Vẫn Thạch Thiên Hàng

Chương 49: Mở tiệm

Editor:

LuciferVadden

“Chỉ là nghe được một chút tiếng gió mà thôi, không có tin tức cụ thể.” Người trung niên nói.

“Trong căn cứ không phải thành lập lính đánh thuê ư? Viện nghiên cứu có lính đánh thuê của riêng mình, anh bảo bọn họ đi thăm dò tin tức, tốt nhất có thể mang vật đến từ vũ trụ về!” Giáo sư Dương nói, sau đó lại vùi đầu nghiên cứu.

Người trung niên không phải giáo dư Dương, ông ta biết việc này nói trực tiếp với căn cứ thành phố S là vô dụng, dù sao bây giờ dường như các địa phương đều tự quản, nếu không phải căn cứ thành phố B có khoa học kỹ thuật, chỉ sợ căn cứ này cũng không để ý bên này. Ông ta phải quay về suy nghĩ ngụy trang như thế nào.

Kỳ thật ông ta căn bản không cần như vậy. Bởi vì trong căn cứ thành phố S ai mà chẳng biết có một người tên Cao Tử Mân? Ai chẳng biết dị năng rất thần kỳ của Cao Tử Mân, có thể giải virus tang thi, có năng lực khiến cho đất có thể gieo trồng thực vật?

Người trung niên lẫn lâu dài trong giới chính trị, rất nhanh đã nghĩ ra một phương pháp rất tốt. Ông ta nhớ rõ thành phố S không có nhà máy quân công (1), đạn súng ống là vật hao tổn, bên ấy tuyệt đối rất cần…

(1) Xưởng sản xuất vũ khí quân sự.

Buổi chiều Tề Mộ Vân mang Tiêu Phong xem cửa hàng,

Tiêu Phong nhất định chọn mua một cửa hàng bên góc đường.

Tiêu Phong bán đồ rất hỗn tạp, thuốc lá, rượu, đồ ăn vặt, bột mì bột gạo, đồ uống, bánh quy, thực phẩm đông lạnh, thực phẩm đóng gói chân không, Tiêu Phong mở tiệm để đồ ăn là chuyện chính, nhưng hiện tại thật ra hiếm thấy.

Cửa hàng rất lớn, Tiêu Phong đem đồ linh tinh gì đó trong không gian lôi ra bán hết, sẵn cũng để lại một ít không gian. Trên thực tế, Tiêu Phong nghĩ rằng, bắt một con bò sữa hoặc cừu đem về, rồi bắt mấy con gà vịt thỏ, mục đích của hắn là sữa, sữa dê, trứng gà trứng vịt và thịt thỏ.

Cái này khẳng định kiếm được tiền! Mặc dù không ai muốn, bản thân hắn cũng muốn ăn…

Không lâu sau, mùa đông của tận thế sẽ bắt đầu, đến lúc đó muốn bắt động vật biến dị không dễ dàng như vậy, trước đừng nói bắt, chính là anh dám ra cửa không cũng là một vấn đề, bởi vì vô cùng lạnh.

Hớn hở mà bảo người ta chuyển tủ vào trong cửa hàng, tủ là vật vốn phải có trong tiệm. Sau khi kê tủ vào vị trí, Tiêu Phong liền vội vã quay về biệt thự, tìm Cao lão nói hắn muốn mở tiệm.

“Tiểu Phong, sao đột nhiên phải mở tiệm? Nguồn cung cấp không đủ sao?” Ngược lại Cao lão không phản đối, rất bằng lòng, ở trong căn cứ bị gây sức ép chung quy vẫn dễ chịu hơn bị gây sức ép bên ngoài.

“Cao lão, thật ra con có một không gian, con đang suy nghĩ làm sao để chuyển mấy thứ này vào trong tiệm.” Tiêu Phong buồn rầu.

“Con có thể bại lộ không gian của mình” Cao lão nói “Hiện tại trong căn cứ cũng có mấy dị năng giả không gian, không gian cũng không nhỏ, một cửa tiệm gì đó giả bộ là không gian, mọi người sẽ không cảm thấy không gian của con lớn. Bại lộ cũng chẳng sao, ông nội chịu giúp con, con cũng cần phải lấy cho ra bản lĩnh, bằng không những người đó sẽ chỉ khen con ở mặt ngoài, sau lưng không biết sẽ ý kiến thế nào đâu!”

Thì ra là thế, Tiêu Phong hiểu ra.

Hắn vẫn chưa hòa mình vào tầng lớp giai cấp đặc quyền, dựa theo Cao lão giải thích thì, hắn căn bản không cần để ý không gian bại lộ, nhưng biểu hiện năng lực ra ngoài vẫn không tốt.

“Con hiểu rồi ông nội” Tiêu Phong hưng phấn nói, “Con đi đến tiệm trước đã!” Nói xong chạy vội ra ngoài.

Tề Mộ Vân không đi, còn đứng bên ngoài chờ Tiêu Phong, Tiêu Phong lúc hưng phấn rất vui vẻ, phá lệ cho Tề Mộ Vân một cái ôm sau đó thúc giục hắn lái xe mau lên.

Người đi ngang qua cửa hàng Tiêu Phong chỉ cảm thấy kinh ngạc, nhìn thấy thiếu niên xa lạ hưng phấn biến ra vật này vật nọ. Một số ít người là tai mắt của thế lực trong căn cứ, nhìn thấy lại xuất hiện một dị năng giả không gian, mau chóng chạy về bẩm báo.

Đây là bảo bối của hắn, Tề Mộ Vân nghĩ, hắn không để ý trên người bảo bối có nhiều bí mật như thế, thật sự…….

Tiêu Phong chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, xoay đầu nhìn nhìn, không có gì bất thường liền tiếp tục bố trí mặt tiền cửa hàng.

Một buổi chiều cùng hơn nửa thời gian buổi tối, Tiêu Phong toại nguyện có cửa hàng của chính mình.

“Ngày mai là có thể khai trương” Tiêu Phong nhỏ giọng nói thầm “Mùa đông sắp tới, mình phải mau ra ngoài tìm động vật mang về…….”

Tề Mộ Vân thính tai, nghe thấy mùa đông sắp tới, trong lòng cân nhắc ý tứ của những lời này.

Tề Mộ Vân sau khi đưa Tiêu Phong quay về, không ở lại biệt thự trung tâm Cao gia mà trực tiếp quay về, hắn cảm thấy cần phải thu thập một ít vật phẩm qua mùa đông.

“Ông nội, con về rồi!” Tiêu Phong sung sướиɠ đi vào cửa, đột nhiên phát hiện một người rất giống bản thân hiện tại.

“Cậu ta là?” Giọng Tiêu Phong nghi hoặc, hỏi Cao Tử Mân bên cạnh.

“Anh ta chính là cái người mất trí nhớ mà em mang về” Cao Tử Mân giải thích “Anh ta không nhớ rõ gì cả.”

“Cậu là người thân của tôi phải không?” Người kia hỏi, vốn dĩ là một gương mặt thanh tú lại vị vết sẹo đáng sợ phá hư, một nửa mặt lộ vẻ căm ghét.

“Không phải.” Tiêu Phong lắc đầu.

“…..” Người nọ trầm mặc. Tiêu Phong cảm nhận được không khí áp lực, không đợi lâu lắm đã trở về phòng. Trong không gian của hắn có hai túi tinh hạch, hắn muốn đi tu luyện.

Có điều, hình như hắn lại quên chuyện gì đó, quên đi, tu luyện trước đã.

Vạn Tư Di bị A Long mang về biệt thự Tề Mộ Vân, ôm một con thỏ trắng rơi lệ đầy mặt, ánh mắt người trước mặt rất khủng bố!

Ngày hôm sau ————

Tiêu Phong cưỡi một chiếc xe đạp đổi tốc độ trong biệt thự rời khỏi nội thành, cưỡi ra ngoài thành, tuy rằng nói cửa hàng còn chưa có tên, nhưng vẫn có thể khai trương được.

“Nắm, vào trong tiệm mày không được phép ăn vụng hiểu không?” Tiêu Phong ở trên đường nói n lần.

“Meo~” Nắm treo trên vai Tiêu Phong, nhẹ nhàng phe phẩy ba cái đuôi màu đen.

Sáng sớm, trong khu mua bán đã có người, chủ quán hàng vỉa hè này, đến sớm hơn Tiêu Phong rất nhiều. Mở cửa hàng ra, Tiêu Phong mang ghế bành đến bên cạnh quầy, đây là tính bắt đầu buôn bán. Tiêu Phong cũng không rõ tiệm mình mở là hàng tốt hay bình thường, vì bên trong bán đồ hỗn tạp.

Một buổi sáng qua đi, Tiêu Phong tâm tình hưng phấn đã sắp phai nhạt, hắn bây giờ cảm thấy rất nhàm chán. Một người sáng sớm đến mua đồ cũng đã bốn lăm tuổi, cũng chẳng mua bao nhiêu đồ. Nói thật, bọn họ mua gì đó còn không nhiều bằng Nắm ăn vụng!

“Nắm, mày lại ăn vụng!” Tiêu Phong hổn hển ném một cái bình qua.

“Meo ~” Nắm mau chóng né tránh.

Kỳ thật người muốn mua đồ ăn rất nhiều, nhưng Tiêu Phong chỉ lấy tinh hạch, lúc này mới rất ít người mua. Vàng bạc và vân vân, sau một thời gian sẽ không dùng nữa, bởi vì căn cứ thành phố S phát minh tiền giấy mới, tên gọi tắt là Tân Tệ.

“Ông chủ, chocolate này tôi muốn toàn bộ, bao nhiêu tiền?” Lúc Tiêu Phong nhắm mắt dưỡng thần, bên ngoài quầy đi đến mấy người trẻ tuổi.

Nghe thấy tiếng khách hàng tới cửa, Tiêu Phong mở to mắt đứng từ trên ghế lên. Mặt tươi cười nhìn xuống mấy miếng chocolate người trẻ tuổi muốn, nói: “Một miếng chocolate 10 tinh hạch linh giai, tổng cộng 100 tịch hạch linh giai.”

“Tôi không mang nhiều tinh hạch như thế, cho cậu vàng ha.” Người trẻ tuổi kia nói xong, lấy một túi to trong tay người hầu phía sau.

“Nói đi, bao nhiêu? Nhanh lên.” Ngữ khí nói chuyện của người trẻ tuổi rất giống mấy kẻ ăn chơi trác táng.

“Tiệm tôi chỉ lấy tinh hạch, bên ngoài viết rất rõ ràng phải không?” Tiêu Phong mỉm cười nói.

“Vậy nợ ha.” Người trẻ tuổi nói xong đã muốn lấy chocolate đi.

“Muốn chiếm tiện nghi của bố?” Tiêu Phong híp mắt “Nắm, đi.” Vừa dứt lời, chỉ thấy một đường bóng đen nhanh chóng nhào về phía người trẻ tuổi.