Nếu Còn Có Thể Yêu Anh

Chương 2: Cái giá để trả thù gã đàn ông cặn bã

Khi tôi từ phòng tắm đi ra, Lục Chu Thừa đang dựa lưng ở đầu giường hút thuốc. Nhìn thấy tôi, anh cũng không hề nói gì, trực tiếp rút một xấp tiền từ trong ví ra: “Chừng này đủ chưa?"

Vẻ mặt tôi đã không thể nói là khó coi nữa, tôi cắn môi dưới tới mức chảy máu nói: “Tôi không cần tiền, tôi muốn anh làm giúp tôi một chuyện."

Lục Chu Thừa hình như không có hứng thú, ném tiền ở trên bàn: “Nếu như tôi là cô, tôi sẽ lập tức cầm tiền rồi cút khỏi đây."

Cũng không biết tôi lấy đâu ra dũng khí, nắm chặt nắm tay uy hϊếp anh: "Nếu như anh không đồng ý, tôi sẽ lập tức tố cáo anh cưỡиɠ ɧϊếp tôi."

"Tôi còn tưởng cô là một người phụ nữ thông minh, không ngờ lại ngu ngốc như thế."

Trong mắt Lục Chu Thừa đã trở nên lạnh lùng: “Tôi uống say, cô đưa tôi đến khách sạn, cô nói xem cuối cùng thì ai có ý xấu hả?"

Tôi căng thẳng, càng xiết chặt nắm tay nói: "Là anh bảo tôi đưa anh tới đây mà."

Lục Chu Thừa cười lạnh: “Cô đi mà nói điều đó với cảnh sát thử xem!"

Cho dù có nói cũng sẽ không có ai tin cả!

Khi nhìn thấy anh cầm điện thoại di động lên, tôi đã biết mình thua rồi. Nhưng tôi vẫn thấy không cam lòng.

Nhưng ngoại trừ không cam lòng ra, tôi còn có thể làm gì được.

"Anh thích báo cảnh sát thì cứ báo đi. Dù sao bây giờ tôi cũng chỉ có hai bàn tay trắng, không thiếu một người bỏ đá xuống giếng như anh!"

Lục Chu Thừa nhìn tôi, sau đó ấn đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc: “Lần này cô lại muốn giở trò gì nữa? Lại giở mánh khóe cũ à? Cô muốn hợp đồng sao? Vậy lấy ra đây cho tôi xem."

Nhớ tới chuyện Triệu Bân sai tôi làm một tháng trước, tôi không có cách nào nhìn thẳng vào mắt Lục Chu Thừa được. Dù sao trước đây cũng là tôi đã tính kế với anh.

"Lần này tôi tới đây không phải tìm anh để ký hợp đồng, tôi muốn cho anh hủy bỏ hợp đồng lần trước."

"Hả?"

Lục Chu Thừa nhìn tôi với vẻ hơi bất ngờ: “Lý do?"

Thấy tôi nắm chặt tay mà không nói lời nào, Lục Chu Thừa đi về phía tôi.

Người này quá nguy hiểm, thấy anh tới gần thì tôi lập tức sợ đến nổi da gà, chân vô thức lùi lại.

Nhân lúc anh uống say, leo lên giường của anh, sau đó còn chụp ảnh uy hϊếp anh, đó là chuyện kỳ quặc nhất mà tôi từng làm trong cuộc đời.

Nhưng nếu không phải lúc đó Triệu Bân quỳ xuống cầu xin tôi, tôi làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được?

Nghĩ đến Triệu Bân là tôi liền tức giận. Tôi trở thành như ngày hôm nay, đều là nhờ anh ta ban tặng.

Tôi không muốn bỏ qua cho anh ta và người phụ nữ kia nên cắn răng nói: "Rõ ràng là tôi lấy được hợp đồng, nhưng người khác lại ngồi không hưởng lộc, tôi không cam lòng."

Tôi nói nửa thật nửa giả, không biết có lừa được Lục Chu Thừa không. Nhưng ánh mắt anh nhìn tôi làm tôi cảm thấy dường như anh đã nhìn thấu mình vậy.

"Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?"

Anh vẫn đi về phía trước. Tôi bị ép tới đường cùng, có chút tức giận hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Cô hỏi tôi muốn ‘làm’ gì à?"

Lục Chu Thừa cười với vẻ không đàng hoàng, sau đó đột nhiên giơ tay kéo chiếc khăn tắm trên người tôi: “Cô còn cần tôi trả lời vấn đề này sao?"

"Lục Chu Thừa, anh là tên khốn kiếp!"

Tôi đấm đá vào người anh. Tôi chẳng qua chỉ gặp phải một gã đàn ông cặn bã, dựa vào cái gì mà tôi phải chịu tất cả những điều này chứ?

Lục Chu Thừa bất mãn khi hứng thú bị quấy rầy nên nắm lấy cổ tay của tôi và đè xuống giường: “Khóc cái gì mà khóc? Không phải là cô cầu xin tôi làm cô sao?"

Tôi khóc nói: "Anh nói chuyện thối lắm, tôi rõ ràng là bảo anh tha cho tôi."

Lục Chu Thừa hình như không muốn nghe tôi nói, quyết định cúi đầu bịt miệng tôi lại.

Nghe tiếng nước trong phòng tắm, tâm trạng của tôi rất phức tạp.

Lần trước là Triệu Bân bị lừa, lần này tôi tự đưa mình tới, vì trả thù đôi nam nữ xấu xa kia mà tôi đã thêm vào cả chính mình.

Tiếng nước ngừng lại, tôi xoay người thấy người đàn ông kia chỉ quấn mỗi cái khăn tắm thì đỏ mặt.

Tên biếи ŧɦái điên cuồng để lộ này!

Tôi là một người rất bảo thủ. Khi ở cùng với Triệu Bân, nhiều lắm cũng chỉ hôn nhau, sau khi quyết định kết hôn mới ở cùng một chỗ.

Tôi cho rằng Triệu Bân sẽ là người đàn ông duy nhất của tôi, không ngờ lại xảy ra quan hệ với người đàn ông khác, không biết điều này có tính là một sự phản bội không nhỉ?

Vấn đề là tôi đã hy sinh lớn như thế, nhưng không biết cuối cùng anh có thể giúp tôi không?

Có thể vì oán niệm của tôi quá mạnh nên Lục Chu Thừa ngẩng đầu nhìn qua: “Thế nào? Đêm qua chưa đủ với cô à? Cô còn muốn thêm một lần nữa sao?"

Tôi vội vàng nhìn qua chỗ khác, trong lòng thầm mắng anh vô sỉ.

Xoạt xoạt. Bên tai nghe được tiếng viết chữ nên tôi ngẩng đầu. Khi nhìn thấy một tấm chi phiếu được đưa tới trước mặt, mặt tôi lập tức xám như tro tàn.

"Tôi đã nói tôi không phải là..."

"Tôi biết."

Lục Chu Thừa ngắt lời tôi, thấy vẻ mặt tôi hơi kinh ngạc thì anh cười.

Nói thật, người đàn ông này rất dễ nhìn, anh cười khiến tôi cũng ngẩn người, trong giây lát quên mất tình cảnh của mình.