Vị Đại Thúc Này Không Dễ Theo Đuổi

Chương 2: Vị đại thúc này thật không bình thường (2)

Sau khi Vi Tưởng nghe Lộ Thượng nói, tức đến đỏ mặt, cơ thể có chút đứng không yên.

Thật hết chỗ nói, thì ra cô tự mình đa tình nửa ngày, anh ta căn bản là vẫn luôn xem thường cô, nghĩ về cô như thế!

Dựa vào, tại sao người đàn ông này có thể tự cao tự đại như thế chứ, hắn sao không lên trời luôn đi!

Càng nghĩ Vi Tưởng càng tức giận, không biết người này bị sao nữa?

Kỳ thật Vi Tưởng là một người dễ dàng thỏa mãn, không có dã tâm bừng bừng, khát vọng mạnh mẽ như người khác, cũng không yêu cầu bản thân phải trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ hoặc là người có chức có quyền gì. Từ lúc còn bé, cô đã muốn làm y tá, khi đó trong mắt cô, các y tá mặc quần áo trắng vô cùng thánh khiết, xinh đẹp. Cho nên mặc kệ nhiều bao nhiêu gian khổ cô đều không sợ, đơn giản là vì yêu thích.

Nhưng sự thật tâm mà mình bỏ ra, lại bị người đàn ông này nghi ngờ, cô có kiên cường hơn cũng sẽ chịu không nổi.

Vì tôn nghiêm của mình, cô nén giận cười nói: “Lộ tiên sinh, đúng không. Xin đừng lấy bụng dạ hẹp hòi, tiểu nhân của anh ra đo lòng dạ quân tử như vậy. Tôi không thẹn với lương tâm, cũng không có âm mưu gì. Nếu anh không tin hoặc không thích nhìn hành động của tôi, có thể lựa chọn đổi y tá hoặc đổi bệnh viện khác.”

Lộ Thượng liếc nhìn cô một cái, ánh mắt hắn có chút khác, chỉ thấy hắn thấp giọng nói: “Lộ Thượng.”

Vi Tưởng ngây người ra một lúc, mới hiểu được ý hắn, tức khắc liền cảm thấy hết chỗ nói, ở ngay lúc này hắn vẫn có thể bình tĩnh nói tên của mình, bệnh thần kinh.

“Không có, vậy vì sao lại đỏ mặt, cô chột dạ à?” Lộ Thượng tiếp tục gây sự.

Vi Tưởng không nghĩ tới hắn không chỉ không xin lỗi, mà còn được một tấc lại muốn tiến một thước, hơn nữa tư duy người này không thể bình thường một chút sao. Đối với loại đàn ông tự đại này, Vi Tưởng không muốn giải thích gì nữa, cô tức giận ném câu: “Tùy anh nghĩ như thế nào thì nghĩ, xin lỗi, xin nhường đường một chút, tôi muốn đi qua.” Nói xong đi thẳng cũng không quay đầu.

Người phụ nữ này cả người toàn là gai.

Lộ thượng nhìn bóng dáng đi xa khóe miệng cong cong, thoáng chút đăm chiêu.

***

Vì bị người khác hiểu lầm, đêm nay tâm tình Vi Tưởng đặc biệt không tốt, trên đường về nhà đem tất cả phẫn nộ trong ngày thành việc thèm ăn, nên mua rất nhiều thức ăn khuya về nhà.

Cô cùng Trinh Trinh ở cùng nhau, cách bệnh viện cũng không xa, nói tóm lại rất tiện lợi.

Về đến nhà được một lúc, Trinh Trinh cũng đã trở lại, nhìn thấy đồ ăn Vi Tưởng đặt ở trên bàn, cô lập tức buông máy tính, hai mắt phát sáng chạy vội tới.

“Cảm ơn thân ái.” Trinh Trinh vừa nói vừa dùng tay bốc một miếng gà cho vào trong miệng.

Vi Tưởng cười nói: “Còn khách sáo với mình, đi rửa tay rồi ăn.”

“Đã biết, so với mẹ mình cậu còn cằn nhằn hơn.” Ngoài miệng Trinh Trinh oán giận nhưng trong lòng kỳ thật rất vui.

Rửa tay xong đi ra, Trinh Trinh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, bộ dáng đau đầu nói: “Mỗi ngày cậu đều nói chuyện cùng trẻ con, có phải cảm thấy rất mệt không?”

Vi

Tưởng bất mãn bĩu môi, rồi mới chậm rãi rút tờ giấy lau tay, kiêu ngạo nói: “Sao có thể chứ, ở cùng bọn nhỏ cũng sẽ rất thú vị. Loại thú vui này nữ nhân ngành kỹ thuật các cậu sẽ không hiểu được đâu.”

Trong miệng Trinh Trinh cắn đầy gà chiên, lời nói có chút không rõ: “Đúng nha, nữ nhân ngành kỹ thuật chúng mình làm sao hiểu được đây.” Nói xong cô nhai đồ ăn trong miệng rồi nuốt xuống, sau đó mới xoa xoa kính đen đặt trên mũi nói: “Cậu biết không, hôm qua mình có nói với cậu về thầy giáo hướng dẫn bọn mình đó, kết quả hôm nay ở phòng nghiên cứu đã được chứng kiến một màn đáng sợ. Lúc ấy một vị sư tỷ xinh đẹp đưa luận văn đã viết xong cho hắn, cậu đoán xem?”

Nhìn tướng ăn của cô, Vi Tưởng không khỏi ghét bỏ né tránh, chỉ sợ thức ăn sẽ phun đến trên người mình.

“Như thế nào?” Tốt xấu gì cũng là một đại mỹ nữ, lão nhân cũng nên cho người ta chút mặt mũi đi.

Trinh Trinh dựng lên một đầu ngón tay lắc lắc, mặt đầy khinh thường nói: “Hắn mới nhìn một tờ mày đã nhăn hết lại, sau khi xem xong liền phê bình sư tỷ đến mức máu chó phun đầu, nói suy nghĩ không có logic, phương pháp ứng dụng không thích hợp, ngay cả các cách thức đều có vấn đề, đáng thương luận văn của sư tỷ bị quở trách không đáng một đồng. Đáng giận nhất chính là, cuối cùng thầy giáo không có chút tình cảm gì trực tiếp ném luận văn tới bàn, lạnh lùng nói lấy về viết lại toàn bộ một lần nữa, đừng dùng thời gian một ngày làm luận văn tùy ý tới đối phó hắn!”

Trinh Trinh chậc chậc tiếp tục nói: “Ngươi không biết đâu, lúc ấy sư tỷ xinh đẹp cũng sắp khóc, bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia, ta làm một nữ sinh cũng đau lòng thay, nhưng mà Boss lại hoàn toàn không dao động, có phải có chút biếи ŧɦái hay không.”

Vi Tưởng cũng tức giận bất bình nói: “Mình chịu rồi, Boss các cậu cũng quá độc ác, hoàn toàn không cho mỹ nữ chút mặt mũi nào, làm sao người ta chịu nổi đây. Mình mà là thầy giáo, đối với các nữ sinh xinh đẹp khẳng định sẽ không nổi nóng như vậy.”

“Đúng vậy, bình thường không phải đều như thế sao, nếu viết không tốt, ít nhất cũng nên nói chuyện uyển chuyển một chút, cậu nói có đúng không. Làm sao bây giờ, ngày khổ của tỷ tỷ mới bắt đầu, cầu ôm một cái, trong lòng bảo bảo đau khổ nha.” Trinh Trinh ủy khuất hít hít cái mũi muốn ôm Vi Tưởng.

Vi Tưởng nhìn thấy tay cô đầy dầu, vội nhảy dựng lên né tránh: “A a, đừng chạm vào mình.”

“Cậu thật không có lương tâm ( ^).”

…… Nghe Trinh Trinh kể về thầy giáo bọn họ, bỗng nhiên Vi Tưởng lại nghĩ đến chuyện mình gặp phải hôm nay, nhớ tới tên tự đại không coi ai ra gì Lộ Thượng kia, liền giận sôi máu.

“Hôm nay mình ở bệnh viện cũng đυ.ng phải một việc ngoài ý muốn, tức muốn chết.”

Sau khi nói xong, Vi Tưởng tức muốn hộc máu kể sự tình buổi tối hôm nay cho Trinh Trinh nghe một lần.

Nghe cô nói xong, Trinh Trinh hung hăng vỗ một cái lên đùi, thay cô bất bình: “Người đàn ông này có bệnh đi, bị chứng vọng tưởng, cậu bảo hắn nên đi bệnh viện tâm thần khám một chút, đừng chạy loạn khắp nơi hại người.”

Vi Tưởng tán đồng gật đầu, cắn răng nghiến lợi nói: “Mình cũng cảm thấy vậy. Coi như mình xui xẻo, tỷ tỷ ta thiện lương như thiên sứ, không so đo cùng biếи ŧɦái.”

“Phốc, còn thiên sứ, có thể để mình ăn xong rồi hãy nói hay không.” Trinh Trinh nghe cô nói như thế, đồ ăn trong miệng suýt chút nữa phun ra, trêu chọc Vi Tưởng đến phẫn nộ.

Hứa Trinh Trinh ngượng ngùng cười cười rồi mới lấy giấy lau khóe miệng, tiếp tục nói: “Lại nói, bỗng nhiên mình cảm thấy hai chúng ta đây là đồng bệnh tương liên, hôm nào rủ nhau đi chùa cầu may chút đi.”

Lúc này đổi thành Vi Tưởng không biết nên khóc hay cười.

***

Buổi sáng đi làm lại đi phòng bệnh 517, Tần Uyển Thu và bảo mẫu trong nhà đều ở đây, ở bên cạnh hai người trò chuyện câu được câu không, hôm nay tâm tình bạn nhỏ Lộ Tử Việt cũng không tồi. Nhìn thấy cô, không chỉ chào cô bằng giọng nói trẻ con mềm mại ngọt ngào, mà còn chủ động chia sẻ truyện cổ tích của nó với cô nữa.

Thế giới trẻ con chính là đơn thuần như thế, bọn họ cho rằng có đồ tốt sẽ chia sẻ cùng với người mình thích, đây là phương thức biểu đạt tình cảm chân thành tha thiết nhất.

Vi Tưởng vui vẻ tiếp nhận ý tốt từ đứa nhỏ, thậm chí đọc cho nó nghe qua đồng thoại mà nó chưa từng được nghe, khiến cho trên mặt bạn nhỏ Tử Việt đều tràn đầy sùng bái, bộ dáng nhìn cô tựa giống như nhìn công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích.

Đi làm mấy ngày, Vi Tưởng cũng không có gặp qua mẹ của Lộ Tử Việt, tuy rằng tò mò, nhưng là đây là chuyện nhà của người khác, cô không tiện hỏi nhiều. Nhưng cô có thể thấy được bố của Tử Việt, cũng chính là người đàn ông không phẩm chất kia, khả năng ban ngày tương đối bận rộn, thời gian chăm con chỉ có buổi tối, có điều buổi tối trẻ con đều đã ngủ.

Cho nên từ đáy lòng, cô hy vọng trong lúc Tử Việt nằm viện, với trách nhiệm y tá của mình có thể chăm sóc nhiều hơn cho đứa trẻ mẫn cảm này, giúp nó trở nên vui vẻ, hạnh phúc hơn. Nhưng mà khi nghĩ đến khi đứa trẻ này xuất viện có thể không thể nhìn thấy nữa, cô liền hết sức buồn phiền.

Ăn qua cơm trưa, bảo mẫu phòng bệnh đã đi rồi. Một mình Tần Uyển Thu chăm sóc Lộ Tử Việt nên tương đối buồn tẻ, nhìn thấy Vi Tưởng tới, bèn cùng cô thân thiết trò chuyện: “Tiểu Vi, con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Thưa dì, con năm nay 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp.”

“Nhìn còn nhỏ, tuổi trẻ thật là tốt, ai, không giống dì, thật sự già rồi.” Tần Uyển Thu nói.

“Nào có ạ, kỳ thật thoạt nhìn dì còn rất trẻ, một chút cũng không già.” Vi Tưởng trả lời khéo léo.

“Ha ha, nghe con như thế nói, dì rất vui vẻ.” Vi Tưởng nói đến những lời trong lòng Tần Uyển Thu, trên mặt bà che dấu không được ý cười tiếp tục nói: “Tiểu Vi à, con là người bản xứ sao, trong nhà có mấy anh chị em, cha mẹ đang làm gì?”

Vi Tưởng nghĩ những người già đều thích hỏi các vấn đề này, nên rất kiên nhẫn trả lời: “Con là con một, nhà con ở thành phố D cách thành phố A không xa. Bố con là một công nhân đường sắt bình thường, thân thể mẹ con mấy năm nay không tốt lắm, nên đã về hưu ở nhà nghỉ ngơi. Gần đây bận việc công tác nên đã một thời gian không về nhà, quá mấy ngày nữa con tính trở về xem bọn họ một chút ạ.”

Tần Uyển Thu nghe xong, vuốt tay cô nói: “Thật là một đứa nhỏ hiếu thuận, vẫn nên trở về thăm ba mẹ con nhiều một chút. Đâu giống con trai ta, làm việc ở trong thành phố, cách nhà không xa, nhưng lại mười ngày nửa tháng không chịu trở về nhà. Mỗi lần đều là chúng ta nhớ cháu, phải thúc dục lắm hắn mới đưa Tử Việt trở về, con nói xem có đứa con trai nào như vậy, ai.”

Ở trong lòng Vi Tưởng âm thầm khinh thường Lộ Thượng, nhưng ngoài miệng lại an ủi đối phương: “Có lẽ do anh ấy công việc tương đối bận rộn. Dì à, dì đừng nghĩ đến quá nhiều. Hơn nữa, con có thể nhìn ra được người rất yêu quý Tử Việt.”

“Vẫn là Tiểu Vi hiểu chuyện.” Tần Uyển Thu nói xong tạm dừng một chút, lại cười nói: “Tiểu Vi a, dì không biết có nên hỏi hay không, con đã có bạn trai chưa, nếu chưa có, dì có thể giới thiệu người thích hợp cho con.”

Vi Tưởng không nghĩ tới dì Tần sẽ hỏi vấn đề này, xem ra người già cũng thật nhiều chuyện. Cô có chút hơi ngượng ngùng nói: “Dì à, hiện tại con chưa có bạn trai. Bất quá cũng không vội, con mới bắt đầu đi làm, tình cảm vẫn nên chờ mọi chuyện ổn định, thuận theo tự nhiên đi.”

Tần Uyển Thu nghe Vi Tưởng nói xong, trong lòng mừng thầm, mọi thứ đều đúng ý bà. Chỉ là ngoài mặt bà lại không biểu lộ gì, chỉ hơi phụ họa gật đầu đồng ý với quan điểm của Vi Tưởng.

Trước khi tan tầm, Vi Tưởng nhận được điện thoại từ Hứa Trinh Trinh.

Điện thoại vừa mới kết nối đã nghe thấy Trinh Trinh ở bên kia điện thoại kích động nói: “Nghĩ lại, mình vừa mới nghe được một tin tức lớn.”