Editor: Team Tứ Phương 2
Tổ quảng cáo sắp xếp tại tầng thượng kho hàng của xưởng sản xuất, khi Vi Như Hạ bước vào, Lý Văn đã tới trước rồi. Tầng thượng mặc dù có mở điều hòa, mặt trời thiêu đốt xi măng trên đỉnh nóc nhà, nơi này so với bên ngoài vẫn là có chút nóng. Người đại diện của Lý Văn đang phàn nàn điều kiện nơi này, bên trong có người kêu một tiếng: “Đạo diễn Vi đến rồi.”
Lời vừa nói ra, tầm mắt của vài người nhìn lên.
Sầm tổng từ nước ngoài mời đạo diễn đến để quay quảng cáo cho sản phẩm cao cấp lần này, toàn bộ nhân viên công ty đều cho rằng
đây là một nhiếp ảnh nổi tiếng trong ngành, chắc chắn rất có kinh nghiệm, hơn nữa tuổi cũng không còn trẻ, thế nhưng khi gặp Vi Như Hạ, không ngờ rằng cô ấy lại trẻ như vậy.
Nhìn cô ấy chắc cũng chừng 25 – 26 tuổi, dáng người rất cao, chừng trên 1m75, mặc một chiếc áo phông đơn giản và một chiếc quần sooc đen, làm lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn. Cô buộc tóc đuôi ngựa, trán trơn bóng xinh đẹp, ngũ quan thâm trầm, đôi mắt mang theo anh khí, khí chất sạch sẽ thanh thuần, trang điểm nhẹ nhàng. Nếu như không có Đồng Đồng giới thiệu, bọn họ còn tưởng cô là một người mẫu.
Nghe thấy có người gọi tên mình, Vi như Hạ cười gật đầu, cùng với người phụ trách ở đây bắt tay. Khi đến lượt Lý Văn, Lý Văn vừa rồi còn có chút không vui, cô ấy cũng cười lên gọi tên cô.
“Vi Như Hạ.”
Bị gọi như vậy Vi Như Hạ càng cảm thấy cô cùng Lý Văn hẳn phải có quen biết. Nhìn khuôn mặt đầy ngờ vực của cô, Lý Văn cũng không quá để tâm, tự giới thiệu nói: “Chúng ta từng học chung trường cấp 3, khi đó tớ là học sinh ban nghệ thuật, à, đúng rồi, Lý Văn là nghệ danh của tớ, tên thật của tớ là Lý Nhã Văn.”
Cái tên Lý Nhã Văn, đã lâu không nghe tới đến mức Vi Như Hạ thiếu chút nữa nghĩ không ra. Cô và Lý Nhã Văn lúc còn học cấp 3 cũng không va chạm nhiều, hơn nữa mỗi lần nói chuyện tựa hồ cũng không vui vẻ như thế, nhưng đã nhiều năm trôi qua, người ta chắc cũng không đem những chuyện trước đây ghi nhớ trong lòng.
Dáng vóc của cô ấy quả thật rất khác trước đây, nếu như cô ấy không tự giới thiệu, Vi Như Hạ đúng là không nhận ra. Cô cũng không ngờ rằng cô ấy sẽ chủ động tìm cô nói chuyện, Vi Như Hạ cười cùng cô ấy bắt tay, nói: “Phải, đã lâu không gặp.”
Lý Văn nhìn nụ cười điềm đạm trong mắt Vi Như Hạ, “Vi Như Hạ” cái tên này tương đối hiếm gặp, khi cô nhìn thấy tên đạo diễn vẫn còn đang nghĩ có phải là cô ấy hay không, thật không ngờ là cô ấy thật.
“Nghe nói cậu đi nước ngoài, tại sao lại về nước vậy? Sau này có đi nữa không?”
Vi Như Hạ sắp xếp công việc, sau khi sắp xếp xong liền làm động tác cho Lý Văn, nói xong một phần cũng vào thời gian nghỉ ngơi, Lý Văn liền tìm cô hỏi chuyện.
Đồng Đồng nhìn trên trán cô đổ mồ hôi, liền đưa bình nước cho cô, Vi Như Hạ nhận lấy uống một hơi, áp chế xuống cơn khát của mình.
“Không phải, chỉ là tiếp nhận quảng cáo này, chụp xong sẽ đi luôn.”
Lý Văn nghe được câu trả lời của cô, nhàn nhàn đáp một tiếng “A.” Gương mặt cô so với trước đây càng trở nên thâm thúy, không còn vẻ thanh thuần như thời học cấp 3, nhưng so với trước đây càng đẹp hơn.
Minh tinh đúng là minh tinh, ngồi giữa nhiều người như vậy, liền trở nên chói mắt nhất, Vi Như Hạ nhớ lại khi đó Lý Văn được học viện điện ảnh tuyển thẳng, xem ra vài năm này sự nghiệp phát triển không tồi.
Lại uống thêm một ngụm nước, Vi Như Hạ không nghĩ muốn nói nhiều, sau khi vặn nắp bình nước, nói: “Chúng ta tiếp tục nhé.”
Vi Như Hạ và Lý văn nói chuyện riêng tư cũng chỉ vài câu, sau khi công việc hoàn thành, buổi tối Lý Văn còn bận tham gia khai mạc liên hoan phim, liền vội vã rời đi.
Đồng Đồng hiện tại là trợ lí của cô ở trong nước, Vi Như Hạ sau khi hoàn thành công việc, liền nói với cô: “Vừa nãy Sầm tổng gọi điện thoại tìm chị.”
Quả nhiên, cô giáo Vi và Sầm tổng có quan hệ không tầm thường, Sầm tổng như vậy mà lại tự mình gọi điện thoại cho cô. Đồng Đồng có chút kích động, cô gái nhỏ này, trong lòng vẫn luôn có khát vọng với loại tình yêu như trong tiểu thuyết.
Vi Như Hạ không nghĩ nhiều, cô lấy di động ra, gọi điện thoại lại cho Sầm Niệm Bạch, số cô gọi là số điện thoại cá nhân, Sầm Niệm Bạch tiếp điện thoại rất nhanh.
“Xong việc rồi hả?” Sầm Niệm Bạch hỏi, giọng nói của hắn rất dễ nghe, âm thanh trầm thấp mang theo tính gợi cảm đặc thù của đàn ông.
“Ừm.” Vi Như Hạ nhận cuộc gọi, còn đem bản kế hoạch ra, nói một lượt những công việc trọng điểm trong ngày: “Có việc gì nữa sao?”
“Có muốn đến nhà anh ăn cơm không? Hôm nay mẹ anh nấu canh.” Sầm Niệm Bạch nói.
Trời nóng như vậy, Vi Như Hạ thật sự không nghĩ muốn uống canh, cô cười cười nói: “Không được rồi, ngày mai em vẫn còn phải làm việc, lại không thể uống rượu cùng anh.”
Điện thoại bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ, Sầm Niệm Bạch nói: “Vậy em về khách sạn nghỉ ngơi cho tốt, tiến trình quảng cáo không cần quá gấp.”
Vi Như Hạ từ khi đến đây, liền được sắp xếp ở tại khách sạn tốt nhất An Thành. Cô tiếp nhận công việc lần này, đãi ngộ quả nhiên không tệ.
“Cảm ơn sếp.” Vi Như Hạ trêu đùa nói, sau đó tắt điện thoại.
Sau khi tắt điện thoại, Đồng Đồng bên cạnh đang quan sát thăm dò ý tứ, lúc Vi Như Hạ quay sang nhìn cô ấy, cô vội nói một câu: “Vậy để em đưa chị về khách sạn nhé?”
Hôm nay làm việc chung với Đồng Đồng một ngày, Vi Như Hạ càng cảm thấy cô và Hồ Ngâm Ngâm rất giống nhau. Hôm qua về nước, hôm nay đã bắt đầu làm việc, cô chưa có thời gian liên lạc với Hồ Ngâm Ngâm.
Năm đó sau khi ra nước ngoài định cư, Vi Như Hạ và Hồ Ngâm Ngâm có liên lạc với nhau một thời gian, sau đó hai người cuộc sống càng lúc càng xa, liên lạc cũng dần dần ít đi. Hình như lần cuối cùng liên lạc, cũng đã bốn năm trước rồi. Sau khi không còn liên lạc với Hồ Ngâm Ngâm cô cũng không còn đăng nhập weixin nữa.
“Em đưa chị đến trước cửa tàu điện ngầm, chị muốn đến một nơi.” Vi Như Hạ nói với Đồng Đồng.
“Em lái xe đưa chị đi cũng được mà? Trời quá nóng rồi.” Đồng Đồng quan tâm nói, sau khi nói xong, cô cảm thấy bản thân hình như quan tâm thái quá rồi, nói không chừng cô giáo Vi muốn tự đi dạo một chút thì sao?
Nghĩ vậy, Đồng Đồng nói: “Vậy chị muốn đi đâu? Em chỉ chị cách đi nhé.”
Sự quan tâm của cô gái nhỏ khiến lòng Vi Như Hạ cảm thấy ấm áp, cô cười, nói: “Chị đã từng ở An Thành hai năm.”
“A? Khi nào vậy?” Đồng Đồng giật mình hỏi han.
“Mười năm trước.” Vi Như Hạ làm tròn một chút nói.
“Đã lâu rồi.” Đồng Đồng cảm khái nói.
Vi Như Hạ lại cười, cô cũng không giải thích, gật gật đầu nói: “Ừm đã lâu rồi.”
Tuy rằng, đã nhiều năm trôi qua, mặc dù An Thành đã tiến hành quy hoạch đô thị mới, nhưng tuyến đường đi khu biệt thự Lạc Phu vẫn không thay đổi, địa điểm cũng không thay đổi. Vi Như Hạ sau khi ra khỏi trạm tàu điện ngầm, dựa theo tuyến đường trước đây đi tới khu biệt thự Lạc Phu.
Khu thành cổ không thay đổi nhiều, xung quanh khu biệt thự Lạc Phu nhìn qua đã có chút cũ kỹ, ngoài ra cũng không có thay đổi lớn. Có điều tên cửa hàng tiện lợi trước đây hình như đã được sửa lại, bên cạnh đó cũng mở thêm vài cửa tiệm mới.
Vi Như Hạ mới vừa bước vào, bảo vệ mở cửa sổ nhìn qua, ông thấy Vi Như Hạ là người lạ liền bảo cô đăng kí, nhưng cửa sổ vừa mở, Vi Như Hạ quay mặt lại, bảo vệ thốt lên một tiếng, nói: “Cháu là…”
“Chào chú.” Vi Như Hạ kinh ngạc khi bảo vệ còn nhớ cô, cô nở mụ cười nói: “Cháu trước đây ở tòa nhà số 9.”
“Đúng đúng đúng.” Bảo vệ cửa cười rộ lên, đem sổ sách đăng kí đưa qua nói: “Cháu đăng kí vào đây.”
Bảo vệ vẫn nhớ cô, nhưng việc cần làm vẫn phải làm. Năm đó, vì để chữa bệnh cho cha, căn nhà tại khu biệt thự Lạc Phu cũng bán đi. Hiện nay, cô cũng chỉ là “người lạ lai vãng”
Sau khi đăng kí xong, Vi Như Hạ nói với chú bảo vệ: “Cháu muốn đi thăm một chút.”
Bảo vệ cười tít mắt nói: “Đi đi.”
Cô hiện tại đang đứng ở bên cạnh căn nhà trước đây, bên trong đã có người ở, trong nhà vẫn sáng đèn. Nhớ lại lúc ấy dì Thái nói căn nhà này đã bán cho một giám đốc lĩnh vực công nghệ thông tin, gia đình họ có ba người.
Vi Như Hạ quan sát đến sân, trong sân những loại hoa cỏ bà nội trồng đã không thấy nữa, biến thành mặt cỏ trơ trọi, đã không còn hình dạng như trước kia nữa.
Mãi đến lúc này, Vi Như Hạ mới chân thực cảm nhận được, đây đã không còn là nhà của cô, đã là nhà của người khác rồi.
Vi Như Hạ cười cười, giương mắt nhìn về phía căn nhà bên cạnh.
Căn nhà bên cạnh không có người, trong nhà không sáng đèn, ngay cả đèn đường cũng hỏng rồi, nhìn vào một mảng tối đen như mực. Vi Như Hạ đi qua, đứng ở vị trí trước kia cô vẫn thường đứng.
Bức tường thấp bé ngăn cách, Vi Như Hạ trong sân vườn tối đen như mực đứng sừng sững
một thân cây.
Cây này có kích thước bằng cánh tay, cành lá rậm rạp, thậm chí một nhánh cây còn vươn qua tường. Ngọn đèn nhà hàng xóm chiếu tới, chiếu sáng nhánh cây kia.
Vi Như Hạ thấy được lá cây trên nhánh cây đó, còn có những bông hoa tô điểm giữa những chiếc lá. Thời gian tám năm quá dài, có thể quên đi rất nhiều thứ, nhưng Vi Như Hạ vẫn luôn nhớ chuyện này. Sau khi cô trở về tâm vốn vẫn luôn bình tĩnh, cũng vì câu nói này mà quặn lại.
Nơi có vô vàn hoa chính là nhà.
Lời tác giả muốn nói: Vi Như Hạ: nơi nào có Đường Đường nơi đó mới là nhà.