Đút Em Một Viên Kẹo Đường

Chương 22

Editor: Team Tứ Phương 2

Vi Như Hạ thức đến khi trời sáng, sau đó cô đi từ phòng ra đã thấy Vi Tử Thiện ngồi ở phòng khách. Thấy cô đi ra, Vi Tử Thiện đứng dậy nói: “Đi thôi.”

Bọn họ đi từ rất sớm, trời vẫn chưa sáng hẳn, phía chân trời hiện ra màu trắng bạc, mặt trời còn chưa xuất hiện.

Thời tiết giữa tháng mười một đã hơi lạnh, từ trước đến nay Vi Như Hạ đều không sợ lạnh, sau khi nhìn mặt trời mọc một lúc cũng đóng cửa xe lại. Trong xe tràn đầy hơi ẩm sáng sớm, còn có sự trầm mặc của Vi Như Hạ và Vi Tử Thiện.

Vi Tử Thiện lái xe rất nhanh, đến nhà bà nội thì mặt trời cũng mới ló ra. Hàng rào gỗ trước cửa nhà đóng chặt, hoa cỏ trong vườn đang đua nhau khoe sắc, trang hoàng cho ngôi nhà đầy hơi thở của cuộc sống.

Bà luôn dậy rất sớm, hiện tại cửa đã mở rồi. Vi Như Hạ ngoảnh đầu nhìn về phía sau, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp trong khu rừng.

Lý Túc Hòa mặc một chiếc quần dài thẳng màu nâu sẫm, bên trên mặc áo sơ mi màu xám nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo len màu vàng. Một tay bà cầm giỏ trúc, một tay cầm cái cuốc nhỏ, từ phía ánh mặt trời đi đến. Sương mai bao phủ quanh con đường vẫn chưa tan hòa với mái tóc bạc được mặt trời chiếu xuống, khiến cả người bà như mờ mờ tan biến.

Thứ hai tuần trước khi Lý Túc Hòa về nhà, nghe theo lời dặn của bác sĩ uống thuốc. Một tuần sau đó, cả người bà thấy càng lúc càng mệt mỏi, mãi đến sáng nay mới thoải mái một chút, bà liền đi ra vườn một chuyến.

Khoai tây trong vườn đều lớn rồi, bà đi đào rồi rửa sạch sẽ ở dòng suối nhỏ, sau đó chuẩn bị làm bánh khoai tây giòn thơm. Vài ngày gần đây vì thân thể không khỏe nên bà đều không nấu cơm.

Bên dưới giỏ trúc là mầm khoai tây, bên trên là khoai tây đã rửa sạch sẽ. Nước bên trong giỏ nhỏ xuống tí tách tí tách, cầm về đến nhà vừa kịp khô.

Bà còn chưa về tới cửa, vừa ngẩng đâu lên liền nhìn thấy Vi Như Hạ và Vi Tử Thiện đang đứng đợi, hai cha con đứng nhìn ở hàng rào gỗ.

Lý Túc Hòa nhìn hai người cùng đến, cho dù có đứng gần nhau vẫn lộ ra vẻ xa cách. Nhưng bà vẫn cảm thấy vui, đôi mắt người già lộ vẻ ôn nhu, chỉ thoáng qua rồi biến mất.

“Bảo bối, hôm nay là thứ hai mà sao con không đi học vậy?” Lý Túc Hòa hỏi.

Một tiếng gọi “Bảo bối” khiến trong lòng của Vi Như Hạ như bị bóp nghẹn, đôi mắt tròn đỏ bừng, tròng mắt đầy tia máu đỏ.

Vi Tử Thiện đi qua đón lấy giỏ trúc, cổ họng ông có chút khàn, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, chỉ nhìn mẹ mình, nói: “Mẹ, mẹ thu dọn đồ đạc một chút, chúng ta đến bệnh viện.”

Lúc Lý Túc Hòa khám sức khỏe chụp x-quang l*иg ngực, phát hiện có một mảng lớn đã bị che mất, bác sĩ chuẩn đoán sơ bộ là bệnh lao phổi. Nhưng sau đó bác sĩ lại tìm đến nói với Vi Tử Thiện rằng Lý Túc Hòa có thể bị biến chứng thành ung thư. Nghe vậy, Vi Tử Thiện liền đưa bà đi kiểm tra cụ thể. Buổi chiều chủ nhật có kết quả rồi, là ung thư, ung thư phổi giai đoạn cuối.

Cùng bố giúp bà làm xong thủ tục nhập viện, Vi Tử Thiện lại bị viện trưởng gọi đi, bọn họ muốn bàn bạc về thời gian phẫu thuật.

Bây giờ đã là buổi chiều, mặt trời chiếu qua cửa kính vào hành lang bệnh viện, ngửi mùi thuốc sát trùng khiến Vi Như Hạ có chút hoảng hốt. Năm nay cô ở bệnh viện còn nhiều hơn năm cô mười lăm tuổi. Mà mỗi lần đến bệnh viện, người bị bệnh đều không phải là cô.

Nửa năm đầu là mẹ cô, sáu tháng cuối là bà nội. Việc này khiến tim Vi Như Hạ như bị một miếng sắt lôi xuống, con đường rơi xuống đều rất khó đứng dậy.

Bà nội phải ở bệnh viện rất lâu, Vi Tử Thiện đành tìm bạn bè giúp ông sắp xếp một phòng đơn yên tĩnh cuối hành lang.

Phòng bệnh hướng mặt trời khiến cả căn phòng rực rỡ ấm áp, Lý Túc Hòa ngồi trên giường, đang ngoảnh đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Bà đã thay đồ bệnh nhân, dù bộ đồ rộng thùng thình nhưng bà vẫn mặc rất cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí tóc cũng được chải gọn gàng, không có chút rối nào. Rèm cửa bị gió thổi khẽ động, Lý Túc Hòa nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn Vi Như Hạ.

Vi Như Hạ nhìn bà, mắt đỏ, không giống như vừa khóc. Cô là một đứa trẻ kiên cường lạc quan, chỉ là vẫn còn quá nhỏ, gặp phải một lần biến cố nhưng còn có bà bên cạnh, ít ra cô vẫn chịu đựng được. Nhưng biến cố lần này là do bà đem đến, cô không chịu nổi đả kích liên tiếp như vậy.

Dáng cô rất cao gầy, khung xương nhỏ cân đối, so với lúc đầu đến An Thành đã cao lên một chút. Rõ ràng là đã lớn như vậy rồi, nhưng trong lòng bà cô vĩnh viễn vẫn là một đứa nhỏ.

Lý Túc Hòa nhìn Vi Như Hạ đứng bên ngoài, cười vẫy tay nói.

“Bảo bối, qua đây cho bà ôm một chút.”

Trong suy nghĩ của Lý Túc Hòa, Vi Như Hạ là đứa kiên cường. Nhưng khác suy nghĩ của bà, cô dường như có thể chịu thêm một lần biến cố.

Vi Như Hạ nằm trong lòng bà nội, trên người cô vẫn chưa bị mùi nước sát trùng ngấm vào, Vi Như Hạ nói cho Lý Túc Hòa nghe cuộc nói chuyện giữa Vi Tử Thiện và bác sĩ.

“Bà ơi, bác sĩ nói sau khi phẫu thuật thì bệnh có thể khống chế được, khống chế được liền tốt rồi.”

“Vậy à” Lý Túc Hòa xoa mặt cô, cười nói: “Vậy bà sẽ phối hợp trị bệnh, sẽ sống thật tốt để có thể nhìn bảo bối tốt nghiệp trung học, tốt nghiệp đại học, đi làm, kết hôn sinh con”.

Hôm nay Lạc Đường tự đến trường, sáng sớm cậu đợi ở cổng nhà Vi Như Hạ hơn nửa tiếng, gọi điện nhắn tin cho cô, cô cũng chỉ trả lời một câu” Hôm nay có việc không đi học được.”

Hôm nay cậu và Vi Như Hạ chỉ nói chuyện một lần.

Lạc Đường hỏi mẹ, Dương Thư Nhữ cũng tỏ vẻ không biết. Đến chiều tan học về nhà, sau khi ăn cơm Dương Thư Nhữ mới nói với cậu một câu.

“Bà của Như Hạ nằm viện rồi, bệnh rất nghiêm trọng, hơn nữa còn phải làm phẫu thuật.”

Ngón tay cầm đũa chợt ngừng lại, Lạc Đường ngẩng đầu nhìn Dương Thư Nhữ. Bà vì nghe chuyện này nên cảm xúc cũng có chút trầm xuống.

Lý Túc Hòa phải nằm viện, Vi Tử Thiện đành nhờ mối quan hệ của bà để tìm bác sĩ chính. Ông của Lạc Đường là bác sĩ ngoại khoa số một trong nước, từng đảm nhận chức viện trưởng của bệnh viện An Thành. Mặc dù hiện tại đã nghỉ hưu, nhưng quan hệ vẫn còn. Khi Vi Tử Thiện tìm gặp bà, Dương Thư Nhữ mới biết Lý Túc Hòa xảy ra chuyện lớn như vậy.

Bà và Lý Túc Hòa quen biết cũng không thân, nhưng có ấn tượng không tồi với người lớn tuổi này. Trước kia thỉnh thoảng gặp bà ấy đang cắt tỉa hoa cỏ ở vườn, là một cụ già tinh tế khéo léo.

“Hôm nay Như Hạ không đến trường sao?” Dương Thư Nhữ hỏi Lạc Đường.

“Vâng.” Lạc Đường bỏ đũa xuống, cầm giấy lau miệng. Cậu vừa thay đồng phục ra, hiện tại chỉ mặc một chiếc áo màu trắng và một chiếc quần thể thao. Cậu vốn muốn ăn xong sẽ dẫn A Mang ra ngoài đi dạo một vòng.

Uống một ngụm nước, Lạc Đường đứng dậy: “Con ra ngoài một lát.”

Lạc Đường không đến bệnh viện, cậu đặt ván trượt ở cửa khu Lạc Phu bên kia đường, sau đó ngồi xuống, ném đĩa bay trong tay đến cuối đường cho A Mang chạy qua nhặt về.

Lúc Vi Như Hạ trở về đúng lúc nhìn thấy A Mang gặm cái đĩa bay đến bên cạnh Lạc Đường. Cậu đội mũ lưỡi trai màu đen, ngồi ở trên đường cúi đầu xuống, giống như lần đầu tiên gặp mặt vậy. Chỉ nhìn thấy mũi cao và môi nhỏ mỏng, ngón tay vuốt ve A Mang vừa thon dài vừa trắng nõn, vô cùng đẹp.

“Lạc Đường” Vi Như Hạ gọi một tiếng.

Ngón tay trên đỉnh đầu A Mang ngừng lại, thiếu niên quay đầu lộ ra khuôn mặt trắng. Cậu nhìn Vi Như Hạ, đôi đồng tử đen như mực khẽ động, đứng dậy.

Lạc Đường cầm ván trượt dắt theo A Mang cùng Vi Như Hạ đi song song trên đường. Cô là bị bà đuổi về, bà bảo cô về nghỉ ngơi ngày mai còn phải đi học, có Vi Tử Thiện ở lại chăm sóc, Vi Như Hạ cũng nghe lời về nhà.

Trời đã tối, đèn đường thì sáng lẻ loi, kéo dài bóng của hai người và một con chó.

Lạc Đường vừa nới lỏng sợi dây ra, A Mang liền chạy đi. Hai người nhìn theo bóng lưng của A Mang đang chạy như điên, chợt Lạc Đường hỏi Vi Như Hạ một câu: “Ăn cơm chưa?”

Vi Như Hạ thu lại ánh mắt, cười nói với cậu: “Ăn rồi, ăn ở căn tin bệnh viện. Không gọi là ngon, nhưng cũng không tồi.”

Vi Tử Thiện nhờ quan hệ của Dương Thư Nhữ mà xếp phòng cho Lý Túc Hòa, nên đương nhiên cậu cũng biết chuyện bệnh tình của bà cô. Không đợi Lạc Đường hỏi, Vi Như Hạ liền tự mình nói trước.

“Bệnh của bà tôi tốt hơn rồi, bác sĩ nói tuần sau sẽ sắp xếp cho bà phẫu thuật, nếu phẫu thuật thành công, sau mùa xuân có thể ra viện.”

Bây giờ đã là tháng mười hai rồi, lại là mùa đông ngày ngắn đêm dài, thời gian thật ra qua rất nhanh.

Hai người nói chuyện rất say mê, nhoáng cái đã đến trước cửa. Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn sân nhà Lạc Đường, đuôi mắt hơi nhíu lại, kinh ngạc nói: “Cậu trồng à?”

Sân nhà Lạc Đường vốn toàn là cỏ, cho nên khóm hoa da^ʍ bụt kia trở nên vô cùng nổi bật.

Nghĩ đến đây, Vi Như Hạ nhớ đến chậu hoa da^ʍ bụt của mình, đầu cô chợt trống rỗng.

“Tôi mới trồng tối qua.” Lạc Đường đáp.

Vi Như Hạ cười, giương mắt nhìn Lạc Đường, một ngày một đêm cô không ngủ rồi, đầu có chút đau, xoa xoa huyệt thái dương, Vi Như Hạ nói: “Tôi về ngủ đây.”

Cô quay người, ngón tay đặt trên mật mã cửa, lòng bàn tay chạm vào nút bấm có chút cộm. Vi Như Hạ quay đầu hỏi Lạc Đường đứng sau: “Có phải cuối cùng tất cả mọi người đều rời đi không?”

Khuôn mặt Lạc Đường dưới vành mũ bị đèn đường chiếu sáng, đôi mắt trong suốt khiến Vi Như Hạ không nhìn thấu. Nhưng âm thanh của thiếu niên lại trong trẻo, mát lạnh như nước suối, chốc lát cuốn trôi sự mệt mỏi của cô.

“Tôi sẽ không.”

Cậu có thể đi học cùng cô, cũng có thể bên cạnh cô cả đời.

Lời của Lạc Đường khiến Vi Như Hạ sửng sốt chốc lát. Khi cô hồi phục lại tinh thần, nhìn Lạc Đường khóe mắt cong lên. Cô mò nhấn mật khẩu, vừa nhập mật mã vừa nói: “Được.”

Ban đầu cậu cũng có nói qua rồi: Không phải còn có tôi sao?

Vi Như Hạ đi qua sân đến trước cửa nhà, sau khi nhập mật mã, cánh cửa nặng trịch mở ra, bên trong là ngôi nhà trống trải tối đen.

Khóa cửa lại, tất cả sức lực của cô trong nháy mắt đều bị hút hết, Vi Như Hạ ngồi xuống đất, dựa đầu vào cánh cửa, nước mắt mãnh liệt tuôn ra.

Sau khi bà nằm viện, cô bắt đầu đi qua đi lại giữa trường học và bệnh viện, công việc của Vi Tử Thiện cũng dần dần bỏ xuống. Bố vẫn không biết làm sao để phản ứng với cô, nhưng so với trạng thái kẻ thù không gặp mặt lúc trước thì giờ đã tốt hơn rất nhiều.

Lý Túc Hòa phẫu thuật rất thành công, nhưng không đảm bảo sẽ không tái phát. Bà phẫu thuật xong vẫn luôn ở viện đến kì nghỉ đông.

Nghỉ đông đến, Vi Như Hạ dứt khoát mang theo đồ dọn vào để có thể chuyên tâm chăm sóc bà nội. Vi Tử Thiện cũng dặn dì Lý mỗi ngày đúng giờ làm đồ ăn mang đến bệnh viện, Vi Như Hạ chuyển vào chính vì muốn ở bên cạnh Lý Túc Hòa, tiện thể giúp bà lấy đồ.

Lý Túc Hòa sau khi phẫu thuật cơ thể gầy đi không ít, đồ bệnh nhân cũng vì vậy mà rộng ra. Bà ngồi trên giường nhìn Vi Như Hạ bên cạnh nâng giường cao lên, cười hỏi một câu: “Bảo bối, con không lạnh à?”

Bây giờ đã vào mùa đông rồi mà Vi Như Hạ chỉ mặc áo khoác ngắn, bên trong thêm một chiếc áo len, bên dưới là quần dài. Đôi chân cô nhỏ thon dài, nhìn vào vô cùng phong phanh.

“Cháu mặc quần lông cừu bên trong rồi.” Vi Như Hạ vừa cười vùa xắn ống quần lên cho bà xem.

Lý Túc Hòa cười vỗ chân cô, nói: “Mùa đông ở phương Nam lạnh không?”

Lạnh ẩm ở phương Nam so với lạnh khô ở phương Bắc thì buốt hơn nhiều. Nhưng Đông Trấn ở gần phía Bắc, nhiệt độ thấp nhất còn tới âm ba mươi bốn độ, cho nên âm mười độ ở phương Nam cô vẫn có thể chịu được.

Cô mặc qυầи ɭóŧ lông cừu cũng chỉ sợ Lý Túc Hòa lo lắng, thật ra cô một chút cũng không lạnh, còn có chút nóng.

“Bình thường ạ.” Vi Như Hạ nhấc một góc chăn cho bà hỏi: “Trưa nay bà muốn ăn gì để con nói với dì Lý.”

“Thật muốn quay lại mùa xuân” Lý Túc Hòa nói, “Bà còn chưa cùng bảo bối của chúng ta đón tết lần nào.”

Vấn đề bị cắt ngang, Vi Như Hạ quay đầu nhìn bà. Cô mấp máy môi, nhớ sự sắp xếp của bệnh viện, mùa xuân này khẳng định bà vẫn chưa thể ra viện.

Ngồi xuống bên giường, Vi Như Hạ nói: “Ở bệnh viện cũng có thể mà.”

Lý Túc Hòa vén mái tóc ngắn của Vi Như Hạ ra sau tai, gò má thiếu nữ trắng ửng hồng, mặt cô ấm hơn lòng bàn tay nhiều, cảm nhận được nhiệt độ ở đầu ngón tay, bà nói với Vi Như Hạ: “Cái này không giống nhau, về nhà bà có thể làm bánh mật, làm bánh trôi, làm vằn thắn, còn có thể dẫn con làm hoa đăng.”

Ở trong lòng của người già, mùa xuân lúc nào cũng là ngày lễ lớn nhất trong năm. Cùng người thân tụ họp, náo nhiệt chuẩn bị đồ rồi nhìn bọn nhỏ ăn đồ mình làm, trong lòng sẽ cảm thấy thỏa mãn cùng ấm áp.

Tết âm lịch năm nay là không thể hoàn thành được rồi, Vi Như Hạ đang suy nghĩ an ủi bà nội như thế nào thì chợt điện thoại reo. Bà nội bên cạnh nhìn thấy hỏi cô: “Lạc Đường à?”

Bạn bè của Vi Như Hạ ở An thành rất ít, cơ hồ mỗi lần nhắn tin gọi điện cũng chỉ có mình Lạc Đường. Cô cười đáp một tiếng “Dạ” sau đó nghe điện thoại.

Hôm qua trường vừa cho nghỉ đông, Vi Như Hạ sắp xếp đồ đạc rồi tới luôn bệnh viện, vẫn chưa liên lạc với Lạc Đường. Cho là cậu tìm mình có chuyện, không nghĩ rằng Lạc Đường lại bảo muốn tới thăm Lý Túc Hòa.

Bình thường gia đình Lạc Đường không ở với ông bà nội nên lúc nghỉ hè hoặc nghỉ đông sẽ về nhà lớn chơi. Lạc gia ở phía nam An Thành gần với An Giang, nơi này cách thành phố khá xa. Lần này cậu tới thăm Lý Túc Hòa xong thì sáng hôm sau phải cùng bố mẹ trở lại nhà lớn. Nếu muốn gặp Vi Như Hạ thì phải tận ngày đi học sau tết mới được gặp.

Sau khi hai người quen biết, dường như mỗi ngày đều gặp mặt, nghĩ đến sẽ rất lâu mới được gặp nhau, trong lòng Vi Như Hạ có chút không rõ.

Nghe nói Lạc Đường muốn đến, Lý Túc Hòa đặc biệt vui vẻ. Bà có thể nhìn ra vị trí của Lạc Đường trong lòng Vi Như Hạ, hai người tuy không tính là thanh mai trúc mã nhưng ngày sau cũng có thể hỗ trợ nhau trưởng thành. Cho dù sau này mỗi người lập gia đình riêng, vẫn có thể làm bạn tốt nhất của đối phương.

Cúp điện thoại của Lạc Đường không lâu, Vi Như Hạ liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Không ngờ cậu đến nhanh như vậy, cô nhanh chóng ra mở cửa, vừa mở, trên tay Vi Như Hạ liền có một giỏ đồ, sau đó cô lại ngửi thấy hương hoa.

Lạc Đường mua một bó hoa, đứng ở phía sau, cậu mặc một chiếc áo khoác đen, chiếc cổ thon dài đeo một chiếc khăn lông cừu màu tro. Thiếu niên đội mũ lưỡi trai, với chiếc khẩu trang màu trắng, khi Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn cậu thì cậu kéo khẩu trang xuống lộ ra khuôn mặt trắng trẻo, chợt mắt Vi Như Hạ hơi hơi mở.

Gặp nhiều lần như vậy, Vi Như Hạ vẫn kinh ngạc với cách ăn mặc của Lạc Đường, sạch sẽ thoải mái mà vẫn ưa nhìn.

Thấy đôi mắt nâu của Vi Như Hạ trợn tròn, cô ôm lấy bó hoa, khuôn mặt trắng nõn lộ ra khí chất sau bó hoa bách hợp. Yết hầu Lạc Đường khẽ động, cậu mấp máy môi, hỏi: “Sao vậy?”

Ôm bó hoa, Vi Như Hạ chỉ cười không trả lời. Cô đứng dậy tránh ra một chỗ, nói: “Vào đi”.

“Lạc Đường đến rồi à?” Lý Túc Hòa ở bên trong đã nghe thấy tiếng nói chuyện ở cửa, cười gọi một tiếng.

Lạc Đường vào cửa, gật đầu nhẹ với Lý Túc Hòa, gọi một tiếng: “Bà nội.”

Lúc bà vừa vào viện, Dương Thư Nhữ có dẫn Lạc Đường đến một lần, lúc đó Lạc Đường gọi bà là “Bà Lý”, sau đó bà bảo cậu sửa thành “Bà nội”

Cậu có quan hệ tốt với Vi Như Hạ, trong lòng Lý Túc Hòa cũng xem cậu là một nửa con cháu, gọi “Bà nội” cũng thân thiết hơn chút.

“À” Lý Túc Hòa nhìn Lạc Đường và Vi Như Hạ cùng vào, cười nói: “Mua hoa cho bà sao? Cảm ơn, bà thích nhất là hoa đó.”

Gặp được Lạc Đường, Lý Túc Hòa cũng quên chuyện muốn về nhà vào dịp tết nguyên đán, Vi Như Hạ cười, nói: “Lạc Đường, cậu gọt một quả táo giúp tôi, tôi đi lấy bình cắm hoa.”

Lạc Đường đáp lại một tiếng, kéo ghế ngồi xuống rồi cầm dao gọt táo. Thiếu niên cầm táo, đốt ngón tay cân xứng trở nên trắng đẹp tinh tế.

Vi Như Hạ sai Lạc Đường đến thuận miệng mà Lạc Đường nghe thấy sự sắp xếp của cô cũng làm theo. Quan hệ của hai người so với lúc nghỉ Quốc Khánh tốt hơn nhiều. Lý Túc Hòa nhìn sườn mặt nhỏ của thiếu niên, tinh thần của bà vốn không tốt, vừa nói chuyện cùng Lạc Đường và Vi Như Hạ đã dùng hết khí lực của bà.

Vi Như Hạ đang hứng nước trong phòng vệ sinh, Lý Túc Hòa nghe tiếng nước chảy như thấy sinh mệnh của bà đang dần dần xói mòn.

“Lạc Đường, bà có thể nhờ cháu một chuyện này được không?” Lý Túc Hòa hiền lành nhìn Lạc Đường, khóe môi mang theo nụ nười bình thản.

Động tác không dừng lại, Lạc Đường ngẩng đầu nhìn vào mắt của bà, đáp lại một tiếng: “Bà nói đi ạ.”

Lý Túc Hòa nhìn gương mặt của cậu, âm thanh đột nhiên nhẹ xuống, như cố ý không để người khác nghe thấy.

“Chăm sóc tốt Hạ Hạ nhé, con bé không có người bạn nào khác.”

Lời nói của bà khiến động tác của Lạc Đường dừng lại, cậu nhìn khuôn mặt gầy gò của Lý Túc Hòa, như nói với bà lại như nói với bản thân.

“Không vấn đề gì, cậu ấy có cháu là đủ rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Đường: Tôi có thể bên cậu đi học, cũng có thể bên cạnh cậu cả đời này.

Thử hỏi ai không muốn một Lạc Đường ngọt ngào như viên kẹo thế này.