Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

Chương 3: “Chính là giọng hát này.”

Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, Dư Niên làm bữa sáng tự thưởng cho bản thân, sáu giờ sáng cậu đến cao ốc Tinh Diệu.

Mạnh Viễn cầm tờ thời khoá biểu trong tay, vừa đi vừa nói.

“Tám giờ sáng bắt đầu lên lớp, sáu giờ tối kết thúc, buổi trưa nghỉ hai tiếng. Buổi sáng tập vũ đạo, buổi chiều thanh nhạc, buổi tối tự do. Có được không?”

Dư Niên đã nhớ thời khoá biểu, nghe vậy trả lời, “Không thành vấn đề, tôi có thể chấp nhận cường độ này.”

Mạnh Viễn cầm thời khoá biểu quạt vài cái, thở dài, “Cậu không chấp nhận cũng phải chấp nhận thôi, hiện tại chúng ta rất gấp, sau năm ngày, Hà Khâu Bách sẽ đến thăm cậu. Mặc dù tôi có quan hệ với cậu ta, nhưng có thể thông qua cửa ải của cậu ta hay không, vẫn còn phải dựa vào thực lực của cậu.”

Hắn thấy Dư Niên biết nặng nhẹ, không nói tiếp nữa, ngón tay gõ mặt giấy, “Từ tầng 30 đến tầng 35 đều là nơi luyện tập, phòng 307 và 337 là của tôi, mấy ngày nay cậu đừng đi lung tung, ngoan ngoãn học nhé.”

Dư Niên đồng ý. Cậu nghĩ hẳn phải có nguyên nhân gì đó mới khiến Mạnh Viễn cố ý

dặn “Đừng có đi lung tung”. Có điều Mạnh Viễn không giải thích cậu cũng không hỏi, việc trọng yếu nhất hiện giờ vẫn là học tốt trên lớp đã.

Trong lúc nói chuyện hai người đã đến tầng 33, Mạnh Viễn cầm thời khoá biểu trong tay, nói, “Thầy giáo đang ở bên trong, tôi còn chút chuyện phải làm, buổi trưa gặp nhé!”

Lúc Dư Niên đi vào phòng vũ đạo, âm thanh trò chuyện bên trong ngừng lại trong nháy mắt. Cậu thấp thoáng nghe được vài chữ giống như tên cậu, chắc họ đang nói về cậu.

Coi như không nghe thấy gì, Dư Niên đứng tại chỗ cúi người, “Chào buổi sáng, tôi là Dư Niên, mấy ngày sau phải làm phiền hai người rồi.”

An Thành nhìn khuôn mặt tươi cười của Dư Niên, cũng cười theo, “Chả trách Mạnh ca dặn đi dặn lại, bảo chúng ta nhất định phải để tâm, chỉ riêng ngoại hình này cũng có thể nói lần này đúng là cậu ta đã đào được báu vật.”

Hắn cỡ ba mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, giơ tay, “Chào buổi sáng, tôi là An Thành, hợp tác vui vẻ!”

Dư Niên bắt tay An Thành, lễ phép nói, “Chào thầy An.”

Sắc mặt Hoắc Hành đứng bên cạnh An Thành không mấy hòa nhã, mi tâm hắn có vài nếp nhăn nhạt, xem ra là người nghiêm túc lại không dễ tiếp cận, “Hoắc Hành.”

Dư Niên vẫn híp mắt cười, chào hỏi, “Chào thầy Hoắc.”

An thành ôm cánh tay, nháy nháy mắt với Dư Niên, “Tính tình thầy Hoắc của chúng ta chính là vậy đấy, nếu như lúc luyện tập cậu lười biếng chắc chắn sẽ bị phạt.”

Dư Niên chắp tay, chớp mắt,

“Nếu như tôi lười biếng, mời thầy Hoắc cứ phạt tôi.”

An Thành cười to, vỗ vai Dư Niên, “Cậu nói hay lắm!”

Có điều tới tận giữa trưa, Dư Niên cũng không có cơ hội được mắng. Tới mười một giờ rưỡi Mạnh Viễn sang xem tình huống, Hoắc Hành cầm ấm nước màu đen, nhìn Dư Niên đang

học động tácvới An Thành đằng kia, đánh giá ngắn gọn, “Rất tốt.”

Mạnh Viễn nhướng mi, đắc ý nói, “Người tôi tuyển, dĩ nhiên phải tốt!” Hắn lại hơi kinh ngạc, “Nhưng mà Dư Niên lại có thể có được đánh giá này từ thầy Hoắc tích chữ như vàng, rốt cuộc cậu ấy đã làm gì vậy?”

Hoắc Hành liếc Mạnh Viễn, “Chịu khổ, không kêu đau, chăm chỉ, thông minh, tôn trọng thầy giáo, có kiên trì có nghị lực, tố chất thân thể cũng tốt.”

Mạnh Viễn tặc lưỡi, đùa giỡn nói, “Dư Niên đút lót cậu bao nhiêu mới khiến cậu khen cậu ta như vậy?”

Thấy Hoắc Hành tập trung uống nước không đáp, Mạnh Viễn bèn nghiêm túc lại không ít, “Thời gian chỉ có năm ngày, cậu cảm thấy Dư Niên có thể làm được không?”

Vấn đề này hắn khá muốn nghe một chút ý kiến của Hoắc Hành.

“Trước khi tôi gặp người cảm thấy cậu đúng là nằm mơ giữa ban ngày, sau khi gặp người, ” Hoắc Thành không chắc chắn, “Có thể thử xem.”

“Có câu nói này của cậu thì tôi an tâm rồi.” Mạnh Viễn nhìn Dư Niên ngã xuống sàn rồi nhanh nhẹn đứng dậy tiếp tục học động tác, hít khí, “Tôi chỉ nghe thôi đã thấy đau.”

Hoắc Hành hừ lạnh, “Học nhảy sao lại không đau được?”

Đúng 12 giờ, âm nhạc dừng lại, An Thành quay người, ném một cái khăn mặt màu trắng cho Dư Niên, nhướng mày nói, “Vất vả rồi, học cũng không tệ.”

Dư Niên gấp đôi khăn mặt, lau khô mồ hôi trên mặt và cổ. Da cậu rất trắng, bởi vì nóng nên da cậu đổi thành màu hồng nhạt khỏe khoắn, tóc đen rối bời dính mồ hôi ướt nhẹp, dính cả vào trán, khuôn mặt sáng sủa, “Thầy An và thầy Hoắc cũng vất vả rồi.”

Cậu thở gấp, cánh tay cầm khăn mặt vô thức run lên, An Thành nhìn thấy, thưởng thức trong mắt cũng đậm hơn.

Hoắc Hành đi tới, nói thẳng, “Vừa nãy động tác cuối cùng không vững, lúc giơ chân cũng chậm, không đúng lúc.”

An Thành nói đỡ cho Dư Niên,”Cường độ luyện tập quá lớn, mà cậu ấy cũng vừa mới học,

đoạn cuối sẽ bị mỏi chân, có thể giơ lên được đã tốt rồi.”

Tính tình Hoắc Thành nghiêm túc, cau mày: “Động tác nhất định phải đúng, không làm đúng chính là không làm đúng, thời gian của cậu ta không nhiều, phải tận dụng từng phút từng giây.”

Đúng lúc đó Dư Niên xen vào, cười: “Cảm ơn thầy Hoắc đã nhắc, lúc đó đúng là chân cũng không nhấc nổi, lần sau nhất định tôi sẽ làm đúng.”

Hoắc Hành nhìn Dư Niên hai giây, “Ừ” một tiếng, không nói nữa.

An Thành quay người, ngón tay lặng lẽ chỉ Hoắc Hành, làm mặt khinh bỉ với Dư Niên.

Dư Niên mím môi nhịn cười.

Buổi trưa ăn cơm với Mạnh Viễn xong, Dư Niên về phòng vũ đạo tìm một cái đệm trải ra, cơ thể đau nhức nằm xuống. Nhưng mà mới nằm được hai phút cậu lại đứng lên, tập lại động tác Hoắc Thành nói mấy lần. Sau khi cậu xác định đã làm đúng, lúc này mới thở ra một hơi.

Lần này nằm xuống, Dư Niên không muốn nhúc nhích, tay chân cũng giống như không phải của mình. Cậu ngủ thϊếp đi lúc nào không hay, đồng hồ báo thức vang lên một lúc thì cậu mới phát hiện đã một giờ bốn mươi rồi.

Cố gắng ngồi dậy, Dư Niên cử động chân tay một lúc rồi đi thang máy xuống lầu.

Cậu đến phòng luyện thanh nhạc mới thấy thầy giáo còn chưa tới bèn suy nghĩ một chút rồi bắt đầu khởi động. Sau khi làm xong, Dư Niên phát hiện có một người đứng ở cửa. Cậu nhanh chóng đứng lên, “Chào cô Triệu, tôi là Dư Niên.”

Triệu Hi đã bốn mươi tuổi mặc quần dài màu đen, tính tình cũng tốt, nói chuyện ôn hòa, “Ngồi xuống đi, tôi xem thời khoá biểu của cậu rồi, buổi sáng tập nhảy hả?” Thấy Dư Niên gật đầu, cô cười nói, “Tập nhảy rất vất vẻ, nhưng mà lúc nãy cậu vừa tập bài khởi động đúng không?”

(nguyên gốc là khai khẩu luyện tập, mình nghĩ chắc là cái “đồ rê mi pha son” cô dạy nhạc hay bắt tụi mình hát trước khi bắt đầu tập hát một bài)

“Đúng vậy, nhưng không biết tôi có làm đúng hay không.”

“Làm đúng rồi.” Triệu Hi đặt vài cuốn sách trong tay xuống, hỏi, “Cậu biết đọc nhạc không?”

“Biết.”

“Ừ, ” Triệu Hi cầm sách mở ra đưa cho Dư Niên, “Hát bài này cho tôi nghe một chút.”

Dư Niên nhận lấy nhìn một lần, tự mình đánh nhịp, hát rất chuẩn.

Triệu Hi thoả mãn gật đầu, cân nhắc mấy giây, hỏi, “Trước đây cậu từng học nền tảng

rồi sao?”

Dư Niên không giấu giếm, “Bà ngoại tôi biết hát. Khi tôi còn bé bà ngoại có dạy tôi hát một chút.”

Triệu Hi cẩn thận phân tích, “Âm thanh họng của cậu khá cao, âm thanh sau khi phát sinh từ cuống họng sẽ va vào vòm họng trên. Còn lấy hơi cậu xài phương pháp ngực và bụng kết hợp lấy hơi. Phương pháp lấy hơi này không phải không tốt, tuy nhiên cậu có thể làm được cách tốt hơn. Mặt khác, mức âm của cậu, âm sắc và âm vực đều vô cùng tốt, có thể nói chính là kiểu giọng hát trời ban.” Cô lấy ra một tờ giấy trắng, “Được rồi, chúng ta lên lớp.”

Trong năm ngày tiếp theo, Dư Niên căn bản làm ổ luôn trong hai căn phòng huấn luyện này. Sau khi ăn cơm tối xong sẽ tập thêm hai tiếng ở phòng vũ đạo.

Hoắc Hành phát hiện cậu tự giác ở lại tập nhảy, đầu tiên là lạnh nhạt quát một câu “Cậu liều mạng vậy? Không muốn sống nữa hả?”

Thấy Dư Niên chỉ cười cười, Hoắc Hành cũng lười tranh luận. Hắn không nói gì, nhưng mỗi ngày đều sẽ tăng ca miễn phí, ở lại chỉ bảo một chút cho Dư Niên.

Sáng ngày thứ mười một, Dư Niên vừa tới văn phòng Mạnh Viễn đã được nhét một ly sữa bò vào tay, sau đó bị Mạnh Viễn hùng hổ kéo vào thang máy.

Mạnh Viễn còn căng thẳng hơn Dư Niên, “Có lòng tin không?”

Dư Niên nhấp một ngụm sữa bò, trên môi còn dính bọt sữa, lộ rõ khí chất thiếu niên. Cậu gật đầu, “Có.”

Mạnh Viễn chắp tay trước ngực giơ qua đỉnh đầu, “Kính lạy Như Lai Phật Tổ, đức chúa Jesu ở trên có linh thiêng!” Sau đó nói thầm gì đó mà cậu cũng không có nghe rõ. Cậu nâng ly sữa lên uống, trong mắt ngập ý cười.

Lúc đến phòng ghi âm, Mạnh Viễn đã khôi phục sự bình tĩnh mà một người quản lý vương bài nên có.

“Tí nữa cậu đi vào tìm cảm giác chút nhé, 20′ nữa Hà Khâu Bách mới đến, đến lúc đó cậu phát huy tốt vào, tôi tin tưởng cậu!”

Dư Niên đập tay với Mạnh Viễn, “Ừ, tôi cũng tin tưởng bản thân!”

Cửa cao ốc Tinh Diệu.

Khúc Tiêu Nhiên ngồi ở ghế phụ liên tục ngáp ba cái, cợt nhả, “Cảm ơn Tạ tổng đã đưa tôi đi làm!”

Ngày hôm qua hắn tới Tạ gia ăn cơm, buổi tối uống rượu nên dứt khoát ở lại Tạ gia. Sáng sớm lại kéo kéo Tạ Du mặt than, mặt dày mày dạn leo lên xe Tạ Du.

Trên mặt Tạ Du phủ kín một tầng sương lạnh, “Cút.”

“Tôi ngồi một lúc rồi cút, ” Khúc Tiêu Nhiên không sợ, còn lải nhải, “Ê mà lần trước cậu tìm tôi có hỏi gần đây trong công ty tôi có nhận người mới không đúng không? Tôi ngồi nghĩ một chút rồi kiếm người tới hỏi, đúng thực là mới nhận người mới.”

Ngón tay Tạ Du để trên đầu gối giật giật.

“...... Là người Mạnh đại quản lý ký, tên là Dư Niên, mới 21 tuổi.”

“Dư Niên?”

“Ừ, là Dư Niên trong ”niên niên hữu dư”*. Tôi xem ảnh rồi, tướng mạo rất tốt, nghe nói giọng cũng rất hay, Mạnh Viễn đang tìm cách nhét người vào “Thiên lại” mùa hai, hôm nay bên phía tổ chương trình sẽ có người tới đây xem.”

(*

年年有余

niên niên hữu dư: năm nào cũng có nhiều tiền:)))

Nói tới khúc này, Khúc Tiêu Nhiên mời gọi, “Tạ tổng có muốn khởi giá đi nhìn hay không?”

Khúc Tiêu Nhiên vẫn luôn lo lắng cho thằng bạn thân này của mình mỗi ngày bận bịu công tác sẽ buồn muốn chết, vậy nên có cái gì chơi

vui đều kéo Tạ Du theo. Nhưng mời mười lần thì mười lần đều không mời được.

“Được.”

“Ha ha ha tôi biết cậu có một chồng văn kiện phải xem thế nhưng –” Khúc Tiêu Nhiên cứng họng, “Hả, cậu vừa nói cái gì?”

Tạ Du mặc kệ hắn, mở cửa xuống xe. Thấy Khúc Tiêu Nhiên còn đang sững sờ, hắn không nhịn được cau mày, “Có đi hay không?”

“Vờ lờ đi chứ! Tạ Du cậu cmn tuyệt đối không phải Tạ Du tôi biết!”

Lúc hai người đi vào phòng ghi âm, bên trong đã có mấy người đứng. Mạnh Viễn là người đầu tiên phát hiện Khúc Tiêu Nhiên, trong lòng đánh thịch, cười đón, “Vì sao Khúc tổng lại đến đây vậy?”

Hắn đảo mắt, tầm mắt rơi đến khuôn mặt kinh diễm của Tạ Du, cảm giác người cũng có chút không xong, “Kính chào Tạ tổng! Ngài cũng tới luôn hả?”

Khúc Tiêu Nhiên “Suỵt” một cái, cười híp mắt thấp giọng nói, “Đừng kinh động đến người khác, tụi tôi đến xem náo nhiệt, mọi người cứ làm việc của mọi người, không cần để ý đến tụi tôi.”

Nói xong, im lặng đứng.

Tạ Du đứng phía sau Khúc Tiêu Nhiên, xuyên qua kính nhìn Dư Niên trước micro, thần sắc bất động. Người đàn ông trung niên mặc áo kẻ caro ở bên trong ra dấu, Dư Niên cũng đáp lại bằng dấu tay, 3 giây sau, một giọng hát trong trẻo truyền ra từ bên trong thiết bị.

Mọi người nín thở, Khúc Tiêu Nhiên kinh ngạc nhíu mày, đang muốn quay đầu lại hỏi cảm tưởng của Tạ Du, lại phát hiện hắn đang..... ngẩn người?

Tạ Du vô thức thả lỏng người, hơi đứng dựa vào tường. Tầm mắt hắn cố định trên phòng kính, rơi xuống Dư Niên đang chăm chú hát, đột nhiên tim đập mạnh.

Không sai, chính là giọng hát này.

Thời điểm lần đầu tiên ở trong thang máy nghe thấy giọng nói này, hắn còn không xác định được, cho tới bây giờ nghe Dư Niên hát, hắn mới khẳng định, chính là giọng hát này.

Đắm chìm trong thanh âm khiến lòng người vui vẻ, dường như thời gian trôi qua rất nhanh. Dư Niên hát xong câu cuối cùng liền ngừng, Hà Khâu Bách đứng phía trước vỗ tay.

Bị kính ngăn cách, Dư Niên không nghe thấy thanh âm bên ngoài, nhưng có thể nhìn thấy Mạnh Viễn dựng thẳng ngón tay cái, cùng với

động tác vỗ tay của Hà Khâu Bách. Cậu tháo tai nghe, thở phào, sau đó mỉm cười.

Khóe mắt nhìn thấy một bóng lưng, động tác Dư Niên hơi ngừng lại —

người đứng cạnh cửa kia hình như hơi quen mắt?

Nhưng cậu chưa kịp suy nghĩ nhiều, đi ra khỏi phòng kính, Mạnh Viễn tiến lên đón, “Nào, để tôi giới thiệu cho cậu một người, Khúc –” Mạnh Viễn vừa quay đầu lại, phát hiện Khúc Tiêu Nhiên và Tạ Du đã không thấy tăm hơi.

Dư Niên phản ứng lại, nhỏ giọng nhắc nhở, “Lúc tôi tháo tai nghe thì thấy cửa mở.”

Mạnh Viễn đáp một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên là tới xem náo nhiệt. Quay lại mỉm cười, nói, “Người này chính là người tôi đã nhắc với cậu mấy lần, Hà Khâu Bách.”

Dư Niên hơi cúi đầu, cười nói, “Chào thầy Hà.”

Hà Khâu Bách và Mạnh Viễn là bạn cũ lâu năm, nhìn Dư Niên cũng thuận mắt, hòa nhã nói, “Cậu bạn nhỏ hát tốt lắm, lão Mạnh cũng cho tôi xem qua video cậu nhảy, cũng rất tốt, rất mong được hợp tác!”

Dư Niên vỗ ngực, cười cười, “Nghe được câu khen ngợi này của anh, trái tim đang treo cao của tôi cuối cùng cũng có thể yên ổn hạ xuống rồi.”

Hà Khâu Bách sảng khoái cười.

Chuyện chương trình thế là ổn, buổi chiều phía tổ chương trình sẽ cử người đến bàn chuyện hợp đồng. Hà Khâu Bách rất bận, không ở lại cũng không cần tiễn, nói hai câu bèn dẫn người đi trước.

Đi tới khoảng trống trong phòng ghi âm, Mạnh Viễn đưa một ly nước mật ong cho Dư Niên, hài lòng nói, “Quả thật cậu không chịu thua kém, lão Hà kia vô cùng kén chọn, vậy mà cậu lại lọt thẳng vào mắt của cậu ta, không tồi không tồi.”

Dư Niên uống xong ly nước chỉ trong vài ngụm, trán nhỏ vài giọt mồ hôi nhỏ, cậu thuận tay lau, “Tôi cũng không ngờ. Lúc tôi tập đã chuẩn bị tốt tinh thần cho tình huống xấu nhất.” Cậu để ly xuống, chần chờ vài giây, hơi ngại ngùng, “Mạnh ca, tôi có thể... nhận tiền lương trước được không?”

Mạnh Viễn hỏi lại, “Thiếu tiền? Cũng phải, khoản tiền hợp đồng kia bên tài vụ còn chưa có chuyển, lát nữa tôi đi giục người. Toàn bộ tiền lương năm sáu ngàn đưa cậu sớm cũng được, khỏi phiền phức.”

“Làm phiền Mạnh ca rồi.” Dư Niên thở phào nhẹ nhõm — nói ra có lẽ sẽ không có ai tin, nhưng trong túi cậu chỉ còn 20 đồng.

Thời gian vẫn còn sớm, vẫn phải lên lớp tập nhảy. Dư Niên đi thang máy lên lầu 33, vừa đi vừa nhớ lại nội dung vũ đạo ngày hôm qua. Lúc đi qua chỗ rẽ bị hai người ngăn lại.

———————————————————————–

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ tổng: Bá tổng rất bận, không có thời gian xem trò vui nghe ca hát!