Trong nhận thức của tất cả mọi người, thành phố luôn là
một
nơi huyên náo, người đông đúc, xe cộ rất nhiều, chuyện xảy ra cũng quá nhiều. Nhưng hai buổi tối ngồi ngây người ở Đế Đô, Trần Ngư lại cảm thấy buổi tối ở thành phố này lại yên tĩnh đến vậy, bãi cỏ được chăm sóc tỉ mỉ nhưng dường như
khôngcó
sự
sống bên trong, đôi khi chỉ ngẫu nhiên vang lên tiếng ve kêu, mà còn
không
to bằng tiếng dế kêu ở thôn Đại Mộc.
Trần Ngư cầm
một
chiếc đèn pin
nhỏ, khoác chiếc túi vải ông lão cho
trên
vai, lặng lẽ đẩy cửa sổ
đi
ra ngoài. Bây giờ là mười hai giờ khuya, phòng bên cạnh của ba mẹ Trần
đã
tắt đèn được hai giờ, phòng của Trần Dương bên trái cũng
đã
tắt đèn sau đó nửa giờ.
Trần Ngư thuần thục leo ra ngoài sân, cầm chiếc smartphone mẹ Trần mới mua cho
cô
hôm nay, định vị địa điểm mình muốn đến vào đêm nay.
“Ba mươi lăm cây số?” Trần Ngư nhịn
không
được kêu lên “Vậy khi đến nơi
không
phải trời
đã
sáng rồi sao?”
Trần Ngư quyết định từ bỏ việc
đi
bộ đến đó, ở ven đường chặn
một
chiếc taxi lại. Bây giờ có bản lĩnh kiếm tiền mới
thì
phương thức tiêu tiền
cô
cũng phải bắt kịp thời đại mới được.
Ban đêm đường vắng lên xe
đi
rất nhanh, chưa đến bốn mươi phút, xe taxi dừng trước cổng công viên Tân Giang. Lúc xuống xe, bác tài xế taxi hiền lành thấy
một
cô
gái
trẻ như Trần Ngư
một
thân
một
mình xuống đây
thì
nhắc nhở “Này cháu, nơi này vắng vẻ quá, cháu thực
sự
muốn xuống xe ở đây sao?”
“Vâng ạ, cám ơn bác tài.” Trần Ngư
nói
đưa
một
trăm đồng ra.
“cô
gái, ở đây rất khó bắt xe, cháu ở đây có lâu
không? Nếu
không
để chú chờ cháu?” Bác tài vừa
nóivừa thối lại tiền cho Trần Ngư.
“Dạ,
không
cần đâu ạ. Cháu cũng chưa biết khi nào mình mới xong việc nữa, cám ơn chú
đã
quan tâm.”
“Được rồi, vậy cháu cẩn thận
một
chút.” Bác tài thấy Trần Ngư kiên quyết cũng
không
nói
thêm,
hiệngiờ mấy đứa trẻ dậy
thì
đều làm người lớn rầu thúi ruột như vậy sao.
Chờ xe taxi quẹo qua góc đường
không
thấy bóng dáng, Trần Ngư mới quay người bước đến cửa chính của công viên. Công viên Tân Giang là công viên mới mở ven bờ sông, vẫn còn chưa khai trương, cánh cửa sắt cao cao bị
một
sợi dây xích sắt khóa lại. Trần Ngư liếc mắt ước lượng chiều cao, tìm
một
chỗ tương đối tốt đặt chân, hai ba lần liền leo vào được phía trong.
Sau khi tiến vào công viên, Trần Ngư lấy la bàn trong túi vải ra, kim đồng hồ la bàn quay
một
vòng chỉ về hướng nam.
Vậy là mục tiêu ở bên kia rồi.
Xác định phương hướng và vị trí, Trần Ngư phát
hiện
ở giữa khu rừng trúc phía trước có
một
chòi nghỉ mát để du khách nghỉ ngơi. Trần Ngư cảm thấy hơi mệt mỏi nên
đi
qua ngồi xuống. Sau đó lấy điện thoại di động ra, chuyên tâm chơi trò đấu địa chủ
trên
QQ.
“Cướp bài, tôi cướp.”
“Nhanh lên
một
chút, đừng câu giờ.”
“Con vua.”
Ngay khi Trần Ngư
đang
say mê chơi được bốn năm ván,
một
giọng
nói
lạnh lẽo vang lên bên tai
cô
“Bài này của ngươi
không
tốt lắm.”
“Đúng vậy, cho nên ta mới
không
giành được địa chủ.” Trần Ngư gật gật đầu đồng ý, vẫn tiếp tục cúi đầu chơi bài.
“…” Giọng
nói
lạnh lẽo đợi
một
lúc, trơ mắt nhìn Trần Ngư đánh xong
một
ván, thấy
cô
lại chuẩn bị đánh
một
ván tiếp,
không
thể nhịn được nữa,
nói
“Bên cạnh người bỗng nhiên có thêm
một
người mà ngươi cũng
không
thèm ngẩng đầu nhìn xem là sao hả?”
“Có thêm
một
người
thì
đương nhiên phải ngẩng đầu nhìn
một
chút, nhưng ngươi đâu phải là người ta.” Trần Ngư vừa
nói
lại vừa đánh ra
một
quân bài.
Ma nữ vốn muốn chờ
cô
gái
nhỏ
nhìn thấy mình mà hoảng sợ run rẩy, lập tức sắc mặt biến đổi, khuôn mặt tái nhợt dễ nhìn trở nên dữ tợn, móng tay lập tức dài ra vươn về phía Trần Ngư muốn bóp cổ
cô.
Trần Ngư trở tay từ trong tú móc ra lá bùa đuổi ma trung cấp, thuận thế dán lên tay ma nữ vừa đưa ra, lá bùa đυ.ng phải ma nữ trong nháy mắt bốc cháy thành ngọn lửa xanh lục, làm cho ma nữ thét lên thảm thiết thê lương, bày tay trắng bóc của ma nữ
đã
cháy rụi.
“cô
là ai?” Ma nữ lùi lại hơn năm mét, cảnh giác nhìn Trần Ngư.
Trần Ngư nhấn nút thoát trò chơi, cất điện thoại
đi, ngẩng đầu đánh giá mục tiêu đêm nay của mình. Đây là
một
con ma chết sớm, lúc chết chưa đến hai mươi tuổi, đôi mắt đỏ ngầu cũng
không
thể che giấu khuôn mặt thanh tú nguyên bản của nó. Trần Ngư nghĩ khi còn sống, nó chắc phải là
một
người đẹp.
“Tôi là thầy trừ ma (khu quỷ sư),
cô
có thể gọi tôi là Tây Thi.” Trần Ngư trả lời.
Ma nữ sống mười chín năm, chết hơn
một
trăm năm, chưa bao giờ thấy
một
phụ nữ tự kỷ như vậy, ma nữ
không
khống chế được mà giật giật khóe miệng.
“Từ lần đầu tiên tôi bắt đầu trừ ma, ông nội tôi
đã
quy định cho tôi hai điều.” Trần Ngư nhìn ma nữ vươn hai đầu ngón tay lắc lắc “Thứ nhất, trừ ma tuyệt đối
không
thể miễn phí, cho dù chỉ
một
đồng cũng phải thu, dù sao bắt ma cũng là
một
chuyện rất nguy hiểm,
cô
thấy đúng
không?”
Ma nữ bị
cô
hỏi, vẻ mặt táo bón.
“Thứ hai, khi đuổi ma, nếu như là ác ma, trực tiếp đánh tan, để phòng việc chết do
nói
quá nhiều.” Trần Ngư nhíu mày cười “Nhưng mà tôi nhìn
cô
còn có kiên nhẫn nhìn tôi chơi đấu địa chủ
một
lúc, chắc là cũng
không
phải là ác ma đâu nhỉ. Hay là chúng ta trò chuyện
một
chút
đi.”
“Trò chuyện cái gì?” Ma nữ đề phòng nhìn Trần Ngư, ma nữ
đã
ở đây hơn trăm năm,
không
phải là chưa găp qua đạo sĩ hay Thiên sư muốn bắt nó
đi, nhưng người còn trẻ giống như Trần Ngư là lần đầu tiên ma nữ gặp phải. Nhưng chỉ qua lần giao thủ ngắn ngủi lúc nãy, ma nữ
không
dám khinh thường
cô
gáinhỏ
tự xưng là Tây Thi trước mặt này.
“cô
nghĩ mình nên tự giác
đi
đầu thai ngay hay là để tôi đánh
cô
một
trận, sau đó … lại
đi
đầu thai?” Trần Ngư rất chân thành hỏi.
“cô
… muốn chết rồi” Ma nữ lập tức bị chọc giận,
âm
khí quanh người bỗng nhiên tăng vọt,
âm
khí dày đặc len qua rừng trúc bay về phía ánh trăng,
không
gian đen như mực
đã
không
còn nhìn thấy hình ảnh của ma nữ, chỉ còn ánh sáng
trên
màn hình điện thoại di động vẫn ngoan cố le lói
một
chút.
“Xem ra vẫn phải hành động thôi.” Trần Ngư đưa tay muốn lấy
một
lá bùa đuổi ma trung cấp, nhưng rồi lại nghĩ lá bùa này giá hai mươi vạn cơ đấy, thế là chuyển mục tiêu rút sáu lá bùa đuổi ma sơ cấp ra.
“Mở.” Trần Ngư chỉ tay vào ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày), mở phong ấn mắt
âm
dương, mở mắt ra lần nữa, Trần Ngư nhìn thấy sương mù bay lung lay theo
âm
khí màu đen.
Từ đó, Trần Ngư xác định chính xác được vị trí của ma nữ, đưa tay ném sau lá bùa sơ cấp ra. Sáu lá bùa bay trước mặt Trần Ngư tạo thành
một
vòng tròn,
một
luồng ánh sáng vàng sáng lên, ánh sáng dẫn đường cho các lá bùa, nhanh chóng thu
nhỏ, trói ma nữ ngay tại chỗ.
Lúc đầu
ẩn
trong
âm
khí, ma nữ muốn từ
không
trung nhào về phía Trần Ngư nhưng lại bị các lá bùa như xiềng xích khóa lại, từ
trên
không
rơi xuống đất, nó hết sức giãy dụa nhưng làm thế nào cũng
không
thoát ra được. Ánh sáng liên tục lấp lóe, làm móng tay đen dài của ma nữ từ từ thu lại, cho đến khi trở thành chiều dài bình thường, đôi mắt đỏ rực cũng từ từ trở về hai màu đen trắng.
“cô
thả tôi ra, tôi
không
muốn
đi
đầu thai.” Ma nữ điên cuồng giãy dụa.
“Tôi thấy
cô
mặc dù có
âm
khí rất nặng nhưng nghiệt sát
không
nhiều. Đến địa phủ cải tạo cho tốt vẫn còn cơ hội đầu thai đến chỗ tốt.” Trần Ngư an ủi.
“Tôi
không
muốn đầu thai, tôi
không
muốn đầu thai.” Ma nữ khàn giọng hét to.
Đối với tình huống này, Trần Ngư
đã
khá quen thuộc, có lấy từ túi vải bên hông ra cái la bàn, ném về phía trước
nói
“Tôi xem
cô
có giá trị
một
trăm vạn nên
sẽ
tự mình mở cửa
âm
đưa
cô
đi.”
Thầy trừ ma chủ yếu có hai phương pháp trừ ma,
một
loại là đưa hồn ma trở về
âm
phủ, để
âm
phủ xử lý, còn phương pháp khác là trực tiếp đánh tan hồn ma, hồn phách tan biến
không
còn tồn tại trong ba giới nữa.
Nhưng đưa vào
âm
phủ cũng phân ra thành hai phương pháp, thứ nhất là thông báo cho Quỷ sai đến đón, nếu như vậy
thì
hồn ma đưa về
âm
phủ giống như phạm nhân lẩn trốn bị bắt, dưới
âm
phủ
sẽ
xử phạt rất nặng. Phương pháp thứ hai là thầy trừ ma mở cửa
âm
ra, trực tiếp đưa hồn ma xuống
âm
phủ, cách làm này gọi là siêu độ. Nếu dùng phương pháp này đưa hồn ma về
âm
phủ, khi
đi
qua cửa
âm, linh lực của ma
sẽ
bị thầy trừ ma làm sạch (tịnh hóa). Đối với hồn ma này,
âm
phủ
sẽ
điều tra nguyên nhân nó còn lưu luyến ở nhân gian, nếu hợp tình hợp lý
thì
sẽ
bị xử lý
nhẹ
nhàng hơn.
trên
không
trung, cái la bàn kêu lên vù vù, phía ngang trời trước người ma nữ mở ra
một
cánh cửa phát ra ánh sáng trắng, cánh cửa xuống
âm
phủ nhìn cũng giống
một
cánh cửa ra vào bình thường, phía sau cửa lộ ra
một
dải ánh sáng màu bạc. Dải ánh sáng này chính là do linh lực của hồn ma khi các thầy trừ ma tịnh hóa tạo thành.
Ma nữ bước vào con đường tịnh hóa, có thể tẩy hơn nửa oán khí
trên
người.
“đi
thôi.” Trần Ngư đẩy bả vai ma nữ
đi
vào cửa
âm.
“Tôi
không
muốn
đi
vào, tôi
không
muốn đầu thai, tôi cầu xin
cô, tôi còn có chuyện chưa làm xong, người mà tôi muốn chờ còn chưa đến, tôi …”
Ma nữ chưa
nói
xong liền bị Trần Ngư đẩy
một
cái vào cửa
âm, cửa
âm
vèo
một
cái biến mất
không
còn bóng dáng, chiếc la bàn lượn
một
vòng
trên
không
trung rồi bay trở lại trong tay Trần Ngư.
“Người ta sống
trên
đời ai mà
không
có điều tiếc nuối.” Trần Ngư nhìn rừng trúc trống trải trước mặt, than
nhẹ.
Khi Trần Ngư tám tuổi
thì
bắt đầu theo ông lão
đi
bắt ma. Lúc đó tuổi còn
nhỏ,
cô
luôn bị những câu chuyện bi thảm của các hồn ma làm cảm động. Mỗi lần trừ ma về đều rầu rĩ,
không
vui, ông lão liền
nóivới
cô
như vậy.
“Nhóc con, con phải nhớ kĩ, con người ta sống
trên
đời
sẽ
luôn có điều tiếc nuối. Nhưng chết chính là chết rồi, người khác đều
đi
đầu thai, dựa vào cái gì mà những hồn ma kia lại
không
đi.” Ông lão vỗ đầu Trần Ngư “Con phải nhớ, tiếc nuối đều do chính mình mà ra, khi còn sống mà
không
cố gắng, đến chết còn già mồm làm cái gì.”
Nhìn
âm
khí xung quanh dần dần tản
đi, rừng trúc
một
lần nữa
hiện
dưới ánh trăng, Trần Ngư lấy điện thoại ra, mở khung chat với ‘Mưa bay tháng ba’.
Tôi là tiểu hào:
đã
giải quyết xong.
Mưa bay tháng ba: Nhanh vậy á? (Kinh sợ.JIP)
Tôi là tiểu hào: Số còn lại khi nào
anh
chuyển cho tôi?
Mưa bay tháng ba: Ngày mai tôi cho người
đi
kiểm tra lại, nếu
không
có vấn đề
sẽ
chuyển tiền cho
anhngay.
Tôi là tiểu hào: OK
Mưa bay tháng ba:
anh
không
bị thương chứ?
Tôi là tiểu hào: Tôi
không
sao, nhớ chuyển tiền cho tôi. Tôi out trước đây.
Trần Ngư cũng
không
đợi đối phương trả lời, rời khỏi QQ. Cảm nhận trong
không
khí còn lưu lại chút
âmkhí. Nghĩ đến việc “Mưa bay tháng ba”
sẽ
cho người đến kiểm tra, vậy là theo nguyên tắc hoàn hảo (thập toàn thập mỹ), Trần Ngư móc trong túi vải
một
lá bùa tịnh hóa, dùng linh lực đốt lên rồi ném vào
không
khí.
Bùa tịnh hóa bay giữa
không
trung hóa thành điểm sáng yếu ớt giống như đom đóm trong đêm hè, ánh sáng xua
đi
chút
âm
khí còn lưu lại trong rừng trúc.
Trần Ngư cầm điện thoại di động lên, phát
hiện
đã
một
giờ rồi.
cô
cất điện thoại, theo đường cũ quay ra, leo qua cổng công viên, đứng chờ ở ven đường mấy phút, quả nhiên là
không
có chiếc xe taxi nào.
Trần Ngư nghĩ nghĩ, định chạy bộ
một
đoạn, ra đến trung tâm
thì
lại đón xe.
Thế là,
trên
đường cái vào rạng sáng xuất
hiện
hình ảnh
một
cô
gái
trẻ cột tóc đuôi ngựa,
trên
vai đeo
một
chiếc túi vải cũ kĩ, vui sướиɠ chạy bộ.
Trần Ngư
đang
tập trung chạy bộ, bỗng nhiên có
một
luồng sát khí làm người ta sợ hãi từ phía sau truyền đến, Trần Ngư cảnh giác xoay người, đôi mắt chăm chú nhìn thấy
một
chiếc xe hơi màu đen từ phía xa chạy đến. Luồng sát khí làm người khác run sợ chính là từ chiếc xe hơi kia truyền đến.
Điền Phi là
một
trong bảy trợ lí của Lâu Tam thiếu. Hôm nay, Lâu Tam thiếu
đi
Bộ nghiên cứu khoa học tham dự
một
hội nghị, đến nửa giờ trước mới kết thúc. Cậu ta lái xe hơi đưa Lâu Tam thiếu về nhà,
trênđường
đi
rất thuận lợi, nhưng khi xe chạy đến đoạn đường gần Tân Giang, đến gần ngã rẽ
thì
trực giác nhạy bén của cậu ta phát
hiện
có người
đang
nhìn trộm.
Ánh mắt Điền Phi nhanh chóng nhìn ra ngoài xe, lập tức trong nháy mắt thấy hình ảnh của
một
cô
gáiđang
đứng ven đường, Điền Phi liền ồ
nhẹ
một
tiếng.
“Sao vậy?” Ở băng ghế sau
đang
chợp mắt, Lâu Minh mở mắt ra.
Điền Phi định
nói
không
có chuyện gì, nhưng nhớ đến Hà Thất
đã
từng
nói
với cậu ta, Tam thiếu đối với
cô
gái
nhỏ
nhà họ Trần mới tìm về có
một
loại cảm tình
không
rõ
nào đó. Cũng vì chuyện này mà mấy người trợ lý bọn họ còn điều tra riêng về Trần Ngư. Cho nên dù chỉ nhìn thoáng qua trong nháy mắt, Điền Phi mới có thể nhận ra Trần Ngư.
“Em vừa mới nhìn thấy con
gái
nhà thị trưởng Trần.” Điền Phi đáp.
“cô
nhóc nhà họ Trần mới tìm về ấy hả?” Lâu Minh nhíu mày.
“Vâng,
cô
ấy
một
mình đứng ở ven đường.” Điền Phi bổ sung.
“đã
trễ như thế này, sao
cô
ấy còn
một
mình ở bên ngoài?” Lâu Minh đưa tay nhìn đồng hồ, cau mày
nói
“Cậu quay lại đón
cô
ấy lên xe cùng chúng ta
đi.”
“Tam thiếu, an toàn của
anh
là
trên
hết.” Điền Phi
nói.
“Tôi?” Lâu Minh
không
nhịn được tự giễu “Tôi
không
gây họa cho người khác là may rồi, ai mà có thể uy hϊếp được tôi.”
“Tam thiếu,
anh
đừng
nói
vậy.” Điền Phi
không
nghe nổi lời cam chịu của Lâu Minh.
“Được rồi.” Lâu Minh nhắm mắt, hiển nhiên là
không
muốn
nói
chuyện nữa “Quay xe lại đón
cô
nhóc đó
đi.”
Thế là,
đang
chạy bộ được
một
nửa, Trần Ngư
không
hiểu sao lại
đi
nhờ được
một
chuyến xe.
Nửa giờ sau, bảo vệ của Lâu Tam thiếu đưa người về đến sân nhà họ Trần, mặt
không
thay đổi nhìn Trần Ngư
đang
cảm kích,
nói
“Tam thiếu
nói, nếu lần sau
anh
ấy phát
hiện
cô
lại chạy lung tung,
anh
ấy
sẽ
để chúng tôi đưa
cô
về giao tận tay thị trưởng Trần.”
“…” Lời cảm ơn của Trần Ngư kẹt lại trong cổ họng, mãi mà
không
nhả ra được.
Tác giả có lời muốn
nói:
Trần Ngư:
nói
tôi chạy lung tung hả, tôi còn chưa tìm cha tôi méc là các
anh
mang theo súng phi pháp đâu đó.