Editor: Typard
Đúng là người làm ăn,
không
để mình chịu thiệt dù chỉ nửa phần, đầu óc rất khôn khéo.
Lúc đọc truyện, Vân Yên cũng có nghĩ tới, so với mạo hiểm quyến rũ Trầm Minh, nguyên chủ hoàn toàn có thể dựa vào tài nguyên của nhà họ Trầm từ từ leo lên, sau đó đá bay nhà họ Trầm, cầm giấy ly hôn
một
mình tự do tự tại rời
đi.
sự
thật
chứng minh,
không
phải chỉ có
cô
mới thông minh, sợ là ý định lúc đầu của chủ tịch Trầm
khôngphải là tìm bạn cho con trai, mà là để
cô
lưu lại đời sau cho Trầm Ám. So với cháu trai, chút tài nguyên có là gì đâu, đến lúc đó có
cô
hay
không
có cũng chẳng sao cả.
Hèn gì nguyên chủ muốn leo lên giường Trầm Minh,
không
muốn sinh con cho Trầm Ám, mà
cô
khôngcó con
thì
tương đương với chẳng nhận được gì. Đối với chuyện sinh con cho người tâm trí
không
toàn vẹn, đừng
nói
nguyên chủ, Vân Yên cũng
không
làm được, chỉ cần nghĩ về nó thôi là
đã
cảm thấy tội lỗi rồi.
Phía trước có chủ tịch Trầm chờ
cô
sinh con, phía sau có Trầm phu nhân ép
cô
leo lên giường Trầm Minh... tiếp theo còn có
một
Trầm Minh, tối hôm qua
cô
vừa mới đánh
hắn, hơn nữa ra tay cũng
khônghề
nhẹ.
cô
sắp buồn chết, cuộc sống sau này nên sống kiểu gì đây chứ!
Giống như là cố ý đối nghịch với
cô, lúc
cô
đang
lo lắng, cửa mở ra, Trầm Minh trở lại.
Cha con nhà họ Trầm xã giao nhiều, hiếm khi ăn cơm ở nhà, nên hôm nay cũng
không
có ai chờ
hắn, lúc Trầm Minh về đến nhà
đã
gần xong bữa cơm tối.
Trầm phu nhân vội vàng kêu vυ' Ngô lấy thêm
một
bộ chén đũa, Trầm Minh cởi âu phục ngồi xuống bên cạnh Vân Yên, gọi từng người
một.
“Ba, dì Trần” cuối cùng quay đầu nhìn Vân Yên,
trên
mặt cười như
không
cười: “Chị dâu
nhỏ?”
Khóe miệng Vân Yên cứng ngắc gật đầu
một
cái.
Chủ tịch Trầm cau mày: “không
biết lớn
nhỏ
gì hết! Gọi chị dâu!”
Từ trước đến giờ Trầm Minh
không
sợ ông: “Lớn
nhỏ
gì chứ, nhắc tới chị dâu
nhỏ
cũng
không
lớn hơn con đâu, con gọi
một
tiếng chị dâu khiến chị ấy già
đi.”
Trầm phu nhân ở bên cạnh phụ họa: “Chuyện của người cùng thế hệ bọn họ, chúng ta nên ít can thiệp vào, để bọn họ tự do hành xử mới phải, câu nệ quá lại
không
tốt lắm. Sau này vợ chồng Trầm Ám còn phải nhờ Trầm Minh chăm sóc đó.”
Nghe vậy, Trầm Minh quái dị hừ cười
một
tiếng.
Tầm mắt chủ tịch Trầm dao động giữa Trầm Minh và Vân Yên
một
lát, chân mày ngày càng nhíu chặt.
Trong lòng Vân Yên giật mình cái bộp, vội vàng đặt chén đũa xuống
nói
đã
ăn no. Nghĩ đến cả ngày Trầm Ám chưa ăn hột cơm nào, sống lưng cứng ngắc vào phòng bếp lấy đồ ăn cho
anh.
Tầm mắt chủ tịch Trầm thu hồi, trầm giọng
nói: “Tôi còn chưa chết đâu, chuyện của Trầm Ám
khôngmượn Trầm Minh bận tâm. Cái gì mà cùng thế hệ với
không
cùng thế hệ, Vân Yên
cô
đừng quên
cô
vào cửa nhà họ Trầm để làm gì.”
——
trên
lầu, trong phòng Trầm Ám*
không
mở đèn, chút ít ánh sáng ngoài cửa sổ len vào, phòng rất tối.
(*: tác giả để là Trầm Minh nhưng editor nghĩ là
đang
nói
đến Trầm Ám.)
Vân Yên mở đèn, liếc nhìn Trầm Ám
đang
đưa lưng về phía
cô
ngồi trước cửa sổ, nghe tiếng động cũng
không
quay đầu.
Lại nhìn
trên
bàn, phía
trên
là thức ăn ban ngày
cô
đưa tới, chỉnh chỉnh tề tề
một
thứ cũng
không
ít
đi, rất
rõ
ràng là
không
có ai động tới.
thật
sự
đói
một
ngày.
Vân Yên hơi giận, muốn dạy dỗ
anh, lại nghĩ đến tâm trí
anh
không
toàn vẹn,
nói
không
chừng
sẽ
khôngtự ăn cơm, thở dài, nuốt lại lời định
nói.
“Nên ăn cơm rồi!”
cô
đi
tới, buông chén đũa xuống, liếc mắt nhìn Trầm Ám,
anh
vẫn
không
quay đầu nhìn
cô.
Vân Yên vòng qua bàn, ngồi đối diện
anh, hơi ngửa đầu. Mắt
anh
nhìn ngoài cửa sổ, giống như
khôngnhìn thấy
cô.
“A lô.”
cô
đẩy đầu gối
anh.
“...”
không
có ai để ý.
“... Coi như là tôi mắc nợ
anh.”
Vân Yên cam chịu số phận đứng dậy, kéo
một
cái ghế qua, cầm chén đũa lên định đút cho
anh.
“Há miệng.”
Cơm nóng hổi đưa đến bên mép, rốt cuộc Trầm Ám rũ con ngươi xuống nhìn
cô
một
cái.
“Ăn
đi!”
anh
chậm chạp
không
há miệng, Vân Yên hơi nóng nảy, cau mày dạy dỗ: “không
được kén ăn!”
Mắt Trầm Ám nhìn sang chỗ khác.
Mấy giây trôi qua, cánh tay Vân Yên cũng xót,
không
có cách nào đút cho
anh, thả chén đũa lại lên bàn.
Đây là cái cuộc sống gì vậy!
Cha chồng khôn khéo, mẹ chồng ác độc, em chồng có lòng quấy rối
cô, cộng thêm
một
người chồng quậy
không
chịu ăn cơm,
không
hiểu chuyện.
Còn sinh con nữa, sau khi có đứa bé, chẳng lẽ muốn
cô
chạy theo sau lưng hai “người bạn
nhỏ” đút cơm ăn hả?
Hồi lâu, Trầm Ám nghe thấy
cô
thút tha thút thít, khuôn mặt đập vào
trên
chân
anh.
Vân Yên dùng quần của Trầm Ám lau nước mắt: “Hu hu hu, tôi
không
muốn ở trong hang sói này nữa đâu!”
nói
xong,
cô
đứng lên lau nước mắt, cứ như vậy chạy ra ngoài.